Hơn cả yêu. / Ngày đau buồn nhất...
Hơn cả yêu.
  • Bình An rụt rè, giờ đây ngoài sợ hãi ra cô lại chẳng cảm thấy chờ mong gì cả. Liệu lần đầu có thật sự đau đến chết đi sống lại như sách đã từng viết không?
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Ngoan."
  • Giọng nói trầm đục vang lên bên tai, Tấn Thanh đã không nhịn được nữa, anh ta cần phải tấn công ngay tức khắc.
  • Lúc Tấn Thanh vừa định đi đến bước quan trọng nhất thì bỗng một âm thanh inh ỏi vang lên bên tai, là tiếng chuông điện thoại.
  • "Reng reng reng."
  • Trong giây phút này Bình An cứ ngỡ tiếng chuông ấy là cứu tinh của cô, nó đến thật đúng lúc.
  • Bình An
    Bình An
    "Tấn Thanh, là điện thoại của em."
  • Vì cô không đủ can đảm để đối diện nên mới tỏ ra trốn tránh thế này, cô đưa tay lay nhẹ người đàn ông trước mặt và có ý ngồi dậy.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Anh không thể nhịn được nữa..."
  • Hơi thở dồn dập cứ thế vang lên bên tai Bình An, Tấn Thanh thật sự rất khó chịu, anh ta như muốn phát điên vì sự dày vò này.
  • Bình An
    Bình An
    "Anh đợi em một chút, một chút thôi. Em sợ có chuyện quan trọng gì đó."
  • Bình An vẫn quyết ngồi dậy, mặc dù cô không biết ai gọi đến nhưng cô vẫn muốn bắt máy, biết đâu bệnh viện gọi đến thông báo có bệnh nhân nguy kịch cũng nên, nếu là như vậy thì cô sẽ không ngần ngại gì mà đến bệnh viện cứu người ngay.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Chết tiệt!"
  • Tấn Thanh tức giận vì tiếng chuông ấy đã phá nát không khí giữa anh và Bình An, tuy nhiên anh ta vẫn dừng lại để cô bắt máy.
  • Phải chi lúc nãy tấn công nhanh hơn một chút thì hay, thế thì bây giờ anh ta sẽ không tha cho Bình An đâu.
  • Bình An không trách Tấn Thanh, qua ánh sáng nhỏ của đèn bàn thì cô có thể nhìn ra sự ham muốn tột độ của anh ta, cũng đúng thôi, cô sẽ không trách anh ta.
  • Bình An đưa tay lấy tấm chăn quấn quanh người rồi mới với tay cầm chiếc điện thoại trên bàn, nhìn vào mới thấy hai chữ "mẹ yêu" to đùng. Cô nhanh chóng bắt máy.
  • Bình An
    Bình An
    "Con nghe ạ, mẹ gọi con có chuyện gì không vậy mẹ?"
  • Bình An khó hiểu, chẳng biết Bà Tú điện cho cô giờ này là vì việc gì, bình thường bà sẽ không gọi cho cô vào ban đêm đâu, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Bình An à... bà nội con... huhu..."
  • Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc lớn của Bà Tú, đầy thê lương.
  • Một dự cảm chẳng lành truyền đến trong tâm trí Bình An, cô lo lắng không nguôi:
  • Bình An
    Bình An
    "Mẹ, rốt cuộc bà nội bị làm sao vậy mẹ?"
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Bà nội con đang nguy kịch, mẹ và ba đang đưa nội con đến bệnh viện... Bình An à, tình hình của nội con không ổn rồi..."
  • Bà Tú có thể nhìn ra được tình trạng của bà nội, lần này e là đèn đã thật sự cạn dầu.
  • Bình An
    Bình An
    "Gì chứ?"
  • Bình An như không tin vào tai mình, cô giật bắn người đáp ngay:
  • Bình An
    Bình An
    "Con sẽ đến ngay ạ."
  • Vừa dứt lời thì cô đã vứt điện thoại lên giường, ngay sau đó liền tháo bỏ tấm chăn trên người mình và chạy đến bên tủ quần áo. Tấn Thanh thấy nét mặt căng thẳng của cô thì gấp gáp hỏi:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bình An, có chuyện gì vậy em?"
  • Bình An
    Bình An
    "Nội em... Mẹ nói nội có vẻ không ổn rồi."
  • Lúc này hốc mắt của cô đã đỏ hoe, cô vừa lấy đại một bộ đồ mặc vào, tuy nhiên động tác nhanh quá lại trở nên không trơn tru.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em cứ bình tĩnh, anh sẽ cùng em đến bệnh viện."
  • Tấn Thanh an ủi, giờ đây anh ta cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện ân ái mặn nồng gì đó. Vội mặc quần áo vào, anh ta cùng Bình An tức tốc đến bệnh viện.
  • Ông Tùng và Bà Tú rầu rĩ không thôi, bởi họ không ngờ mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này.
  • Bà Tú tựa đầu vào vai Ông Tùng, nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi. Ông Tùng cũng chẳng khá hơn là mấy, đôi mắt đượm buồn, khuôn mặt chẳng còn sức sống.
  • Bình An
    Bình An
    "Ba mẹ, bà nội thế nào rồi ạ?"
  • Bình An vừa đến thì chạy lại gần Ông Tùng và Bà Tú, cô vừa lo vừa sốt ruột, không biết vì lý do gì bà nội lại xảy ra chuyện.
  • Bố Bình An
    Bố Bình An
    "Bà nội con bỗng lên cơn đau tim và yếu ớt hẳn, khi ấy nội con chẳng nói nên lời, lại thở gấp mãi."
  • Nhắc lại vấn đề này thì lòng Ông Tùng lại trở nên nặng trĩu, mẹ của ông đang nằm trong phòng cấp cứu kia, không biết liệu các thiên thần áo trắng bên trong có giữ được tính mạng của mẹ ông an toàn không nữa.
  • Bình An
    Bình An
    "Trời ơi..."
  • Lời nói của Ông Tùng đã khiến Bình An suy sụp không ít, cô đứng không vững mà ngã về phía sau, may là Tấn Thanh đã đỡ lấy cô.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bình An, em không sao chứ?"
  • Khuôn mặt Tấn Thanh cũng trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Sinh tử là chuyện không thể nói trước được.
  • Bình An
    Bình An
    "Bà nội rõ ràng rất tốt mà, sao bây giờ lại xuất hiện tình trạng xấu như vậy chứ?"
  • Bình An lắc đầu, cô an ủi Ông Tùng và Bà Tú cũng như tự lừa dối chính mình:
  • Bình An
    Bình An
    "Bà nội nhất định sẽ khỏe lại, nhất định sẽ khỏe lại mà."
  • Lời nói vừa dứt thì đèn phòng cấp cứu bị tắt đi, cửa phòng cũng được mở ra. Khoảnh khắc này Bình An lại cực kì sợ hãi, bàn chân như bị chôn tại chỗ, muốn nhúc nhích lại khó khăn đến lạ thường.
  • Dự cảm không lành trong đầu cô hiện giờ liệu có đúng?
  • Bình An chỉ cầu mong nó sai, sai một lần này thôi cũng được.
  • Nhưng cô, cô đã phải thất vọng...
  • Bác sĩ tuy đeo khẩu trang nhưng nhìn vào ánh mắt của họ thì cô có thể thấy được một vài tia buồn bã trong đấy.
  • Lúc này có một bác sĩ bỗng cất tiếng nói:
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    "Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Bà chỉ còn lại hơi tàn, mọi người vào gặp mặt bà lần cuối đi."
  • Một tiếng "ầm" vang lên như sét đánh ngang tai, Bình An bắt đầu khóc, những giọt lệ trong suốt cũng chảy ra nhiều hơn.
  • Câu nói ấy của bác sĩ đã mang đến cho cô lực sát thương vô cùng lớn, nó đủ khiến để trái tim cô tan nát.
  • Bố Bình An
    Bố Bình An
    "Mẹ..."
  • Ông Tùng đã không nhịn được nữa mà òa lên khóc nức nở, ông chạy nhanh vào bên trong, Bà Tú cũng vội vàng đi theo.
  • Bình An cũng chẳng chờ đợi thêm, bởi giờ đây một phút đáng giá ngàn vàng. Cô lao vào phòng bà nội, sau đó quỳ rạp bên giường của bà.
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Mẹ!"
  • Bình An
    Bình An
    "Bà nội!"
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bà nội!"
  • Ông Tùng, Bà Tú, Bình An và Tấn Thanh đều cất tiếng gọi tha thiết, họ biết thời gian của bà nội không còn nhiều nữa, bà đã sắp xa họ rồi.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Con trai, con dâu, cảm ơn hai con vẫn luôn chăm sóc mẹ..."
  • Bà nội chỉ còn lại hơi tàn, bà vội tranh thủ nói những lời cuối cùng của đời mình trong lúc hấp hối.
  • Bố Bình An
    Bố Bình An
    "Mẹ, đó là bổn phận của chúng con."
  • Ông Tùng nắm chặt lấy tay mẹ mình, vừa nói vừa khóc nức nở.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Năm xưa thật may mắn khi con đã cưới được Cẩm Mỹ, nhà ta có phúc ba đời mới có được một người con dâu là con."
  • Bà nội nhìn con dâu mà chính tay mình chọn, lần nữa lại cảm thấy tự hào.
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Mẹ, con cũng có phúc lắm mới trở thành con dâu của mẹ. Những năm qua mẹ luôn đối tốt với con, yêu thương con hết mực, lại chẳng nói nặng với con câu nào. Mẹ ơi, con luôn xem mẹ như mẹ ruột của con vậy..."
  • Bà Tú thốt ra những lời thật lòng, những giọt lệ long lanh cứ thế tuôn dài trên má của bà, chưa từng dừng lại dù là một giây.
  • Bà nội nghe những lời nói của con dâu thì vui lắm, khóe môi bà khẽ cười, đầu cũng gật nhẹ. Lúc này bà mới quay sang đứa cháu mà bà cưng chiều nhất, bà dùng sức siết chặt lấy tay Bình An nhưng bà yếu quá, chẳng cầm nổi thứ gì nữa.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Bình An à, nội đã thấy con xinh đẹp mặc áo cưới, tâm nguyện cuối cùng đó của nội đã được hoàn thành, chỉ là nội tiếc quá, chẳng thể ở bên con nhiều hơn, chẳng thể đợi đến ngày con và Tấn Thanh sinh cháu chắt cho nội ẵm bồng..."
  • Bà nội nói đến đây thì ngưng, bởi bà mệt quá, hơi thở càng trở nên gấp gáp.
  • Bình An
    Bình An
    "Nội, nội ơi... Con chỉ muốn nội mãi sống với con mà thôi, nội ơi, nội đừng rời xa con có được không?"
  • Mặc dù biết điều đó sẽ chẳng thể thành hiện thực nhưng Bình An vẫn luôn mong rằng nó sẽ xảy ra, cô ích kỷ muốn được ở cạnh nội nhiều hơn, liệu trời xanh có thấu hiểu lòng cô? Cô thà đánh đổi tuổi thọ của mình với bà nội, chỉ mong bà đừng đi, đừng bỏ cô mà thôi.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Nội giờ đây như chuối chín cây, muốn cưỡng cầu thêm cũng chẳng được."
  • Nói rồi bà nội nhìn sang Tấn Thanh, khẽ gọi tên cháu rể:
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Tấn Thanh, con phải thay nội chăm sóc Bình An thật tốt đấy!"
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Nội yên tâm, con sẽ không khiến nội thất vọng đâu ạ. Cả đời này con sẽ bảo vệ và yêu thương Bình An, sẽ không để cô ấy chịu chút ủy khuất nào, cũng sẽ không phụ cô ấy."
  • Tấn Thanh dùng cả danh dự của mình để hứa với bà nội, anh ta tin chắc bản thân nói được thì sẽ làm được.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Có lời này của con, nội yên tâm rồi."
  • Bà nội thở nặng nề, lúc này đáy mắt bà đã trở nên nặng kịt, bà rất muốn ngủ nhưng bà biết nếu như bà nhắm mắt thì bà sẽ chẳng trở về được nữa. Vậy nên dùng chút hơi tàn cuối cùng, bà nội thều thào một câu:
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Bình An, dù thế nào nội cũng muốn con được sống hạnh phúc, cứ vô âu vô lo cả cuộc đời."
  • Vừa dứt lời, mi mắt bà nội đã cụp xuống.
  • Bàn tay cũng buông lỏng.
  • Bình An
    Bình An
    "Nội!"
  • Bình An hét lớn, nước mắt cứ tuôn như suối, ngày một dữ dội hơn:
  • Bình An
    Bình An
    "Nội ơi, nội ơi! Đừng bỏ con mà, làm ơn huhu..."
  • Từng tiếng gào thét của Ông Tùng và Bà Tú cũng vang lên khắp căn phòng bệnh, họ ngã khụy xuống đất, đau lòng không thôi.
  • Bình An biết bà nội đã thật sự rời xa cô, bà đã chính thức rơi vào giấc ngủ ngàn thu, mãi mãi không tỉnh lại.
  • Trái tim cô đau đớn như bị ai đó lấy dao đâm vào, cô gào thét tức tưởi, luôn miệng gọi hai tiếng "nội ơi".
  • Nhớ ngày nào nội còn bế cô trên tay, ru cô ngủ, chơi đùa cùng cô.
  • Nội chải tóc cho cô, lại khen tóc cô vừa óng ánh vừa mềm mại.
  • Nội lựa quần áo cho cô, lúc nào cũng bảo cô thật xinh khi khoác trên người những bộ váy công chúa.
  • Nội có giọng hát rất hay, chính giọng hát ấy đã khiến cô ngủ ngon trong nhiều năm. Đến lớn nội vân thường xuyên hát cho cô nghe, cô thích nhất là nghe giọng nội.
  • Nhưng rồi từ ngày nội yếu, Bình An không còn được chơi đùa hay trò chuyện nhiều cùng nội nữa, nhất là không thể nghe nội cất tiếng thánh thót.
  • Giờ đây nghĩ lại, tất cả cũng chỉ còn là quá khứ.
  • Người thì đi, nhưng kỉ niệm vẫn còn ở đâu đó trong tim cô.
  • Bình An cảm thấy tiếc nuối vô cùng, nếu như lúc nội còn sống cô biết trân trọng thời gian bên bà nhiều hơn nữa thì liệu bây giờ có nuối tiếc như bây giờ?
  • Dù sao cô cũng rất yêu thương bà nội, vậy nên cái chết của bà đã khiến cô hoàn toàn suy sụp. Giờ đây Bình An chẳng muốn làm gì cả, cô gục lên tay bà nội, mặt đẫm lệ.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Ba ngày sau.
  • Tang lễ của bà nội đã diễn ra xong xuôi, từ ngày bà nội ra đi cho đến nay Bình An không lấy nổi một nụ cười. Cô không khóc thì cũng bày ra khuôn mặt vô cảm, vừa lạnh lùng vừa xa cách.
  • Bình An nghỉ làm được ba hôm, dự tính là sẽ nghỉ thêm bơi giờ đây cô chẳng có tâm trạng để xem bệnh án hay nhận case phẫu thuật nào cả. Cái chết của bà nội đã biến cô trở nên lầm lì và ít nói hẳn.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bình An, em ăn một tí cháo đi, mấy hôm nay em đã không có gì trong bụng rồi, cứ thế sẽ không hay đâu."
  • Tấn Thanh cũng hết sức đau buồn vì sự ra đi của bà nội, tuy nhiên anh ta càng rầu rĩ hơn khi Bình An cứ nhốt mình trong phòng, suốt ngày ngồi một góc mà khóc. Chứng kiến cảnh này lòng anh ta lại bất giác đau âm ỉ.
  • Đáp lại lời khẩn cầu của Tấn Thanh chỉ là sự thờ ơ của Bình An, cô như đang chìm trong thế giới riêng của chính cô, ai hỏi ai nói gì cũng chẳng quan tâm đến.
  • Tấn Thanh đâu thể để cô cứ tiếp tục mãi như thế, anh ta hết lời khuyên ngăn:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bà nội là người em thương nhất, cũng là người thương em nhất. Anh tin chắc bà nội sẽ không muốn nhìn người cháu gái thân yêu của mình trở nên gầy gò, hốc hác, ăn không ngon ngủ không yên thế này. Suốt cuộc đời của bà chỉ có duy nhất một tâm nguyện đó chính là mong em luôn hạnh phúc và vui vẻ. Bình An, em đừng khiến bà nội ở thế giới bên kia lo lắng cho em, hãy ăn một ít cháo có được không?"
  • Lời nói của Tấn Thanh dường như đã có tác dụng với Bình An, cô đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn lên nhưng chỉ im lặng mà không hề nói gì cả.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Nào, há miệng ăn một miếng."
  • Tấn Thanh kiên nhẫn múc một muỗng cháo đặt trước miệng cô, anh ta không gấp gáp, ngược lại rất dịu dàng và ôn nhu. Tấn Thanh biết Bình An đang đau khổ, vậy nên anh ta sẽ dùng tình yêu của mình để khiến cô có thể nhanh chóng thoát khỏi trạng thái này.
  • Lần này Bình An không giữ im lặng nữa, cô đưa tay quệt ngang mắt một cái lau đi dòng lệ đang tuôn rơi. Cánh môi anh đào nhẹ mấp máy:
  • Bình An
    Bình An
    "Em sẽ ăn hết."
  • Tấn Thanh vui mừng vì đã thuyết phục được cô vợ nhỏ, anh ta nhanh chóng đút từng muỗng cháo cho cô ăn.
  • Mấy hôm nay Bình An không về nhà chồng mà lại ở luôn tại nhà mẹ đẻ, bởi cô bận lo hậu sự của bà nội, cô không muốn đi đâu cả. Cha mẹ Tấn Thanh hiểu và thông cảm, họ chỉ mong có thể khiến cô nguôi ngoai phần nào cảm giác mất mát này, dù là ở đây lâu dài cũng chẳng sao.
  • Tấn Thanh không thể nghỉ dài hạn, vậy nên ngày thứ tư anh ta đã đi làm. Khi nào làm xong thì vội trở về bên Bình An, cứ thế mà mười ngày đã trôi qua.
  • Biết con gái mình vì không vượt qua được nỗi mất mát này nên Bà Tú cũng chẳng khuyên cô đến bệnh viện làm việc. Dù sao nhà bà được coi là khá giả, không cần Bình An đi làm cũng không thiếu thốn thứ gì.
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Bình An, người mất cũng đã mất rồi, con không nên đau lòng để tổn hại đến sức khỏe."
  • Mặc dù Bình An có ăn uống đầy đủ nhưng cô ăn rất ít, nhìn cô dạo này đã gầy hơn nhiều, điều đó khiến Bà Tú không khỏi lo lắng.
  • Tựa đầu vào vai Bà Tú, Bình An thấy lòng cô nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cô biết mẹ đang quan tâm cô, nhưng cô không có tâm trạng ăn thì làm sao có thể ăn uống ngon lành như trước kia chứ?
  • Tuy nhiên cô không cãi lại mẹ mình mà chỉ đáp hai từ ngắn ngủi:
  • Bình An
    Bình An
    "Vâng ạ."
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Bao giờ con định đi làm lại?"
  • Hỏi câu này không phải là vì Bà Tú muốn Bình An đến bệnh viện làm lại, mà bà thật sự lo cho tình hình hiện tại của cô.
  • Bà vốn biết cô là một cô gái với niềm đam mê và nhiệt huyết với ngành y, cô có thể dùng cả đời này chỉ để khám bệnh và chữa bệnh, nhưng hiện tại cô chẳng thiết làm gì nữa, điều này cũng đủ chứng minh tinh thần Bình An vẫn còn đang suy sụp và rất tồi tệ.
  • Cứ mãi như vậy Bà Tú sợ con gái sẽ trầm cảm, stress chẳng hạn, bà không muốn chứng kiến cảnh cô ít nói và khuôn mặt lúc nào cũng phờ phạc như bây giờ. Bà chỉ mong có thể vực dậy tinh thần cho cô mà thôi, nhưng liệu có thể?
  • Bình An
    Bình An
    "Con sẽ xin nghỉ ở bệnh viện, chắc là nghỉ lâu dài."
  • Bình An đã suy nghĩ kĩ, cô không lười nhưng cô lại chẳng có lòng nào để chăm lo cho bệnh nhân nữa rồi. Cô muốn nghỉ, nghỉ đến bao giờ ổn hơn thì đi làm lại cũng không muộn.
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Con đã quyết định kĩ chứ?"
  • Bà Tú thấy hơi lo ngại về vấn đề của con gái mình, nhất thời không biết phải làm gì mới phải.
  • Bình An
    Bình An
    "Dạ mẹ."
  • Không thừa cũng không thiếu, Bình An chỉ đáp ngắn gọn hai từ.
  • Bà Tú thở dài một tiếng, ngoài ủng hộ quyết định của cô thì chẳng thể làm được gì thêm.
  • Lúc này bỗng dưng điện thoại của Bình An vang lên, tiếng chuông cứ reo mãi. Bà Tú tưởng cô khó chịu nhưng không, cô vẫn bình thản như vậy mà tựa vào vai bà.
  • Thấy cô yên lặng lạ thường, Bà Tú khẽ nói:
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Con có điện thoại kìa."
  • Bình An
    Bình An
    "À, mẹ đưa giúp con với."
  • Bà Tú giật mình khi nghe Bình An nói thế, rõ ràng là tiếng chuông rất lớn nhưng cô lại không nghe, để bà nhắc nhở mới chú tâm đến tiếng chuông. Phải chăng cô chẳng để ý điều gì cả mà chỉ đang mãi mê suy nghĩ về quá khứ đau lòng kia không? Như thế thì không hay chút nào!
14
Ngày đau buồn nhất...