Hơn cả yêu. / Minh bạch
Hơn cả yêu.
  • Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc xong cũng làm theo lời anh. Gỡ từng nút thắt trên hộp, khi mở chiếc hộp ra cô vô cùng bất ngờ khi thấy bên trong là một chiếc vòng tay bằng bạc. Quá đỗi ngạc nhiên, cô cầm chiếc vòng tay trên ngắm nghía từng chút một. Chiếc vòng tuy giản dị nhưng từng đường nét đều rất tinh xảo.
  • Thấy cô thích thú, anh cười:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Quà kỉ niệm ngày cưới cho em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cho em thật sao?
  • Anh cầm chiếc vòng nhẹ nhàng đeo vào tay cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hôm qua, anh định tặng nó cho em nhưng lại không có cơ hội. Em có thích nó không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đẹp lắm! Cảm ơn anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em thích là được rồi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng! Ngày mai anh dẫn em đến gặp mẹ được không?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Được, anh dẫn em đi.
  • Anh mỉm cười xoa nhẹ đầu cô. Thấy cô vui vẻ, lòng anh như trút đi hết bao gánh nặng. Có điều anh vẫn còn vướng mắc chuyện Bảo Trâm nói với cô. Lúc cô ta mới về nước, anh đã rất nhiều lần nói rõ ràng mối quan hệ giữa anh và cô ta nhưng dường như Bảo Trâm vẫn không chịu hiểu. Điều anh lo nhất bây giờ là chuyện Hải Tú vì những lời nói không căn cứ của Bảo Trâm mà suy nghĩ rồi ảnh hưởng đến thai nhi. Anh không thể trơ mắt đứng nhìn, nhất định phải giải quyết mọi chuyện không để nó diễn ra thêm lần nào nữa.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng.
  • Công ty Hoàng Minh.
  • Như thường lệ, anh đến văn phòng từ sớm để bắt đầu công việc. Vừa ngồi vào bàn chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mời vào!
  • Được anh cho phép, cánh cửa từ từ mở ra Bảo Trâm bước vào bên trong trên tay còn cầm một ly cà phê nóng. Tiến lại gần chỗ anh, đặt ly cà phê trên bàn cô nói:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em biết anh hay đến công ty làm việc sớm nên đã mua một ly cho anh. Anh uống đi đừng để nguội sẽ không ngon.
  • Anh hạ tập tài liệu trên tay xuống nhìn cô không đáp.
  • Thái độ lạ lẫm của anh khiến cô có chút bối rối, lúng túng:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh sao vậy? Trên mặt em có dính thứ gì à?
  • Anh lắc đầu đứng dậy tiến về phía ghế sofa ở giữa phòng rồi đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống. Hiểu ý, Bảo Trâm cũng nhanh chóng lại gần chỗ anh. Sau khi cô yên vị trên chiếc ghế đối diện anh mới lên tiếng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh có chuyện muốn nói với em.
  • Nét mặt căng thẳng cùng ngữ điệu nghiêm nghị của anh khiến cô lo lắng. Bình thường anh chỉ có thái độ thế này khi chuyện có liên quan đến công việc. Nhưng theo cô nhớ thì dự án giữa hai công ty không hề xảy ra bất kỳ vấn đề nào. Cô chau mày khó hiểu Không biết chuyện anh sắp nói là chuyện gì.
  • Không vòng vo gạo để mất thời gian của cả hai, anh đi thẳng vào vấn đề:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đầu tiên anh muốn làm rõ với em một chuyện. Đúng là trước đây chúng ta có quan hệ tình cảm nhưng mối quan hệ đó đã kết thúc từ năm năm trước rồi. Hiện tại chúng ta chỉ là đối tác và là những người bạn. Anh muốn em hiểu rõ chuyện này và đừng nhầm lẫn.
  • Bảo Trâm cười trong ngỡ ngàng:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh nói vậy là có ý gì?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện đi gặp đối tác ngày hôm trước. Hôm đó, anh không hề uống say và cũng không ở lại nhà em qua đêm càng không có chuyện giữa chúng ta xảy ra mối quan hệ bất chính. Còn về chiếc áo, em đã nói sẽ giúp anh giặt nó bởi em là người đủ rượu nên áo anh. Vậy tại sao sao em lại nói với Hải Tú là chúng ta ở cùng nhau cả đêm?
  • Bảo Trâm im bặt không hó hé nữa lời, đúng hơn là không thể đáp lại câu hỏi của anh. Ban đầu cô chỉ nói những lời này với Hải Tú để khiến cho Hải Tú suy sụp về tinh thần, khiến cho hai người xảy ra xích mích. Nhưng cuối cùng lại trở thành thứ chống lại cô. Dù đã bị vạch trần nhưng không nhất quyết không nhận:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em không hề nói những lời đó. Có phải Hải Tú đã nói điều gì khiến anh hiểu lầm em không?
  • Anh lắc đầu đầy thất vọng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện này không liên quan đến Hải Tú. Dù em có nhận hay không thì anh mong em nhớ rõ chúng ta bây giờ chỉ là đối tác làm ăn, ngoài ra không có bất kỳ quan hệ nào. Đây là lần cuối cùng cùng anh nhắc nhở em. Nếu em còn làm hại đến mẹ con vậy đi anh nhất định sẽ không để yên cho em đâu.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh đang đe dọa em?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em muốn nghĩ sao thì tùy. Bây giờ thì mời em rời khỏi phòng, anh cần không gian yên tĩnh để làm việc.
  • Dứt lời, anh tiến về phía và làm việc tiếp tục công chuyện còn đang dang dở của mình. Bảo Trâm như người mất hồn ngồi im không nhúc nhích ánh mắt luôn dõi theo anh. Những lời khi nãy anh vừa nói vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Từ khi anh kết hôn, một tiếng Hải Tú hai tiếng cũng là Hải Tú bây giờ anh còn ra mặt bảo vệ Hải Tú. Bảo Trâm cảm thấy ấm ức, cô từ vị trí ưu tiên trở thành người dưng đối với anh. Cô siết chặt tay, mím chặt môi tự nhủ với lòng sẽ không từ bỏ. Dù anh có ra đánh cô thế nào đi nữa, cô nhất định không buông tay.
  • Sau khi Bảo Trâm rời khỏi văn phòng, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Mọi chuyện anh cũng đã nói rõ ràng nhưng kết quả đi đến đâu thì vẫn phụ thuộc vào quyết định của Bảo Trâm. Lớn lên cùng với cô nên anh hiểu rõ tính cách của cô ra sao. Bảo Trâm không phải là người dễ dàng từ bỏ chị vì mấy lời nói suông. Dù Bảo Trâm quyết định ra sao, anh sẽ không để Hải Tú phải lo nghĩ về mối quan hệ giữa anh và Bảo Trâm.
  • Làm việc cả ngày ở công ty cuối cùng số hồ sơ trong ngày đã được giải quyết xong. Anh thu xếp lại đồ đạc chuẩn bị về nhà đón cô thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Nước nhìn màn hình, một số máy lạ gọi đến. Anh chần chừ giây lát rồi quyết định nhấc máy:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Alo, xin hỏi ai đang ở đầu dây bên kia?
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Lâu ngày không gặp, con vẫn khỏe chứ?
  • Đầu dây bên kia vàng lên giọng nói khàn đặc của một người đàn ông trung niên. Chẳng nói chẳng rằng, anh siết chặt tay lại thành hình nắm đấm gằn giọng đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tại sao ông lại có số của tôi?
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Việc bố có số của con cũng đâu có gì là khó khăn. Đã lâu không gặp con không định hỏi thăm sức khỏe của bố mình sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nếu như ông gọi thôi chị để nói những những điều vớ vẩn này thì tôi không rảnh.
  • Nói rồi, anh định kết thúc cuộc gọi vô nghĩa này nhưng dường như biết được anh sẽ làm gì, từ phía điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng nói:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Bố muốn gặp con để nói về một số vấn đề.
  • Anh cười khẩy trả lời lấy lệ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Giữa chúng ta còn có gì để nói à?
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Tất nhiên là có vì chuyện này liên quan đến vợ của con.
  • Nghe ông nhắc đến Hải Tú, sắp mặt của anh lập tức thay đổi. Nụ cười trên môi không còn nữa thay vào đó là sự lo lắng.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Liên quan đến Hải Tú? Ông muốn làm gì cô ấy?
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Nếu con thực sự muốn biết thì đến phòng hội đồng gặp mặt bố.
  • Dứt lời, đầu dây bên kia ra cúp máy chỉ để lại tiếng tút tút kéo dài. Anh suy nghĩ văn phòng hội đồng mà ông vừa nói đến không lẽ chính là phòng họp của công ty anh? Nhưng làm cách nào mà ông ta có thể vào đây khi không có sự cho phép của anh. Mặc dù có chút phân vân nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định đi lên phòng hội đồng của công ty để kiểm tra thử dẫu sao cũng không mất mát gì.
  • Phía bên cô.
  • Tối hôm qua anh đã hứa sẽ cùng cô đến viện dưỡng lão để gặp mặt mẹ anh nên bây giờ cô vẫn ngồi ở nhà đợi anh trở về. Hải Tú chọn cho mình bộ trang phục giản dị và phù hợp nhất để mặc. Lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng nên cô có chút hồi hộp không biết bà có thích mình hay không. Do quá lo lắng nên cô cứ đi đi lại lại trong phòng không thể ngồi yên một chỗ. Trong đầu cô tưởng tượng ra cảnh khi gặp bà cô sẽ nói những gì và cách hành xử của mình có khiến bà hài lòng hay không. Có rất rất nhiều thứ hiện lên trong đầu cô bây giờ.
  • Sự hồi hộp,nỗi lo lắng của cô kéo dài chẳng được bao lâu thì bị phá vỡ bởi tính tin nhắn từ điện thoại. Hải Tú cầm điện thoại lên trên màn hình hiển thị tin nhắn của anh. Nhấn vội và dòng tin nhắn cô cẩn thận đọc từng chữ.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hôm nay anh không thể cùng em Đến thăm mẹ được. Em một mình đến viện dưỡng lão chăm sóc mẹ giúp anh nhé! Địa điểm anh đã nói rõ với tài xế rồi, em đi đường cẩn thận. Yêu em!
  • Đọc xong dòng tin nhắn cô có chút thất vọng, lần này anh lại thất hứa với cô. Vì vậy điều cô lo lắng nhất lúc này chính là việc cô sẽ một mình đối mắt với mẹ chồng. Thực sự có chút hồi hộp!
14
Minh bạch