Hơn cả yêu. / Mọi chuyện sáng tỏ
Hơn cả yêu.
  • Anh lắc đầu lia lịa xua tay ra hiệu:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không, không chuyện này rất quan trọng. Vợ của anh đang ghen mà, không quan trọng sao được.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em không đùa. Em thực sự rất sợ, sợ anh sẽ bỏ rơi em để quay lại với cô ta.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tại sao em lại nghĩ vậy?
  • Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen ngấn lệ kia mà hỏi. Anh muốn biết câu trả lời từ cô, muốn biết cô tin tưởng anh như thế nào. Đối diện với anh, cô chần chừ mãi không thể thốt ra nửa lời. Đến chính cô cũng không hiểu nổi tại sao bản thân lại nói ra những lời nói đó hay cô đã bị những lời đe doạ của Bảo Trâm làm lung lay. Cô rối lắm! Thực sự không biết nên làm gì.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em xin lỗi, đáng lẽ em không nên nói những lời như vậy. Nhưng em thực sự rất sợ. Anh và cô ấy yêu nhau lâu như vậy đâu thể nói chấm dứt dễ dàng.
  • Cô khẽ cúi đầu xuống nước mắt lăn dài trên. Điều cô lo lắng cũng dễ hiểu thôi, anh và Bảo Trâm ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm hai người họ dành cho nhau kéo dài hơn 8 năm, cô làm sao có thể so bì. Mặc dù anh nhiều lần cho cô cảm giác an toàn nhưng đâu đó trong thâm tâm cô vẫn thấy nó không đủ.
  • Anh nhìn bộ dạng vân vê vạt sao đến nhàu nhĩ của cô liền hiểu ra tình hình. Cô gái hiểu chuyện đến ngây ngốc của anh bây gờ đã biết lo, biết sợ. Anh nên mừng mới phải nhưng sao tim lại đau nhói. Có lẽ khi nhìn thấy cô khóc, anh không đành lòng. Không nói một lời, anh ôm chặt cô vào lòng nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ cho em cảm giác an toàn.
  • Chỉ cần một câu nói ấy đã đủ để cô yên lòng. Cảm giác lo âu, nghi ngờ trong cô dần biến mất. Dòng tin nhắn cùng hương nước hoa kia chẳng còn nghĩa lý gì đối với cô. Chỉ cần đủ tin tưởng sẽ có cảm giác an toàn. Cô vòng tay quay sau ôm chặt lấy anh, tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn cảm nhận hơi ấm truyền đến và cả nhịp tim của anh. Anh đối tốt với cô như vậy mà cô vẫn còn bất an thì có lẽ do cô đã quá đa nghi.
  • Hải Tú ngồi trong phòng làm việc đợi Sơn Tùng. Khoảng thời gian này vừa chán nản, vừa không có việc gì để làm. Cô đi loanh quanh trong phòng hết xem thứ này rồi đến thứ khác như thể muốn khám phá hết mọi ngóc ngách trong văn phòng của anh. Từ đầu đến giờ anh vẫn cặm cụi làm việc mặc cho cô vợ nhỏ thỏa sức đùa nghịch.
  • Đột nhiên, giữa phòng truyền đến tiếng thuỷ tinh vỡ loảng xoảng, sau đó là một khoảng lặng dài. Anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên sàn vương vãi mảnh vỡ bình hoa, nước trong bình lênh láng dưới chân cô. Sợ anh nổi giận, cô vội cúi người xuống luống cuống nhặt từng mảnh vỡ.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em xin lỗi, em không cố ý. Em xin lỗi!
  • Anh đứng dậy tiến về phía cô rồi đưa tay đỡ cô đứng dậy. Anh kiểm tra bàn tay, chân rồi người cô, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh cùng với vẻ cau có khó chịu:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em có bị thương ở đâu không? Anh nói ngồi im rồi không nghe lại còn thích chạy nhảy lung tung.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em xin lỗi, em không cố ý. Anh đừng giận em nữa.
  • Dứt lời, cô cúi xuống định tiếp tục dọn dẹp liền bị anh ngăn lại:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không cần dọn, lát nữa sẽ có lao công đến làm việc.
  • Anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi quay sang nhìn cô gái đứng đối diện mình với nét mặt hoảng loạn. Anh biết bản thân mình trong bộ dạng tức giận rất đáng sợ, khi nãy vì lo cho cô mà lỡ lớn tiếng nên bây giờ có chút hối hận. Cố kìm nén cơn tức giận, bằng một giọng nhẹ nhàng anh nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Trưa rồi, anh đưa em đi ăn.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh không giận em hả?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh không giận.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Còn cái bình đó thì sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em không bị thương là được rồi, còn bình hoa ngày mai mua cái khác. Giờ thì đi ăn, chắc em cũng đói rồi đúng không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Cô cười tít mắt nhìn anh rồi nhanh nhảu khoác tay anh rời khỏi phòng.
  • Anh dẫn cô đến nhà hàng gần công ty. Trước khi đến đây anh có tìm hiểu qua một chút, thực đơn phong phú đa dạng hơn nữa nhà hàng có nhiều món tốt cho phụ nữ mang thai, nhân viên phục vụ rất tốt. Anh muốn dành cho cô những thứ tốt nhất để bù đắp ba năm vô tâm của mình.
  • Vào bên trong nhà hàng, anh kéo ghế cho cô ngồi còn mình thì đi gọi món. Hải Tú ngồi một mình tò mò nhìn ngó xung quanh. Không gian nhà hàng rộng rãi, thoáng mát cách bày trí cũng rất đẹp mắt. Cô mải mê ngắm nhìn mọi thứ mà không để tâm đến những điều bên cạnh. Chợt, một giọng nói bất ngờ vang lên:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú!
  • Nghe có người gọi tên mình, Hải Tú giật mình quay sang bên cạnh. Đứng trước mặt cô là Minh Thành, người anh mà cô yêu quý nhất. Không giấu nổi sự vui mừng, cô đứng dậy đi đến ôm chầm lấy anh. Hải Nam rất nhiệt tình vòng vuốt nhẹ mái tóc cô.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hôm trước mới gặp anh xong giờ đã thấy nhớ rồi à?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tất nhiên. Hôm trước không nói được gì nhiều bây giờ phải đền bù chứ.
  • Trong khi cô đang vui vẻ ôm ấp một người đàn ông khác thì anh đã đứng sau lưng cô từ bao giờ. Nhìn cảnh cô cười đùa với một người đàn ông lạ mặt, anh không kìm nén nổi cơn tức giận quát lớn:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú!
  • Âm thanh lớn khiến mọi hoạt động của quán ngừng lại giây lát, ai nấy đều tập trung nhìn về phía anh. Lúc này cô mới buông tay rời khỏi người Hải Nam. Anh tiến gần đến chỗ hai người, gằn giọng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Qua đây với anh.
  • Cô lắc đầu ôm chặt lấy tay Hải Nam:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em muốn đứng cùng anh Nam.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh nói qua đây.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không thích.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nhanh!
  • Anh quát lớn khiến cô giật bắn mình. Cô bây giờ đang rất sợ nhưng vẫn không chịu nghe lời bám chặt lấy tay Hải Nam không buông. Hải Nam là người đứng giữa không biết xử sự sao cho đúng đành phải cười trừ nói:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hai người bình tĩnh, có gì từ từ giải quyết.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không phải chuyện của anh.
  • Anh trừng mắt nhìn Hải Nam rồi quay sang hỏi cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Túi! Em giải thích đi, người đàn ông này là ai?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Thật ra tôi là...
  • Hải Nam còn chưa nói hết câu Hải Tú đã vội chen ngang:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đây là anh Hải Nam, thanh mai trúc mã của em đấy. Hai người làm quen với nhau đi.
  • Cô vừa dứt lời, cả hai người đàn ông đều trố mắt ngạc nhiên. Hải Nam vội vã quay sang phía cô thì thầm bên tai:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em nói cái gì thế hả? Thanh mai trúc mã cái gì? Mau giải thích lại đi.
  • Cô ghé sát vào người Hải Nam đáp lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh chịu khó hợp tác với em một chút. Lát nữa em đền bù thiệt hại cho anh.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Giúp mày rồi lỡ thằng Tùng đánh tao thì sao?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng hiền lắm không đánh ai bao giờ đâu. Anh yên tâm cứ làm theo những em nói, nhất định sẽ không sao.
  • Hải Nam nhíu mày nhìn Hải Tú đầy nghi ngờ. Mặc dù trong tâm can đang muốn cự tuyệt phản đối nhưng cuối cùng lại gật đầu đồng ý trước kế hoạch không biết đến đâu của cô.
  • Nhìn hai người họ sáp lại gần nhau thì thầm to nhỏ gì đó càng khiến cơn giận trong anh bị đẩy đến đỉnh điểm. Không nói không rằng, Sơn Tùng đi thẳng đến chỗ Hải Tú dùng một lực mạnh kéo cô về phía mình. Một tay anh ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại đưa ra phía trước nhìn Hải Nam:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chào anh, tôi là chồng của Hải Tú. Rất vui được gặp anh.
  • Hải Nam cười gượng bắt tay với anh.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Chào anh.
  • Đối diện với Sơn Tùng đặc biệt với tư cách là thanh mai trúc mã của Hải Tú, Hải Nam cảm thấy không được thoải mái nhất là khi nhìn vào mắt Sơn Tùng. Anh cảm nhận được sự tức giận như muốn bùng nổ.
  • Hải Tú đứng kế bên Sơn Tùng không ngừng ngọ nguậy, mặt mày cau có khó chịu. Cô càng cố đẩy anh ra xa, anh càng kéo cô lại gần mình.
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Món anh gọi xong rồi ạ!
  • Giọng nói của nhân viên phục vụ vang lên chen ngang bầu không khí căng thẳng.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô dọn lên đi.
  • Anh không nhìn phục vụ đến một cái nhàn nhạt ra lệnh. Nhận thấy đây là cơ hội tốt để tẩu thoát, Hải Nam nhanh chóng lên tiếng:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Tôi không làm phiền hai người nữa. Cứ thong thả mà dùng bữa, tôi xin phép đi trước.
  • Hải Nam mỉm cười rồi vội vã rời đi, Hải Tú quay người định đi theo liền bị anh ngăn lại. Anh nắm chặt lấy cổ tay cô để cô đối diện với mình. Trong khoảng cách gần như vậy, cô mới nhìn rõ tâm trạng của anh lúc này. Ánh mắt đỏ ngầu tựa như loài lang sói khát máu, là một dạng khí thế bức người khiến cho người khác sợ hãi. Đôi mày giống như lưỡi kiếm chau lại, lời nói rít qua khẽ môi như đang cố gắng kìm nén tâm tình phẫn nộ.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em muốn đi theo anh ta?
  • Sự tức giận của anh lên đến đỉnh điểm, cô cảm nhận được điều đó. Ban đầu, cô chỉ làm vậy để trêu chọc anh một chút thật không ngờ lại vào nhầm hang cọp. Nhìn anh, cô biết lần này mình đã đi quá xa. Hải Tú đưa tay lên áp sát vào má anh, nhẹ nhàng nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em xin lỗi. Em không có gì với anh Nam đâu, bọn em chỉ là bạn bè bình thường. Anh đừng giận.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ngồi xuống ăn trưa đi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng... Em....
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ngồi xuống!
  • Lần này cô chết chắc, anh thực sự giận cô rồi. Đáng lẽ cô không nên dùng cách này để trêu chọc anh, bây giờ anh giận có giải thích thế nào cũng không được.
14
Mọi chuyện sáng tỏ