Hơn cả yêu. / Tôi là bố của cu Sóc
Hơn cả yêu.
  • Cô quay đầu sang nhìn anh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Trường Tiểu học Lý Thái Tổ.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Trường tiểu học?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đúng vậy. Phiền anh chạy xe nhanh hơn, tôi đang rất gấp.
  • Sơn Tùng im lặng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào. Anh tập trung lái xe, nhấn mạnh chân ga đi tới địa điểm mà cô yêu cầu nhanh hơn.
  • Khoảng chừng 20 phút sau, hai người đã có mặt tại trường Tiểu học Lý Thái Tổ. Mở cửa bước xuống xe, cô vội vàng chạy vào bên trong trường rồi đi theo sự chỉ dẫn mà giáo viên chủ nhiệm của cu Sóc đã nói khi nãy đã nói. Sơn Tùng cũng nhanh chân đi theo sau Hải Tú.
  • Đứng trước phòng giáo viên, cô bỏ qua hình thức bên ngoài quên luôn việc chính lại mái tóc rối mà đi thẳng vào bên trong. Cô thấy trong phòng có giáo viên chủ nhiệm, cu Sóc cùng với một đứa trẻ khác.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ!
  • Cu Sóc nhanh chóng nhận ra mẹ mình liền nhanh chân chạy tới ôm chầm lấy mẹ. Lúc này, Sơn Tùng cũng từ bên ngoài bước vào. Nhìn thấy anh, cu Sóc lớn tiếng:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - A! Chú đẹp trai mà con va phải ở trong sân bay này.
  • Hải Tú quay lại nhìn Sơn Tùng bằng ánh mắt ngạc nhiên. Hóa ra người đàn ông mà cu Sóc nói nó đã va vào phải ở sân bay và cho nó kẹo chính là anh. Đúng là chạy trời không khỏi nắng. Mặc dù bất ngờ nhưng cô vẫn phải dẹp bỏ suy nghĩ ấy sang một bên để giải quyết chuyện hiện tại.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cô giáo chuyện này là thế nào? Sao con tôi lại vi phạm nội quy nhà trường?
  • Hai chữ “con tôi” vô tình lọt vào tai anh. Sơn Tùng đưa mắt nhìn Hải Tú và cu Sóc đang ôm chặt lấy chân cô kia. Trong đầu anh lúc này xuất hiện biết bao nhiêu câu hỏi. Cô đã kết hôn rồi sao? Cu Sóc thực sự là con của cô và người chồng hiện tại? Vậy là cô đã tìm được hạnh phúc riêng? Những ý nghĩ ý cứ xen lẫn chồng chéo lên nhau khiến anh chẳng thể có một câu trả lời chính xác cho chính bản thân mình.
  • Lúc này, cô giáo chủ nhiệm lên tiếng:
  • Cô giáo
    Cô giáo
    - Theo như tôi được biết thì em Minh là người đã đánh em Quang trước.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cô lấy gì làm bằng chứng, nhân chứng rằng con tôi đánh người?
  • Cô giáo
    Cô giáo
    - Nhân chứng rõ nhất trong việc này chính là những đứa trẻ học cùng lớp với Hải và Quang.
  • Nghe cô giáo nói vậy Hải Tú nhanh chóng quay sang phía cu Sóc hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sóc! Chuyện này là như thế nào? Không phải mẹ đã dặn con đến trường không được gây gổ đánh nhau sao?
  • Cu Sóc vẻ mặt đầy ấm nước cố gắng thanh minh:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Nhưng mà là do bạn trêu con trước chứ không phải tự nhiên con đánh bạn.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy con nói đi bạn trêu gì con mà con đánh bạn như thế này hả?
  • Cu Sóc nhìn về phía ba thằng nhóc đứng đối diện với gương mặt vô cùng giận dữ. Nó lừ mắt đáp:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Bạn ấy nói con không có bố, là một đứa mồ côi bố.
  • Câu nói của cu Sóc khiến cả căn phòng rơi vào trầm tư, Hải Tú như chết lặng khi nghe câu nói ấy. Cô nhìn cu sóc hai hốc mắt nó đã đỏ hoe từ khi nào. Nó nắm chặt tay hai vai vụ run lên nhè nhẹ nói tiếp:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Chính bạn ấy là người nói con không có bố. Con đã giải thích nhiều lần nhưng bạn ấy vẫn cứ trêu chọc nên con mới đánh.
  • Cô giáo nghe xong thì quay về phía thằng nhóc kia nghiêm giọng hỏi:
  • Cô giáo
    Cô giáo
    - Chuyện này có phải là sự thật không?
  • Thằng nhóc bị đánh vẫn cố tình cãi lại:
  • - Nhưng em chỉ đang nói sự thật thôi mà cô. Trong giờ, lúc các bạn hỏi nó về bố thì nó bảo chưa gặp bố lần nào. Chưa gặp lần nào có biết là là nó không có bố còn gì.
  • Cu Sóc tức giận thét lớn:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Tôi có bố! Bố tôi chỉ là đang đi công tác chưa thể về được với tôi thôi. Bạn đừng có mà nói điêu.
  • Thằng nhóc kia phản bác:
  • - Tôi không hề nói sai. Cậu không có bố.
  • Từ sau câu nói ấy của cu Sóc, Hải Tú cứ đứng im như pho tượng. Cô không nghĩ rằng con mình lại phải chịu những lời nói cay nghiệt giống vậy. Cố nén nước mắt vào bên trong, Hải Tú hít một hơi thật sâu quay sang phía thẳng nhóc kia định giải thích thì một giọng nói bất ngờ vang lên cắt ngang:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ai nói Sóc không có bố? Tôi chính là bố của thằng bé.
  • Sơn Tùng từ phía sau bước lên vài bước đứng ngang hàng cùng với Hải Tú. Anh mỉm cười nhìn cu Sóc bằng ánh mắt trìu mến rồi khom người bế cu Sóc lên trên tay. Bằng một giọng nói vô cùng nghiêm nghị anh nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi chính là bố của thằng bé.
  • Câu nói của anh khiến cả cu Sóc của Hải Tú vô cùng ngạc nhiên. Anh nhìn cô sóc nháy mắt ra hiệu. Nó hiểu ý mỉm cười ôm lấy cổ anh rồi quay về phía thằng nhóc kia dõng dạc tuyên bố:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Đây là bố của tôi!
  • Thằng nhóc bị đánh thẹn quá cãi cố:
  • - Không phải, bạn đang nói dối.
  • Anh cười ôn tồn giải thích:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chú là bố của Hải Minh. Cháu không nên nói bạn mình như vậy.
  • Dứt lời, anh quay sang phía cô giáo:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi nghĩ cô biên nên giải quyết chuyện này như thế nào rồi đúng không?
  • Giáo viên gật đầu. Cô ta nhìn về phía thằng nhóc kia với vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị:
  • Cô giáo
    Cô giáo
    - Quang, chuyện này là do em sai trước. Lẽ ra em không nên dùng những lời lẽ như vậy để nói với bạn. Em mau xin lỗi bạn đi!
  • Thằng nhóc cúi cắm mặt xuống xấu hổ không biết chui vào đâu. Nó thỏ thẻ:
  • - Xin lỗi cậu, từ nay về sau mình sẽ không nói những lời như vậy nữa.
  • Cu Sóc trượt xuống rời khỏi vòng tay anh. Nó mỉm cười:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Không sao, mình cũng xin lỗi vì đã đánh cậu. Chúng ta làm hòa nhé!
  • Cu Sóc đưa tay ra phía trước ra hiệu, thằng nhóc kia cũng nhanh chóng bắt tay. Mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết trong êm đềm.
  • Xong xuôi mọi việc, cu sóc quay trở lại lớp tiếp tục học còn anh và cô thì ra về.
  • Trên xe, suốt nửa quãng đường ban đầu cô im lặng không nói một lời trong đầu chất chứa nhiều nỗi niềm suy tư. Thỉnh thoảng, cô quay sang nhìn anh nhưng rồi lại không nói gì. Hành động của cô nhanh chóng lọt vào mắt anh, cuối cùng anh lại là người mở lời trước:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện khi nãy cho anh xin lỗi.
  • Cô ngạc nhiên:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Xin lỗi vì chuyện gì?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Xin lỗi vì anh đã nói mình là bố cu Sóc. Lúc đấy anh chỉ muốn mọi chuyện được giải quyết nên mới làm như vậy, nếu nó khiến em không vui thì anh xin lỗi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chuyện đó tôi cảm ơn anh còn không hết sao lại có thể giận được. Nhờ có anh mà thằng bé không bị nói là đứa không có bố.
  • Cô vừa dứt lời anh liền quay sang nhìn cô. Đôi mắt đen ấy phảng phất nỗi buồn khó nói, sắc mặt của cô cũng không còn tươi tắn như ban đầu.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bố cu Sóc đâu?
  • Anh hiểu rằng bản thân không nên xen vào cuộc sống của cô nhưng anh nghĩ câu hỏi này của anh cũng chỉ để hỏi thăm với tư cách là những người đồng nghiệp.
  • Cô chần chừ, trong đầu cố nghĩ ra một lý do nào đó để giải thích cho hợp lý:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bố cu Sóc hiện đang đi công tác nên không thể về đây được.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vậy sao? Anh ta đi từ lúc cu sóc chưa chào đời à?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sao anh lại hỏi như vậy?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Khi nãy anh nghe thằng bé cứ nói cu Sóc chưa một lần nào gặp bố nên anh đoán vậy.
  • Những câu hỏi này nghe có vẻ rất dễ trả lời Nhưng đối với cô lại là một khó khăn lớn. Bởi việc cô dở tệ nhất chính là nói dối. Hải Tú ngập ngừng mãi đến một lúc sau mới đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh ấy rồi đi lúc tôi đang mang thai cu sóc. Công việc anh ấy làm khá bận rộn nên không thể về thăm cũ sóc được.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ra là vậy. Hai người kết hôn lâu chưa?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cũng... Cũng được năm năm rồi.
  • Tim anh như bị bóp nghẹn khi nghe câu nói ấy từ cô. Hiện tại cô đang có một cuộc sống hạnh phúc, có chồng và có con. Đây không phải là điều anh luôn hy vọng bao nhiêu năm qua hay sao? Nhưng tại sao anh lại cảm thấy đau đớn. Anh nên thấy mừng cho cô thay vì buồn bã mới đúng.
  • Bầu không khí trong xe nhanh chóng trùng xuống. Mỗi người đều rơi vào trầm tư mà bản thân tạo ra, không một lời nói nào được thốt ra từ hai phía. Hai người cứ thế im lặng giống như bảy năm trước khi cả hai đồng ý ký vào đơn ly hôn.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nhà em ở đâu để anh đưa em về.
  • Giọng nói anh vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Ánh mắt anh vẫn hướng về phía trước nhẹ nhàng hỏi.
  • Cô lắc đầu đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không cần đâu, dù sao mọi chuyện cũng đã giải quyết xong xuôi rồi. Tôi vẫn có thể tiếp tục làm việc, anh lái xe về công ty đi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hôm nay anh cho em bị một ngày để tinh thần cảm thấy thoải mái hơn. Ngày mai đi làm lại cũng được.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nhưng...
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không nhưng nhị gì hết. Chúng ta cũng đã đi hết nửa ngày làm việc rồi, không phải em nói mình đã hoàn thành xong công việc sao. Về nhà nghỉ ngơi đi.
  • Anh vẫn vậy, vẫn luôn tự làm theo ý mình. Dành cả một buổi sáng chỉ để giải quyết những chuyện không đâu cũng đủ khiến cô đau đầu, dù sao công việc cũng giải quyết xong nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Hải Tú im lặng không nói gì thêm hướng ánh nhìn về phía cửa kính, nhàn nhạt đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Là nhà của bố mẹ tôi!
  • Anh gật đầu nhấn mạnh chân ga, chiếc xe đi trên đường quốc lộ chẳng mấy chốc mà đến nơi.
  • Dừng xe trước nhà cô, anh nhanh chân xuống trước mở cửa xe cho cô. Từng hành động ân cần bây giờ anh làm đều không cần thiết nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy vui trong lòng.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cảm ơn anh đã đi cùng tôi cả buổi sáng nay.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không có gì đâu, em vào nhà đi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đi đường cẩn thận!
  • Anh mỉm cười đợi cô vào nhà rồi mới yên tâm rời đi. Toàn bộ hành động của hai người đều thu vào tầm mắt của Hải Nam. Chứng kiến cảnh em gái mình đi cùng với người đàn ông từng làm cô tổn thương, anh không chỉ tức giận mà còn cảm thấy thất vọng khi cô đã nói dối anh.
  • Bước đến bậc thềm, Hải Tú thấy cửa không khóa. Linh cảm có điều không lành, cô vội vàng mở cửa bước vào. Trong phòng khách, một bóng dáng quen thuộc ngồi khoanh tay trên ghế sofa. Hai vai cô run lên nhè nhẹ khi bắt gặp ánh mắt của Hải Nam. Cô cười lấy lên tiến lại gần ngồi đối diện với anh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh... Không đến công ty làm việc hay sao?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Nghỉ việc đi!
  • Cô còn chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi vì sao anh lại có mặt tại nhà vào giờ này anh đã lên tiếng cắt ngang bằng một câu nói lạnh băng. Hải Tú vẫn vờ như không biết, ngây ngô đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nghỉ việc gì chứ? Em vừa mới xin vào công ty làm việc hôm qua thôi mà.
  • Anh nhìn thẳng vào mắt cô, sát khí tỏa ra khiến người đối diện phải sợ hãi. Đôi mày giống như lưỡi kiếm chau lại, lời nói của anh rít qua kẽ môi như đang cố gắng kìm nén tâm tình phẫn nộ.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Không hề có công ty sản xuất nào ở đây. Em làm việc trong công ty VHT, chi nhanh hai của MPT. Còn cái chức thư ký mà em nói chắc là thư ký cho Sơn Tùng đúng không?
  • Bị anh nói trúng tim đen, cô im bặt. Đến giờ phút này khi đối diện với ánh mắt đỏ ngầu tức giận kia của anh, cô biết không thể giấu giếm thêm. Hải Tú hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đúng vậy, hiện tại em đang làm thư ký cho Sơn Tùng. Nhưng như vậy thì có gì là sai, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm. Em làm cho anh ta bởi vì đãi ngộ, tiền lương của công ty rất tốt. Ngoài ra, công việc không quá nặng nhọc em có thể có thời gian chăm sóc cho cu Sóc. Anh Thành, em và Sơn Tùng đã kết thúc rồi. Bây giờ em chỉ muốn tập trung làm việc và lo cho cu Sóc thôi, anh định ngăn cản em sao?
  • Lý lẽ này Hải Tú đưa ra với người khác sẽ rất thuyết phục nhưng đối với Hải Nam toàn bộ đều là ngụy biện. Hôm trước, anh hỏi cô còn tình cảm với Sơn Tùng hay không, cô đã ngập ngừng không trả lời ngay. Và câu trả lời ngày hôm ấy của cô là một lời nói dối bởi anh có thể thấy được nỗi niềm trong đôi mắt kia của cô.
  • Khi nhìn thấy cô đi cùng với Sơn Tùng, anh đã rất tức giận vì cô đã không nghe lời anh. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh cảm thấy thất vọng nhiều hơn là tức giận. Anh thất vọng vì cô đã không tin tưởng anh, thất vọng vì những lời nói dối mà cô nói với anh.
  • Sự im lặng của anh lúc này chính là hình phạt nghiêm khắc nhất. Lúc trước, cô sợ anh phát hiện ra mọi chuyện rồi trách móc cô nhưng bây giờ cô chỉ mong anh nói gì đó, mắng cô cũng được nhưng đừng lặng im.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh nói gì đi chứ? Đừng im lặng như vậy được không?
  • Hải Nam nén tiếng thở dài:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Anh nên nói gì bây giờ? Em làm anh quá thất vọng. Anh giận em chuyện làm trong công ty của Sơn Tùng nhưng càng giận việc em nói dối anh. Tại sao lại không nói thật cho anh biết?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nếu em nói thật cho anh biết anh có cho phép em tiếp tục làm việc ở đó không?
  • Hải Nam im lặng không đáp. Chuyện cô làm việc cho Sơn Tùng nếu anh biết được chắc chắn sẽ ngăn cản. Bởi anh sợ cô sẽ rung động với Sơn Tùng một lần nữa để rồi phải chịu tổn thương giống như đã từ trong quá khứ.
  • Sự im lặng lúc này của Hải Nam lúc này chính là câu trả lời cho Hải Tú. Cô biết anh muốn tốt cho cô nhưng cô tự biết phải làm gì với cuộc đời mình. Hải Tú cầm tay Hải Nam, nhẹ nhàng nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh tha lỗi cho em lần này được không? Em dám khẳng định em và Sơn Tùng chỉ là quan hệ đồng nghiệp trong công ty, ngoài ra không hề có bất kỳ tình cảm nào khác.
  • Để tin cô một lần nữa đối với anh thực sự rất khó bởi Anh hiểu rõ tính cách của em gái mình. Anh nhìn cô nghiêm giọng, yết hầu của anh chuyển động lên xuống, gương mặt góc cạnh cùng nghiêm nghị biểu thị cho vẻ ngoài vô cùng anh tuấn.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Nếu muốn anh tha lỗi thì dùng hành động thực tế để chứng minh. Còn một điều này anh muốn nhắc nhớ em, em phải nhớ lý do vì sao bảy năm trước anh đưa em đi Mỹ. Không phải do em quyết định buông tay, ly hôn với Sơn Tùng mà vì một lý do khác. Lý do đó là gì thì chắc em đã rõ rồi đúng không?
  • Cơ thể cô dường như vì giọng nói lạnh lẽo kia làm cho đông cứng lại tại chỗ. Anh là đang muốn nhắc nhở cô lý do bảy năm trước anh đưa cô đi Mỹ. Hải Nam lấy trong người ra một con robot đồ chơi mà cu Sóc thích nhất. Đặt nó trước mặt cô, anh lên tiếng ngữ điệu trầm thấp nhưng lại khiến người đối diện phải dè dặt.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Anh mong là em vẫn nhớ!
  • Dứt lời, anh đứng dậy rời đi để cô ở lại trong căn phòng vắng với những suy nghĩ mông lung. Nhìn con robot đồ chơi được đặt trước mặt, cô cầm nó lên trên nước mắt vô thức lăn dài trên. Trong đầu cô bắt đầu xuất hiện những mảng ký ức vụn vỡ của bảy năm trước.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Bảy năm trước.
  • Sau khi bị tai nạn giao thông, cô rơi vào hôn mê đến khi tỉnh dậy thì nhận được tin đứa bé đã không còn từ Hải Nam. Nhưng thực chất Hải Tú không bị sảy thai, Hải Nam chỉ nói như vậy để cô có thể dứt khoát ly hôn với Sơn Tùng. Hoàn tất thủ tục ly hôn, đưa cô sang bên Mỹ và có được một chỗ ở ổn định anh mới nói cho cô biết sự thật. Vụ tai nạn đó khiến cô bị thương nhưng do được đưa đến bệnh viện kịp thời nên đứa bé không xảy ra chuyện gì. Vì không muốn cô dây dưa với Sơn Tùng để rồi nhận lại toàn đau khổ nên Hải Nam đã nói dối và đặt vé máy bay đưa cô sang Mỹ.
  • Khi biết được sự thật cô đã rất tức giận vì anh nói dối mình nhưng được một thời gian, cô cũng đã quen với cuộc sống mới và tinh thần cũng cảm thấy thoải mái hơn. Anh làm mọi thứ cũng chỉ muốn tốt cho cô. Quá khứ, hiện tại hay tương lai đều như vậy, Hải Nam luôn là một anh cô mính trọng nhất, là người thân duy nhất cô có. Anh nhắc nhở cô chuyện bảy năm trước là để cô nhớ về những gì mà Sơn Tùng đã gây ra cho cô và cu Sóc.
  • Cô và Sơn Tùng đã ly hôn nhưng cu Sóc chính là sợi dây gắn kết hai người lại. Có điều, đến tận bây giờ Sơn Tùng vẫn không biết Sóc là con ruột của mình. Khi trở về Việt Nam, cô chưa từng có ý định sẽ nói cho Sơn Tùng biết sự thật bởi cho dù có nói ra thì mối quan hệ của hai người cũng không thể hàn gắn. Và cũng vẫn chưa quên những chuyện đã xảy ra vào đêm định mệnh bảy năm trước.
  • Ngày mà cô nhìn thấy chồng mình ôm hôn một người con gái khác và nói những lời cay đắng với cô, ngày mà cô đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, ngày mà thiếu chút cô đã mất đi đứa mà mình hằng mong ước.
14
Tôi là bố của cu Sóc