Hơn cả yêu. / Tình cũ
Hơn cả yêu.
  • Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Cô gái ở trong vòng tay anh bây giờ chính là người anh tìm kiếm suốt hai năm, là mối tình đầu của anh. Cô quay về rồi, trở về bên anh rồi đáng lẽ anh nên vui mới phải nhưng tại sao anh lại cảm thấy lạ lẫm đến vậy. Anh nhìn cô chần chừ giây lát rồi như sực nhớ ra chuyện gì liền vội vàng đẩy cô ra gượng gạo nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bảo Trâm, mừng em trở về!
  • Anh cười lấy lệ, chân bất giác lùi về sau vài bước giữ khoảng cách với cô. Bảo Trâm nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm, hành động đẩy cô ra xa của anh khiến cô hụt hẫng. Cô cứ nghĩ khi thấy cô điều đầu tiên anh làm sẽ là vui mừng ôm cô vào lòng mà sao giờ đây anh lại cư xử khác thường như vậy?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh Tùng! Em...
  • Cô vừa nói vừa bước về phía anh nhưng cô tiến một bước anh liền lùi một bước. Bảo Trâm nhanh chóng nhận ra sự tránh né của Sơn Tùng, và cô cũng thấy vẻ khó chịu trên gương mặt anh.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh không vui khi thấy em về sao?
  • Anh nhìn cô lắc đầu đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không phải, anh dĩ nhiên thấy vui khi em về rồi. Em đừng suy nghĩ nhiều quá.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Vậy tại sao lại né tránh em? Hành động của anh bây giờ khiến em rất khó chịu, anh biết không?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh thấy việc này rất bình thường. Chúng ta chia tay rồi, giữ khoảng cách là điều tốt cho cả hai.
  • Lời anh nói khiến cô im bặt không nói thêm được tiếng nào. Mối tình của hai người đã kết thúc vào 5 năm trước khi cô đột ngột bỏ đi mà không một câu từ biệt. Bây giờ cô quay trở lại nhưng dùng tư cách gì để tới bên anh?
  • Thấy cô im lặng, anh lên tiếng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bảo Trâm, em đến đây rồi thì ngồi xuống đi.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - À, vâng.
  • Bảo Trâm nhanh chóng lấy lại tinh thần gật đầu mỉm cười rồi ngồi xuống đối diện anh. Anh nhanh tay rót cho cô một ly nước ấm, vui vẻ hỏi chuyện:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em về từ khi nào sao không nói cho anh biết.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em mới về sáng nay nên cho kịp báo cho ai. Dạo này anh sống thế nào? Vẫn tốt chứ?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Rất tốt, còn em?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em cũng vậy.
  • Bảo Trâm gượng gạo trả lời lại. Vừa dứt câu, bầu không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên im lặng. Đã gần 5 năm trôi qua, hai người từng yêu nhau sâu đậm đáng lẽ sau khoảng thời gian dài như vậy khi gặp lại họ phải có nhiều điều muốn nói với nhau nhưng bây giờ chỉ còn lại sự ngượng ngùng.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh không có gì muốn nói em sao?
  • Giọng nói của cô vang lên khiến anh khẽ giật mình. Anh cười trừ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Giữa chúng ta thì có gì để nói chứ?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh không thắc mắc lý do vì em rời xa anh sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện đã qua rồi cứ để nó qua, anh không muốn nhắc lại. Anh nghĩ chúng ta nên dừng ở mức....
  • Sơn Tùng còn chưa nói hết câu, Bảo Trâm đã vội cắt ngang:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Năm đó tổng công ty bên Mỹ của gia đình em xảy ra chuyện, em phải cùng bố sang bên đó giải quyết. Chuyện xảy ra quá gấp nên em không có cơ hội nói với anh. Sang bên Mỹ, em đã nhiều lần liên lạc với anh nhưng không thành. Bây giờ mọi chuyện ổn rồi, em cũng đã trở về. Liệu chúng ta còn có thể quay lại lần nữa không?
  • Đôi mắt ngấn lệ của Bảo Trâm, nhìn thẳng vào anh như đang mong chờ câu trả lời. Năm năm trước, cô ta đột ngột biến mất khiến cuộc sống của anh đảo lộn hoàn toàn. Đã nhiều lần anh tự hỏi vì lý do gì cô ta rời xa anh, là do anh không tốt hay đã có người tốt hơn anh yêu cô ta? Bây giờ hiểu rõ được lý do anh lại cảm thấy nó không cần thiết.
  • Anh quay sang nhìn cô, từ tốn đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bảo Trâm, anh xin lỗi. Anh và em đã kết thúc, chúng ta không thể quay lại.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh hận em đến mức đó sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em đừng hiểu lầm. Anh không hận hay trách gì em ngược lại anh phải cảm ơn em mới đúng.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cảm ơn?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ừ, anh quên chưa nói với em. Anh kết hôn rồi.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Kết… Kết hôn?
  • Lời anh nói khiến cô ta sững sờ, hai tay bấu chặt vào vạt áo. Lần này trở về điều cô ta muốn làm nhất chính là hàn gắn tình cảm với anh. Nhưng bây giờ nghe anh đã có gia đình, vậy… Bảo Trâm thực sự hết cơ hội rồi sao? Trái tim cô đau nhói, cổ họng nghẹn ứ không thể thốt ra thành lời. Cứ nghĩ anh sẽ chờ cô nào ngờ chỉ có một mình cô mong đợi. Đôi mắt cô đỏ hoe trực trào nước mắt, dù đã cố kìm nén nhưng vẫn không thể ngăn nổi cảm xúc của bản thân.
14
Tình cũ