Hơn cả yêu. / Thay đổi lớn
Hơn cả yêu.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cảm ơn em. Chị cũng xin lỗi vì về trễ như vậy. Chắc đã lỡ nhiều chuyện của em rồi phải không?
  • Diệu
    Diệu
    - Không có gì đâu chị.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thôi, em về đi. Chị tự lo cho mình được.
  • Diệu
    Diệu
    - Cơm em đã nấu xong, đồ ăn chút nữa chị hâm lại rồi hẵng ăn nhé.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ừ, cảm ơn em.
  • Diệu
    Diệu
    - Chào chị, em về.
  • Hải Tú gật đầu mỉm cười nhìn Diệu khuất dần sau cánh cổng lớn rồi mới vào trong nhà. Bước đến bếp, đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn, cơm cũng đã chín. Nhìn đồng đã gần 7 giờ tối, Hải Tú bỏ lồng bàn xuống lấy đồ ăn hâm lại cho nóng.
  • Xong xuôi mọi thứ, cô nhấc máy gọi điện cho anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng! Tối...
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tối nay tôi không về ăn cơm, đừng đợi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Khoan đã!
  • Cô còn chưa nói dứt câu, anh đã cúp máy. Ánh sáng màn hình điện thoại giảm dần và rồi chỉ còn lại một màu đen kịt. Khẽ thở dài một tiếng, cô tự xới cơm cho rồi một mình ăn bữa tối.
  • Hôm qua anh không về!
  • Và... hôm nay cũng vậy!
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 12 giờ đêm.
  • Hải Tú nằm ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, trên nghèo chỉ đắp một chiếc chăn mỏng ngang ngực. Vì đợi anh mà cô đã ngồi ở đây mấy tiếng đồng hồ, có lẽ do mệt quá nên ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
  • Chợt, một âm thanh lạ vang lên phá tan bầu không gian tĩnh lặng.
  • Hoàn thành xong công việc của công ty, anh trở về nhà. Lê từng bước chân nặng nhọc vào trong, bắt gặp cô đang nằm ngủ trên sofa anh liền đi tới định bế cô về phòng thì vô tình gây ra tiếng động. Tiếng động khá lớn khiến Hải Tú bừng tỉnh. Cô mơ mắt mơ màng nhìn xung quanh. Thấy anh đang đứng trước mặt mình, cô vui mừng đứng dậy tiến đến ôm chầm lấy anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh về nhà rồi. Cả ngày làm việc có mệt không? Anh ăn cơm chưa? Em hâm đồ ăn cho anh nhé.
  • Cô tươi cười nói chuyện vui vẻ với anh cho dù sáng nay anh đã nói những lời không đúng. Nhìn mái tóc rối của cô, anh muốn vuốt ve cặp chúng. Gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười rạng rỡ ấy, anh muốn chạm vào chúng. Đáng tiếc lại chẳng thể làm gì được.
  • Anh gỡ tay cô ra khỏi người mình, chân lùi về sau mấy bước lạnh nhạt đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi ăn rồi. Khỏi cần lo.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh ăn rồi sao? Ăn với ai vậy? Mà sao muộn rồi anh mới về?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô đang quản tôi?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - À, không. Em chỉ quan tâm anh thôi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi không cần cô quan tâm. Nếu muốn quan tâm thì đi tìm người đàn ông của cô mà quan tâm. Đừng làm phiền tôi!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chuyện sáng nay không phải như anh nghĩ đâu. Em và anh Thành chỉ là bạn bè bình thường thôi.
  • Anh im lặng không đáp rồi lẳng lặng quay lưng rời đi để cô một mình ở sau. Lần trước, cô mới đùa một chút anh đã không hài lòng. Hôm nay bắt gặp cô đi cùng với Hải Nam, hơn nữa trong lúc nói chuyện Hải Nam vô tình có những cử chỉ thân với cô nên chắc hẳn hiện giờ anh đang giận lắm. Đứng trầm ngâm một hồi, cô vội chạy theo anh liên tục nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng! Em xin lỗi, em với anh Thành thực sự không có gì đâu. Anh đừng giận nữa, làm ơn nói chuyện với em đi.
  • Cô kéo tay anh lại giữ chặt không buông khiến anh phải dừng chân. Anh quay lại nhìn cô. Cô vẫn cười, đôi mắt ánh lên tia hi vọng chờ mong sự tha thứ.
  • Chờ đợi như vậy, hi vọng như vậy nhưng thứ cô nhận lại chỉ là sự ghẻ lạnh. Anh hất mạnh tay cô ra khỏi người mình, hằn học:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đừng động vào tôi! Phiền phức!
  • Hành động bất ngờ của anh khiến cô có chút sững sờ, hai chân đứng không vững suýt nữa thì ngã xuống đất may mắn vẫn trụ lại được. Anh nổi giận, đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào cô. Thái độ của anh bây giờ khiến cô vô cùng sợ hãi.
  • Anh cứ nghĩ cô sẽ tức giận hay giận dỗi mà hỏi lại anh chuyện giữa anh và Bảo Trâm nhưng cô không hề làm vậy. Vẻ mặt hối lỗi của cô lúc này làm anh áy náy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em xin lỗi, nếu anh thấy phiền, em sẽ không làm phiền anh nữa.
  • Cô đứng im không nhúc nhích, miệng lẩm bẩm mấy câu xin lỗi, dù nhỏ nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy. Anh không nói gì quay lưng rời đi. Cô nhìn theo bóng anh mà thở dài. Lần này có vẻ anh rất giận, cô tự hỏi không biết làm cách nào để anh nguôi giận. Bây giờ anh còn không nghe cô nói vậy sao giải thích rõ ràng được?
  • Hải Tú chỉ nghĩ đơn giản anh giận cô chuyện cô đi cùng Hải Nam sáng nay mà chẳng nghi ngờ hay để tâm đến thái độ lạ của anh.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Hơn 1 giờ đêm.
  • Ánh đèn vàng heo hắt từ trong phòng sách xen qua kẽ hở của cánh cửa lớn mà chiếu ra ngoài. Ngồi sau bàn làm việc hì hục với đống giấy tờ chất chồng như núi được một lúc, anh thở mệt nhoài dừng tay ngả lưng về sau nghỉ ngơi. Nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ đêm, sau cuộc nói chuyện không đi đến đâu anh không thấy cô lảng vảng quanh anh, căn nhà cũng trở nên tĩnh lặng.
  • Tạm gác công việc sang một bên, anh rời khỏi phòng sách lên phòng của hai người. Đẩy cửa bước vào trong, cô đã say giấc trên giường từ bao giờ. Bước chân anh đi chậm lại cố gắng không gây ra tiếng động. Anh tiến lại chỗ cô rồi ngồi xuống kế bên. Đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc còn vương trên má cô, anh mỉm cười thầm trách cô quá ngốc nghếch. Khi ở nhà hàng, anh biết rõ cô đã nhìn thấy anh và Bảo Trâm cùng ăn trưa vậy mà lại không nói một lời. Về đến nhà lại chỉ lo anh giận chuyện bản thân đi cùng Hải Nam. Còn những việc anh làm, những lời anh nói khiến cô tổn thương thì không nhắc đến.
  • Anh vuốt ve mái tóc mềm, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú của anh là một cô gái ngốc. Anh đối xử với em tồi tệ vậy mà em vẫn quan tâm đến anh. Em có biết, em càng như vậy càng khiến anh không thể buông tay không? Em thực sự rất ngốc! Sau này không có anh, em nhất định phải sống tốt.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 7 giờ 30 sáng.
  • Công ty MTP.
  • Trước đại sảnh công ty, nhân viên ra vào ồn ã, nhiều người qua lại tất cả đều chuẩn bị cho việc đón tiếp nhà đầu. Từ sáng sớm, Sơn Tùng đã có mặt ở công ty để chỉ đạo mọi chuyện. Nhà đầu tư này rất quan trọng và có tâm ảnh hưởng nên việc đón tiếp không thể để ra sai sót.
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Giám đốc, hoa đặt đã được giao đến.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Kêu nhân viên trang trí trong phòng họp. Cậu đến phòng nhân sự, yêu cầu trưởng phòng kiểm lại nhân viên.
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Vâng, tôi biết rồi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuẩn bị kỹ lưỡng, tôi không muốn có trục trặc.
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Tôi sẽ cố gắng.
  • Anh gật đầu quay lưng định trở về phòng làm việc thì thư ký Hải bất ngờ lên tiếng:
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Giám đốc, có người muốn gặp anh. Hiện đang đợi ở phòng họp.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Là ai?
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Là vị khách hôm trước tới công ty.
  • Anh im lặng không đáp. Vị khách hôm trước mà thư ký Hải nhắc đến là đang ám chỉ đến ông Phú. Không cần hỏi rõ lý do anh cũng biết nguyên nhân vì sao ông ta đến đây. Anh ra hiệu cho thư ký Hải đi làm việc Còn anh thì tới phòng họp để đón tiếp vị Khách không mời kia.
  • Đứng trước cửa phòng, anh không do dự mà đẩy cửa bước vào trong. Vẫn giống như lần trước, ông Phú ngồi chém trẻ trên chiếc ghế giám đốc. Nhìn thấy anh thì liền vui cười:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Con trai của bố! Con đến rồi đấy à?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ông thôi giở giọng điệu bố con ở đây đi. Tôi với ông đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi.
  • Chỉ cần nghĩ đến việc nhìn thấy mặt ông Phú, anh đã chán ngấy đến thế nào chứ đừng nói đến việc nghe giọng và nói chuyện với ông ta.
  • Ông không phải để tâm đến thái độ khó chịu của anh khi gặp mình. Mục đích ông đến đây là muốn biết thêm về việc ly hôn chuyển nhượng cổ phần, còn những thứ khác ra sao cũng được.
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Chuyện ly hôn đến đâu rồi?
  • Không vòng vo như lúc đầu, ông Phú đi thẳng vào vấn đề chính. Nhìn bộ dạng chờ đợi đến nỗi không chịu nổi của ông Phú, anh không nhịn được mà bật cười:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ông thèm khát cổ phần của tôi đến thế sao? Không ngờ vị chủ tịch của một công ty lớn lại muốn có được cổ phần của công ty nhỏ như vậy. Đúng là mất mặt!
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Trả lời câu hỏi đi. Bao giờ thì bố mới có được cổ phần?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ông yên tâm chuyện ly hôn tôi sẽ giải quyết xong rồi. Còn về cổ phần, sớm muộn gì thì nó cũng sẽ là của ông. Không cần vội.
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Bố mong con giữ đúng lời hứa. Con tốt nhất nên kết thúc chuyện này sớm đi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ông yên tâm tôi nhất định sẽ không giống ông. Nếu không còn chuyện gì khác thì mời ông về cho, tôi còn phải làm việc.
  • Cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ, vốn dĩ chỉ có một bên có hứng thú bên còn lại thì không. Ông Phú chăm chăm nhìn anh, vài phút sau mới đứng dậy rời khỏi phòng họp. Cánh cửa lớn đóng lại chỉ còn một mình anh trong căn phòng trống. Ông Phú nói đúng, chuyện ly hôn càng để lâu càng khó giải quyết nhưng anh biết lấy lý do gì để chia tay cô? Cô đối với anh thực sự quá tốt khiến anh không thể buông tay.
  • Sau khi hoàn tất công việc chuẩn bị đón nhà đầu tư vào tối nay, Sơn Tùng trở về phòng riêng. Ngồi lì trong phòng suốt mấy tiếng không nói một lời, anh chỉ cắm mặt vào màn hình máy tính.
  • Chợt, tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên bên cạnh phá vỡ sự tĩnh lặng. Đưa mắt nhìn màn hình, trên thanh thông báo hiển thị tin nhắn của cô.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em làm cơm trưa rồi, bây giờ đang đến công ty. Sau khi anh xong việc, chúng ta cùng ăn.
  • Đọc xong dòng tin nhắn, anh thở dài ngao ngán. Hôm qua lớn tiếng trách mắng cô như vậy mà hôm nay cô vẫn còn tâm trạng làm cơm đem đến cho anh. Rốt cuộc anh phải làm sao mới có thể khiến cô tự nguyện rời xa? Tựa lưng vào sau ghế nhắm nghiền mắt lại suy ngẫm, trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên dòng suy nghĩ. Anh đứng dậy với tay lấy chiếc áo khoác trên ghế rồi rời khỏi phòng.
  • Bước xuống đại sảnh, đi đến bàn tiếp tân anh giơ tay ra hiệu cho nhân viên. Một trong số nhân viên ở đó nhanh chóng lại gần.
  • Lễ tân
    Lễ tân
    - Giám đốc!
  • Anh khẽ gật đầu căn dặn:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Lát nữa, Hải Tú có đến thì nói tôi đang họp bảo cô ấy ngồi đợi ở đây. Tuyệt đối không được để cô ấy lên văn phòng.
  • Lễ tân
    Lễ tân
    - Tôi hiểu rồi.
  • Người nhân viên kia cúi đầu kính cẩn, anh cũng nhanh chóng rời khỏi công ty.
  • Khoảng 30 phút sau, Hải Tú đã đứng trong đại sảnh của công ty. Nhớ lần trước nhân viên nói cô có thể tự lên phòng anh mà không cần báo trước nên cô không nói với nhân viên một lời cứ thế đi thẳng lên. Nhân viên khi nãy được anh căn dặn nhìn thấy cô liền vội vàng chạy tới ngăn cản.
  • Lễ tân
    Lễ tân
    - Thưa cô! Cô không thể lên văn phòng giám đốc bây giờ.
  • Hải Tú ngạc nhiên trước thái độ của nhân viên. Cô ngơ ngác hỏi lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải lần trước cô nói tôi có thể lên phòng sao?
  • Lễ tân
    Lễ tân
    - Dạ đúng. Nhưng giám đốc đang họp và có căn dặn tôi không được để cô lên văn phòng. Mong cô thông cảm giúp cho.
  • Cô nhân viên đó nói mà giọng có chút run rẩy. Dù sao người cô ta đang nói chuyện cũng chính là vợ giám đốc. Lỡ nói ra điều gì không hay thì mất việc như chơi.
  • Hải Tú do dự giây lát rồi mỉm cười:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không sao, tôi sẽ không làm phiền anh ấy. Vậy bây giờ tôi có thể ngồi chờ ở đâu?
  • Nhân viên thở phào nhẹ nhõm đưa tay ra hiệu cho cô:
  • Lễ tân
    Lễ tân
    - Cô có thể ngồi chờ ở hàng ghế đằng kia.
  • Hải Tú nhìn theo hướng chỉ tay của nhân viên gật đầu hiểu ý. Cô tiến đến hàng ghế dài ngồi chờ anh xong việc.
  • Công việc của mọi người vẫn diễn ra, nhân viên ra vào đi lại không ngừng cho đến gần giờ trưa mới vãn dần. Nhân viên lần lượt đi theo từng tốp ra ngoài ăn cơm, một số khác thì xuống căng tin của công ty. Quầy tiếp tân cũng chỉ còn lại vài và cô. Từ khi nhân viên thông báo cô không được phép lên phòng, Hải Tú vẫn luôn ngồi trên hàng ghế dài kia đợi anh. Hộp cơm trong lòng cô lạnh dần không còn nóng như lúc vừa mới mang đến.
  • Trong khi mọi người đang ăn trưa thì cô vẫn ngồi đợi anh mà không hề có ý định rời đi. Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn 12 giờ, cô tự hỏi cuộc họp sao lại kéo dài như vậy, anh chắc hẳn là đang rất mệt. Trong đầu cô bây giờ toàn những suy nghĩ lo lắng cho anh mà quên mất bản thân mình cũng đang đói.
  • Cô nhân viên khi nãy sau khi dùng cơm trưa xong thì quay lại khu tiếp tân. Thấy Hải Tú vẫn còn ngồi đợi, cô ta hỏi đồng nghiệp:
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Cô ấy vẫn ở đây sao?
  • Người kia gật đầu:
  • Lễ tân
    Lễ tân
    - Đúng vậy, không rời nửa bước.
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Vậy cô ấy ăn gì chưa?
  • Lễ tân
    Lễ tân
    - Hình như là chưa. Tôi thấy cô ấy cứ ngồi im như vậy chờ giám đốc thôi.
  • Cô nhân viên lo lắng nhìn Hải Tú. Sơn Tùng căn bản không có ở công ty, anh đã ra ngoài từ sáng không biết đã đi đâu mà để mình đợi như vậy. Nhớ đến chuyện Hải Tú đang mang thai, nhân viên liền đi tới hỏi thăm:
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Thưa cô!
  • Nghe có tiếng người gọi mình, Hải Tú giật mình đưa mắt nhìn sang bên cạnh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Có chuyện gì sao?
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Tôi nghĩ cô nên về đi, đừng đợi giám đốc nữa.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không sao đâu, tôi đợi được.
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Nhưng cô đang mang thai không ăn uống gì mà cứ ngồi đây thế này, gió lạnh thôi vào rất dễ bị cảm.
  • Hải Tú mỉm cười lắc đầu.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tôi ổn, mà Anh Tùng đã họp xong chưa? Tôi có thể lên văn phòng được chứ?
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Chuyện này...
  • Nhân viên ngập ngừng mãi không nói thành lời khiến cô chau mày.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Có chuyện gì cô cứ nói ra đi.
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Thật ra...
  • Hải Tú vẫn chờ đợi câu trả lời của cô ta nhưng đáp lại chỉ là sự lúng túng, e dè kéo dài thời gian.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Hải Tú!
  • Giọng nói của một người con gái vang lên từ đằng sau khiến cô giật mình. Hải Tú quay đầu lại thì bắt gặp anh và Bảo Trâm đang đi cùng nhau. Bảo Trâm khoác tay anh, vẻ mặt niềm nở bước đến chỗ cô.
  • Ra hiệu cho nhân viên kia rời đi, Bảo Trâm mới lên tiếng hỏi:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Hải Tú! Cô đến đây làm gì vậy?
  • Bảo Trâm rõ ràng đã nhìn thấy hộp cơm trên tay cô biết rõ cô đến vì mục đích gì nhưng vẫn cố tỏ ra ngây thơ.
  • Cô mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tôi đến đưa cơm cho Anh Tùng. Hai người đi cùng nhau sao?
  • Cô vừa hỏi vừa nhìn hành động thân mật của hai người. Nhìn cách Bảo Trâm cố đứng sát bên anh và cả cái khoác tay kia nữa. Anh không hề phản kháng hay có hành động nào đẩy cô ta ra xa mà vẫn đứng im không nói.
  • Bỏ qua những điều diễn ra trước mắt, Hải Tú quay sang phía anh đưa hộp cơm ra:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đây là cơm trưa em tự tay làm cho anh. Bên trong có làm món anh thích, tuy nguội nhưng vẫn còn ngon lắm.
  • Anh liếc nhìn hộp cơm, lạnh nhạt đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi với Bảo Trâm ăn cơm bên ngoài rồi. Cô mang nó về đi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nhưng không phải anh nói sẽ ăn trưa cùng em sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi nói như vậy khi nào? Cô đang tưởng tượng à?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nhưng...
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đồ phiền phức.
  • Dứt lời, anh lạnh lùng đi ngang qua cô. Bảo Trâm cũng nhanh chóng khoác tay anh vào trong. Hải Tú quay đầu lại nhìn hai người họ, tay cầm hộp cơm buông thõng xuống. Rõ ràng anh đã đọc tin nhắn mà cô gửi hơn nữa còn căn dặn nhân viên không được để cô lên văn phòng. Vậy ra từ đầu anh đã không ở trong công ty chỉ có cô là ngây ngốc ngồi đợi. Hải Tú thở dài lủi thủi rời đi.
  • Lên đến văn phòng, anh gỡ tay Bảo Trâm ra khỏi người mình phủi quần áo mấy cái, nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú không có ở đây, cô không cần đóng kich nữa.
  • Bảo Trâm xị mặt hờn dỗi:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Đi với em có một đoạn mà anh khó chịu vậy sao?
  • Anh không đáp lại câu hỏi của cô ta cứ thế đi thẳng vào văn phòng đóng sầm cửa lại. Bảo Trâm khoanh tay trước ngực nhìn theo bóng anh mà mỉm cười.
  • Ngả lưng trên chiếc ghế sofa, nhớ lại cảnh cô chịu rét ngồi đợi anh mấy tiếng đồng hồ dưới đại sảnh mà chưa ăn cơm. Đến khi gặp lại biết anh đi cùng một người con gái khác... Cô sẽ giận anh chứ?
  • Có!
  • Cô nhất định sẽ giận, trong hoàn cảnh ấy người vợ nào mà không giận.
  • Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của anh còn cô, liệu rằng cô có nghĩ như vậy?
  • Chuyện anh ra ngoài ăn cơm cùng Bảo Trâm là giả. Anh chỉ vô tình gặp cô ta trước cổng công ty, vì muốn Hải Tú trở về nhà anh mới nói dối rằng mình đi ăn với Bảo Trâm. Thực lòng anh không muốn cô buồn nhưng đây là cách duy nhất để cô tự nguyện rời xa anh. Nghĩ đến đứa con trong bụng cô, anh không nỡ xa nhưng nhớ đến tập hồ sơ mật kia đến tay cô, mọi chuyện lại càng thêm rắc rối.
  • Anh nén tiếng thở dài nhấc máy gọi điện cho Diệu. Nhạc chuông điện thoại reo lên từng đợt, cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người trả lời.
  • Diệu
    Diệu
    - Cậu chủ!
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú đã về nhà chưa?
  • Diệu
    Diệu
    - Cô chủ về rồi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Lúc về trông cô ấy thế nào?
  • Anh hắng giọng hỏi. Từng câu từng chữ nói ra đều rất khó khăn.
  • Diệu
    Diệu
    - Tôi nhìn sắc mặt cô chủ không được tốt lắm. Hộp cơm cô chủ dành cả buổi sáng làm cho cậu vẫn còn nguyên. Cậu không ăn sao?
  • Anh không trả lời câu hỏi của Diệu, lảng tránh sang việc khác:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô nấu cho Hải Tú một ít đồ ăn, trưa nay cô ấy chưa ăn gì. Nếu Hải Tú có hỏi thì đừng nói là tôi dặn cô.
  • Diệu
    Diệu
    - Vâng.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Còn chuyện này nữa, tối nay tôi không về nhà. Bảo cô ấy đừng đợi.
  • Diệu
    Diệu
    - Tôi hiểu rồi.
  • Dứt lời, anh nhanh chóng cúp máy. Ngả lưng về sau rồi nhắm nghiền mắt lại, đầu anh bây giờ không suy nghĩ được gì nhiều. Từ ngày ông Phú, anh luôn thấp thỏm lo âu những chuyện vu vơ. Anh muốn về nhà với cô, muốn biết đứa con trong bụng giờ ra sao nhưng nếu anh làm vậy hai người mãi không thể chia tay.
  • Sau khi trở về nhà từ công ty, Hải Tú đi thẳng một mạch lên phòng mà không nói năng một lời. Ngồi thẫn thờ trong phòng, cô suy nghĩ đến những gì mình vừa chứng kiến. Thái độ của anh gần đây rất lạ, lạnh nhạt lại hay cáu gắt. Hơn nữa, nhìn cách anh để Bảo Trâm đụng chạm vào người mình cô cảm thấy không bình thường một chút nào. Cơm trưa hôm nay cô đã cất công làm từ sáng đến cuối cùng lại phải đổ đi. Cô không hiểu lý do gì khiến anh thay đổi nhiều như vậy, nếu là chuyện giữa cô và Hải Nam thì cô cũng đã giải thích. Từ trước đến nay, anh chưa từng giận cô chuyện gì quá lâu, có khúc mắc cả hai sẽ cùng giải quyết nhưng bây giờ thì khác.
  • Suy nghĩ của cô bất ngờ bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Hải Tú hít một hơi lấy tinh thần rồi nói vọng ra:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cửa không khóa.
  • Rất nhanh chóng, cánh cửa phòng được mở ra. Diệu từ bên ngoài bước vào trên tay còn cầm một khay đựng đồ ăn nóng hổi hình như vừa mới nấu xong. Đặt khay đồ ăn trên bàn, Diệu nói:
  • Diệu
    Diệu
    - Chị ăn đi cho nóng. Ăn vào mới có sức và còn cho cả em bé nữa.
  • Hải Tú nhìn Diệu bằng ánh mắt ngạc nhiên.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em làm mấy thứ này làm gì cho mất công.
  • Diệu
    Diệu
    - Không mất công. Dù sao chị cũng chưa ăn cơm mà?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sao em biết chị chưa ăn?
14
Thay đổi lớn