Hơn cả yêu. / Theo đuổi
Hơn cả yêu.
  • Bình An không trả lời ngay, cô đang phân vân. Uống một ngụm nước ép dâu, cô nhìn thẳng vào mắt bạn thân rồi từ tốn đáp:
  • Bình An
    Bình An
    - Cái nào cũng được.
  • Quỳnh Thu thấy may mắn vì bản thân không uống nước, nếu không đã bị sặc mất rồi.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Cậu đã thay đổi?
  • Cô ấy và Bình An thuộc chủ nghĩa độc thân, vậy mà bây giờ Bình An lại đưa ra câu trả lời kia, thật là lạ lùng mà!
  • Bình An
    Bình An
    - Dù sao mấy năm nữa mình sẽ bước sang ba mươi, sống gần nửa đời rồi. Tuy hiện tại mình có thể chờ được, nhưng bà nội mình thì không. Mình đã suy nghĩ kĩ lắm mới đưa ra quyết định này, nếu như Tấn Thanh hợp với mình thì mình sẽ tiến đến hôn nhân luôn.
  • Con người của Tấn Thanh cô đã biết từ sớm, anh ta cũng không tệ mà là rất xuất sắc. Cô nhớ có lần anh ta đạt giải ba cuộc thi học sinh giỏi toán cấp thành phố, giỏi như thế cũng xứng với cô lắm.
  • Tuy nhiên cô cần phải xem biểu hiện của anh ta nữa.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Cậu thật sự đã suy nghĩ kĩ càng?
  • Quỳnh Thu ngờ vực.
  • Bình An
    Bình An
    - Ừm.
  • Bình An gật đầu chắc nịch.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Dù thế nào thì mình cũng sẽ ủng hộ cậu!
  • Bình An
    Bình An
    - Cảm ơn cậu.
  • Bình An vui vẻ mỉm cười, cô thích nhất câu này của Quỳnh Thu.
  • Bình An
    Bình An
    - Thế còn cậu, bao giờ định quen bạn trai đây, mình thấy có mấy bác sĩ cũng theo đuổi cậu quá chừng đấy.
  • Nhắc đến chuyện của bản thân thì Quỳnh Thu lại lắc đầu ngao ngán.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Thôi thôi, mình xin.
  • Bình An
    Bình An
    - Cậu có gặp khó khăn gì thì nói với mình nhé?
  • Gia đình Quỳnh Thu không giàu có bằng cô, tuy nhiên cô ấy chưa từng nhờ vả cô dù là nửa lời. Bình An hiểu rõ tính tình của bạn thân, chỉ là cô muốn giúp cô ấy một chút mà thôi.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Cảm ơn cậu, khi nào mình không xoay xở nổi thì sẽ alo cho cậu.
  • Quỳnh Thu vui vẻ mỉm cười, cô ấy cũng uống một ngụm nước ép cam. Vị ở cổ chạy thẳng vào tim, nước ép cam ngọt ngào quá, ngọt như tình cảm bạn bè giữa cô ấy và Bình An vậy. Tuy ba mẹ Quỳnh Thu mất sớm, người thân không còn nhiều nhưng có một người bạn tốt như Bình An đó chính là niềm an ủi lớn nhất cho Quỳnh Thu, cô ấy rất hài lòng với thực tại, cũng không cần gì thêm. Sau khi trò chuyện xong với Quỳnh Thu thì Bình An không trở về ngay, mà cô lại đi vào siêu thị mua một ít đồ để tẩm bổ cho bà nội. Cô muốn cho bà mau khỏe lại, để bà có thể bên cạnh cô nhiều hơn. Lựa một số loại trái cây tươi ngon tốt cho sức khỏe xong thì lại sang gian khác, cô mua yến sào, nhân sâm, những thứ tốt nhất đều lấy một ít. Nội cô vẫn hay dùng, hiện tại ở nhà cũng không còn nhiều nên cô mới mua thêm. Bình An mua đồ xong thì mang ra tính tiền, ra khỏi quầy thu ngân, cô đi thẳng về phía cửa chính để ra khỏi siêu thị. Nào ngờ lúc này có một cậu bé đang đùa nghịch trên nền gạch trắng tinh, cậu bé không để ý nên đã đâm sầm vào người cô. Bình An bị loạng choạng khi chịu tác động của một lực khá lớn, không giữ được thăng bằng nên cô đã chới với và ngã đi. Lúc Bình An tưởng chừng như bản thân sẽ nhận một cú ngã đau điếng trên đất thì cô lại va phải thứ gì đó. Giây tiếp theo thứ đó ngã xuống đất, cô cũng nằm đè trên thứ đó. Cảm giác mềm mại dưới thân không khiến Bình An đau, cô ngửi được một mùi hương quen thuộc, nói quen thuộc là cô từng ngửi nó qua một lần rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là ở đâu. Bình An ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt cô là một khuôn mặt hoàn mỹ như tạc, sống mũi cao ngút, đôi mày rậm cương nghị, đôi mắt sâu hút to tròn, đã thế còn kèm theo đôi môi mỏng đỏ đỏ. Giây phút này Bình An mới nhận ra đây là người mà cô va phải vào sáng nay, khi đang đi ăn với Tấn Thanh thì cô đi vệ sinh và đã gặp anh.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    - Hửm.
  • Cổ họng người đàn ông dưới thân phát ra giọng nói trầm thấp, rõ ràng là bị đau bởi cú ngã này.
  • Bình An nhận thức được bản thân đang nằm trên cơ thể người khác, thế là cô vội vàng đứng dậy và ríu rít xin lỗi.
  • Bình An
    Bình An
    - Xin lỗi anh, là tôi không cố ý.
  • Bình An cúi người xuống định đỡ lấy người đàn ông nhưng anh đã có thể tự đứng dậy được.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    - Không sao.
  • Cú ngã vừa rồi khiến Nhật Thiên ê ẩm cả người, đôi mày bất giác cau lại từ bao giờ.
  • Bình An
    Bình An
    - Anh có sao không, hay là tôi đưa anh đến bệnh viện khám thử?
  • Cú ngã không phải nhẹ, đã thế Bình An còn nằm trên người Nhật Thiên, chẳng biết xương anh có vấn đề gì không nữa. Cô đưa ra đề nghị này là vì chứng kiến được khuôn mặt nghiêm trọng của anh, sợ anh có bất trắc gì đó.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    - Không cần đâu.
  • Nhật Thiên xua tay, vừa định rời đi thì nhận ra những trái táo tươi trong túi của Bình An đã rơi ra đất, thế là anh ngồi xổm xuống và nhặt lên.
  • Bình An
    Bình An
    - Để tôi... Cảm ơn anh.
  • Bình An thấy thế cũng vội ngồi nhặt táo, miệng không quên cảm ơn anh một lần nữa.
  • Những người trong siêu thị vừa chứng kiến một màn ngã vừa rồi, thấy không còn gì để xem nữa nên bắt đầu dời sự chú ý sang nơi khác.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    - Không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp cô hai lần.
  • Trước khi đi Nhật Thiên liền nói một câu bâng quơ. Thật ra lúc nãy khi tiếp xúc với Bình An thì anh đã nhận ra cô là người đâm sầm vào mình sáng nay, đặc trưng là mùi hương trên mái tóc cô, rất thơm và dịu.
  • Bình An
    Bình An
    - Là do tôi bất cẩn, lần nào cũng đụng trúng anh.
  • Bình An ngại ngùng gãi đầu, cô đúng là kẻ hậu đậu mà.
  • Nhật Thiên không đáp lời, anh chỉ cười một cái sau đó xoay người rời đi.
  • Nụ cười của anh khiến Bình An ngỡ ngàng, hóa ra khi anh cười lên lại đẹp trai đến như vậy!
  • Cái đẹp ai mà không thích, Bình An cũng không ngoại lệ. Nhưng cô chỉ cảm thán một chút thôi, bây giờ cũng nên về rồi.
  • Bình An không suy nghĩ gì nữa, cô cười khổ một cái rồi ra khỏi siêu thị. Tự nhủ phải chú ý hơn mới được!
  • Bình An vừa mới dùng xong bữa sáng với gia đình thì chuông cửa bỗng vang lên, là ai đến vào sáng sớm vậy chứ?
  • Người giúp việc của gia đình cô là chị Xuyên, chị ấy vội vàng ra mở cửa xem là nhân vật nào đã đến thăm nhà này sớm như vậy.
  • Bình An chuẩn bị xong xuôi, cô vừa định sẽ lấy xe máy của mình chạy đi làm thì mới thấy Tấn Thanh đang đi vào nhà mình, anh ta còn cười với cô.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Chào buổi sáng, Bình An."
  • Bình An
    Bình An
    "Chào buổi sáng."
  • Bình An lịch sự đáp lời, lại hỏi:
  • Bình An
    Bình An
    "Anh đến đây làm gì vậy?"
  • Mới sáng sớm đã đến rồi, anh ta không bận đi làm sao?
  • Tấn Thanh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Anh muốn đưa em đến bệnh viện."
  • Nghe được câu trả lời này thì Bình An mới hiểu ý của Tấn Thanh, hóa ra đến là vì cô. Suýt nữa cô đã quên mất, anh ta vẫn đang theo đuổi cô. Quá trình này có lẽ gian nan lắm đây!
  • Bình An
    Bình An
    "Anh không cần phải vậy đâu, em cũng có xe. Vả lại chúng ta có thuận đường không chứ, như thế sợ anh sẽ trễ giờ làm."
  • Bình An từ chối ngay, cô không nghĩ Tấn Thanh sẽ vì cô mà đến. Nếu như bắt anh ta đưa cô đến bệnh viện rồi mới vòng sang công ty mà anh ta đang làm thì lâu lắm.
  • Nào ngờ Tấn Thanh lại xua tay, anh ta cười vui vẻ:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Ngày nào đi làm anh cũng đi ngang bệnh viện của em, anh đưa em đi sẽ không phiền đâu, em đừng lo lắng."
  • Bà Tú ở trong nhà chạy ra, dường như là nghe thấy động tĩnh gì đó. Nào ngờ gặp được Tấn Thanh, bà hào sảng gọi tên anh ta:
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Tấn Thanh, là con đấy à?"
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Con chào bác gái ạ, con sang đây để đưa Bình An đi làm."
  • Tấn Thanh là người có học thức, thấy người lớn thì liền cúi đầu chào hỏi. Anh ta cũng rất muốn ghi điểm trong mắt người mẹ vợ tương lai này.
  • Bà Tú nở nụ cười hiền hòa:
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Thế à, thằng bé suy nghĩ thấu đáo thật. Bình An, con cùng với Tấn Thanh đến bệnh viện đi con, kẻo muộn đấy."
  • Bình An đứng ở giữa hai người, ai nấy cũng nhiệt tình cả, khiến cô nhất thời không biết phải làm gì mới phải.
  • Thấy con gái mình bất động tại chỗ, bà Tú giục:
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Sao lại đứng ngơ ra đấy rồi, mau đi đi con. Muộn làm của cả hai đứa bây giờ."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Lên xe anh đi."
  • Dưới sự thúc giục mãnh liệt của hai người bên cạnh, Bình An chỉ còn cách nghe theo. Cô đội nón bảo hiểm rồi mới ngồi phía sau xe Tấn Thanh.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Con chào bác con đi ạ."
  • Bình An
    Bình An
    "Mẹ, con đi làm đây."
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Ừ, hai đứa mau đi đi con."
  • Thế là Bình An được Tấn Thanh chở bằng xe máy của anh ta, tuy cô không thích cho lắm bởi còn đủ thứ vấn đề phát sinh. Nào là sẽ khiến Tấn Thanh mất thời gian hơn, hoặc như thế cũng chẳng thoải mái khi tự đi xe của mình.
  • Nhưng đã lỡ rồi, thôi thì ngày mai hẵng từ chối anh ta.
  • Trên đường đi cả hai không nói chuyện nhiều, Bình An không thích trò chuyện phiếm, đặc biệt người đó không phải bạn thân của cô, vậy nên cô mới quyết định giữ im lặng.
  • Tấn Thanh sợ đường đột quá khiến cô ngại, vậy nên anh ta đã nói một câu:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em đừng ngại gì cả, hiện tại là anh đang theo đuổi em, vậy nên việc làm này đều đúng đắn và có lý."
  • Bình An không biết trong lòng người đàn ông này đang nghĩ gì, anh ta thật tình để tâm đến cô đấy ư?
  • Bình An
    Bình An
    "Vâng."
  • Cô khẽ đáp, đôi môi nhẹ mím lại.
  • Tấn Thanh là người có học thức, đầu tóc gọn gàng, ăn mặc sạch sẽ, anh ta luôn lịch sự và tôn trọng cô, lại không huyên thuyên khiến cô chán ghét. Tấn Thanh lấy lòng cô bằng những hành động đơn giản mà đầy ý nghĩa chứ không tặng những thứ vô bổ, xem ra anh ta cũng là một người đàng hoàng, tính ra cũng hợp với cô lắm.
  • Bình An lắc nhẹ đầu, cô chỉ nhất thời suy nghĩ như thế thôi, dù gì thời gian còn dài, cô phải từ từ theo dõi thêm.
  • Bình An
    Bình An
    "Cảm ơn anh."
  • Đến bệnh viện, Bình An xuống xe rồi cảm ơn Tấn Thanh một câu trước khi rời đi.
  • Tấn Thanh xua tay:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em vào làm đi, chiều anh sẽ đón em về."
  • Bình An
    Bình An
    "Ừm."
  • Bình An gật đầu, xong xuôi liền xoay người đi vào trong.
  • Chưa đi được bao nhiêu bước thì phía sau đã có tiếng gọi:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Bình An."
  • Bình An nghe có người gọi mình thì dừng chân, nhìn mới biết hóa ra là Quỳnh Thu. Quỳnh Thu chứng kiến một màn vừa rồi, cô ấy liền nảy lên ý định chọc ghẹo bạn thân:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Ôi chao, được người ta đưa đến tận bệnh viện ư? Không biết mối quan hệ thân thiết của hai người đã đến đâu rồi."
  • Bình An đánh nhẹ vào tay Quỳnh Thu một cái:
  • Bình An
    Bình An
    "Đừng có dùng điệu bộ đó, mình và Tấn Thanh vẫn vậy. Là do mẹ mình ép nên mình mới đồng ý để anh ta đưa đi làm thôi."
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Ồ, gọi tên người ta luôn kìa, hai từ 'Tấn Thanh' nghe sao mà ấm áp quá!"
  • Bình An
    Bình An
    "Hừm, dám chọc mình này, cho cậu biết tay."
  • Bình An nói không lại liền đổi chiêu, cô đưa tay véo vào eo Quỳnh Thu mấy cái liền, cô ấy cười khanh khách mà bỏ chạy.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Chiều đến.
  • Lúc Bình An tan làm thì Tấn Thanh đã có mặt bên ngoài bệnh viện, cô thấy tác phong của hắn tốt lắm, đến rất đúng giờ mà không phải để cô đợi thêm một giây một phút nào.
  • Trên đường về, Tấn Thanh ân cần hỏi han:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Hôm nay em làm có mệt không?"
  • Bình An
    Bình An
    "Không mệt, em đã quen với công việc của mình rồi, ngày nào cũng vậy."
  • Trả lời câu này cũng để ám chỉ với Tấn Thanh rằng sau này anh ta không cần phải hỏi cô có mệt không, bởi cô vốn không cảm thấy mệt tí nào.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em đói chưa, hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm?"
  • Tấn Thanh cũng vì lo cho cô, vả lại anh ta cũng muốn có không gian riêng tư với cô.
  • Nào ngờ ý tốt của anh ta đã bị Bình An từ chối:
  • Bình An
    Bình An
    "Không cần đâu, ở nhà mẹ đã chuẩn bị sẵn cơm chờ em về rồi."
  • Ngưng vài giây, thấy nói chung có chút thiếu sót nên cô đã bổ sung:
  • Bình An
    Bình An
    "Hay là anh ghé lại nhà em ăn bữa chiều đi."
  • Dù gì người ta cũng đưa cô đi, chở cô về, cô mà không mời một câu thì cũng không được.
  • Lời mời của cô khiến người đàn ông thích thú, nhưng Tấn Thanh cũng không thể đường đột như vậy, thế nên anh ta đã từ chối:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Cảm ơn ý tốt của em nhưng mà hãy để khi khác, anh chưa mua quà cáp gì cả, vào nhà thăm bà và hai bác cũng không phải phép."
  • Bình An
    Bình An
    "Vâng."
  • Dù cho cô có nói không cần quà nhưng theo phép lịch sự thì khách đến nhà chủ chơi phải mang theo quà để biếu, hiện tại từ chối cũng chẳng được gì, vậy nên cô chỉ đành gật đầu mà không nói gì nữa.
  • Vừa về đến nhà thì bà Tú đã nắm lấy tay cô kéo ngồi xuống ghế, khuôn mặt ôn nhu cười niềm nở:
  • Mẹ Tấn Thanh
    Mẹ Tấn Thanh
    "Sao rồi con gái, con có cảm thấy ngày một thích Tấn Thanh hơn không?"
  • Nhà cô vốn chấm Tấn Thanh là con rể, chỉ có Bình An là chưa đưa ra quyết định, bà Tú đang chờ đợi biểu hiện của Tấn Thanh cũng như sự chấp thuận của con gái mình.
  • Có lẽ cũng không lâu nữa thì ngày vui sắp tới rồi!
  • Bình An
    Bình An
    "Mẹ, sao mẹ lại gấp gáp thế này?"
  • Bình An thở dài ngao ngán, ai lại muốn gả con gái mình đi xa như mẹ cô không? Nhìn thái độ của bà mà xem, rõ ràng đang ngóng trông ngày cô được lên xe hoa.
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Mẹ có gấp đâu chứ. Mẹ chỉ là đang hóng xem tình hình của hai đứa mà thôi."
  • Bình An lười nói chuyện này với bà Tú, cô tìm cách chuồn đi:
  • Bình An
    Bình An
    "Con lên lầu tắm rửa thay đồ trước, tí sẽ xuống ăn cơm sau nhé mẹ."
  • Vừa dứt lời đã vọt đi như một cơn gió, bà Tú chẳng kịp phản ứng với tốc độ của cô.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Mỗi ngày sau đó, ngày nào Tấn Thanh cũng xuất hiện tại nhà cô rồi đưa Bình An đi làm, dù cô có muốn từ chối cũng rất khó. Thấy Tấn Thanh dành tình cảm và sự quan tâm của anh ta đối với mình rất nhiều, Bình An ngày một thích anh ta hơn.
  • Tấn Thanh giúp cô cất nón bảo hiểm vào xe, vừa định chúc Bình An có một ngày làm việc vui vẻ thì tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, là của cô.
  • Bình An khó hiểu nhìn dòng chữ trên màn hình, sao bà Tú lại gọi cho cô vào giờ này chứ, chẳng lẽ cô đã bỏ sót thứ gì ở nhà nên bà gọi đến để nhắc nhở không?
  • Bình An
    Bình An
    "Là mẹ em."
  • Nói với Tấn Thanh một tiếng, song chẳng suy nghĩ thêm, cô ấn nghe rồi đặt lên tai:
  • Bình An
    Bình An
    "Con nghe đây mẹ ơi, có chuyện gì vậy mẹ?"
  • Đập vào tai Bình An là tiếng thở gấp, sau đó giọng nói hồi hộp và âu sầu của bà Tú cũng xuất hiện:
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Bình An à, bà nội con hiện đang khó thở lắm, mọi người đang đưa bà đến bệnh viện!"
  • Nghe giọng điệu đầy lo lắng của mẹ mình, một dự cảm không lành bỗng ập đến bên Bình An, cô hoảng hốt nhưng cũng cố bình tĩnh nói nhanh:
  • Bình An
    Bình An
    "Mẹ đừng lo quá, bà nội sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Con sẽ ở đây chuẩn bị, chờ mọi người."
  • Chứng kiến nét mặt căng thẳng của cô, Tấn Thanh tỏ ra sốt ruột:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bình An, có chuyện gì vậy em?"
  • Lúc này cô đã cúp máy, không muốn giấu giếm Tấn Thanh nên đã đáp ngay:
  • Bình An
    Bình An
    "Tình hình của bà nội em đã chuyển biến xấu hơn, ba và mẹ đang đưa bà đến bệnh viện."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Sao chứ?"
  • Tấn Thanh bàng hoàng, tuy thấy bà nội đã yếu nhưng cũng đâu đến nỗi nào, lần này tin dữ đến quá nhanh, anh ta cũng lo thay gia đình Bình An.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bà nội nhất định sẽ không sao đâu, em đừng quá lo lắng."
  • Lời an ủi của Tấn Thanh không khiến Bình An yên tâm hơn, mặc dù khi nãy cô cũng có trấn an bà Tú nhưng làm thế nào để cô có thể bình tĩnh được đây? Bà nội tuổi đã cao, mang trong mình nhiều căn bệnh, điều mà cô lo sợ nhất chẳng lẽ sẽ diễn ra trong ngày hôm nay sao?
  • Không được, bà nội không thể xảy ra chuyện gì, cô không muốn chứng kiến cảnh tượng đau lòng đó.
  • Chẳng mấy chốc bà nội đã được đưa đến bệnh viện, ngay sau đó liền được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
  • Nhìn cánh cửa màu trắng dần khép lại, trái tim Bình An cơ hồ nhói đau. Cô quay sang bà Tú, lặng lẽ hỏi:
  • Bình An
    Bình An
    "Mẹ ơi, bà nội bị làm sao thế này?"
  • Bà Tú ngồi trên ghế, hai mắt đờ đẫn như người mất hồn:
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Nội con bỗng cảm thấy tức ngực, khó thở rồi ngất đi. Ba mẹ lập tức đưa bà đến bệnh viện, cũng không biết tình hình của bà thế nào."
  • Bình An
    Bình An
    "Rõ ràng lúc thức dậy mẹ vẫn còn khỏe mà."
  • Ánh mắt ông Tùng cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đèn đang chiếu sáng phía trên cửa, vì lo cho tình hình của mẹ mình mà mặt ông như già đi mấy tuổi, nếp nhăn càng hiện ra nhiều hơn.
  • Mặc dù Bình An là bác sĩ nhưng cô thuộc khoa ngoại thần kinh, về bệnh tình của bà nội cô vốn không hiểu biết nhiều. Ngoài cách trấn an ba mẹ mình ra thì cô cũng chẳng thể làm được gì:
  • Bố Bình An
    Bố Bình An
    "Mọi người đừng quá căng thẳng, bà nội sẽ không sao đâu ạ."
  • Những câu nói thế này Bình An đã thốt ra vô số lần, đa phần là trước khi làm phẫu thuật cho một bệnh nhân nào đó, để người nhà của họ không phải lo lắng nên cô đã nói thế để an ủi họ, khiến họ yên tâm phần nào. Nhưng không nghĩ hôm nay lại phải nói ra với chính người thân của mình, lời nói nhẹ tênh, đứng trong tình huống này Bình An mới thấy nó hoàn toàn vô dụng.
  • Tấn Thanh đứng ngồi không yên, thật ra anh ta cũng sốt sắng thay Bình An, dù gì anh ta thật lòng với cô, anh ta chẳng muốn nhìn nhà cô gặp chuyện xui xẻo. Tấn Thanh thầm cầu mong bà nội có thể tai qua nạn khỏi, như thế Bình An sẽ bớt lo hơn.
  • Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này đèn phẫu thuật chợt tắt, các bác sĩ thi nhau lần lượt đi ra.
  • Người bật dậy đầu tiên đó chính là ông Tùng:
  • Bố Bình An
    Bố Bình An
    "Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi ạ?"
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Mọi chuyện vẫn ổn chứ bác sĩ?"
  • Bà Tú tuy là con dâu nhưng từ trước đến nay đều sống rất hòa thuận với mẹ chồng, so với ông Tùng thì bà cũng lo không kém về tình trạng của mẹ chồng mình.
  • Bình An đứng lên, cô không hỏi gì mà chỉ yên lặng chờ đợi câu trả lời từ miệng bác sĩ.
  • Từ nãy đến giờ, từng giây từng phút trôi qua đối với cô là một cực hình không nhỏ, đây là lần đầu tiên cô phải chịu đựng cảm giác bất an và hãi hùng khi chứng kiến người thân của mình đang phải đối mặt với sinh tử ở bên trong. Cảm giác đau đớn ăn mòn lý trí cô, khiến cô như gục ngã.
  • May mắn thay, câu nói của bác sĩ đã khiến Bình An và mọi người cảm thấy nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng trong lòng.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    "Tình trạng của bà cụ không còn gì đáng lo ngại."
  • Bác sĩ còn nói thêm gì nữa nhưng Bình An vốn không nghe thấy, bởi cô đang rất vui mừng, nước mắt cũng rơi khi nào không hay.
  • May mắn quá, bà nội vẫn còn ở bên cạnh cô, bà sẽ sống cùng cô đến già, chắc chắn là như vậy!
  • Trong lúc Bình An ngồi ở hành lang này, cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc hôn nhân của mình. Như cô đã nói, cô có nhiều thời gian để tìm hiểu Tấn Thanh nhưng bà nội cô thì không chắc, chẳng hạn như lúc nãy, cũng may là không có bất trắc gì xảy ra, nếu không cô sẽ ân hận cả đời.
  • Bình An nghĩ kĩ càng, cô quyết định sẽ chấp nhận Tấn Thanh. Cô muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cuộc đời bà nội, để bà chứng kiến cảnh cô khoác trên người chiếc váy cưới lộng lẫy trong ngày hôn lễ.
  • Tấn Thanh không tệ, đối với quyết định của bản thân Bình An nghĩ cô sẽ không sai.
  • Vì bà nội, cô đồng ý tiến đến hôn nhân sớm hơn dự tính, nhất quyết không oán than gì.
  • Chiều đến, bà nội của cô đã tỉnh dậy sau mấy giờ hôn mê, ai nấy cũng vui mừng khôn xiết.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Mẹ vẫn còn sống sao?"
14
Theo đuổi