Hơn cả yêu. / Lo lắng.
Hơn cả yêu.
  • Tíc tắc. Đồng hồ đã điểm vào số 12. Bây giờ là 12 giờ đêm rồi...
  • Đã hơn một tiếng kể từ khi anh rời khỏi nhà, dù đã muộn nhưng cô vẫn đợi anh.
  • Trong lòng Hải Tú vô cùng lo lắng, cô không yên tâm mà đi qua đi lại nhiều lần, ánh mắt luôn hướng về phía cửa chính. Đêm hôm khuya khoắt thế này, anh ra ngoài liệu có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không?
  • Cảm giác bất an lớn dần, cô cầm điện thoại lên bấm số gọi cho anh. Bên kia đầu dây vang lên nhạc chuông, cô kiên nhẫn chờ đợi nhưng anh không bắt máy. Đắn đo hồi lâu, cô với tay lấy tạm chiếc áo gió vắt sau ghế khóa cửa cẩn thận rồi vội vã đi tìm anh.
  • Nửa đêm, đường phố Hà Nội vắng vẻ, cô lại là con gái một thân một mình đi giữa nơi ít người qua lại rất nguy hiểm. Cô hiểu rõ điều đó nên tự biết cách đề phòng chỉ là nỗi lo lắng trong cô lấn át mọi thứ.
  • Điều duy nhất cô muốn làm bây giờ là tìm thấy anh. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, ở đây không có lấy một chiếc taxi thậm chí xe ôm cũng chẳng thấy một ai. Điện thoại trên tay luôn sáng bởi cô đã gọi điện, nhắn tin cho anh rất nhiều lần.
  • Hải Tú chơi vơi lang thang giữa phố vắng. Nơi duy nhất cô nghĩ tới chính là công ty của anh nhưng nếu đi bộ thì biết bao giờ mới đến nơi? Từ nơi cô đang đứng tới công ty cũng mất vài cây số.
  • Vậy mà cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đôi chân cứ bước đi trong vô thức. Đi được một quãng đường khá xa, cô bắt gặp bên lề có người đàn ông đang nằm ngủ trên xe máy. Nghĩ đó là xe ôm, cô vội đi tới hỏi thăm.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bác ơi! Bác!
  • Người đàn ông kia bị tiếng gọi của cô làm cho tỉnh giấc. Ông ta ngồi bật dậy, lấy tay day mắt cho tỉnh táo rồi quay sang phía cô.
  • Xe ôm
    Xe ôm
    - Có chuyện gì sao? Cô muốn đi đâu à?
  • Cô gật đầu đáp lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng, bác cho cháu đến công ty...
  • Xe ôm
    Xe ôm
    - Được rồi, lên xe đi.
  • Hải Tú mỉm cười đội mũ lên xe. Người đàn ông kia bắt đầu nổ máy, chiếc xe di chuyển dần vào đường quốc lộ.
  • Xe ôm
    Xe ôm
    - Muộn thế này con gái ra đường một mình rất nguy hiểm. Có chuyện gì gấp lắm sao?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng, cháu có chút chuyện cần giải quyết. Bác đi nhanh hơn giúp cháu.
  • Xe ôm
    Xe ôm
    - Bám chắc vào.
  • Nghe ngữ điệu và nhìn thấy thái độ gấp gáp của cô qua kính chiếu hậu, ông tự hiểu chuyện quan trọng đến mức nào nên không hỏi nữa mà chuyên tâm lái xe.
  • Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến anh nên trả lời qua loa những câu hỏi của ông. Nỗi bất an ngày một lớn dần khi điện thoại dù gọi đến chục cuộc vẫn không bắt máy. Rốt cuộc thì anh đã đi đâu? Liệu có xảy ra chuyện gì hay không?
  • Khoảng 20 phút sau, cô đã đứng trước cổng công ty. Trả tiền xe xong, cô vội vã đi tìm anh. Công ty giờ này đã đóng cửa, cô nhìn xung quanh một vòng thì không thấy ai. Cô liền đi loanh quanh tìm kiếm. Công ty anh nằm gần trung tâm thành phố nên giờ này trên đường vẫn còn xe cộ qua lại và mấy quán bán đồ ăn đêm.
  • Cô đi dọc trên vỉa hè, mắt không ngừng tìm kiếm. Điện thoại vì gọi cho anh mà nóng ran vậy mà vẫn không hề có lời hồi âm. Cổ họng cô nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe trực trào như sắp khóc. Cô sợ cảm giác bị bỏ rơi. Mười năm trước bị bỏ rơi đã để lại trong cô nỗi ám ảnh tâm hồn rất lớn, giờ đây cô không muốn nó xảy ra một lần nữa.
  • Hải Tú đi khắp con đường lớn, dù hai chân đã sưng tấy đau nhức nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ dừng lại. Cuộc tìm kiếm kéo dài hơn 30 phút đồng hồ, hai chân cô mềm nhũn không thể đi nổi.
  • Vì quá mệt nên cô đành nghỉ tạm trên vỉa hè. Hơi thở đôi phần gấp gáp, trên trán lấm tấm mồ hôi, tình trạng của cô bây giờ cũng đủ hiểu cô đã mệt mỏi thế nào.
  • Vốn định nghỉ ngơi lấy sức rồi đi tiếp không ngờ cô lại bắt gặp cảnh tượng không nên thấy. Trước mắt cô giờ đây là cảnh anh cùng một người phụ nữ cùng nhau đi khách sạn.
  • Hải Tú buông thõng tay xuống, nước mắt vô thức rơi xuống. Hóa ra việc anh cần giải quyết lại là chuyện này sao?
  • Cùng người phụ nữ khác vào khách sạn? Một lúc trước, cô còn lo lắng anh xảy ra chuyện, đi khắp nơi tìm kiếm đến nỗi hai chân sưng tấy để rồi nhận lại là một nỗi đau quá lớn. Anh không yêu cô vậy tại sao không nói thẳng. Anh cho cô hy vọng rồi chính tay bóp nát nó. Đi theo anh suốt quãng thời gian qua là do cô kiên trì hay cố chấp đây?
  • Hải Tú đưa tay lau nước mắt, dù buông bỏ hay níu kéo cô nhất định phải làm rõ chuyện này. Cô đứng dậy dùng chút sức lực ít ỏi của mình sang bên kia đường. Đứng trước khách sạn anh và người phụ nữ khi nãy, cô chần chừ đắn đo mãi không dám bước vào trong.
  • Trong đầu muốn biết hai người họ giở trò gì sau lưng nhưng trái tim lại quá yếu đuối để làm điều đó. Cô đấu tranh tư tưởng mãi một lúc lâu sau mới dám đi vài bước. Ngay khi cô đi lên bậc thềm đầu tiên, anh từ trong khách sảnh khách sạn bước ra.
14
Lo lắng.