Hơn cả yêu. / Trùng hợp
Hơn cả yêu.
  • Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã đến ngày diễn ra hôn lễ của Bình An. Tiệc cưới được tổ chức tại một nhà hàng có tiếng trong thành phố, người người nườm nượp kéo đến dự hôn lễ giữa Tấn Thanh và Bình An, trên môi mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ.
  • Đứng trước mặt bà nội, Bình An nhẹ xoay một vòng:
  • Bình An
    Bình An
    "Bà nội, bà thấy thế nào ạ?"
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Rất đẹp, rất đẹp, đúng là cháu của nội!"
  • Bà nội hết lời khen ngợi, khuôn mặt già nua xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn khi cười.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Con đã hoàn thành được tâm nguyện cuối đời của nội, nội thật sự rất vui. Sau này miễn là con hạnh phúc thì nội cũng không còn hối tiếc gì nữa."
  • Bình An nắm lấy bàn tay gầy gầy xương xương nhăn nheo của bà nội, khóe mắt bỗng ngấn lệ:
  • Bình An
    Bình An
    "Con sẽ hạnh phúc mà, nội phải sống đời với con đấy, đợi con sinh cháu cho nội bồng nữa!"
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Ừm, nội sẽ đợi mà."
  • Bà nội cũng khóc, khóe mắt híp lại ép ra hai dòng lệ chứa chan.
  • Khách khứa đã đến đông đủ, lúc này Bình An mới đi ra ngoài, Quỳnh Thu đi sau để chỉnh lại váy cưới giúp cô.
  • Sự xuất hiện của cô dâu khiến mọi người không nhịn được mà thốt nên lời khen ngợi, Bình An mang trong mình nét đẹp diễm lệ, yêu kiều, sắc sảo, cô chỉ cần chớp nhẹ mi mắt một cái thì cũng đã rung động lòng người.
  • Ông Tùng cầm lấy tay cô, dắt cô đi từng bước trên thảm đỏ. Đây là khoảnh khắc ông trao lại bảo bối của mình đi, thế nên khóe mắt ông cũng đã đỏ ửng.
  • Trước khi buông tay con gái mình, ông còn dặn dò con rể một câu:
  • Bố Bình An
    Bố Bình An
    "Con nhất định phải yêu thương Bình An đến suốt đời, không được khiến nó đau lòng mà khóc nức nở chạy về nhà mẹ đấy!"
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Ba, con sẽ không làm mọi người thất vọng đâu ạ."
  • Tấn Thanh nắm lấy bàn tay Bình An, cả hai cùng đứng trên bục cao và đưa mắt nhìn xuống.
  • Hôn lễ diễn ra khá đơn giản, không cần hình thức nhiều, sau khi chú rể trao nhẫn cho cô dâu thì buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu.
  • Mọi người ngồi vào bàn ăn uống, vui mừng cùng với đôi vợ chồng son.
  • Hôm nay Nhật Thiên cũng có mặt tại lễ cưới, anh khá nổi bật trong đám đông, được nhiều cô gái nhìn trộm, biết sức hút của bản thân nên anh cũng không thấy có gì là lạ.
  • Lúc Bình An và Tấn Thanh đi xuống kính rượu thì mới phát hiện ra anh, cô ngỡ ngàng:
  • Bình An
    Bình An
    "Anh..."
  • Người đàn ông nhìn cô khẽ cười.
  • Tấn Thanh thấy thế vội hỏi:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em biết anh ấy à?"
  • Bình An
    Bình An
    "Em vô tình gặp anh ấy hai lần, lại đụng phải nên ngã đi, vậy nên mới biết."
  • Bình An thành thật trả lời.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Anh ấy là sếp của anh đấy."
  • Nghe Tấn Thanh nói Bình An mới giật mình:
  • Bình An
    Bình An
    "Trùng hợp thật, không ngờ anh ấy lại là cấp trên của anh."
  • Nhật Thiên vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Lúc đến đây thì tôi mới phát hiện hóa ra cô dâu của Tấn Thanh lại là cô, đúng là trùng hợp mà."
  • Nhớ lại hai lần ngã hớ hênh của mình, Bình An thật muốn chui xuống lỗ để trốn. Cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, vậy mà đời không như mơ.
  • Nhật Thiên không thích tiệc tùng đông vui, càng ghét sự náo nhiệt, vậy nên ngồi một chút thì anh đã đứng dậy rời đi ngay.
  • Thấy anh tiến bước ra ngoài, Bình An định gọi Tấn Thanh đuổi theo nhưng hiện tại anh ta đang tiếp rượu cùng với đồng nghiệp bên bàn khác, thế là cô đã tự mình đi.
  • Bình An
    Bình An
    "Anh Nhật Thiên!"
  • Lúc nãy có nghe Tấn Thanh giới thiệu qua nên Bình An mới nhớ tên của anh.
  • Nghe tiếng gọi, anh dừng bước và quay đầu lại nhìn.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Có chuyện gì sao?"
  • Dù gì cũng là giám đốc công ty mà chồng cô làm, cô cũng nên nói hai ba câu đàng hoàng để níu giữ.
  • Bình An
    Bình An
    "Anh ra về sớm ạ, sao không ngồi lại thêm?"
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Hôm nay người trong công ty đa phần đi dự tiệc cưới của hai người hết rồi, vậy nên tôi phải trở về xử lý nốt công vụ của mọi người."
  • Câu nói nửa đùa nửa thật của Nhật Thiên khiến cô không biết anh đang nghĩ gì, suy nghĩ hai giây cô mới nói:
  • Bình An
    Bình An
    "Anh nói đùa rồi. Mỗi người trong công ty đều có công việc riêng, sao mình anh có thể đảm nhận hết cho được chứ?"
  • Người đàn ông mỉm cười, một tay đút vào túi quần:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Thứ lỗi cho tôi, thật ra tôi không thích náo nhiệt. Đành phải thất lễ rồi."
  • Theo phép lịch sự nên Bình An mới giữ anh ở lại, nhưng Nhật Thiên có ý muốn về, vậy thì cô đành chấp thuận theo ý anh thôi:
  • Bình An
    Bình An
    "Thế tôi không giữ anh nữa, anh về thong thả."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Cảm ơn cô."
  • Môi mỏng khẽ nhếch lên, vừa dứt lời thì anh liền xoay người bỏ đi.
  • Bình An nhìn theo bóng lưng của anh, trong đầu bỗng dưng nảy lên một ý nghĩ so sánh. Tính ra Nhật Thiên có một nét đẹp trời ban, so với Tấn Thanh thì hơn hẳn, tài năng của anh không cần phải bàn tới, không lớn hơn Tấn Thanh bao nhiêu mà đã đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy rồi.
  • Tuy là so sánh với Tấn Thanh nhưng Bình An không có ý gì cả, bởi những thứ bên ngoài không quan trọng đối với cô, miễn Tấn Thanh không phụ cô thì cả đời này cô sẽ mãi ở bên anh ta, cùng anh ta sống hạnh phúc.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Sao vậy em?"
  • Bỗng sau lưng truyền đến thanh âm của Tấn Thanh, lời nói của anh ta kéo cô về với thực tại mà quên đi những suy nghĩ bâng quơ kia.
  • Bình An quay đầu mình chồng mình, cô đáp:
  • Bình An
    Bình An
    "Giám đốc của anh muốn về, em định giữ lại nhưng anh ấy cương quyết không chịu. Em đành chấp nhận để anh ấy về."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Tính anh ấy là như vậy, muốn giữ cũng khó lắm."
  • Ở công ty có nhiều lần liên hoan, nhưng rất ít khi Nhật Thiên có mặt để chung vui cùng với mọi người. Tính tình anh khá trầm ổn, lại không thích náo nhiệt, Tấn Thanh biết rõ điều này nên liền khoác vai Bình An đi vào trong.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Tối đến.
  • Sau khi hôn lễ kết thúc thì Bình An được đưa trở về nhà của Tấn Thanh, sau này cô sẽ sống ở nơi này, và đây cũng chính là ngôi nhà thứ hai của cô.
  • Trước khi tiến đến hôn nhân thì cô đã bàn bạc một vấn đề quan trọng với Tấn Thanh, đó là cô sẽ sống tại nơi này một tuần lễ, tuần tiếp theo cả hai sẽ phải dọn về nhà cô ở. Bởi cô muốn gần bà nội thêm chút nữa, để có thể chăm sóc cho bà, bên cạnh bà nhiều hơn.
  • Cô không biết cơ hội bản thân được báo hiếu cho bà nội còn bao nhiêu, vậy nên cô mới hết sức trân trọng.
  • Tấn Thanh là người hiểu chuyện, khi nghe cô đề nghị như thế thì liền đồng ý. Về phía ba mẹ của anh, hai người họ rất hài lòng về người con dâu này, vậy nên đã sẵn sàng chấp nhận yêu cầu của cô.
  • Bình An từ trong phòng tắm đi ra, cô uể oải ngồi phệt xuống giường, Tấn Thanh thấy thế vội tiến đến bên cạnh cô, không cần cô nói gì thì anh ta đã chủ động bóp vai cho cô.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Chắc hôm nay em mệt lắm."
  • Động tác tay của anh ta vẫn đều đều, dịu dàng mà nhịp nhàng.
  • Lần đầu cưới chồng, lần đầu trải qua cảm giác này, đúng là không khỏe tí nào. Cả ngày nay cô chủ yếu là đứng và đi hết bàn này đến bàn khác để tiếp khách, họ hàng hai bên đông đúc thật sự rất mệt.
  • Bình An
    Bình An
    "Đúng vậy, mệt chết em đây."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Tí nữa e là em phải mệt thêm rồi."
  • Một câu nói đầy ẩn ý, nhưng cũng đủ để con người ta hiểu ý tứ trong lời nói ấy.
  • Tất nhiên Bình An rất rõ ràng, chỉ là không hiểu sao hai má cô bỗng dưng nóng ran. Cô biết chuyện vợ chồng là việc sớm muộn, hiện tại cô đã chấp nhận Tấn Thanh thì không thể "thủ thân như ngọc" được, vậy nên đêm nay cô và anh ta dù thế nào thì cũng phải phát sinh quan hệ vợ chồng.
  • Thấy cô ngồi yên bất động, Tấn Thanh nhất thời không biết làm thế nào mới phải. Nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, vậy nên cần phải chủ động.
  • Thế là Tấn Thanh liền ngồi xuống cạnh người con gái với khuôn mặt mỹ miều, anh ta đưa tay nâng nhẹ cằm cô lên, ánh đèn hắt xuống gương mặt xinh xắn càng khiến ngũ quan của cô trở nên sáng chói hơn, Tấn Thanh mơ màng chìm đắm bởi vẻ đẹp tự nhiên mộc mạc của vợ mình.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bình An, anh yêu em."
  • Cánh mi cong vút bỗng chớp nhẹ, câu nói nhẹ tênh nhưng đầy thâm tình của người đàn ông khiến trái tim Bình An rung động. Cô biết giây tiếp theo Tấn Thanh sẽ hôn cô, ngay sau đó cô và anh ta sẽ trải qua một đêm ân ái mặn nồng. Tuy nhiên cô sẽ không tránh né, ngược lại hoàn toàn đồng ý sự tiếp cận và thân mật của anh ta.
  • Cánh môi Tấn Thanh tiến càng gần đến bờ môi đỏ mọng của cô, anh ta cứ nghĩ đến lúc môi mình được chạm vào môi cô thì có lẽ anh ta sẽ sung sướng đến phát điên, cảm giác ấy khiến anh ta vui vẻ khôn nguôi.
  • Những tưởng điều trong đầu sẽ xảy đến ngay, nhưng chuyện ngoài ý muốn cũng đã xảy ra.
  • Bình An đang dần dần đón nhận hạnh phúc thì bỗng dưng một cơn đau từ bụng truyền đến, nó giống như một cơn sóng đánh mạnh vào cơ thể cô, khiến cô chơi với không thôi.
  • Bình An
    Bình An
    "A..."
  • Không nhịn được, cô khẽ kêu lên một tiếng.
  • Tấn Thanh nhận ra sự khác thường của người con gái bên cạnh, anh ta quan tâm hỏi:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em bị sao vậy?"
  • Bình An
    Bình An
    "Em... Bụng em đau quá!"
  • Bình An đưa tay ôm lấy bụng, khuôn mặt khả ái đã nhăn lại từ bao giờ.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Làm sao lại đau, có phải ăn trúng thức ăn không sạch sẽ không?"
  • Tấn Thanh lo lắng khi chứng kiến mồ hôi túa ra từ người Bình An, anh ta không biết tiếp theo đây nên làm thế nào mới phải.
  • Bình An
    Bình An
    "Không phải, hình như em... Tới rồi."
  • Mấy hôm nay bận tổ chức hôn lễ khiến cô quên mất thời kì kinh nguyệt của mình, nếu tính ra thì đúng là hôm nay. Cô có thể cảm nhận được sự khác biệt của bản thân, cảm giác này không sai một chút nào.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Sao lại tới vào giờ này chứ?"
  • Tấn Thanh than thở một câu, không chờ đợi thêm liền hỏi gấp:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em để cái đó ở đâu, anh sẽ đi lấy giúp em."
  • Bình An
    Bình An
    "Nằm ở cái vali trong tủ."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em cố chịu một chút."
  • Vừa dứt lời Tấn Thanh đã đứng dậy, anh ta vội tìm băng vệ sinh cho cô, xong xuôi còn cầm luôn chiếc quần lót đi đến.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Cái này phải làm thế nào đây?"
  • Tấn Thanh là đàn ông nên không quen với đồ dùng của phụ nữ, vì vậy mà anh ta cứ loay hoay không biết nên dán chúng vào với nhau ra sao.
  • Bình An nhận ra ý tốt của anh ta, nhưng cô đã từ chối:
  • Bình An
    Bình An
    "Để em tự làm là được rồi, cảm ơn anh."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Mỗi lần đến tháng em đều đau bụng như vậy sao?"
  • Thấy cô bị đau Tấn Thanh cũng khó chịu, anh ta chẳng có kinh nghiệm trong chuyện này, tay chân bỗng trở nên lóng ngóng hẳn.
  • Bình An
    Bình An
    "Dạ."
  • Có lần cô đau ít có lần đau nhiều, nhưng không ngờ tối nay lại bị chính chu kỳ sinh lý của mình hành hạ, đúng là xui xẻo hết mức!
  • Trong lúc cô vào nhà vệ sinh thì Tấn Thanh đã chạy sang phòng mẹ mình là bà Diễm để hỏi han về chuyện của Bình An, muốn nghe bà tư vấn xem tiếp theo nên làm gì mới phải.
  • Lúc Tấn Thanh trở về phòng ngủ của mình thì trên tay anh ta còn mang theo một ly nước ấm, lại còn cầm một ít thuốc chuyên trị đau bụng.
  • Hiện tại Bình An đã ra khỏi phòng tắm, cô nằm trên giường ngủ hai mắt nhắm nghiền, tuy nhiên đuôi mày vẫn không vì thế mà giãn ra.
  • Người đàn ông vội tiến đến bên cô, anh ta đặt ly nước lên bàn:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    “Bình An, em uống thuốc cho đỡ đau nhé!”
  • Bình An
    Bình An
    “Dạ.”
  • Cơn đau hành hạ cô đến mức nói chuyện cũng không ra hơi, dưới sự giúp đỡ của chồng mình cô từ từ ngồi dậy và uống viên thuốc trên tay anh ta vào bụng.
  • Tấn Thanh đặt cô nằm xuống giường một cách chậm rãi rồi mới kéo chăn đắp cho cô, anh ta cất giọng yêu thương:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    “Em cố chịu một chút sẽ khỏe thôi, anh sẽ ngồi đây cạnh em.”
  • Bình An
    Bình An
    “Em cảm ơn anh.”
  • Những giọt mồ hôi bất giác túa ra từ vầng trán cao của Bình An, hiện giờ cô cảm thấy cực kì mệt mỏi, chỉ muốn ngất đi để khỏi phải chịu cực hình này.
  • Thuốc thấm, một lúc sau cô đã đỡ hơn rất nhiều, vì quá mệt nên cô đã rơi vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
  • Sáng hôm sau tỉnh dậy thì Bình An chẳng còn đau đớn gì nữa, nhìn sang bên cạnh lại thấy Tấn Thanh ngủ ngon lành, có lẽ đêm qua anh ta đã chăm sóc cô cả đêm, vì thấy cô đã không sao nên mới lên giường và bắt đầu ngủ. Chứng kiến sự quan tâm mà anh ta dành cho bản thân, trái tim người con gái bỗng trở nên ấm áp.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    “Em thức rồi sao, bụng em còn đau không?”
  • Lúc này Tấn Thanh cũng đã giật mình tỉnh giấc, câu đầu tiên được thốt ra từ miệng anh ta cũng bộc lộ sự lo lắng của bản thân dành cho vợ mình.
  • Bình An
    Bình An
    “Em đã ổn rồi.”
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    “Hay là hôm nay em không cần phải đi làm, anh không an tâm cho lắm.”
  • Vừa nghe lời đề nghị này cô đã lắc đầu ngay:
  • Bình An
    Bình An
    “Không cần đâu, em rất ổn. Trước đây em cũng như thế mà, anh không cần phải lo cho em.”
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    “Thôi được rồi, vậy tí nữa anh đưa em đi.”
  • Biết khó thay đổi được quyết định của cô nên Tấn Thanh đành phải thỏa hiệp.
  • Sau khi đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, đôi vợ chồng son liền cùng nhau đi xuống lầu, họ tiến vào phòng bếp và chuẩn bị ăn bữa sáng cùng với gia đình.
  • Đây là ngày đầu tiên Bình An về làm dâu, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bất an. Biết là ba mẹ Tấn Thanh đều hài lòng về cô nhưng sau này họ và cô vẫn sẽ sống hòa thuận như lúc ban đầu hay là lại có chuyện gì đó phát sinh giữa mẹ chồng và nàng dâu?
  • Bình An
    Bình An
    “Chào buổi sáng, ba mẹ.”
  • Thấy bà Diễm hì hục trong bếp thì Bình An đã tiến đến bên cạnh bà, giúp bà bưng thức ăn dành cho bữa sáng đặt lên bàn ăn.
  • Mẹ Tấn Thanh
    Mẹ Tấn Thanh
    “Chào buổi sáng con dâu.”
  • Bố Tấn Thanh
    Bố Tấn Thanh
    “Chào buổi sáng con dâu.”
  • Ông Phúc và bà Diễm vui vẻ đáp lại lời chào của cô, thấy sắc mặt cô đã hồng hào, bà Diễm hỏi thăm:
  • Mẹ Tấn Thanh
    Mẹ Tấn Thanh
    “Con đã bớt đau bụng chưa?”
  • Bình An
    Bình An
    “Dạ rồi ạ.”
  • Khóe môi cô cong lên vui vẻ đáp.
  • Mẹ Tấn Thanh
    Mẹ Tấn Thanh
    “Hôm qua nghe thằng Thanh nói con bị đau bụng, nó hỏi mẹ đủ điều, hôm nay thấy con khỏe như thế thì mẹ cũng an tâm rồi.”
  • Bà Diễm nói một câu, bà có thể nhìn ra tuy lúc đầu Bình An không dành tình cảm gì nhiều cho con trai bà nhưng hiện tại khi nhìn vào đôi mắt cô thì bà biết trong lòng cô đã có hình bóng của Tấn Thanh. Bà muốn để cho cô nghe và cho cô biết Tấn Thanh quan tâm đến cô nhiều thế nào, để cô yêu thương con trai của bà nhiều hơn nữa.
  • Bữa ăn sáng trôi qua trong sự yên bình, khi đã ăn xong thì Tấn Thanh lại đưa Bình An đến bệnh viện, xong xuôi mới chạy xe đến công ty để làm việc.
  • Vừa đi vào bệnh viện thì đã gặp một số đồng nghiệp quý mến mình, họ bắt đầu trêu chọc Bình An:
  • “Bình An vẫn còn tâm trạng đi làm à, tưởng đâu sẽ xin nghỉ vài hôm chứ!”
  • “Người ta mê công việc đến thế cơ á, sao lại không hưởng tuần trăng mật với chồng, thật là tiếc quá.”
  • “Gặp tôi là cô thì tôi sẽ nghỉ vài hôm và đi chơi thật thỏa thích, lỡ như sau này sinh con thì cơ hội đi sẽ ít hơn đấy.”
  • Hôm nay tâm trạng Bình An rất tốt, cô nhoẻn miệng cười:
  • Bình An
    Bình An
    “Công việc của anh Tấn Thanh không nghỉ được, công việc của tôi cũng chẳng thể nào nói nghỉ là nghỉ, rồi bệnh nhân do tôi phụ trách thì sao đây? Tôi sao có thể đi chơi được chứ, có đúng không?”
  • So với đi hưởng tuần trăng mật hay du lịch, Bình An thích đến bệnh viện hơn. Bởi ước mơ từ nhỏ của cô chính là chữa bệnh cứu người, đó là đam mê đã ăn sâu vào trong máu, cuộc sống của cô chỉ cần xoay quanh việc khám bệnh, chữa bệnh và giúp cho các bệnh nhân nhanh chóng hồi phục thì cô đã mãn nguyện lắm rồi, cũng không cần quan tâm đến những việc khác.
  • Nói chuyện với đồng nghiệp vài câu thì Bình An bèn đi vào bên trong bệnh viện, cô theo hướng đến phòng làm việc của mình mà tiến đến, tình cờ thấy Quỳnh Thu đang đi ngược hướng với mình.
  • Cô vẫy gọi:
  • Bình An
    Bình An
    "Quỳnh Thu, cậu mới đến à?"
  • Quỳnh Thu đưa tay chỉnh lại mái tóc, cô ấy gật đầu:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Mình vừa đến đây."
  • Quỳnh Thu biết việc Bình An không nghỉ làm sau khi cưới để đi hưởng tuần trăng mật cùng người chồng mới cưới, vì cả hai đã tâm sự với nhau từ trước nên không hỏi nhiều về vấn đề này. Ngược lại, cô ấy lại ẩn ý đặt ra câu hỏi:
  • Bình An
    Bình An
    "Bình An à, đêm qua tuyệt vời chứ?"
  • Thấy nụ cười trên môi của bạn thân thì Bình An cũng hiểu được những gì mà Quỳnh Thu đang suy nghĩ, thế nên liền lắc đầu dập tắt ngay sự hóng hớt của cô ấy:
  • Bình An
    Bình An
    "Tuyệt gì chứ, tối qua kinh nguyệt của tớ bỗng dưng đến, tớ đau bụng muốn xỉu luôn đây."
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, nó đến không đúng lúc chút nào cả."
  • Quỳnh Thu bày ra vẻ mặt tiếc nuối.
  • Bình An bỗng cười khẽ:
  • Bình An
    Bình An
    "Nhờ vậy tớ mới biết Tấn Thanh quan tâm tớ thế nào. Đêm qua là anh ấy đã chăm sóc và lo lắng cho tớ, tớ cảm động lắm."
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Tấn Thanh là người tốt, cậu quả thật đã không chọn sai chồng."
14
Trùng hợp