Hơn cả yêu. / Niềm vui nhận được
Hơn cả yêu.
  • Tối nay vẫn như hôm qua, vì kỳ kinh nguyệt của Bình An vừa đến nên đôi vợ chồng quyết định nằm trên giường mà ngủ, Tấn Thanh rất biết tôn trọng vợ mình, cô không muốn làm bất cứ điều gì đó thì anh ta sẽ không bao giờ ép buộc. Thời gian còn dài, sau này vẫn còn nhiều cơ hội gần gũi.
  • Trước khi ngủ, Tấn Thanh hôn nhẹ vào trán Bình An, giọng nói khe khẽ vang lên bên tai cô:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em ngủ ngon."
  • Bình An
    Bình An
    "Anh cũng vậy."
  • Bình An nhoẻn miệng cười, nụ cười ngọt ngào đến lạ.
  • Đêm nay là một đêm trăng tròn, người con gái nằm trong lòng người đàn ông nhắm tịt mắt, từ từ rơi vào giấc ngủ sâu.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Mỗi ngày Nhật Thiên đều thức dậy rất sớm, anh đánh răng rửa mặt rồi xuống phòng bếp ăn sáng, xong xuôi mới lái xe đến công ty.
  • Do không thích ở chung với cha mẹ nên Nhật Thiên đã tự mua một căn biệt thự riêng và sống, anh muốn tự do tự tại hơn, nơi đây ngoài anh ra thì cũng chỉ có thêm một người giúp việc.
  • Trên đường đến công ty, anh nhận được điện thoại của bạn chí cốt, không chần chừ gì liền bắt máy ngay:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Gọi cho mình sớm thế này là vì có chuyện quan trọng gì à?"
  • Đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói hào sảng của Vũ Thiên:
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Gọi cậu để nhắc cậu một câu, đừng quên sự kiện diễn ra vào ngày mốt đấy."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Trí nhớ của mình trước sau vẫn vậy, làm gì mà có chuyện quên được chứ?"
  • Bàn tay thon dài của anh gõ nhẹ lên vô lăng vài cái, thấy phía trước không có xe nhiều nên liền tăng tốc.
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Ngạo mạn thật."
  • Tiếng cười khe khẽ xuất hiện, giọng điệu này của Nhật Thiên thật quá quen thuộc với Vũ Thiên.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Quy mô cuộc triển lãm tranh của cậu thế nào, không biết là lớn bao nhiêu nhỉ?"
  • Vài hôm trước Vũ Thiên có bàn về vấn đề này cho Nhật Thiên nghe, bảo anh nhất định phải đến dự triển lãm kia, dĩ nhiên anh phải đi, dù sao Vũ Thiên cũng là một họa sĩ nổi tiếng, lại là bạn thân của anh, không đi thì lỗ lắm!
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Không lớn, không lớn. Cũng bình thường thôi."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Nói không lớn, cũng chỉ có ma mới tin."
  • Nhật Thiên nhếch nhẹ môi, anh quả thật chẳng nghe nổi lời của Vũ Thiên.
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Tính ra cũng lâu rồi chúng ta không đứng chung khung hình, ngày mốt phải làm vài tấm ảnh đấy!"
  • Mấy năm nay Vũ Thiên ở nước ngoài, đúng là hơi xa cách với Nhật Thiên thật, lần này trở về thì phải gần gũi đôi chút mới được!
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Đừng nói vài tấm, vài trăm tấm đều được tất!"
  • Nhật Thiên tán thành vô điều kiện.
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Quyết định vậy đi."
  • Sau khi cúp máy thì bỗng dưng đôi mắt Nhật Thiên trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết. Tính ra cũng đã được một khoảng thời gian dài anh không thể nở một nụ cười thật lòng, chỉ khi nói chuyện với người bạn thân nhất là Vũ Thiên thì tâm trạng của anh mới thoải mái đôi chút.
  • Cái chết của Tú Như đã lấy đi nụ cười của anh, cảm xúc của anh, giờ đây có nhoẻn miệng nhếch môi thì đó cũng chỉ là những nụ cười xã giao, có mấy khi được vui vẻ thật sự chứ?
  • Anh đã từng nghe qua một câu nói như sau:
  • "Trên đời này có hai trường hợp để chia cắt một đôi tình nhân, một là yêu không sâu đậm, hai là âm dương cách biệt."
  • Thật đau lòng khi người con gái mà Nhật Thiên yêu nhất lại rời xa anh một cách đột ngột, âm dương cách biệt như thế, biết bao giờ mới trùng phùng?
  • Có mấy ai hiểu được nỗi đau mất đi người quan trọng nhất cuộc đời chứ?
  • Con ngươi đen láy của người đàn ông lóe lên một tia nguy hiểm, anh thề rằng nhất định sẽ không để yên cho người đã gián tiếp hại chết người anh yêu.
  • Mọi hành động ngu ngốc đều sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng!
  • Nhật Thiên vừa đậu xe xong và đi ra thì gặp ngay Tấn Thanh, anh ta cũng vừa mới đến.
  • Thấy sếp đang tiến lại gần, Tấn Thanh lịch thiệp chào hỏi:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Giám đốc, chào buổi sáng."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Chào buổi sáng."
  • Nhật Thiên đáp lời, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, riêng sự nguy hiểm từ người anh đã biến mất lúc nào không hay.
  • Anh đi trước, Tấn Thanh cất bước theo sau. Biết con người Nhật Thiên ít nói nên Tấn Thanh cũng không bắt chuyện nhiều, chỉ im lặng mà bước đi, nào ngờ lúc này lại nghe thấy giọng nói trầm trầm phát ra từ cổ họng của anh.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Thấy anh sau khi lấy vợ thì dường như nét mặt lúc nào cũng rạng rỡ."
  • Nhật Thiên chỉ đơn thuần muốn nói chuyện, anh hoàn toàn không có ý gì. Nhất là lời hứa với Bình An, anh đã hứa rồi thì chắc chắn sẽ không nói ra việc cô lỡ ngã vào người anh và cả hai đã vô tình hôn nhau.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Để giám đốc phải chê cười rồi."
  • Quả thật từ ngày cưới vợ đẹp về thì Tấn Thanh luôn vui mừng như thế này, tâm trạng lúc nào cũng tốt hẳn. Bị nói trúng tim đen, anh ta chỉ biết cười hì hì.
  • Nhật Thiên không nói gì nữa, anh chỉ cười nhẹ rồi thôi.
  • Tấn Thanh về phòng làm việc của mình, hiện anh ta đang giữ chức giám đốc ở công ty của Nhật Thiên, làm tại nơi này cũng được mấy năm nên Nhật Thiên mới nhìn ra tài năng của Tấn Thanh và trọng dụng anh ta.
  • Tấn Thanh lúc nào cũng nỗ lực làm việc, nhằm đạt được thành tích ngày càng nhiều hơn.
  • Trong công ty anh ta cũng được xem là một người đàn ông ga lăng, điển trai, nếu xếp độ đẹp thì các cô gái ở đây bình chọn cho anh ta đứng thứ hai, thứ nhất không ai khác mà chính là giám đốc của công ty - Nhật Thiên.
  • Vậy nên Tấn Thanh cũng có người ái mộ, điển hình là một người phụ nữ tên Thủy Tiên.
  • Thủy Tiên yêu thầm Tấn Thanh đã lâu, có lần cô ta chủ động bày tỏ tâm tình của mình cho người đàn ông ấy biết, nhưng nào ngờ Tấn Thanh không những không cảm động mà còn khéo léo từ chối, anh ta hoàn toàn không có tình cảm gì đối với Thủy Tiên.
  • Thủy Tiên đau lòng không nguôi, đám cưới của anh ta còn chẳng thèm đến dự. Tuy vậy nhưng cô ta vẫn chưa chết tâm với Tấn Thanh, cô ta mặc kệ tất cả, chỉ muốn được ở bên cạnh người đàn ông mà cô ta yêu mà thôi.
  • Thấy Tấn Thanh vừa đi vào thang máy, Thủy Tiên cũng vội đi theo, cô ta khẽ gọi hai tiếng:
  • Thủy Tiên
    Thủy Tiên
    "Tấn Thanh!"
  • Nghe có người kêu tên mình, Tấn Thanh đưa mắt sang nhìn. Thấy Thủy Tiên với khuôn mặt tươi rói, anh ta không biết nên tỏ ra biểu cảm gì mới phải.
  • Thủy Tiên
    Thủy Tiên
    "Chào anh, Tấn Thanh."
  • Bình An
    Bình An
    "Chào cô."
  • Theo phép lịch sự Tấn Thanh cũng nên đáp lại một câu. Anh ta có thể nhìn ra được tình cảm mà Thủy Tiên dành cho mình, dù biết là rất nhiều nhưng anh ta chẳng hề để tâm đến Thủy Tiên. Đối với Tấn Thanh thì cô ta chỉ là một người đồng nghiệp bình thường, không hơn không kém.
  • Trước kia với sự theo đuổi nhiệt tình của cô ta, Tấn Thanh chỉ biết lắc đầu rời đi. Hiện tại anh ta đã lấy vợ nên nghĩ rằng Thủy Tiên sẽ từ bỏ và quên đi chuyện cũ, vì thái độ hào sảng của cô ta dành cho mình nên Tấn Thanh đã nghĩ như vậy.
  • Không hiểu Thủy Tiên đang nghĩ gì, cô ta bỗng dưng nói:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Lúc trước em theo đuổi anh mà anh lại không động tâm tí nào, cứ tưởng anh không biết yêu nhưng giờ đây lại lấy vợ, thật là khó hiểu mà!"
  • Tấn Thanh ngơ ra vài giây, Thủy Tiên không đợi anh ta mở miệng thì đã nói tiếp:
  • Thủy Tiên
    Thủy Tiên
    "Dù sao những chuyện kia cũng là quá khứ, anh cũng đừng chấp nhất em vì hành động lúc trước nha!"
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Có gì đâu mà chấp nhất với không chấp nhất, anh đâu có để bụng."
  • Thấy Thủy Tiên đã muốn cho qua chuyện cũ thì Tấn Thanh càng nhẹ nhõm trong lòng, cô ta biết buông xuống như thế thì quả thật là một điều tốt.
  • Thủy Tiên
    Thủy Tiên
    "Vâng."
  • Nghe Tấn Thanh đổi cách xưng hô, một lần nữa nụ cười trên môi Thủy Tiên càng rạng rỡ.
  • Chiều nay Tấn Thanh đưa Bình An về nhà họ Trịnh để thăm bà nội. Thấy con gái về đến, bà Tú và ông Tùng không khỏi vui mừng. Tấn Thanh có mua một số thực phẩm để tẩm bổ cho bà nội, mua thêm một giỏ quà để biếu cho ba mẹ vợ của mình.
  • Thấy giỏ quà to đùng trên tay, bà Tú đã vội lên tiếng:
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Người trong nhà không mà, cần gì phải quà cáp."
  • Bình An
    Bình An
    "Anh Thanh đã mua rồi thì mẹ cứ nhận đi ạ."
  • Lúc nãy Bình An cũng đã ngăn Tấn Thanh nhưng anh ta cương quyết không nghe, cứ nói không mang gì về thì kì lắm, cô nghe thế cũng chẳng cản nữa.
  • Bà Tú nhận giỏ quà, tuy nhiên vẫn dặn dò vài câu:
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Lần sau về nhà không cần phải mua đâu con, tốn kém lắm."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Dạ mẹ."
  • Tấn Thanh gật đầu vui vẻ.
  • Mấy hôm nay tình trạng của bà nội có chuyển biến tốt, sắc mặt bà đã hồng hào hơn, điều này khiến Bình An an tâm nhiều.
  • Ngồi cạnh giường của bà nội, cô nắm chặt đôi bàn tay gầy gò của bà, hàng mi cong vút nhẹ chớp một cái.
  • Bình An
    Bình An
    "Xa bà nội không bao lâu mà con đã nhớ bà nội rất nhiều. Nội à, sau này con và anh Thanh sẽ thường xuyên về thăm bà nhé!"
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Nội cũng nhớ con, hai đứa phải giữ lời đấy, phải về thăm nội thường xuyên nhen."
  • Bà nội căn dặn, lúc bà cười thì trên mặt lại xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Sống ở nhà chồng sao rồi Bình An, mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
  • Bà nội quan tâm hỏi, Bình An gật đầu đáp:
  • Bình An
    Bình An
    "Ba mẹ chồng rất thương con, còn chồng thì luôn yêu chiều con."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bà nội đừng lo, con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Bình An ạ."
  • Tấn Thanh chen vào, anh ta thốt ra lời hứa tận đáy lòng.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Nội tin con. Hai đứa phải sống thật hạnh phúc, sau này còn phải sinh ra những đứa con dễ thương nữa!"
  • Nghe đến lời này, hai má Bình An đỏ ửng.
  • Con sao, cũng không biết bao giờ cô và Tấn Thanh mới có con của nhau, cũng chẳng biết cảm giác khi ấy của cô sẽ thế nào, có lẽ vui mừng lắm cho xem!
  • Đêm nay Bình An và Tấn Thanh ở lại nhà họ Trịnh mà không cần phải trở về, dù sao hai người cũng đã bàn bạc việc này trước khi cưới, rằng sau khi cưới thì cô sẽ thường xuyên ở nhà mẹ đẻ hơn. Tấn Thanh rất vui vẻ và hiển nhiên chấp thuận ngay.
  • Anh ta được mọi người trong nhà mẹ vợ xem là rể quý, nhất là Bà Tú, bà rất hài lòng về người con rể này. Bà cũng chắc chắn Tấn Thanh sẽ chăm sóc và yêu thương Bình An đời đời.
  • Bình An
    Bình An
    "Bà nội em sau khi phẫu thuật thì càng khỏe hơn, tình trạng rất tốt, em rất vui vì điều đó."
  • Nằm trong vòng tay của Tấn Thanh, Bình An không giấu giếm mà bộc lộ tâm tình của mình ra cho anh ta nghe.
  • Bàn tay Tấn Thanh ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của người con gái bên cạnh, anh ta cất giọng ấm áp:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Anh cũng rất vui. Bình An, bà nội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, khi đó chúng ta sẽ sinh vài đứa con, bọn chúng sẽ chạy quanh bà nội, vui đùa cùng bà."
  • Bình An
    Bình An
    "Ừm, anh nói rất đúng."
  • Nghĩ đến chuyện trong tương lai, khóe môi Bình An bất giác nhếch lên.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Nhưng mà không biết bao giờ chúng ta mới có thể hòa quyện thành một, anh đang rất chờ mong."
  • Hơi thở Tấn Thanh phả bên tai cô, truyền đến cho Bình An cảm giác nóng hổi. Lúc này bàn tay anh ta đã chui tọt vào trong áo ngủ của cô và đang dần đi lên.
  • Biết được ý đồ của người đàn ông, Bình An vội nắm lấy bàn tay anh ta lại mà ngăn cản:
  • Bình An
    Bình An
    "Không được, em vẫn chưa thể."
  • Mới hai ngày kinh nguyệt mà thôi, bây giờ còn sớm lắm!
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Sờ một chút cũng không được sao?"
  • Tấn Thanh bày ra bộ mặt đáng thương, ngón tay vẫn giữ nguyên trên bầu ngực của cô.
  • Với yêu cầu của người đàn ông, Bình An không hề xiêu lòng:
  • Bình An
    Bình An
    "Đợi đến khi em ổn rồi thì anh muốn làm gì cũng được. Riêng bây giờ thì không."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Sao vậy chứ?"
  • Tấn Thanh nheo mày khó hiểu.
  • Bình An
    Bình An
    "Lỡ như anh không chịu nổi, lúc đó ngừng lại cũng chẳng kịp."
  • Thấy sự cương quyết trên mặt Bình An, Tấn Thanh chỉ đành đồng ý:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Haizz, được rồi, anh nghe theo em."
  • Bàn tay anh ta tiếc nuối lấy ra khỏi áo cô, sau đó lại ôm cô như ban đầu. Thấy bộ dạng muốn mà mà không của chồng, Bình An chỉ biết cười hì hì. Người đàn ông không giận, anh ta hôn lên trán cô và chúc một câu.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em ngủ ngon."
  • Bình An
    Bình An
    "Anh cũng vậy."
  • Một đêm an bình nữa lại trôi qua, Bình An ngon giấc trong vòng tay của Tấn Thanh cho đến sáng.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Bình An và Quỳnh Thu làm chung một bệnh viện nên rất thường xuyên gặp nhau, nhất là buổi trưa.
  • Mỗi trưa thì cả hai đều đi ăn cơm cùng nhau, ngồi chung bàn để tranh thủ chút thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi mà trò chuyện. Và hôm nay cũng không ngoại lệ.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Hôm nay mình thấy tâm trạng của cậu tốt lắm đấy, sao thế?"
  • Quỳnh Thu nhìn ra được sự khác thường của bạn thân nên liền đặt ra câu hỏi.
  • Bình An
    Bình An
    "Hôm qua về thăm nhà, bà nội của mình rất khỏe, mình rất vui."
  • Nhắc đến chuyện này Bình An liền hào hứng hẳn.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Thế à, vậy thì tốt quá!"
  • Quỳnh Thu cũng vui lây.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Ngày ngày thấy Tấn Thanh đưa cậu đi làm rồi rước cậu về, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ."
  • Nghe được lời khen của bạn thân về chồng, Bình An rất hãnh diện:
  • Bình An
    Bình An
    "Chắc ngày mai mình sẽ tự chạy xe đi làm, dù sao bắt anh ấy đưa đón thì cũng không hay. Đường đi không thuận, với lại mai mình có trực ban, đâu thể bắt anh ấy ở lại chờ mình."
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Cậu đúng là một người suy tính kĩ lưỡng, thương anh ấy đến thế cơ đấy!"
  • Quỳnh Thu cười tít mắt.
  • Bình An
    Bình An
    "Chồng mình mà, không thương thì thương ai."
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Eo ôi, ngọt quá đi mất!"
  • Quỳnh Thu xua tay vì sự ngọt ngào mà Bình An dành cho người chồng mới của cô.
  • Bắt đầu từ hôm sau thì Bình An đã có ý định tự chạy xe đến bệnh viện, Tấn Thanh tất nhiên không đồng ý với yêu cầu của vợ.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Để anh đưa em đi, cũng đâu có tốn công gì."
  • Đối với Tấn Thanh đây là nghĩa vụ của một người chồng, anh ta không ngại đường xa, chỉ muốn được gần gũi với Bình An thêm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
  • Bình An
    Bình An
    "Sao có thể được chứ, ngày mai em có ca trực đêm, nếu để anh đưa đi thì không tiện cho lắm."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Sao lại không tiện, anh có thể ở lại bệnh viện để trực cùng em."
  • Bình An đưa tay vòng quanh cổ Tấn Thanh, cô biết anh ta đang quan tâm mình, tuy nhiên cô cũng không thể nào bắt anh ta chịu khổ chịu cực vì cô, vậy nên cô đã từ chối.
  • Bình An
    Bình An
    "Anh đi làm cả ngày trời đã mệt, sao có thể ở lại trực cùng em cho được chứ? Em biết anh thương em, nhưng anh nên biết em cũng thương anh, em sẽ không để chồng mình phải mệt mỏi thêm đâu."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Mệt gì chứ, miễn là được ở cùng em thì anh đã vui lắm rồi."
  • Tấn Thanh ôm lấy bờ eo mảnh khảnh, cả người Bình An cũng vì thế mà dán chặt vào cơ thể anh ta.
  • Bình An
    Bình An
    "Anh đừng có cãi em, riêng chuyện này em sẽ không đồng ý đâu."
  • Cô đã quyết, dù sao cũng sẽ không làm theo lời Tấn Thanh.
  • Tấn Thanh xụ mặt, vài giây sau liền nêu lên ý kiến:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Hay là thế này, hôm nào chúng ta không tăng ca không trực tối thì sẽ đi chung xe. Em thấy có được không?"
  • Bình An
    Bình An
    "Ý kiến quá hay, em chấp thuận!"
  • Như thế cũng rất tốt, được gần người mình yêu thì còn gì bằng nữa!
  • Hôn lễ diễn ra cho đến nay cũng đã được bảy ngày, đồng nghĩa với việc chu kì kinh nguyệt của cô cũng đã hết. Biết đêm nay sẽ là đêm 'tân hôn' thật sự giữa cô và người chồng mới cưới, vậy nên Bình An đã tắm rửa sạch sẽ, cả người phát ra một mùi hương thơm phức, đã thế cô còn diện trên người một bộ đồ ngủ mát mẻ, quần ngắn tới mông, cổ áo thì lại sâu, thấp thoáng đâu đó là cảnh xuân mê người.
  • Nhìn người con gái đi từ trong nhà tắm đi ra, cổ họng Tấn Thanh bỗng trở nên khô khốc. Ánh nhìn của anh ta đã hoàn toàn rời khỏi chiếc điện thoại thông minh, đôi mắt luôn chăm chú nhìn thân ảnh nóng bỏng trước mặt.
  • Phát hiện cái nhìn say mê của Tấn Thanh, Bình An không khỏi ngại ngùng.
  • Tấn Thanh là đàn ông, trong lúc này anh ta biết bản thân nên chủ động, vì vậy mà anh ta đã đứng dậy và tiến về phía cô.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bình An, em thật đẹp!"
  • Lúc chạm vào thân thể của cô, lòng anh ta trở nên rạo rực hơn bao giờ hết.
  • Đáp lại lời khen của Tấn Thanh chính là một nụ cười như mùa xuân của Bình An.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bình An, đêm nay cho anh có được không?"
  • Bình An
    Bình An
    "Ừm."
  • Khao khát trong lòng Tấn Thanh cực kì cháy bỏng, bằng mọi giá đêm nay cô cũng sẽ trở thành người phụ nữ của anh ta!
  • Bình An ngại ngùng gật đầu, gò má của cô bỗng đỏ ửng bất thường.
  • Vừa nhận được sự chấp thuận của người con gái thì Tấn Thanh đã không chờ đợi thêm, anh ta đưa tay bế thốc Bình An lên và đặt cô lên giường. Kế tiếp, Tấn Thanh đưa tay cởi đi chiếc áo ngủ của cô, hành động khá nhanh.
  • Tấn Thanh bắt đầu hôn lên trán cô, rồi xuống cánh mũi, xuống môi. Bình An có ý định hé nhẹ môi để chờ đợi Tấn Thanh, nhưng nụ hôn của anh ta chỉ lướt nhẹ qua chứ không dừng lại lâu. Sau đó anh ta hôn xuống cổ cô, xương quai xanh, tiếp theo là tới ngực.
  • Bình An có thể cảm nhận được anh ta đang mê luyến khuôn ngực của cô thế nào, nhưng mà cũng đúng thôi, đàn ông ai lại không thích chỗ đó chứ. Cô sẽ không chấp nhất anh ta vì điều này đâu!
  • Chỉ là, thường cô thấy người ta sẽ hôn môi trước, nhưng Tấn Thanh lại không chú tâm vào đôi môi anh đào của cô nhiều hơn, điều đó khiến cô hơi thất vọng một tí.
  • Bình An
    Bình An
    "Anh tắt đèn có được không?"
  • Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, Bình An không quen cảm giác bản thân trần trụi như vậy trước mặt người khác.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Được."
  • Chiều ý cô vợ nhỏ, Tấn Thanh đưa tay tắt đèn lớn mà chỉ để lại ánh sáng be bé của đèn ngủ, đối với anh ta như thế cũng đủ rồi.
  • Lúc quần áo trên người Tấn Thanh rơi xuống nền gạch lạnh lẽo thì khi ấy anh ta cũng đưa tay cởi phăng chiếc quần lót của Bình An ra.
  • Bàn tay anh ta vừa chạm vào nơi tư mật của người con gái thì cô đã run lên bất ngờ:
  • Bình An
    Bình An
    "A..."
  • Bình An khẽ gọi, giờ đây cô có thể nghe được mồn một tiếng thở dốc của Tấn Thanh, nghe được dục vọng đang dâng trào đỉnh điểm kia. Khoảnh khắc này chẳng hiểu vì sao trong lòng Bình An lại dâng lên cảm giác sợ hãi.
  • Cô muốn dừng lại, đừng tiếp tục nữa. Bởi đây là lần đầu tiên của người con gái, cô bồi hồi lắm!
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Có thể sẽ đau một chút, em cố chịu đựng nhé!"
  • Tấn Thanh biết rõ điều này, anh ta cũng chắc vài giây đầu thì Bình An sẽ đau thấu trời xanh.
14
Niềm vui nhận được