Hơn cả yêu. / Tôi yêu Bảo Trâm
Hơn cả yêu.
  • Chứng kiến cảnh chồng và người yêu cũ hôn nhau trong công ty, cô thật sự không thể kiềm chế nổi cơn tức giận của mình. Mọi thứ đều đã đi quá giới hạn chịu đựng. Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt cô đỏ hoe giọng cũng lạc hẳn đi nhưng vẫn cố nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh giải thích đi chuyện này là sao?
  • Cô nhìn anh ánh mắt thể hiện rõ niềm hy vọng. Ngay lúc này đây cô chỉ muốn nghe từ chính miệng anh khẳng định rằng tất cả đều là hiểu lầm. Tất cả đều là do một mình Bảo Trâm dựng nên còn anh hoàn toàn không có tình cảm với cô ta. Chỉ có như vậy thì cô mới có thể chấp nhận mà tha thứ.
  • Nhưng đáp lại sự hy vọng của cô là một cái nhìn lạnh từ anh. Ánh mắt hiện giờ mà anh dành cho cô là thứ mà từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy. Nó lạnh lẽo đến nỗi khiến cô phải rùng mình.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh mau nói gì đi chứ?
  • Cô cố gắng tạo thêm một cơ hội cho anh để anh giải thích cũng như cho chính bản thân một lý do để tự an ủi. Nhưng rồi mọi hy vọng đều tan biến.
  • Anh kéo Bảo Trâm vào lòng, tay vòng ra sau sau giết chặt eo cô ta, nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mọi chuyện đúng như cô nghĩ đấy! Tôi và Bảo Trâm yêu nhau.
  • Dù chỉ là một lời nói nhưng lại sắc bén hơn cả dao găm. Từng câu từng chữ mà anh nói ra như ngàn con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim cô khiến nó rỉ máu. Cô sững sờ không tin vào những gì mình nghe thấy, hoảng loạn đến nỗi không nói thành lời:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh... Anh nói gì? Đây... Đây không phải sự thật! Không phải sự thật!
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đây là sự thật! Tôi yêu Bảo Trâm và muốn... ở bên cô ấy.
  • Ngay chính bản thân anh khi nói ra những lời dối lòng này cũng ngập ngừng không rõ. Anh muốn giải thích nhưng suy cho cùng đây là cơ hội tốt để cô rời xa anh.
  • Hải Tú nhìn anh, nước mắt ướt nhòe mi. Tận mắt chứng kiến người mình yêu nhất ôm một một người con gái khác, tận tai nghe thấy người mình yêu nhất nói yêu một người con gái khác. Mọi niềm tin trong cô hoàn toàn sụp đổ, cái gọi là tình yêu trong cô tan nát thật rồi.
  • Cô nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn chất chứa nỗi niềm hi vọng. Là niềm hi vọng mong manh cuối cùng.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sơn Tùng, anh đã từng yêu em chưa?
  • Cô nhìn thẳng vào anh mà hỏi, trong thâm tâm vẫn luôn hi vọng. Chỉ cần một câu trả lời cô sẽ bỏ qua mọi thứ để hai người có thể bắt đầu lại lần nữa.
  • Đáp lại những gì cô hi vọng chính là sự bạc bẽo, lạnh lùng đến đáng sợ.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi... Chưa từng yêu cô.
  • Hai tai cô ù ù nghe không rõ hoặc có thể đã rõ nhưng vẫn cố tình vờ như không nghe thấy. Sự thật này... Sao có thể dễ dàng chấp nhận được. Cô không muốn tin!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh nói dối!
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi không nói dối!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không! Nhất định là anh đang nói dối.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Cô chấp nhận sự thật đi. Người tôi yêu là Bảo Trâm không phải cô. Đừng cố chấp nữa.
  • Cô sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt. Vài tháng trước anh còn nói yêu cô, sẽ bù đắp cho cô và con. Vậy mà giờ đây, anh đang làm gì thế này? Một tay ôm người phụ nữ khác trong lòng, thẳng thừng nói không yêu cô.
  • Nước mắt lăn dài trên gò má cô, đôi môi run run mấp máy cố nói từng chữ.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chẳng lẽ tình cảm suốt thời gian qua anh đối với em chỉ là giả dối thôi sao?
  • Anh không lảng tránh cũng không tìm cách nói dối để cô không đau lòng mà thẳng thừng xát muối vào trái tim cô bằng những lời cay độc nhất.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đều là giả. Thứ tình cảm tôi dành cho cô chỉ là sự thương hại. Từ trước đến nay tôi chưa từng yêu cô.
  • Hải Tú cười khẩy.
  • Có lẽ khi chạm đến giới hạn chịu đựng, nỗi đau chồng chất con người sẽ tự mỉm cười với nó. Trong cô bây giờ không còn một chút hi vọng, tất cả đều hoàn toàn sụp đổ. Mọi chuyện đã rõ ràng, níu kéo thêm người đau chỉ là cố. Nước mắt không phải vũ khí mà chính là điều mà yếu đuối nhất khi con người ta có thể làm được.
  • Cô đưa tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi. Ngẩng mắt đối diện thẳng với anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em có thể biết lý do không?
  • Với cô, bắt đầu hay kết thúc đều phải có lý do. Trước khi ra đi cô muốn biết bản thân đã làm gì sai mà phải chịu đựng sự thống khổ này.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô không xứng!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không xứng?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Phải! Loại người ở dưới đáy xã hội như cô tiền tại, địa vị, danh vọng đều không có thì lấy gì mà yêu tôi?
  • Hải Tú tròn xoe mắt ngạc nhiên sau cùng là nụ cười của sự đau đớn. Cô nhớ đến những lời anh nói khi hai người trên xe. Anh nói không màng đến xuất thân của cô ra sao, tầng lớp trong xã hội thế nào bởi chỉ cần là cô, anh sẽ chấp nhận tất cả. Nhưng giờ đây địa vị, danh vọng chính là lý do anh rời xa cô. Từng lời anh nói, từng việc anh làm hóa ra chỉ là giả dối.
  • Nếu không yêu, tại sao còn gieo cho nhau hi vọng để rồi tự tay phá vỡ nó?
  • Trong cô giờ đây biết bao nhiêu câu hỏi xuất hiện mà không lời hồi đáp.
  • Liệu anh có biết trái tim cô đau như thế nào không?
  • Liệu anh có biết niềm tin trong cô biến mất thế nào không?
  • Liệu anh có biết...
  • Cô cười, cười vì sự ngu ngốc của bản thân, cười vì đã ảo tưởng vị trí của mình trong tim một người khác và cười vì đã mù quáng tin vào những điều không thể.
  • Sự thật cũng đã tỏ, mọi chuyện thực sự đã kết thúc. Cô mệt rồi, muốn buông tay... không chính xác là không thể níu kéo nữa rồi. Cuộc hôn nhân này, cô dành cả thanh xuân để gìn giữ, để bảo vệ, để chờ mong sự hồi đáp nhưng rồi chỉ nhận lại con số không.
  • Thanh xuân của cô để đợi anh còn thanh xuân của là tình yêu dành cho cô ấy.
  • Nhìn cách anh ôm Bảo Trâm, dịu dàng với cô ta, cô biết bản thân đã thua thật rồi. Điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.
  • Nghẹn ngào để nước mắt ngược vào trong, cô nhìn anh ánh mắt dịu dàng đến lạ:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh còn nghĩ đến đứa con của chúng ta không?
  • Cổ họng cô nghẹn ứ, cố mãi mới có thể nói ra. Việc cô nhắc đến đứa bé trong bụng không phải để níu kéo anh mà vì cô muốn anh có trách nhiệm với con mình, còn cô và anh đã chấm dứt sau câu nói của anh rồi.
  • Đáp lại cô là sự tĩnh lặng từ anh. Ngay thời khắc này đây, cô hiểu anh chẳng còn vương vấn gì với cô nữa rồi. Không để anh trả lời, cô lặng lẽ quay người bỏ đi.
  • Thấy vậy, anh vội đẩy Bảo Trâm ra khỏi người mình và định chạy theo cô nhưng rồi giọng nói của Bảo Trâm lại khiến anh dừng chân:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Khó khăn lắm mới có thể chấm dứt. Nếu bây giờ anh đuổi theo, tất cả đều thành công cốc.
  • Anh buông thõng tay xuống, bàn tay nắm chặt thành quyền gân xanh trên tay nổi rõ trên mu bàn tay. Anh quay lại nhìn Bảo Trâm, ánh mắt đỏ rực hằn lên từng tia mắt trong đồng tử.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cút!
  • Giọng nói rít qua kẽ răng như đang cố kìm nén tâm tình phẫn nộ.
  • Bảo Trâm hoảng sợ, miệng lắp bắp:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh... Anh Tùng!
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cút đi trước khi tôi còn giữ được bình tĩnh.
  • Sự phẫn nộ của anh đã đến đỉnh điểm, Bảo Trâm hiểu nếu ở lại bản thân sẽ xảy ra chuyện không hay. Chân cô ta chậm rãi lùi dần về sau mấy bước, nhìn vẻ mặt của anh rồi sợ hãi quay lưng rời đi.
  • Trên hành lang u tối chỉ còn một mình anh với sự tĩnh lặng chết người. Bàn tay anh không hề thả lỏng ngày càng siết chặt hơn. Nhìn cô đau lòng vì những lời anh nói, anh hận không thể giết chết chính mình. Những lời nói đó là bộc phát không hề chuẩn bị từ trước, khi ấy anh chỉ muốn nhanh chóng đẩy cô ra xa, để cô thất vọng về mình. Bây giờ mọi chuyện thành công, đáng lẽ anh nên vui mới phải nhưng sao lại cảm thấy khó chịu đến mức này.
  • Đứa bé trong bụng cô, anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm hoàn thành nghĩa vụ của một người cha. Nhưng anh không thể tiếp tục đi cùng cô đến hết quãng đời còn lại, không thể thực hiện lời hứa mà anh từng hứa với cô. Anh đau đớn tựa lưng vào tường ngồi gục xuống đất. Sau ngày hôm nay, mọi thứ anh có được đều biến mất. Hai người chỉ mới vừa nhận ra tình yêu của nhau, chỉ mới hạnh phúc chúc được một khoảng thời gian mà đã phải chia xa. Nếu như không vì sự xuất hiện của tập hồ sơ đó thì có hôn nhân này đã không đi đến bờ vực chia ly.
  • Rời khỏi công ty, cô một mình đi trên con phố vắng. Hôm nay nay mọi thứ đều rất đẹp, từ con người đến cảnh vật ai lấy được vui vẻ tràn ngập màu sắc sự sống trong khi cô đang phải hứng chịu nỗi đau quá lớn trong lòng. Có lẽ ông trời cũng đang cười nhạo cô, cười nhạo vì sự ngốc nghếch. Cô không biết điểm đến của mình là đâu, nơi dừng chân là ở nơi nào. Bàn chân cứ thế bước đi nước mắt thì không ngừng lăn dài trên má.
  • Khi biết tin Bảo Trâm, trở về cô đã rất lo lắng. Cô lo rằng anh vẫn còn tình cảm với cô ta mà quên đi tấm chân tình cô dành cho anh. Anh cho cô cảm giác an toàn để rồi bây giờ lại phá vỡ tất cả. Cảm giác đau đớn đớn thấm đến tận xương tủy. Bây giờ cô mới nhận ra ra sự thay đổi kỳ lạ của anh gần đây không phải vì chuyện cô đi cùng với Hải Nam, mà là lòng anh đã thay đổi. Cô tự hỏi hỏi không biết họ bắt đầu mối quan hệ này từ bao giờ? Anh đã giấu cô được bao lâu?
  • Trông cô bây giờ thật sự thảm thương giống như một con ngốc bị người ta trêu đùa. Hải Nam nói đúng, lòng người sao dễ dàng thay đổi tình yêu xuất phát từ một phía thì chỉ nhận lại sự đau thương. Suốt năm năm cố gắng, đã từng có nốt cô từ bỏ nhưng chính anh là người theo cho cô thêm hy vọng để tiếp tục cố gắng. Nhưng giờ thì cô đã biết đã đến lúc chính bản thân cô phải tay. Nhưng nó không hề dễ dàng.
  • Bước chân cô mỏi mệt, hai bàn chân đã sưng đỏ nhưng không hề muốn dừng lại. Cô vừa đi vừa khóc, tiếng khóc ngày một lớn hơn giống như một đứa trẻ vừa bị ai đó tước đoạt đi thứ mà chúng yêu thích nhất. Lấy điện thoại trong túi, bàn tay cô run rẩy nhấn ấn số gọi điện cho Hải Nam. Hiện tại chỗ dựa duy nhất của cô chỉ còn lại anh trai mà thôi. Đôi mắt đỏ hoe ầng ậc nước luôn hi vọng đầu dây bên kia hồi âm.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em gọi điện cho anh vào giờ này có việc gì không?
  • Lần này sự hi vọng của cô đã được đền đáp. Giọng nói chuẩn thấp của anh trai vang lên khiến cô vỡ oà. Cô nghẹn ngào chữ được chữ không:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh... Anh... Em... Em đau lắm! Anh đến đón em đi. Em không muốn ở đâu nữa đâu.
  • Nghe thấy tiếng khóc nghẹn của Hải Tú, Hải Nam sốt sắng hỏi lại:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Có chuyện gì xảy ra? Em đang ở đâu?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em... Em cũng không biết nữa. Nhưng em đau lắm! Em muốn đi cùng anh, em... Em...
  • Tiếng khóc lớn dần, cô vỡ oà trong tận cùng đau thương. Những cảm giác dồn nén khi đứng trước mặt Sơn Tùng đã bộc lộ hết ra khi cô nghe thấy giọng anh trai mình. Lý trí cô chẳng thể đủ tỉnh táo để biết bản thân đang ở đâu, trái tim như vỡ thành trăm mảnh trong cô giờ đây chỉ còn lại sự bất lực.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú! Em bình tĩnh nghe anh nói. Em hãy cho anh biết bây giờ em đang ở đâu anh sẽ đến đưa em đi. Anh sẽ không để em chịu đau nữa. Em đang ở đâu?
  • Hơi thở cô dần trở nên khó khăn đến nỗi không thể nói thành câu hoàn chỉnh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em... Em không biết.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Cố gắng nhìn xung quanh xem có dấu hiệu hay biển báo gì đặc biệt không.
  • Cô sụt sịt mấy tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn mọi thứ xung quanh.
  • Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía sau:
  • Người qua đường
    Người qua đường
    - Cẩn thận!!!
  • Điện thoại trên tay cô rơi xuống đất, cả người cũng nằm xuống nền đất lạnh lẽo. Trong điện thoại vẫn còn phát ra giọng nói của Hải Nam:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú! Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Em có sao không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    ....
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú! Trả lời cho anh biết đi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    ....
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú! Trả lời cho anh biết đi. Làm ơn!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    .....
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú! Em có nghe anh nói gì không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    ....
  • Anh không ngừng gọi tên cô nhưng không hề có sự đáp lại.
  • Trên đường bây giờ đang rất hỗn loạn, mọi người túm tụm lại thành một đám đông lớn. Những tiếng hô hoán nhau bắt đầu vang lên:
  • Người qua đường
    Người qua đường
    - Có người bị tai nạn rồi.
  • Người qua đường
    Người qua đường
    - Mau gọi xe cứu thương đi.
  • Người qua đường
    Người qua đường
    - Gọi xe cứu thương mau.
  • Cô mơ hồ, máu trên đầu chảy dọc xuống. Đôi mắt dần mờ đi, hai tay cô ôm chặt lấy bụng mình dựa vào chút ý thức còn sót lại miệng không ngừng cầu xin:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Hãy... cứu con tôi! Cứu... con tôi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Con... Con tôi! Cứu...
  • Hai mắt cô mờ dần rồi nhắm chặt lại, điều duy nhất cô nghĩ đến trước khi mất hoàn toàn ý thức chỉ có hai chữ ”Cứu con.”
  • Trong màn đêm tĩnh mịch của Hà thành, tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Tiếng xe cấp cứu ấy dường như đang báo hiệu điều gì.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Bệnh viện Bác Ái.
  • Phòng bệnh 208.
  • Căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng máy đo nhịp tim cùng tiếng chảy của dây truyền nước biển.
  • Hải Nam ngồi gục trước giường bệnh của Hải Tú. Tay anh nắm chặt lấy tay cô không buông, nhìn em gái mình đau đớn anh tự trách bản thân của mình nhiều hơn vì đã không bảo vệ được cô.
  • Hải Tú gặp tai nạn khi đi sang đường. Có lẽ trong lúc đầu óc không suy nghĩ được, Cô đã không biết mình đã đi xuống dưới lòng đường từ bao giờ. Sau khi cấp cứu xong, bệnh viện gọi điện cho anh đến đây bởi trong máy điện thoại của cô, người cô gọi điện cuối cùng trước khi ngất đi là anh. Anh đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô rồi chạm nhẹ vào vết thương được băng bó trên đầu. Dù trong cuộc điện thoại cô không nói rõ đã có chuyện gì xảy ra nhưng anh ngầm hiểu được chắc chắn có liên quan đến Sơn Tùng. Vậy tin nhắn cuối cùng cô nhận được là từ điện thoại của Sơn Tùng gửi đến.
  • Mấy giờ trước, anh gọi điện thông báo với cô rằng muốn gặp Sơn Tùng mục đích không chỉ để giải thích thân phận của mình mà anh còn muốn nói chuyện rõ ràng với Sơn Tùng. Em gái anh cố chấp một khi đã muốn làm chuyện gì thì phải làm đến cùng. Sau nhiều lần hai anh em cãi vã về chuyện giữa cô và Sơn Tùng, anh đã quyết định thử tin tưởng Sơn Tùng một lần. Bởi dẫu sao hiện tại Sơn Tùng cũng là bố đứa bé trong bụng cô. Nhưng sau những gì đã xảy ra, em gái anh đang phải nằm bệnh viện anh nhất định sẽ không tin tưởng, càng không thể tha thứ.
  • Anh nắm chặt lấy tay cô, hai mắt đỏ sọc hẳn lên những tia máu nhỏ hắng giọng thì thầm:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Lần này anh sẽ không để em tự ý quyết định. Em thì nó mà chịu đau khổ suốt bao năm dài, nếu như tỉnh lại em vẫn cố chấp thì cho dù tình cảm anh em của chúng có rạn nứt anh cũng sẽ không để em quay về bên cạnh thằng khốn đó một lần nào nữa.
  • Anh không còn ai là người thân trên đời này ngoài cô. Dù chỉ là anh em họ nhưng tình cảm của hai người ở lâu đã trở thành ruột thịt trong nhà. Năm năm trước anh vì thương cô mà chấp nhận để cô cưới một người mà cô không yêu, bởi cô nói với anh bản thân chắc chắn rằng tình cảm đơn phương này sẽ được đền đáp. Năm năm sau khi anh quay trở về, nhìn thấy cô vui vẻ hơn và đang mang trong mình cháu của anh. Hiện tại, thấy cô vì tình yêu đơn phương kia mà phải đau khổ thậm chí là gặp tai nạn, anh không thể trơ mắt đứng nhìn. Anh sẽ được cô đi cùng mình, dù cô có phản đối thế nào đi chăng nữa thì quyết định này cũng không thay đổi.
  • Bàn tay to lớn của anh xoa nhẹ lên gò má gầy của cô. Anh tự hỏi sao bấy lâu nay anh không nhận ra cô đã gầy đến mức này? Để xảy ra tình cảnh này, một phần lỗi là do anh. Do anh đã quá vô tâm không nghĩ đến cô, không dành thời gian quan tâm mới dẫn tới chuyện ngày hôm nay.
  • Anh mỉm cười ngắm nhìn gương mặt cô, thì thầm nói nhỏ:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em gái ngoan! Dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh nhất định sẽ bảo vệ em, sẽ không em chịu khổ. Anh không muốn em vì bất kỳ ai mà làm đau bản thân mình. Cuộc sống của chúng ta đã quá vất vả, quá nhiều mất mát rồi. Em phải mạnh mẽ sống tiếp vì chính em.
  • Bây giờ đã gần 12 giờ đêm, cả thành phố như chìm vào giấc ngủ. Căn phòng tĩnh lặng, Hải Nam lặng lẽ ngồi bên Hải Tú. Anh cứ như vậy túc trục bên cạnh cô cả đêm.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng sớm hôm sau.
  • Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua khung cửa sổ thông qua tấm rèm mỏng trong phòng bệnh chiếu vào nơi cô gối đầu. Hải Tú chau mày tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh. Đầu cô truyền đến cảm giác đau nhói, cả cơ thể cảm thấy mệt mỏi. Cô khó khăn nghiêng đầu quan sát xung quanh
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?
  • Chợt, cô bất giác nhớ ra chuyện gì đó liền gắng gượng đưa tay sờ lên bụng mình. Cảm giác truyền đến từ bàn tay lạnh lẽo, cô thấy bụng mình không còn nhô lên như trước như thể chưa từng có sinh linh nào hình thành trong bụng. Nước mắt cô lăn dài trên khóe mi, rơi xuống ướt cả gối.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Con... con tôi đâu? Con tôi đâu?
14
Tôi yêu Bảo Trâm