Hơn cả yêu. / Quay về nơi chứa đựng ký ức đau thương
Hơn cả yêu.
  • Sóc khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen to tròn long lanh nhìn cô:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Tại sao vậy mẹ? Sóc làm gì không đúng hả?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải. Con có nhớ mẹ đã nói hôm nay chúng ta phải đi đến một nơi đặc biệt không?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Dạ con nhớ.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chính vì phải đến một nơi đặc biệt nên mẹ không thể dẫn con đi chơi được. Con hiểu ý mẹ chứ?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con hiểu rồi ạ!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ngoan lắm!
  • Cô thơm nhẹ lên cái má phúng phính dễ thương của Sóc rồi đặt nó ngồi xuống giường và tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
  • Cu Sóc ngoan ngoãn không quấy rầy mẹ mà lấy đồ chơi của mình ra nghịch. Nó vừa chơi vừa hỏi:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi, bác Nam có đi cùng với chúng ta đến nơi đặc biệt không ạ?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không đâu, lần này chỉ có hai mẹ con chúng ta thôi.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Tại sao bác Nam lại không đi cùng với chúng ta?
  • Cô nhìn cu Sóc chần chừ giây lát xoa đầu nó nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bác Nam rất bận chúng ta không nên làm phiền bác. Chuyến đi lần này là bí mật giữa hai mẹ con mình. Con nhớ không được nói với bác Nguyên, rõ chưa?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Rõ rồi ạ.
  • Cu Sóc cười tít mắt gật đầu lia lịa rồi lại tiếp tục loay hoay với mấy món đồ chơi của mình. Cô nén tiếng thở dài nhìn về phía hai chiếc vé máy bay đặt trên bàn.
  • Lần này trở về Việt Nam cô không hề báo trước với Hải Nam bởi cô biết nếu anh phát hiện ra ý định này của cô thì chắc chắn sẽ nhất quyết ngăn cản đến cùng. Mục đích duy nhất cô trở về Việt Nam là vì không muốn trở thành gánh nặng của Hải Nam. Sống ở đây rất tốt nhưng thời gian làm việc quá nhiều đến nỗi cô không có thời gian dành cho cu Sóc. Về Việt Nam kiếm một công việc phù hợp đồng thời để cho bản thân có thời gian với con nhiều hơn.
  • Hải Tú không nói cho Hải Nam biết vì cô hiểu rõ anh sẽ cho rằng cô trở về Việt Nam là vì còn vương vấn với Sơn Tùng. Và cho dù cô có giải thích thế nào anh cũng không tin nên cô đành phải giấu giếm.
  • Sau một khoảng thời gian chuẩn bị, Hải Tú đưa Sóc đến sân bay. Mọi thủ tục giấy tờ đều được chuẩn bị từ trước còn căn nhà cô đang ở cũng được trả lại cho chủ trọ.
  • Đứng trong sân bay, cô chần chừ ngắm nhìn thành phố một lần nữa rồi nắm tay cu Sóc lên máy bay.
  • Sau khi đã yên vị trên ghế ngồi, cu Sóc thấy mẹ mình cứ thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bản tính tò mò của nó trỗi dậy, nó khều nhẹ tay cô hỏi:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Sao im lại không nói gì? Có phải mẹ đang buồn chuyện gì không ạ?
  • Cô quay sang nhìn cu Sóc:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Điều gì khiến con nghĩ mẹ đang buồn?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Tại con thấy mỗi khi mẹ không vui thì mẹ đều im lặng như thế này. Có phải chuyện đi đến một nơi đặc biệt mà không nói với bác Nam khiến mẹ buồn không?
  • Cô cười xoa đầu cu Sóc:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải đâu. Mẹ chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện thôi.
  • Cu Sóc gật gù hiểu ý rồi hỏi tiếp:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi, vậy bao giờ còn mới được gặp bố hả mẹ?
  • Câu hỏi của cu Sóc khiến cô chết lặng. Từ trước đến nay, mỗi lần cu Sóc hỏi về bố thì cô đều nói dối rằng bố nó đang đi công tác ở một nơi xa chưa thể trở về được. Cô biết sau khi nghe câu trả lời của cô cu Sóc đều cảm thấy buồn nhưng cô không thể làm gì hơn ngoài việc giấu đi sự thật về bố nó.
  • Thấy cô im lặng không trả lời, cu Sóc khều nhẹ tay hỏi lại:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ! Bao giờ con mới được gặp bố?
  • Cô giật mình thu lại ánh mắt lơ đãng mỉm cười đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mẹ cũng không biết nữa. Bố con bận nhiều công việc nhưng mẹ chắc chắn sẽ có ngày con được gặp bố thôi. Sóc của mẹ ngoan, con sẽ không vì chuyện này mà buồn chứ?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con không buồn đâu. Con sẽ chờ đến ngày được gặp bố. Lúc đó con sẽ ôm bố thật chặt, xin bố dẫn đi chơi và rồi cả nhà ta sẽ được sống hạnh phúc.
  • Nhìn vào đôi mắt long lanh, thơ ngây của cu Sóc khi tưởng tượng cảnh gặp bố cô suýt nữa đã không kìm lòng được mà bật khóc. Cố nén nước mắt vào trong, cô thơm nhẹ lên má cu Sóc rồi nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Từ đây về đến nơi đặc biệt còn xa lắm, con ngủ đi cho đỡ mệt.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Thế nơi đặc biệt mà mẹ nói có đẹp không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nơi đó đẹp lắm, đẹp hơn thành phố chúng ta từng sống rất nhiều.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con muốn đến nơi đặc biệt quá.
  • Cô bật cười trước sự ngây thơ của cu Sóc.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thôi ngủ đi ông tướng, ngủ còn lấy sức nữa.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Bao giờ đến nơi đặc biệt mẹ gọi con dậy nhé.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mẹ biết rồi.
  • Cu Sóc cười tít mắt lại rồi ngoan ngoãn nghe theo lời Hải Tú nằm xuống ngủ. Cô xoa đầu chỉnh lại quần áo cho cu Sóc rồi lại hướng ánh nhìn về phía cửa sổ. Rất nhanh thôi cô sẽ trở về Việt Nam, trở về nơi mà bảy năm trước cô đã giã từ ra đi. Lần này quay trở về chỉ mong có được một cuộc sống yên ổn bên con. Hy vọng rằng bão tố sẽ không xảy đến với cô lần nữa.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Suốt bảy năm qua, hai mẹ con cô đã có những ngày tháng thật hạnh phúc. Mặc dù thiếu thốn tình thương của bố có điều cu Sóc rất ngoan, biết nghe lời và chưa bao giờ làm cô phiền lòng. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng Sóc là lại là một đứa trẻ hiểu chuyện. Nó biết khi nào nhõng nhẽo khi nào cần vâng lời. Ngoài việc thường xuyên hỏi cô về bố mình thì cu Sóc chưa bao giờ đòi hỏi điều gì quá đáng. Đâu có người mẹ nào muốn con mình sống trong một gia đình không trọn vẹn, cô cũng muốn cu Sóc có đầy đủ tình thương từ bố và mẹ lắm chứ. Nhưng cô biết làm thế nào đây khi cô không thể có được một cuộc hôn nhân trọn vẹn. Cô nghĩ có lẽ giờ đây anh đang hạnh phúc bên người con gái anh yêu, có những đứa con rồi cũng nên. Chắc anh đã quên cô, quên đi những ngày tháng sống bên nhau của hai người.
  • Cô lắc đầu mấy cái, tự nhắc nhở bản thân phải ngừng nghĩ về anh. Hai người đã không còn quan hệ gì từ bảy năm trước. Bây giờ, lý do duy nhất để cô tiếp tục cố gắng là cu Sóc ngoài ra không vì bất cứ ai mà chịu thêm tổn thương.
  • Sơn Tùng ngồi trong phòng làm việc đến tận chiều. Buông chiếc bút trên tay xuống, nhìn đồng hồ cũng đã gần 5 giờ. Anh thở dài tựa lưng ra sau ghế nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay anh đã ngồi lì ở văn phòng không rời nửa bước nên bây giờ đầu óc có chút choáng váng.
  • Bất ngờ, bên ngoài vang lên tiếng gọi cửa. Sơn Tùng thẳng lưng chỉnh lại và vạt rồi lên tiếng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mời vào!
  • Được sự cho phép, cánh cửa phòng mở ra thư ký Hải bước vào bên trong. Thấy anh ta, Sơn Tùng hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Có vấn đề gì sao?
  • Thư ký Hải khẽ gật đầu:
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Đến giờ đi đón đối tác rồi thưa giám đốc.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đối tác?
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Vâng, là đối tác đấu thầu bên dự án mới mà công ty đang triển khai. Chuyện này tôi đã báo với giám đốc hôm qua rồi mà.
  • Sơn Tùng chau mày suy ngẫm, mất một lúc mới nhớ ra. Không hiểu dạo này sức khỏe anh thế nào, quên trước quên sau đủ điều. Sáng nay nếu không phải thư ký Hải nhắc nhở thì anh đã quên mình có một cuộc họp cổ đông. Anh thở dài nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Được rồi, cậu ra ngoài chuẩn bị xe. 15 phút nữa chúng ta khởi hành.
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Nếu giám đốc cảm thấy không khỏe thì có thể nghỉ ngơi. Tôi và trưởng phòng Đăng sẽ đi thay anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không cần. Cậu chuẩn bị xe đi.
  • Thư ký Hải nhìn vị giám đốc trước mặt nén tiếng thở dài và vẫn không có dấu hiệu rời đi. Thấy anh ta vẫn đứng im một chỗ, lấy làm lạ anh hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Sao còn chưa đi? Còn chuyện gì chưa báo cáo à?
  • Thư ký Hải có vẻ ngập ngừng, ánh mắt như đang né tránh người đối diện mình.
  • Làm việc với anh ta nhiều năm như vậy, Sơn Tùng nhanh chóng nhận ra thái độ lạ. Có vẻ như chuyện này không liên quan đến công việc. Anh không thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi. Phải mất đến vài phút sau, thư ký Hải mới lên tiếng:
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Tôi... Tôi muốn xin nghỉ việc.
  • Câu nói của Hải khiến anh sững sờ. Anh cười trừ ngạc nhiên hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Sao lại nghỉ việc? Đãi ngộ của công ty không tốt?
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Không... Không phải, công việc ở đây rất tốt nhưng tôi có công chuyện riêng cần phải giải quyết nên không thể tiếp tục làm việc được.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đến mức phải nghỉ việc?
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Vâng. Giám đốc! Tôi xin lỗi!
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh đâu có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi. Đây là điều không ai mong muốn. Thôi được rồi, ngày mai anh xuống phòng tài vụ lấy tiền lương tháng này. Mọi chuyện còn lại tôi tự lo liệu được.
  • Thư ký Hải mỉm cười khẽ cúi đầu cảm ơn anh rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng chuẩn bị xe.
  • Sơn Tùng lắc đầu thở dài đầy tiếc nuối. Thư ký Hải theo anh lâu như vậy hơn nữa lại là một cánh tay đắc lực. Bây giờ anh ta nghỉ việc anh khó mà kiếm được một người thay thế.
  • Hai mươi phút sau, thư ký Hải đã chuẩn bị xong xe đưa anh đến sân bay đón đối tác. Nửa chặng đường đầu, bầu không khí trong xe chỉ có sự tĩnh lặng phải đến khi anh lên tiếng nó mới chấm dứt:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Thư ký Hải, ngày mai cậu kêu phòng nhân sự tuyển cho tôi một thư ký mới.
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Vâng, thưa giám đốc.
  • Thư ký Hải gật đầu nghe theo rồi im lặng. Có điều vẻ mặt anh ta không được tự nhiên. Do dự, đắn đo hồi lâu mới nói tiếp:
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Chuyện tôi đột ngột nghỉ việc, tôi thành thật xin lỗi. Đáng lẽ tôi nên nói chuyện này với giám đốc sớm hơn.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh đừng để tâm mấy chuyện này. Tôi có thể tự sắp xếp được, không cần phải lo.
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Cảm ơn giám đốc.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không cần cảm ơn. Tập trung lái xe đi.
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Vâng.
  • Anh không nói thêm lời nào mà quay đầu nhìn về phía cửa kính ngắm nhìn những thứ ngoài kia. Trong anh bây giờ không có suy nghĩ gì sâu xa cũng không để tâm những chuyện vặt vãnh. Từ sau khi cô đi, từng ngày trôi qua đối với anh đều nhàm chán, vô nghĩa. Đôi lúc anh tự hỏi không biết giờ này cô đang nơi nào, sống có hạnh phúc không và... Đã quên anh chưa?
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sân bay Nội Bài.
  • Sơn Tùng đứng trong sân bay chờ đối tác. Dự án mới của công ty đang cần nguồn đầu tư, may mắn vị đối tác này đã đồng ý hợp tác với anh. Nghe nói, tổng công ty của cô ta rất bận rộn nên chỉ có thể qua Việt Nam ba ngày. Anh đến đây đón tiếp cũng coi như thể hiện thành ý.
  • Loay hoay chờ đợi mãi rồi nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đáng lẽ giờ này cô ta phải xuất hiện nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng. Thư ký Hải thì ngồi trong xe đợi anh bên ngoài nên chỉ có mình anh ở đây.
  • Anh đang chăm chú nhìn điện thoại đột nhiên có một lực mạnh va phải chân anh từ đằng sau tiếp theo là một giọng nói kêu lên:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Ui da! Đau... Đau quá đi!
  • Sơn Tùng giật mình vội cất điện thoại, quay đầu lại nhìn thì thấy một cậu nhóc ngã sõng soài dưới nền đất. Anh liền đi tới đỡ cậu bé dậy ân cần hỏi han:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nhóc con có sao không?
  • Cậu bé vịn vào tay anh đứng dậy, phủi quần áo mấy cái rồi cười đáp:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Cháu không sao. Cháu xin lỗi vì đã va phải chú!
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không sao là được rồi, mà bố mẹ cháu đâu? Sao lại để cháu một mình thế này?
  • Anh nhìn cậu bé với vẻ mặt lo lắng. Trông dáng người, anh đoán chắc cậu nhóc này chỉ tầm 5, 6 tuổi. Một mình chạy nhảy khắp sân bay thế này chỉ có thể là đi lạc nhưng trông cậu nhóc lại không có chút sợ hãi nào. Anh khuỵu gối xuống ngang bằng với chiều cao của nó, hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bố mẹ cháu đâu? Có phải cháu lạc mất họ rồi không?
  • Cậu bé lắc đầu lia lịa:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Cháu không đi lạc mà là đi chơi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đi chơi?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Vâng, cháu đi loay quanh đây xem có gì vui không. Còn mẹ cháu, ở đằng kia kìa không sợ bị lạc đâu.
  • Nó vừa nói vừa chỉ tay về phía xa. Anh nhìn theo hướng tay nó mà bật cười. Hiếm khi nào anh thấy một đứa bé nhỏ tuổi lại hiếu kỳ đến mức này. Thường thì mấy đứa tầm tuổi nó hay bám lấy bố mẹ không buông vậy mà cậu nhóc này dám đi một mình quanh sân bay rộng lớn. Anh dần cảm thấy hứng thú với cậu nhóc từ trên trời rơi xuống đang đứng trước mặt.
  • Sực nhớ ra trong túi áo có một cây kẹo mút, anh liền lấy ra đưa cho cậu nhóc:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chú cho con cây kẹo này!
  • Thằng bé nheo mắt đầy nghi ngờ:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Chú định dụ dỗ cháu bằng cây kẹo này rồi bắt cóc cháu đi đúng không? Cháu không dễ bị lừa đâu. Với lại mẹ cháu dặn không được nhận đồ của người lạ. Chú giữ lại cây kẹo đi.
  • Nó vừa nói vừa đẩy cây kẹo mút về phía anh, mặt mày nhăn nhó khó ở và có một chút đề phòng.
  • Anh bất ngờ trước thái độ của thằng bé. Khi nãy nó còn vui vẻ trả lời câu hỏi của anh thế mà giờ lại quay ra dè chừng như thể anh là người xấu. Sơn Tùng nhìn cây kẹo đầy tiếc nuối:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cây kẹo này ngon lắm đấy! Cháu mà không ăn thì thật lãng phí.
  • Nó chẹp miệng lắc đầu:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Thôi chú ơi, làm sao cháu biết được chú có bỏ cái gì vào trong kẹo không. Cháu ăn vào nhỡ bị bắt đi mất thì mẹ cháu sẽ buồn lắm!
  • Anh nhìn cậu nhóc một cách chăm chú. Từng cử chỉ, lời nói đến tính cách của nó rất giống với Hải Tú. Không hiểu sao khi nói chuyện với nó, anh cảm giác như mình đang nói chuyện với Hải Tú nhưng là một phiên bản thu nhỏ. Sự lơ đễnh của anh khiến thằng bé tò mò. Nó đưa tay ra trước mặt huơ tay mấy cái rồi lên tiếng:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Chú gì ơi! Chú gì ơi!
  • Sơn Tùng giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ riêng tư. Anh cười trừ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Sao rồi? Cháu có lấy kẹo của chú cho hay không đây?
  • Thằng bé vẫn lắc đầu lia lịa, nhất quyết không thay đổi ý định:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Cháu không lấy đâu, cháu được dạy là không được lấy đồ của người lạ. Lỡ như chú là kẻ xấu thì sao?
  • Anh xoa đầu nó từ tốn giải thích:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nếu chú là người xấu thì đã bắt cháu đi rồi chứ không để cháu đứng đây nói lý lẽ đâu. Đây coi như là quà cho lần gặp đầu tiên của chúng ta có được không?
  • Thằng nhóc khoanh tay trước ngực vẻ mặt coi bộ nghiêm túc lắm. Nó chần chừ đắn đo suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Dù sao cháu thấy chú cũng không phải người xấu. Hơn nữa, cháu va phải chú mà chú không mắng cháu nên cháu sẽ nhận cây kẹo này.
  • Sơn Tùng đưa cây kẹo cho nó. Nó hí hứng cầm trên tay rồi cúi đầu vui vẻ nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đây! Của cháu!
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Cháu cảm ơn chú vì cây kẹo. Thôi cháu không nói chuyện với chú nữa đâu, cháu phải đi rồi. Tạm biệt chú đẹp trai.
  • Dứt lời, thắng nhóc nhanh chân chạy đi để Sơn Tùng ở lại đằng sau. Nó chạy được một quãng đường thì quay đầu lại nói với anh:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Cháu xin lỗi vì đã va phải chú và cảm ơn chú vì cây kẹo. Hẹn gặp lại, chú đẹp trai!
  • Anh nhìn theo bóng cậu nhóc mà bật cười tự hỏi không biết cậu bé là con của ai mà lại ăn nói dễ thương như vậy. Chợt, sực nhớ ra chuyện gì đó anh vội vàng lớn tiếng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Này nhóc, cháu tên gì thế?
  • Anh cố gọi lớn hơn để thằng bé nghe thấy nhưng đáng tiếc nó đã biến mất giữa dòng người tấp nập trong sân bay. Không biết tên thằng bé quả là một sự đáng tiếc, nói chuyện với nó anh cảm thấy rất vui nếu có cơ duyên mong rằng sẽ gặp lại.
  • Cậu nhóc chạy thật nhanh đến chỗ người phụ nữ đang ngó nghiêng xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Nó chạy đến chỗ cô gọi to:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi! Mẹ!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sóc!
  • Hải Tú vui mừng khi tìm thấy con của mình. Cô vội tiến đến ôm chặt lấy con vào lòng, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Con đi đâu mà không nói với mẹ một câu. Con có biết là mẹ sợ lắm không hả?
  • Nhìn sự sợ hãi, buồn bã trên gương mặt cô. Sóc đưa tay lên chạm vào má, ngữ điệu vô cùng ân hận:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Sóc xin lỗi mẹ! Tại Sóc ham chơi nên đi lung tung nhưng mẹ đừng buồn Sóc đã về đây với mẹ rồi. Mẹ đừng giận Sóc nhé!
  • Cô im lặng không nói gì mà ôm chặt Sóc vào lòng. Khi nãy cô đang loay hoay giải quyết nốt một số giấy tờ. Đến khi xong xuôi nhìn sang bên cạnh thì không thấy Sóc đâu. Cô đã rất lo lắng, lo rằng mình sẽ mất con, lo rằng con sẽ xảy ra chuyện gì không hay. Nếu như cu Sóc không chạy về kịp thì cô đã lục tung cái sân bay này lên để tìm rồi. Thực sự cảm giác khi không nhìn thấy cu Sóc ở bên khiến cô sợ hãi, bủn rủn hết cả chân tay làm việc gì cũng không xong. Cu Sóc là điểm tựa duy nhất, là động lực sống duy nhất của cô ở thời điểm hiện tại. Nếu như không có nó chắc cô cũng chẳng thiết tha gì.
  • Cu Sóc ôm mẹ cảm nhận được bờ vai mình ươn ướt. Nó biết mẹ mình đang khóc liền cuống cuồng:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi! Mẹ đừng khóc! Sóc biết lỗi của mình rồi, Từ nay Sóc sẽ nghe lời mẹ sẽ không chạy nhảy lung tung nữa đâu. Mẹ đừng khóc nữa nhé.
  • Cô buông tay để cu Sóc đối diện với mình gật đầu mỉm cười:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Được rồi, mẹ không giận Sóc cũng không khóc nữa. Nhưng con phải nhớ chuyện này sẽ không được tái phạm lần thứ hai.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Vâng, Sóc hiểu rồi.
14
Quay về nơi chứa đựng ký ức đau thương