Hơn cả yêu. / Tin vui
Hơn cả yêu.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sơn Tùng, anh có yêu em không?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    -....
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nếu cô ấy trở về...anh có bỏ rơi em không?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    -....
  • Đứng trước sự im lặng của anh, cô cảm thấy rất ngột ngạt. Ngần ấy năm chung sống, cô vẫn không nhận được chút tình cảm nào từ anh. Sự quan tâm của người chồng đối với người vợ quá là bình thường. Nhưng điều "bình thường" này sao lại xa vời với cô đến thế.
  • Cô vẫn kiên trì hỏi anh. Hy vọng anh có thể "ban phát" cho cô một chút tình cảm của anh, một chút thôi, cũng được....
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Làm ơn trả lời em đi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ra ngoài!
  • Cô cười trừ nhìn vẻ mặt tức giận của anh mà giấu nước mắt vào trong. Cô gật đầu lặng lẽ quay lưng rời đi. Cánh cửa đóng lại rồi, cô mới dám khóc. Đã không biết bao lần cô vì chuyện này mà hai mắt sưng tấy. Dù đã tự nhủ với chính mình cô chỉ là người thay thế cho mối tình đầu của anh nhưng sao cứ nghĩ đến lòng cô lại nhói đau?
  • Cô yêu anh, còn anh thì yêu cô ấy. Cô đến với anh khi cô ấy vừa bỏ rơi anh. Suốt 7 năm yêu thầm, ba năm chung sống dưới danh nghĩa vợ chồng, cô biết anh chỉ xem cô như công cụ để lấp đầy khoảng trống mà người con gái anh yêu nhất để lại. Dù hiểu rõ nhưng cô vẫn cố chấp bên anh, vẫn cố chấp hy vọng tình yêu đơn phương đầy đau đớn này sẽ được đền đáp. Đã cố gắng vậy rồi nhưng sao anh không mở lòng với cô?
  • Câu hỏi “anh có yêu em không?” cô đã hỏi anh đến lần thứ mười nhưng vẫn không hề có câu trả lời. Rốt cuộc trong tim anh, cô ở đâu?
  • Anh ngồi trong phòng tay vẫn còn cầm bản hợp đồng nhưng tâm trí lại để nơi cô. Nếu ba năm trước, anh nhất định sẽ trả lời là không nhưng bây giờ khi cô hỏi lại anh câu hỏi ấy, anh lại không có dũng khí để trả lời chữ ”không”. Chẳng lẽ, anh yêu cô rồi sao? Ngay chính bản thân anh cũng không có câu trả lời chính xác.
  • Năm năm trước, người con gái anh yêu thương nhất đột ngột bỏ đi không một lời từ biệt. Anh đã đi gặp nơi, lục tung Hà thành để tìm nhưng kết quả nhận lại vẫn chỉ là con số không.
  • Và rồi cô đến bên anh ngay trong thời điểm anh trống rỗng nhất. Cô lẽo đẽo theo anh suốt ngày. Làm bữa sáng cho anh, chăm sóc anh mỗi khi anh bị bệnh, dù anh có tức giận thậm chí chửi mắng cô thế nào cô cũng không đi. Đối với anh, cô ở thời điểm đó là một người cứng đầu, đuổi thế nào cũng lì lợm ở lại, làm thế nào cũng không chịu buông bỏ. Có lẽ chính vì vậy mà anh đồng ý kết hôn với cô sau hai năm dài theo đuổi, kề cạnh bên anh.
  • Ba năm chung sống, anh luôn lấy cớ công việc để không ở gần cô. Anh hiểu rõ việc anh làm khiến cô tổn thương nhưng anh không thể giả vờ yêu cô cũng không thể đến bên cô khi chưa xác định được tình cảm dành cho cô là gì. Anh sợ gieo cho cô hy vọng rồi chính tay phá vỡ nó. Điều ấy khiến cô đau khổ hơn gấp bội lần.
  • Hiện tại, anh cần thời gian xác nhận hay không thể chấp nhận cô?
  • Tháng 9, Hà Nội vào thu.
  • Hải Tú bước ra từ bệnh viện trên tay còn cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm.
  • Cô... Mang thai rồi!
  • Nhìn tờ giấy trên tay, cô vui lắm! Trong đầu tưởng tượng ra bao nhiêu viễn cảnh, cô nghĩ rằng, biết đâu nhờ có đứa bé mà anh mở lòng với cô, nhờ có đứa bé mà anh chấp nhận tình cảm của cô.
  • Hải Tú cười tươi, đuôi mắt cong lên tạo thành đường cong tuyệt đẹp. Lòng vui sướng đến nỗi chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng, cô sắp nhận được tình yêu sau bao năm cố gắng.
  • Mùa thu tháng 9 ấy, giữa dòng người tấp nập qua lại, xe cộ ồn ã của Hà thành, có một cô gái ngây thơ chìm đắm trong mộng tưởng của bản thân.
  • 10 giờ tối, cô ngồi sau bàn ăn đợi anh. Nhìn những món ăn đã nguội lạnh, cô cảm thấy đôi chút khó chịu dù đây không phải lần đầu tiên cô ngồi đợi. Có lẽ là do cô đang mang thai nên tâm lý không được ổn định. Hải Tú ngước nhìn đồng hồ, đã 15 năm phút trôi qua. Cô tự trấn an bản thân kiên nhẫn chờ đợi thêm một lúc. Cứ như vậy, cô ngủ gục trên bàn từ bao giờ không hay.
  • Chừng một lúc lâu sau, tiếng động bên ngoài vang lên khá lớn khiến cô giật mình tỉnh giấc. Hải Tú đưa đôi mắt mơ màng nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn 11 giờ khuya, tiếng bước chân vang lên trong không gian tĩnh mịch nghe rõ mồn một. Nghĩ anh về, cô vội vã đứng dậy chạy đến phòng khách. Nhìn thấy anh, cô mỉm cười niềm nở chào đón:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh về rồi. Hôm nay em nấu nhiều món ngon lắm để em hâm lại chúng ta cùng ăn.
  • Cô nhiệt tình như vậy còn anh thì hờ hững lướt qua cô cứ thế đi một mạch lên tầng. Cô nhìn theo bóng anh không nghĩ ngợi nhiều mà nhanh chân trở lại nhà bếp hâm nóng đồ ăn. Thái độ của anh chắc là chưa ăn gì vừa hay cô cũng đang đói bụng vì đợi anh. Thế rồi cô hí hửng hì hục xào nấu trong bếp.
  • Chừng một lúc sau, cơm canh sẵn sàng mọi thứ hết như mới bắt đầu. Cô thở phào tay xoa xoa bụng khẽ mỉm cười. Tiếng bước chân vang lên làm cô chú ý. Hải Tú quay sang nhìn thì thấy anh mặc trên người một bộ vest đen lịch lãm. Cô nghĩ bây giờ cũng đã khuya, công ty không phải quá nhiều việc vậy anh còn đi đâu với bộ dạng ấy. Chẳng lẽ...
  • Một suy nghĩ tiêu cực vội lướt qua khiến cô lo lắng nhưng rồi cô lại tự trấn an bản thân. Cô tiến đến chỗ anh mỉm cười nhẹ nhàng cất tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Muộn thế này anh còn đi đâu?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô là đang quản tôi?
  • Dứt lời, anh cứ thế bước đi. Cô nhìn theo bóng anh, cổ họng nghẹn ứ nhưng vẫn gắng gượng nói ra từng chữ:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh lại ra ngoài tìm phụ nữ?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện của tôi, đừng xen vào.
  • Anh không đoái hoài gì đến cô, một cái quay đầu nhìn lại cũng không có. Giờ phút này đây, cô thực sự đã chạm đến giới hạn không thể chịu đựng thêm cô lớn tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em có thai rồi!
14
Tin vui