Hơn cả yêu. / Ngờ vực
Hơn cả yêu.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đúng! Anh đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Những lời em nói về cô ấy khiến anh rất khó chịu. Hải Tú là vợ anh dù cô ấy có xuất thân thế nào, hoàn cảnh gia đình ra sao anh vẫn sẽ chấp nhận. Vậy nên nếu em tôn trọng anh thì phải tôn trọng Hải Tú .
  • Cô im lặng không đáp, bàn tay nắm chặt lại thành hình quả đám ánh mắt uất ức tột cùng nhìn thẳng vào anh. Không ngờ tình cảm anh dành cho Hải Tú lớn như vậy, cô thấy có chút ghen tị nhưng sẽ không bỏ cuộc. Dù thế nào cô nhất định sẽ khiến anh quay về bên cô lần nữa.
  • Chợt, cánh của phòng đột ngột mở ra thư ký Hải từ bên ngoài hớt hải chạy vào. Anh chau mày nhìn dáng vẻ của anh ta như đoán ra được tình hình. Anh lên tiếng hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Có chuyện gì sao?
  • Thư ký Hải hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh khó khăn đáp:
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Bên... bên dự án đang thi công của chúng ta gặp vấn đề rồi.
  • Nghe xong, anh đứng phắt dậy với tay lấy chiếc áo vest vắt sau ghế cùng thư ký Hải rời đi. Thấy vậy, Bảo Trâm vội lên tiếng:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em đi cùng anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không cần. Đây là chuyện riêng của anh, em đừng xen vào.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Nhưng em là đối tác của anh trong dự án lần này.
  • Lời Bảo Trâm nói khiến anh sững sờ vốn định hỏi cho rõ ràng mọi chuyện nhưng tình hình cấp bách không có thời gian. Anh đàng phải để cô đi cùng với mình đến công trường.
  • Hải Tú ở nhà chỉ biết quanh quẩn trong phòng sách. Không đọc sách thì cũng đi dạo mấy vòng, sự an nhàn này dần khiến cô cảm thấy chán ngấy bởi những việc trong nhà đã có Diệu lo liệu. Cô nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ đi khám thai. Thế rồi cô liền quay lên phòng thay quần áo.
  • Hải Tú mong chờ chuyện cùng anh đến bệnh viện. Cô háo hức bấm máy gọi điện cho anh. Bên kia đầu dây vang lên nhạc chuông điện thoại, còn cô cứ chờ đợi nhưng không thấy anh nhấc máy. Hải Tú gọi cho anh đến mấy lần, kết quả vẫn là con số không. Cô nghĩ anh đang bận công việc nên thôi không làm phiền. Vừa định cất điện thoại đi thì tiếng chuông vang lên, cô vội vã nhìn màn hình thấy hiển thị tên của anh liền bắt máy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng! Anh xong việc chưa? Có thể đưa em đi....
  • Cô còn chưa nói hết câu, anh đã lên tiếng chen ngang ngữ điệu xem chừng rất gấp gáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú, anh xin lỗi. Công ty xảy ra chuyện, anh không thể đưa em đi khám thai được. Em... Tự đi một mình được không?
  • Nhận được cuộc gọi từ anh, trong lòng cô đã hy vọng rất nhiều nhưng có lẽ sự hy vọng ấy không được đáp lại. Cô nén tiếng thở dài gượng gạo đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không sao đâu, anh tập trung lo cho công việc đi. Em tự đi được.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh xin lỗi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đừng lo cho em.
  • Cô vừa mới dứt câu đầu dây bên kia đã cúp máy. Buông thõng tay xuống, cô thở dài thất vọng. Nếu nói không vui là cô đang dối lòng mình nhưng cũng không thể trách anh, công việc ở công ty bận rồi như vậy lại còn phải lo cho cô sẽ rất vất vả. Cô lắc nhẹ đầu mấy cái lấy tinh thần rồi xuống dưới nhà tự mình đến bệnh viện.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 9 giờ tối.
  • Hải Tú ngồi trong phòng khách đợi anh, còn Diệu đã trở về nhà sau khi hết giờ làm việc. Bây giờ trong nhà chỉ còn một mình cô. Cô muốn đợi anh về ăn cơm chung nhưng không thể để bụng đói vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Nhìn màn hình điện thoại, cô muốn gọi điện cho anh nhưng lại sợ làm phiền đến công việc nên đành chờ đợi.
  • 9 giờ 30 phút.
  • Đã 30 phút trôi qua vẫn không thấy anh về, cô lo lắng định cầm máy lên gọi thì tiếng còi xe vang lên từ bên ngoài. Cô mừng rỡ vội vã đứng dậy mở cửa. Nhìn thấy anh, cô niềm nở nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh về rồi!
  • Cả ngày ở công trường mệt mỏi nhưng nhìn thấy cô, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh mỉm cười xoa đầu cô.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ừ, mà em ăn cơm chưa, Diệu đâu sao để em một mình thế này?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em ăn rồi, còn Diệu hết giờ làm thì đã về nhà. Anh ăn tối chưa? Để em hâm lại đồ ăn giúp anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không cần đâu, anh ăn bên ngoài rồi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy anh lên phòng tắm rửa đi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ừ.
  • Anh nhanh chóng lên phòng thay bộ đồ bụi bẩn ở công trường. Cô quay người lại khóa cửa cẩn thận, xong xuôi đâu đó liền lên phòng cùng anh. Nhìn thấy chiếc áo vest vất bừa trên giường, cô tiện tay cầm lên xem đã bẩn hay chưa. Vừa đưa đến gần mũi, cô ngửi thấy mùi hương nước hoa phụ nữ nồng nặc toả ra từ chiếc áo. Cô chau mày đưa lên mũi kiểm tra lại lần nữa. Mùi nước hoa này chính xác là của phụ nữ có điều nó không phải nước hoa của cô.
  • Hải Tú mông lung, hoang mang không biết chuyện này là thế nào thì bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô nhìn sang bên cạnh, không phải từ điện thoại của cô mà là của anh. Sự tò mò, hiếu kỳ trong cô trỗi dậy, Hải Tú tiến đến bàn trang điểm cầm điện thoại lên xem. Là tin nhắn từ số lạ.
  • Cô nhập ngày sinh của anh vào trong máy nhưng không đúng mật khẩu. Loay hoay mãi không biết làm thế nào, cô thử nhập ngày sinh của mình không ngờ lại mở được khoá điện thoại. Ấn vào tin nhắn từ số lạ khi nãy vừa mới gửi đến, Hải Tú cẩn thận đọc từng dòng chữ trên màn hình.
  • Nội dung tin nhắn: "Cảm ơn anh vì đã đưa em về. Bữa tối hôm nay ngon lắm! Anh nhận được tin nhắn thì trả lời em nhé. Yêu anh!"
  • Hai chữ ”yêu anh” đập vào mặt khiến cô không khỏi băn khoăn, nghi ngờ. Hồi chiều anh nói bận công việc ở công ty không thể đưa cô đi khám, vậy ra đây chính là công việc của anh hay sao? Trong đầu cô giờ đây hiện lên hàng hoạt câu hỏi, cô gái nhắn tin cho anh là ai? Anh và cô ta có quan hệ gì và chuyện này đã tiếp diễn trong bao lâu? Những câu hỏi mông lung không lời giải đáp ấy khiến cô càng thêm bức bối. Anh đang lừa dối cô sao?
  • Hải Tú chơi vơi giữa bao dòng suy nghĩ rồi cô tự trấn an bản thân chắc chắn là hiểm lầm. Tin nhắn từ số lạ biết đâu do ai đó gửi nhầm thì sao? Nhưng suy đoán này của cô có phải quá vô lý rồi không? Gọi thì có thể gọi nhầm nhưng nhắn tin thì rất hiếm. Cô muốn bản thân tin tưởng anh có điều cô nên trấn an chính mình ra sao về hương nước hoa phụ nữ trên áo anh?
  • Cô mãi phân vân trong suy nghĩ của riêng mình mà không để tâm đến xung quanh. Chợt, giọng nói anh vang lên từ sau:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Em đang làm gì vậy?
  • Cô giật mình thu lại ánh mắt thờ thẫn vội vàng đặt điện thoại của anh về vị trí cũ. Cô hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh quay người lại mỉm cười với anh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em chỉ đang dọn dẹp lại mấy thứ trong phòng thôi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không phải anh đã nói em không cần làm việc gì rồi sao. Cứ để ở đó lát nữa anh dọn.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em tự làm được. Mà em hỏi anh một chuyện được không?
  • Anh vừa lau khô tóc bằng khăn bông vừa đáp lại cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em hỏi đi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cả ngày hôm nay anh đã đi đâu?
  • Câu hỏi bất ngờ của cô khiến anh ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô hỏi mình về vấn đề này. Từ trước đến nay, cô không bận tâm đến việc một ngày anh làm gì, ở đâu, với nhau. Nghĩ có thể do cô đang mang thai nên tinh thần không được vui, anh cười nhanh chóng đáp lại:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hôm nay anh làm việc ở công trường mà sao em hỏi lạ thế?
  • Mặt cô không một chút cảm xúc, không buồn cũng không vui. Anh nói ở công trường nhưng trên áo lại có mùi nước hoa và còn cả dòng tin nhắn lạ được gửi đến điện thoại. Cô thầm trấn an bản thân không được suy nghĩ lung tung nhưng dù cố thế nào cũng không tránh khỏi.
  • Thấy cô không phản ứng, anh đặt khăn bông trên tay sang một bên rồi tiến lại chỗ cô. Anh kéo sát cô vào người mình, ngửi mùi hương trên tóc cô thủ thỉ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em sao vậy? Giận anh chuyện gì à?
  • Cô đẩy anh ra khỏi người mình nhìn thẳng vào mắt anh rồi hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cả ngày hôm nay, anh thực sự ở công trường?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đúng vậy. Em hỏi vậy là có ý gì?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không có gì cả. Em chỉ muốn biết anh làm gì thôi. Nếu anh không thích, từ giờ về sau em sẽ không hỏi nữa.
  • Nói rồi, cô quay lưng về phía anh. Đang chuẩn bị rời đi đột nhiên bị một lực mạnh kéo lại. Khi cô nhận ra thì bản thân đã nằm gọn trong vòng tay anh. Anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên tóc cô nói nhỏ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh xin lỗi!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Về chuyện gì?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vì không thể cùng em đến bệnh viện như đã hứa. Hôm nay công trường thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không muốn lỡ hẹn với em. Tha lỗi cho anh được không?
  • Cô im lặng không đáp. Bây giờ cô không thể nói với anh, cô không giận chuyện anh lỡ hẹn mà vì dòng tin nhắn và mùi nước hoa lạ trên áo anh. Phụ nữ khi nhìn thấy những thứ đó, ai chẳng ghen đặc biệt cô còn đang mang thai nên càng suy nghĩ đắn đo chuyện đó nhiều hơn. Cô muốn tin tưởng anh nhưng cần cho bản thân thời gian. Cô gỡ tay anh ra khỏi người mình lạnh nhạt nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh nghỉ ngơi đi, em dọn dẹp vài thứ rồi lên sau.
  • Dứt lời, cô thu dọn lại mấy bộ quần áo bẩn trên ghế rồi cứ thế đi một mạch xuống nhà dưới. Anh nhìn theo bóng cô khuất dần sau cánh cửa mà thở dài. Lần này anh làm cô giận thật rồi.
  • Hải Tú xuống dưới lầu định đem mấy bộ quần áo bẩn vào máy giặt thì bất ngờ nhìn thấy đôi giày để trên kệ của anh. Đôi giày dính đầy bùn đất còn có cả những vết đã khô. Cô chần chừ giây lát rồi kiểm tra bộ đồ anh mặc ngày hôm nay. Ống quần tây của anh cũng có vài chỗ lấm lem bùn đất nơi xây dựng. Lúc này cô mới nhận ra anh không hề nói dối. Anh cả ngày mệt mỏi bên ngoài, vậy mà chỉ vì một dòng tin nhắn vô danh cùng mùi nước hoa không xác định cô đã vội giận hờn, mặt nặng mày nhẹ. Cô đúng thật là hồ đồ.
  • Cảm thấy ân hận, cô vội vàng lên trên phòng xin lỗi anh. Bước vào bên trong, cô nhìn xung quanh một lượt thì không thấy anh. Lấy làm lạ, cô lên tiếng gọi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng! Anh Tùng!
  • Cô vừa gọi vừa tiến về phía phòng kiểm tra nhưng bên trong trống trơn không một bóng người. Chợt, tiếng nói của anh vang lên từ phía sau khiến cô giật mình quay đầu lại:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú!
  • Thấy anh, cô vội vã đi đến hỏi han:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh đã đi đâu vậy hả?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bỏ qua chuyện đó đi, anh có món quà bất ngờ cho em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Quà sao?
  • Cô còn chưa kịp định hình được gì đã bị anh kéo đi. Anh dẫn cô đến trước một căn phòng cuối dãy hành lang. Trước đây nó là căn phòng khoá kín, cô cũng chưa từng đặt chân vào trong, không biết anh dẫn cô đến đây để làm gì. Anh vui mừng đứng trước mặt cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em sẽ vui khi nhìn thấy thứ này cho xem.
  • Dứt câu, anh mở cửa phòng. Cô nhìn anh chần chừ giây lát rồi bước vào bên trong. Trước mắt cô giờ đây là căn phòng được trang trí với nhiều đồ chơi trẻ em. Hai chiếc giường nhỏ một nam, một nữ. Trên tường đều là những hình dáng ngộ nghĩnh, đáng yêu. Cô thích thứ chạm tay vào những món đồ có trong phòng.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em thấy thế nào?
  • Cô không rời mắt khỏi căn phòng vui vẻ đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đẹp lắm! Những thứ này do một tay anh làm sao.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đúng vậy, anh muốn làm cho em một bất ngờ. Sau này đây chính là phòng của con chúng ta.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thực sự rất đẹp. Anh khéo tay thật đấy.
  • Nhìn cô thích thú với căn phòng mình trang trí, anh liền tiến đến ôm cô từ phía sau. Hơi thở ấm nóng của anh thì thầm bên tai cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh xin lỗi vì không thực hiện được lời hứa với em. Tha lỗi cho anh được không?
  • Hải Tú mỉm cười mãn nguyện nắm chặt lấy tay anh khẽ nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Lần này thôi đấy.
  • Anh mừng rỡ ghì đầu vào cổ cô ngửi lấy hương thơm trên người. Cả ngày mệt mỏi với công việc, liều thuốc tinh thần hiệu quả nhất với anh chính là ở bên cạnh cô.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 7 giờ sáng.
  • Chuông báo thức reo lên liên hồi khiến anh bừng tỉnh. Anh với tay tắt đồng đồng hồ, dụi mắt mấy cái cho tỉnh người. Nhật Minh quay sang bên cạnh, nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay mình đang say giấc anh không nỡ đánh thức cô dậy. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống gối, hôn lên trán cô rồi bước vào phòng thay quần áo.
  • Xuống dưới lầu mở cửa, anh thấy Diệu đã đứng ở trước cửa từ khi nào.
14
Ngờ vực