Hơn cả yêu. / Sự thật
Hơn cả yêu.
  • Sơn Tùng vội vàng đuổi theo Hải Tú.
  • Rời khỏi công ty, cô cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy chẳng biết đích đến của mình là đâu. Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má, cô vẫn không tin những lời anh nói là sự thật.
  • Anh thực sự đã giết bố mẹ cô?
  • Tâm trạng cô giờ đây trống vắng hỗn loạn, biết bao cảm xúc xen lẫn nhau nhưng có điều cô có thể chắc chắn hiện tại cô không thể đối diện với anh. Và cô cần thời gian để chấp nhận sự thật.
  • Chạy được quãng đường khá xa hai chân cô mỏi mệt, bàn chân hẳn lên những vết đỏ. Hải Tú dừng lại ngồi gục xuống ven đường. Trong dòng người hối hả vội vã kia thì lại có một cô gái đơn độc, một mình chịu đau thương. Sau khi biết sự thật cô đã rất sốc và mong rằng đó chỉ là những lời nói dối. Nhưng rồi một lần nữa ông trời lại muốn trêu đùa với số phận của cô khi biến anh trở thành người gây tai nạn cướp đi mạng sống của bố mẹ cô.
  • Sơn Tùng đuổi theo Hải Tú. Anh không biết chính xác cô đã đi đâu đâu nên việc tìm kiếm hoàn toàn dựa theo cảm tính. Anh cứ đi, đi được quãng đường khá xa so với công ty rồi bắt gặp gặp một dáng người nhỏ bé đang thu mình ngồi khóc bên đường. Anh nhanh chóng tiến lại gần cô rồi lên tiếng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú!
  • Nghe thấy tiếng anh, cô vội vàng đúng dậy lùi về sau vài bước:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Làm ơn đừng đến đây. Đừng đến gần tôi.
  • Anh gật đầu đồng ý với cô, chân bất giác lùi về sau một bước.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Anh biết bây giờ trong em đang rất hỗn loạn nhưng xin em hãy nghe anh nói. Anh...
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh còn nói gì được nữa hả? Chính anh là người gây tai nạn giết chết bố mẹ tôi biến tôi thành một đứa mồ côi chịu bao nhiêu tủi hờn. Nhiêu đó vẫn chưa đủ hay sao?
  • Cô nói trong nước mắt, giọng cũng lạc hẳn đi. Anh biết bây giờ bản thân của nói gì thì đều vô nghĩa nhưng anh nhất định phải giải thích cho cô hiểu toàn bộ mọi chuyện.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Có lẽ hiện tại em đang rất hận anh nhưng anh chỉ xin em nghe anh nói một lần này thôi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Được dù sao chúng ta cũng đã kết thúc. Nếu đã như vậy thì chấm dứt ngay ngày hôm nay đi.
  • Lời nói vô hình nhưng lại như con dao sắc nhọn cứa mạnh vào trái tim anh khiến nó rỉ máu. Bảy năm trước, Hoàng Nguyên từng khuyên anh nên đối diện với sự thật nhưng lúc đó do quá yếu đuối nên anh không thể đối mặt. Còn bây giờ anh đã đủ dũng cảm để đối diện với cô và chấp nhận những điều tồi tệ nhất.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Những gì em nghe được ở trong cuộc trò chuyện giữa anh và Bảo Trâm đều là sự thật. Anh là người năm đó lái xe gây tai nạn cho bố mẹ em. Năm đó trong một lần say rượu anh không kiểm soát được bản thân mà gây ra những chuyện không mong muốn.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy đây là lý do anh đẩy tôi ra xa?
  • Sơn Tùng gật đầu:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Phải. Anh chưa từng ngoại tình cũng không hề có tình cảm với Bảo Trâm. Điều khiến anh phải để em rời xa bởi vì anh là người gây ra cái chết cho bố mẹ em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tại sao lại không nói sự thật cho tôi ngay từ đầu? Tại sao hả?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nếu anh nói ra sự thật, liệu em có chấp nhận yêu một người đã giết bố mẹ mình không?
  • Câu hỏi của anh khiến cô im lặng bởi ngay chính bản thân cô cũng không rõ câu trả lời. Cô không biết liệu mình có thể chấp nhận sống chung với một người đã khiến cô mất đi tất cả, mất đi những người mà cô yêu thương nhất hay không. Cảm xúc trong cô bây giờ hỗn lại xen lẫn giữa hận và yêu. Đôi vai gầy run lên nhè nhẹ, cơn gió mùa thu khẽ thổi qua mái tóc cô để lộ ra gương mặt đẫm nước mắt tột cùng của sự đau đớn.
  • Sự im lặng, cái nhìn lặng thinh lúc này của cô là điều anh có thể hiểu. Làm gì có ai chịu chấp nhận sống cùng với một kẻ giết người mà kẻ đó lại chính là kẻ cướp đi sinh mạng của bố mẹ mình. Anh không có quyền mong cô tha thứ chỉ hy vọng cô nghe anh nói hết những gì cất giấu trong lòng bấy lâu nay.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú, có lẽ bây giờ em đang rất hận anh nhưng anh chỉ muốn em hiểu một điều. Cho đến tận bây giờ tình yêu anh dành cho em không hề thay đổi. Anh không yêu Bảo Trâm càng không có tình cảm với cô ta. Những gì anh làm là muốn để em tự nguyện rời xa anh. Chuyện mất con là điều anh không thể lường trước. Mất con rồi, em đau anh cũng không cảm thấy vui vẻ chỉ hy vọng em nhớ rằng đối với anh, em và con là tất cả những gì anh có. Bây giờ em đã biết được sự thật, trách mắng thù hận gì do em quyết định.
  • Anh chả nói như vậy càng khiến cô yếu đuối hơn. Cô biết phải xử sự ra sao khi anh vừa là người cô yêu và cũng là người hại bố mẹ cô.
  • Ranh giới giữa tình yêu và thù hận thực sự quá mong manh. Bây giờ biết được mọi chuyện, cho dù cô có căm hận anh đến mức nào đi nữa thì quá khứ là thứ không thể nào thay đổi.
  • Sự im lặng của hai người lúc này đây chính là cách khiến cho đối phương cảm thấy day dứt nhất. Cô cứ nghĩ mọi tổn thương đã dừng lại trong quá khứ nhưng nó vẫn tồn tại đến thời điểm hiện tại.
  • Và rồi, cô cũng lên tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sự gặp gỡ của chúng ta vốn đã là nghiệt duyên.
  • Anh bật cười, nụ cười giả dối đến nỗi chính anh cũng cảm thấy khinh thường bản thân:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Phải, là nghiệt duyên, là thứ không nên bắt đầu và càng phải kết thúc.
  • Trở về nhà với tâm trạng mệt nhoài, Hải Tú ngồi gục xuống ghế gương mặt nhợt nhạt cùng đôi mắt đỏ hoe như vừa sau một trận khóc lớn.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em không đi làm sao?
  • Hải Tú quay đầu sang bên cạnh nhìn thấy Hải Nam cô vội vàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi. Cô gượng cười nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Dạ vâng, hôm nay em được nghỉ. Mà sao giờ này anh vẫn chưa đi làm?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Anh để quên một số tài liệu ở nhà nên về lấy. Em về nhà thấy cửa mở mà không đẩy gì hả?
  • Lúc này, cô mới giật mình quay đầu nhìn lại phía cửa chính. Trả tiền taxi xong rồi trở về nhà, đầu óc cô như để trên mây chẳng để ý gì đến xung quanh cứ thế mà bước vào nhà một cách vô thức.
  • Nhận thấy thái độ kì lạ của Hải Tú, Hải Nam chau may ánh mắt nhìn cô như đang dò xét:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra à? Trông em không được vui giống như vừa mới khóc?
  • Hải Tú chột dạ, không ngờ anh lại nhanh chóng nhận ra. Cô lắc đầu đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em không có khóc, chắc là anh nhìn nhầm rồi đó.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Có thật là vậy không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thật mà!
  • Cô cười, nụ cười trên môi lúc này thật giả tạo đến nỗi cô còn cảm thấy chán ghét nó.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh, chuyện tai nạn của bố mẹ trong quá khứ là thế nào?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em chỉ muốn biết thôi.
  • Vụ tai nạn năm đó người hiểu rõ mọi chuyện thế nào là Hải Nam. Hiện giờ ngoài anh ra, cô không biết tìm kiếm thông tin từ ai. Nếu nói vụ tai nạn của bố mẹ, cô không biết bất kỳ thông tin gì là sai nhưng cô lại không hiểu rõ tường tận sự việc. Khi đó mọi chuyện chủ yếu là do Hải Nam giải quyết còn cô thì lo toan cho ma chay của bố mẹ. Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa Sơn Tùng và Bảo Trâm, cô càng muốn biết rõ sự thật hơn.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh mau kể lại mọi chuyện cho em biết đi.
  • Giọng nói cô vang lên đầy thúc giục. Hải Nam khẽ gật đầu giải thích:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Năm đó bố lái xe chở mẹ từ công ty trở về nhà. Trên đường đi thì va chạm với chiếc xe ở phía đối diện. Vụ tai nạn xảy ra sau khi kiểm tra camera đường phố thì thấy xe của bố chuyển hướng lái tránh chiếc xe đối diện nhưng do mất đà nên đã đâm thẳng vào bên đường. Với vận tốc lớn nên cả người và xe đều hư hỏng nặng. Còn chiếc xe kia thì đâm vào cột điện bên đường.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy tại sao năm đó chúng ta thua kiện?
  • Cô nhớ sau khi công an vào điều tra vụ tai nạn thì giữa hai bên đã xảy ra mâu thuẫn và mở ra một phiên tòa. Theo như những lời anh nói thì phía bên kia hoàn toàn có lỗi nhưng năm đó, anh và cô lại thua kiện. Dù cô đã rặng hỏi anh nhiều lần nhưng anh nhất quyết không nói. Mỗi lần nhắc đến chuyện này cô đều thấy đôi mắt anh đỏ ngầu, nỗi hận thù thấu tận trời xanh vì vậy cô cũng hạn chế không nhắc đến nó. Nhưng hiện tại cô cần biết rõ toàn bộ sự thật.
  • Hải Nam chần chừ giây lát như thể không muốn nhắc lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Cô không thúc giục mà chờ đợi đến khi anh tự nguyện nói ra. Khoảng chừng một lúc sau, anh lên tiếng:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Năm đó chúng ta thua kiện là bởi bên kia họ đưa ra những bằng chứng đổ mọi toàn bộ trách nhiệm nên phía chúng ta.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Toàn bộ trách nhiệm?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Sau khi kiểm tra camera đường phố, luật sư biện hộ bên đó nói rằng xe của bố mẹ chúng ta đi ngược đường, hơn nữa ra bố còn đang lái xe trong tình trạng say xỉn dẫn đến tai nạn đáng thương tiếc. Vì thế mọi thứ đều nghiêng về bên kia. Lúc đó, chúng ta không có ai giúp đỡ đỡ, anh thì không có nhiều tiền để thuê một luật sư giỏi. Mặc dù chúng ta là người đúng nhưng bên họ đã đi cửa sau nên năm đó chúng ta hoàn toàn thua kiện.
  • Hải Tú lúc này mới hiểu ra toàn bộ sự thật. Sau khi phiên tòa năm đó kết thúc, bên phía cô không những không được đền bù thiệt hại mà còn bị quy vào tội đi ngược đường và lái xe trong tình trạng say rượu. Cuối cùng báo hại, cô và Hải Nam mất hết tất cả. Bây giờ cô mới biết lý do vì sao phía bên bên kia lại dễ dàng thoát tội như vậy. Sơn Tùng đã thừa nhận chính anh là người lái xe gây tai nạn cho bố mẹ cô. Đằng sau Sơn Tùng có ông Phú chống lưng, thế lực của ông Phú thế nào thì ai cũng bằng bất cứ giá nào ông ta nhất định sẽ bảo vệ danh tiếng của mình. Huống hồ nếu việc con trai của chủ tịch tập đoàn lớn gây tai nạn bạn khiến hai người thiệt mạng bị lộ ra ngoài chắc chắn công ty của ông ta sẽ ảnh hưởng rất nhiều. Xâu chuỗi lại toàn bộ mọi chuyện, cô mới hiểu ra tất cả.
  • Càng biết nhiều điều hơn, cô càng không có lý do để gặp anh. Chính anh là người đã hại bố mẹ cô, đã biến cô trở thành một đứa mồ côi, khiến cho cuộc đời cô rơi vào bế tắc. Cô tự hỏi nếu như không có Hải Nam ở bên liệu cô có sống được đến tận bây giờ?
  • Hải Nam lặng lẽ nhìn Hải Tú, mặc dù cô nói bản thân mình không sao nhưng anh vẫn cảm thấy lạ. Từ việc cô đột ngột vào trong nhà mà không biết có người ở bên trong đến những câu hỏi kỳ lạ liên quan đến tai nạn của bố mẹ, anh càng nghi hoặc hơn. Ánh mắt dò xét ấy không rời khỏi cô dù chỉ một chút, cuối cùng đành phải lên tiếng giải đáp thắc mắc trong lòng.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Đã có chuyện gì xảy ra liên quan đến vụ tai nạn của bố mẹ sao?
  • Giọng nói của anh vang lên khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ riêng. Cô cười gượng lắc đầu đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không có gì đâu chỉ là em muốn biết về sự việc năm đó thôi.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Nếu như lúc đó nhà chúng ta có đủ tiền thì phiên tòa đã không kết thúc như vậy. Nghĩ lại, anh vẫn hận mọi người đó cậy mình có quyền có thế rồi đổi trắng thay đen.
  • Nghe ngữ điệu của anh xem chừng rất thích tức giận.
  • Cô đắn đo hồi lâu dè dặt hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy anh có biết người đứng sau là ai không?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Chuyện này thì anh không rõ. Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi nhắc lại cũng chỉ làm chúng ta thêm tổn thương. Thôi, em ở nhà nghỉ ngơi đi. Anh đến công ty làm việc.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đi đường cẩn thận!
  • Hải Nam khẽ gật đầu rồi rời khỏi nhà. Hải Tú nhìn theo bóng anh mà trong đầu có biết bao suy nghĩ. Cô tự hỏi nếu như Hải Nam biết Sơn Tùng là người gây ra cái chết cho bố mẹ chắc chắn anh sẽ không để yên chuyện này.
  • Năm đó trong phiên toà, cô nhớ người tài xế gây ra tai nạn là một người khác. Những với thế lực của ông Phú việc thuê một người giả làm tài xế để nhận tội thay Sơn Tùng thì đâu có gì khó khăn. Đến cả việc đổi trắng thay đen, đổ hết trách nhiệm lên phía bố mẹ cô, ông ta còn làm được chứ đừng nói đến những việc như thế. Càng nghĩ đến Hải Tú càng đau đầu, cô ngả lưng về sau nhắm nghiền mắt lại cố gắng quên đi những ngổn ngang trong đầu. Cô đã quá mệt mỏi để đối diện với những gì đang diễn ra trong thực tại tàn khốc này rồi, cô cần được nghỉ ngơi.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Ba ngày sau.
  • Suốt ba ngày qua ba Hải Tú không hề đến công ty làm việc, mỗi ngày Sơn Tùng đều mong nhìn thấy cô nhưng đáng tiếc đến một cuộc gọi, tin nhắn cũng không có.
  • Nhiều lúc anh muốn mất điện thoại nên gọi điện cho cô, nhưng lại không có lý do để làm vậy. Anh nghĩ có lẽ bây giờ cô đang rất hận anh bởi chính anh là người gây nên cái chết cho bố mẹ cô.
  • Năm đó, anh đi dự tiệc sinh nhật của bạn rồi lái xe trong tình trạng say xỉn. Anh không nhớ rõ tưởng tận mọi chuyện trong đầu anh chỉ nhớ mình đã xảy ra tai nạn. Sáng hôm sau thì tỉnh dậy trong bệnh viện, anh hỏi ông Phú thì ông ta chỉ nói mọi chuyện đã được giải quyết xong tai nạn không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Lúc đó anh cũng không suy nghĩ gì nhiều mà gật đầu cho qua. Chỉ đến ngày mà ông Phú quay về nước đưa cho anh tập hồ sơ mặt đó anh mới hiểu rõ tưởng tượng sự việc. Anh chính là người lái xe gây tai nạn cho bố mẹ Hải Tú. Khi biết được sự thật anh đã rất hoảng loạn và có chút nghi ngờ vì thế anh đã nhờ Hoàng Nguyên điều tra mọi chuyện. Nhưng những gì trong tập hồ sơ đó là thật, anh đành phải rời xa Hải Tú.
  • Mọi chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ anh hối hận thì cũng không thể quay trở về quá khứ để làm lại. Điều quan trọng nhất bây giờ là anh phải đối diện sự thật và chấp nhận nó. Nhìn tập hồ sơ mà Bảo Trâm đưa cho anh để trên mặt bàn, anh nghĩ cũng đã đến lúc chấm dứt tất cả. Bảy năm qua một khoảng thời gian quá dài khiến cho mọi chuyện đi sai hướng, càng để lâu càng nguy hiểm. Lưỡng lự đắn đo một hồi, anh cầm điện thoại nhấc máy gọi điện cho Bảo Trâm.
  • Nhạc chuông bắt đầu vang lên rất nhanh chóng đầu kia đã có phản hồi:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Đây là lần đầu tiên em thấy anh chủ động gọi điện cho em. Có chuyện gì sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Về tập hồ sơ mà cô đưa cho tôi hôm trước, cô đã chắc chắn là muốn đưa bố cô ra trước pháp luật chưa?
  • Bảo Trâm chỉ nghe không đáp, sự tĩnh lặng dần bao trùm mọi thứ. Việc đưa ông Thắng ra pháp luật là việc hoàn toàn có lợi đối với anh. Khi đã có bằng chứng trong tay anh có thể tự mình giải quyết tất cả.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Nếu như em nói không thì anh vẫn sẽ đưa tập hồ sơ đó cho công an phải không?
  • Câu hỏi của Bảo Trâm khiến anh im lặng. Việc anh gọi điện cho Bảo Trâm để hỏi về vấn đề này là bởi anh còn tôn trọng mối quan hệ giữa hai gia đình từ rất nhiều năm nay. Hơn thế nữa anh tôn trọng Bảo Trâm, bởi dù sao ông Thắng cũng là bố ruột của cô ta.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh yên tâm khi đã quyết định đưa tập hồ sơ đó cho anh đồng nghĩa với việc em đã chấp nhận đưa bố ra trước pháp luật. Anh cứ làm những gì mà anh cho là đúng đắn nhất, em sẽ không phản đối. Vì đây là lựa chọn của em.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi hiểu rồi.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cảm ơn anh vì đã giúp em.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không cần khách sáo.
  • Dứt lời, anh nhanh chóng cúp máy. Cuộc trò chuyện của hai người đơn giản chỉ có lời qua tiếng lại đôi ba câu. Anh anh cầm tập hồ sơ trên tay rồi đứng dậy khi rời khỏi văn phòng.
  • Cánh cửa phòng đóng lại, khoảng không tĩnh lặng bao trùm lấy mọi thứ chỉ còn lại âm thanh của kim đồng hồ đang quay.
  • Từ sau khi biết sự thật người gây ra tai nạn cho bố mẹ mình là Sơn Tùng, Hải Tú không đến công ty cũng không nhắn tin hay thông báo bất kỳ điều gì với anh. Dẫu biết rằng cô đột ngột nghỉ việc như vậy thông báo là chiều tất yếu nhưng cô không muốn nghe thấy giọng anh, càng không muốn dây dưa với anh.
  • Hải Tú ngồi bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú vào cuốn sách trên tay. Trong khoảng thời gian này cô muốn yên tĩnh một mình kiếm một việc gì làm để đầu óc không tưởng tượng những chuyện không hay. Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên, Hải Tú quay sang bên cạnh nhìn màn hình điện thoại thì thấy đó là cuộc gọi từ một số lạ. Cô cho mày lưỡng lự giây lát rồi nhấc máy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Alo, xin hỏi ai đấy ạ?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Hải Tú! Lâu ngày không gặp, cô vẫn khỏe chứ?
  • Giọng nói của người con gái này khiến cô không thể nhầm lẫn với bất kỳ ai. Đây chính là giọng của Bảo Trâm. Cô ngạc nhiên khi Bảo Trâm chủ động gọi đến hơn nữa không biết làm cách nào cô ta lại có số của cô.
14
Sự thật