Hơn cả yêu. / Lo lắng cho em gái
Hơn cả yêu.
  • Hải Nam khẽ gật đầu một cái. Nhìn thái độ ngập ngừng khi nãy của cô cũng đủ hiểu cô đang thật lòng hay không. Đã bảy năm trôi qua, anh cảm nhận dường như cô vẫn còn tình cảm với Sơn Tùng.
  • Hải Tú liên tục né tránh ánh mắt của Hải Nam. Cô sợ phải đối diện với anh để rồi bị anh phát hiện ra chuyện gì đó. Hai tay liên tục vân vê vạt áo đến nhàu nhĩ.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em kiếm được việc gì chưa? Hiện tại đang tìm hay đã làm việc cho công ty nào rồi?
  • Tiếng anh đột ngột vang lên phá tan bầu không khí tĩnh trong gian phòng. Cô ngẩng đầu lên gượng gạo đáp lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em tìm được rồi. Hiện tại em đang làm thư ký cho một công ty, lương cũng ổn định lắm!
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Là công ty của Sơn Tùng?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không... Không phải, là một công ty xuất khẩu. Em đã nói không muốn gặp lại Sơn Tùng rồi sao có thể đến xin việc ở chỗ anh ta chứ?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Nếu vậy thì tốt, anh không muốn em có bất kỳ quan hệ nào với Sơn Tùng. Tránh xa hắn, càng xa càng tốt.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Hải Tú nở một nụ cười nghe theo lời Hải Nam rắm rắp để anh không phải bận tâm. Chuyện hiện tại cô đang làm thư ký cho Sơn Tùng mà bị anh phát hiện chắc chắn anh sẽ làm mọi cách đưa cô trở về bên Mỹ. Khó khăn lắm mới có thể tới Việt Nam, cô không thể để vụt mất cơ hội càng không thể trở thành gánh nặng của anh mình thêm một lần nào nữa.
  • Hai người đang ngồi đột nói chuyện, đột nhiên, cu Sóc từ trên lầu chạy xuống trong bộ quần áo mới. Nó chạy ù đến chỗ Hải Nam, sà vào lòng anh mà đòi hỏi:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Bác! Bác lên phòng chơi ô tô với cháu đi. Cháu chơi một mình buồn là buồn.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Được rồi, Sóc lên phòng trước đi. Bác sẽ lên sau.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Vâng.
  • Cu Sóc nhanh chân trượt xuống dưới rồi chạy tót lên trên phòng.
  • Thấy Hải Nam đứng dậy, Hải Tú cũng nhanh chóng đứng dậy theo.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh lên phòng chơi cùng với cu Sóc đi, em vào bếp nấu cơm tối cho hai người.
  • Hải Nam gật đầu, đi đến chỗ cầu thang anh quay đầu lại nhìn cô nhắc nhở:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em nên nhớ lý do vì sao anh đưa em sang Mỹ. Đừng lặp lại sai lầm trong quá khứ một lần nữa.
  • Dứt lời, anh nhanh chóng đi lên trên lầu để cô ở lại một mình. Nhìn theo bóng anh, trong đầu cô xuất hiện biết bao suy nghĩ mông lung. Có phải anh đang nhắc nhở cô về chuyện của cu Sóc hay không? Hay anh đã phát hiện ra điều gì đó? Hải Tú bắt đầu cảm thấy lo lắng bởi câu nói của anh. Cô hiểu anh lo cho cô và cô cũng biết không nên giấu anh chuyện cô đang làm cho Sơn Tùng nhưng có những chuyện không dễ dàng nói ra và một khi đã nói ra rồi sẽ khiến một số người đau lòng.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 10 giờ đêm.
  • Công ty CDT - Chi nhánh nhỏ từ tổng cục công ty bên Mỹ.
  • Văn phòng chủ tịch tĩnh lặng được bao phủ bởi khói thuốc lá, ly rượu vang đang uống dở còn đặt trên mặt bàn, gạt tàn thuốc lá có thêm nhiều điếu thuốc mới. Tấm bảng hiệu nhỏ trong ánh đèn lờ mờ hiện lên năm chữ “Chủ tịch Trần Đức Thắng.”
  • Không gian tĩnh lặng ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa. Ông Thắng ngẩng đầu nhìn rồi lên tiếng:
  • Bố Bảo Trâm
    Bố Bảo Trâm
    - Vào đi!
  • Âm thanh giày cao gót va chạm xuống nền đất vang lên những tiếng động nhỏ đều đều. Một người con gái tiến gần đến bàn làm việc của ông khẽ cúi đầu kính cẩn:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Con đến rồi thưa bố!
  • Ông Thắng dập tắt điếu thuốc trên tay xuống mỉm cười đáp:
  • Bố Bảo Trâm
    Bố Bảo Trâm
    - Con gái ngoan của bố đến rồi à? Nào, ngồi xuống rồi kể cho bố nghe con đã hoàn thành xong công việc bố giao thế nào.
  • Bảo Trâm khẽ gật đầu ngồi xuống đối diện với ông. Nhìn nét mặt háo hức của bố mình, có lẽ ông đang mong chờ vào một tin tốt lành nhưng đáng tiếc cô lại phải làm ông thất vọng.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Chuyện bố giao cho con...
  • Bố Bảo Trâm
    Bố Bảo Trâm
    - Ừ, thế nào? Thành công rồi hả?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Chuyện đó... Chuyện đó... Con xin lỗi bố! Con đã không hoàn thành được.
  • Sắc mặt ông Thắng lập tức thay đổi ngay sau khi Bảo Trâm dứt lời. Bảo Trâm sợ hãi không dám đối diện với ánh mắt của bố mình lúc này nên nhanh chóng cúi đầu xuống. Ông Thắng nâng ly rượu nhập một ngụm rồi thở dài:
  • Bố Bảo Trâm
    Bố Bảo Trâm
    - Bố cho con bảy năm để hoàn thành công việc, vậy mà vẫn không thành công hay sao? Chẳng lẽ con gái cửa Trần Đức Thắng này lại yếu kém đến thế?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Con xin lỗi bố nhưng con thực sự đã cố gắng hết sức rồi. Con luôn đi theo Sơn Tùng làm mọi cách để chiếm lấy tình cảm của anh ấy nhưng trong tim Sơn Tùng chỉ có một mình hình bóng của Hải Tú thôi.
  • Bố Bảo Trâm
    Bố Bảo Trâm
    - Không lẽ con lại chịu thua đứa không cha không mẹ đó.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Nhưng con...
  • Bảo Trâm nhìn bố mình rồi không biết nói gì thêm. Suốt bảy năm qua, cô đã cố gắng theo đuổi Sơn Tùng cố gắng hàn gắn tình cảm Nhưng trong tim anh giờ đây chỉ có hình bóng của Hải Tú. Dù cố bước chân vào thế giới của anh nhưng kết quả thu lại vẫn là con số không.
  • Ông Thắng trầm ngâm không nói đáp, ông là đang muốn xem đứa con gái yêu quý sẽ nói gì tiếp theo.
  • Khoảng không gian tĩnh lặng bao trùm lấy hai người. Mất đến vài phút sau, Bảo Trâm lên tiếng.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Bố... Hay là chúng ta dừng lại đi được không?
  • Ông Thắng còn đang chờ mong vào một câu trả lời thỏa đáng từ Bảo Trâm thì nụ cười trên môi chợt tắt. Ánh mắt hằn lên những tia máu nhỏ, khuôn mặt xám xịt gằn giọng:
  • Bố Bảo Trâm
    Bố Bảo Trâm
    - Con vừa nói cái gì?
  • Bảo Trâm nuốt nước bọt vào trong, cổ họng khô khốc. Để nói ra được câu này cô đã phải đắn đo suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Dành ra nhiều năm dày công tiếp cận như vậy mà kết quả vẫn không thay đổi thì từ bỏ là cách tốt nhất. Cô biết bố mình đang tức giận đến mức, sự giận như trong ông dâng đến đỉnh điểm chỉ chờ được bộc phát ra bên ngoài. Có điều cô đã cảm thấy quá mỏi mệt để tiếp tục cố gắng. Cô không muốn làm người thứ ba xen vào hạnh phúc của người khác nữa.
  • Bố Bảo Trâm
    Bố Bảo Trâm
    - Bảo Trâm! Con nói lại một lần nữa cho bố nghe. Con muốn kết thúc cái gì?
  • Bảo Trâm hít một hơi thật sâu can đảm mà mình có đối diện với ông thẳng thừng nói:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Con muốn bố dừng lại kế hoạch sáp nhập ba công ty. Con không muốn trở thành con cờ trong tay bố nữa.
  • Bầu không khí trong căn phòng ngày càng căng thẳng hơn sau câu nói của Bảo Trâm. Cô cứ nghĩ ông Thắng sẽ tức giận trách phạt cô rồi ông vẫn cười từ tốn. Ông đan hai tay vào nhau, đặt lên bàn nhìn thẳng vào cô mà hỏi:
  • Bố Bảo Trâm
    Bố Bảo Trâm
    - Con có nhớ trước khi về đây con đã hứa những gì với bố không?
  • Những ký ức vụn vỡ bắt đầu xuất hiện trong đầu Bảo Trâm. Cô trầm ngâm nhớ lại những chuyện trong quá khứ nhưng vẫn không thể nhớ rõ mình đã hứa những gì.
  • Sắc mặt của cô, ông phần nào đã đoán được tình hình. Khẽ thở dài một tiếng, ông nói:
  • Bố Bảo Trâm
    Bố Bảo Trâm
    - Con hứa với bố nếu bố cho con về đây, con nhất định sẽ hàn gắn tình cảm lại với Sơn Tùng. Và giúp bố sáp nhập ba công ty lại với nhau. Bây giờ con định thất hứa?
  • Bảo Trâm im lặng, lông mày lá liễu khẽ chau lại. Cô nhớ ra rồi, bảy năm trước khi cô nằng nặc đòi về đây hợp tác với Sơn Tùng, cô đã hứa với bố mình một số điều kiện để ông chấp nhận. Do suốt quãng thời gian qua có lẽ vì đã mỏi mệt theo đuổi một người không hướng về mình nên cô đã quên lời hứa ấy. Cô cúi đầu xuống đất, hai tay đan xen vào nhau. Cô cắn chặt môi mình, trong lòng không khỏi cảm thấy hỗn loạn.
  • Hiện giờ đối với cô lời hứa ấy không còn quan trọng nữa rồi bởi cô thực sự mệt mỏi. Trở về đây gặp lại Sơn Tùng, cô mong muốn khao khát hàn gắn tình cảm với anh. Nhưng trong thời gian cố gắng công nhận ra rằng hai người đã không thể quay về bên nhau bởi trong lòng anh bây giờ chỉ toàn hình bóng của Hải Tú. Sau cuộc nói chuyện ngày hôm trước với Sơn Tùng, cô nhận ra rằng bản thân mình đã cố gắng theo đuổi một thứ không thể và cũng đến lúc cô phải tìm cho mình một hạnh phúc riêng.
  • Bảo Trâm ngẩng đầu lên nhìn bố mình, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ dám cãi lại lời ông. Bởi cô biết những gì ông làm đều muốn tốt cho cô. Nhưng lần này cô muốn tự quyết định cuộc đời mình. Trong lòng cô có chút sợ hãi đấy nhưng vì bản thân nên đành bỏ mặc cảm giác ấy sang một bên:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Lời hứa năm ấy con không quên. Tuy nhiên, bây giờ con không thể thực hiện nó được nữa rồi.
  • Bố Bảo Trâm
    Bố Bảo Trâm
    - Tại sao?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Bố à, con đã cố gắng hết sức mình rồi. Hiện tại, con đã cảm thấy quá mệt mỏi. Con muốn dừng lại và tìm cho mình một hạnh phúc riêng. Nếu bố thương con thì bố hãy...
  • Bảo Trâm còn chưa nói dứt câu ông Thắng đã chen ngang, ngữ điệu vô cùng tức giận:
  • Bố Bảo Trâm
    Bố Bảo Trâm
    - Con bắt buộc phải hoàn thành việc bố giao. Nếu như không làm được thì đừng gọi bố là bố nữa.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Nhưng mà thưa bố...
  • Bố Bảo Trâm
    Bố Bảo Trâm
    - Cuộc nói chuyện chấm dứt tại đây, con có thể về nghỉ ngơi được rồi. Bố hy vọng con sẽ nghĩ thông suốt, bố chờ tin tốt từ con.
  • Bảo Trâm nhìn bố mình muốn nói rõ ràng mọi chuyện với ông nhưng cổ họng như có vật chắn ngang, lời nói không thể thốt ra. Cô đứng dậy khẽ cúi đầu chào rồi rời khỏi văn phòng. Những điều cô cất giữ bấy lâu nay cũng đã nói ra nhưng ông lại không chịu hiểu cho cô. Chỉ vì lợi ích kinh tế mà ông sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc của con gái mình hay sao? Người bố luôn yêu thương chăm lo cho cô trước kia đâu rồi? Tại sao mọi thứ lại thay đổi một cách nhanh chóng như vậy?
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng.
  • Hải Tú dậy từ sớm để chuẩn bị đồ đến công ty. Làm xong những công việc nhà, cho cu Sóc ăn sáng, Hải Tú lấy xe định đưa cu Sóc đi học thì bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô lớn.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Sóc!
  • Nghe có người gọi tên mình, cu Sóc nhanh chóng quay đầu lại nhìn. Nó mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Bác Nam!
  • Hải Nam mỉm cười khom người bế cu Sóc trên tay. Hải Tú tiến lại gần chỗ hai người.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Nam! Anh đến đây có việc gì không?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Anh đến để đưa cu Sóc đi học, mà em cũng định đến chỗ làm đúng không? Lên xe, anh chở đi.
  • Hải Tú vội vàng từ chối:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không cần đâu, em tự đi được. Với lại trường của cu Sóc ngược đường so với công ty của em, đi như vậy anh sẽ vất vả. Hay vậy thôi anh cứ trả cu sóc đi học đi, không cần lo cho em.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Như vậy liệu có được không? Để anh chở cho nhanh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thôi, không cần đâu.
  • Dứt lời, cô quay sang nựng má cu Sóc nhắc nhở:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bác Nam sẽ chở con đi học. Đến trường nhớ ngoan ngoãn vâng lời thầy cô và phải hòa đồng với các bạn đấy. Nhớ chưa?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con nhớ rồi ạ!
  • Hải Nam nhìn hai người nói:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Được rồi chúng ta đến trường thôi nào.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con chào mẹ!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Hai người đi đường cẩn thận!
  • Anh khẽ gật đầu một cái ra hiệu. Cô đứng trước cửa nhà nhìn theo bóng xe anh khuất dần rồi mới yên tâm đến công ty làm việc.
  • Hải Tú đến công ty khá sớm, lúc này chỉ có lác đác vài người. Cô lên văn phòng nghĩ rằng anh chưa đến nên đẩy cửa đi vào trong mà không báo trước. Vừa bước vào, cô thấy Sơn Tùng nằm ngủ trên ghế sofa trên người vẫn còn mặc bộ quần áo hôm qua. Chẳng lẽ đêm qua anh không về nhà?
  • Cô lưỡng lự giây lát rồi tiến đến chỗ anh. Sau bảy năm không gặp lại, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy anh trong khoảng cách gần thế này. Mọi thứ dường như không thay đổi nhiều cho lắm, nếu có thì cũng chỉ lòng người thay đổi. Cuộc sống của anh hiện tại không hạnh phúc giống như cô từng nghĩ. Nhiều lần không tự hỏi chính mình, rằng quyết định buông tay anh năm đó có phải là sai hay không? Nói hai người không còn ràng buộc gì với nhau thì không phải nhưng lấy sự ràng buộc đó làm lý do để cả hai quay lại như lúc ban đầu thì thật khó khăn.
  • Hải Tú nhìn anh mỉm cười, tay bất giác đưa lên chạm nhẹ vào chóp mũi anh. Chợt, anh đột ngột chuyển mình, cô vội vàng thu tay lại. Sơn Tùng sẽ cha mày rồi từ từ mở mắt mơ màng nhìn xung quanh.
  • Bắt gặp ánh mắt của anh, cô liền đứng dậy lùi về sau vài bước để giữ khoảng cách. Anh ngồi dậy day nhẹ thái dương nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em đến rồi sao?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ừ, đến rồi. Khi nãy tôi tưởng anh không có trong văn phòng nên mở vào mà không nói trước. Tôi không cố tình phá vỡ giấc ngủ của anh đâu.
  • Anh cười hiền:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không cố tình phá vỡ nhưng em lại ngồi ngắm tôi khi tôi đang giấc ngủ, phải không?
  • Cô bị nói trúng tim đen, hai má ửng hồng như trái ớt lắp bắp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ngắm? Tôi không ngắm ai cả, anh đừng có ảo tưởng! Tôi nói rồi khi tôi không biết anh đang ngủ ở trong phòng nên mới bước vào mà không gõ cửa.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Rồi, rồi. Là do anh ảo tưởng. Em làm việc đi, anh ra ngoài một lát cho tỉnh táo.
  • Dứt lời, Sơn Tùng đứng dậy rời khỏi phòng. Sau khi anh đi rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đưa tay lên ngực cảm nhận, tim cô đập loạn xạ như muốn nhảy cả ra ngoài. Lúc nãy chỉ là do thói quen nên cô mới ngây ngốc ngồi nhìn anh không ngờ lại bị anh phát hiện. Mặc dù anh không còn ở đây nhưng cô vẫn xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái hố nào đó để giấu mặt đi. Không biết hành động khi nãy của cô có khiến anh hiểu lầm, nhưng cô hy vọng anh sẽ không nghĩ rằng cô còn tình cảm với anh.
  • Mải mê chìm đắm trong dòng suy nghĩ riêng tư một hồi, Hải Tú vỗ nhẹ vào má mình mấy cái cho tỉnh táo rồi trở về vị trí bắt tay vào làm việc.
  • Khoảng chừng một lúc lâu sau cánh cửa phòng mở ra, Sơn Tùng từ bên ngoài bước vào với một bộ đồ mới. Chắc có lẽ khi nãy anh nói ra ngoài là để làm những chuyện này. Anh tiến đến chỗ cô, đặt lên mặt bàn Một cốc cà phê sữa nóng rồi lặng lẽ trở về vị trí của mình.
  • Hải Tú cầm cốc cà phê ngạc nhiên hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sao anh lại mua cho tôi?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Uống cà phê buổi sáng cho tỉnh táo rồi làm việc thật tốt. Em yên tâm anh không bỏ thứ gì vào trong đó đâu.
  • Hải Tú nhìn cốc cà phê trong tay mình với vẻ lưỡng lự rồi gượng gạo đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cảm ơn anh!
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không cần cảm ơn.
  • Anh mỉm cười với cô rồi tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
  • Cô nhấp một ngụm cà phê xem thử và phải tròn xoe mắt ngạc nhiên khi nhận ra cốc cà phê này được pha giống với công thức cô thường hay làm vẫn còn sống chung với Sơn Tùng.
  • Là do trùng hợp hay là anh đã tự học cách pha chế chúng?
  • Dù đáp án có là thế nào đi chăng nữa thì cốc cà phê này đã làm hài lòng cô.
  • Hai người ngồi trong phòng làm việc, mỗi người mỗi góc không ai nói chuyện với ai và cũng không có người nào định mở lời trước.
  • Sau khi sắp xếp lịch trình trong một tuần tới xong xuôi, Hải Tú định ngả lưng về sau nghỉ ngơi một lát thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Âm thanh phát ra từ điện thoại phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Đưa mắt nhìn màn hình, cô nhận ra người gọi đến là giáo viên chủ nhiệm của cu Sóc. Hải Tú vội nhấc máy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Alo?
  • Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mọi người phụ nữ:
  • Cô giáo
    Cô giáo
    - Xin hỏi cô có phải là mẹ của cháu Vũ Hải Minh không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng, chính là tôi. Có chuyện gì không?
  • Cô giáo
    Cô giáo
    - Mời cô đến trường gặp ngay lập tức, em Vũ Hải Minh đã gây gổ đánh nhau với một bạn trong lớp.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cái gì? Đánh nhau sao?
  • Cô đứng phắt dậy gương mặt vô cùng hoảng loạn, lắp bắp đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Dạ vâng, tôi đến ngay đây.
  • Hải Tú vội vàng cúp. Tay chân cô lóng ngóng vội vàng thu xếp lại đồ đạc bỏ vào túi xách.
  • Sắc mặt của cô dần trở nên khó quay sau khi nghe cuộc điện thoại từ một người. Anh thấy vậy thì không khỏi lo lắng, hỏi han:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Đang trong giờ làm việc em định đi đâu vậy?
  • Cô khoác túi xách lên vai đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bây giờ tôi có việc phải đi gấp. Phần việc trong sáng nay tôi đã giải quyết xong rồi, tôi xin phép.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra sao?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh không cần bận tâm.
  • Dứt lời, Hải Tú nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Bước đến ngưỡng cửa, giọng nói của anh vang lên khiến cô dừng lại:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nếu là chuyện quan trọng để anh đưa em đi. Bây giờ ra ngoài bắt xe rất khó, anh chỉ muốn giúp em thôi.
  • Cô quay đầu nhìn anh lưỡng lự một lúc rồi gật đầu đồng ý.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy làm phiền anh.
  • Sơn Tùng mỉm cười, gấp gáp xuống dưới tầng hầm lấy xe chở cô đi.
  • Trên xe, thỉnh thoảng anh có quay sang bên cạnh để xem tình trạng cô thế nào. Sau khi nghe cuộc điện thoại kia, cô trở nên vội vã hơn, hấp tấp hơn. Gương mặt cô lúc này đây hiện rõ nên sự lo lắng, hai tay vân vê vạt áo đến nhau nghĩ. Đôi chân run run, ánh mắt không nhìn ra bên ngoài.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em định đi đâu đây?
  • Cô quay đầu sang nhìn anh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Trường Tiểu học Lý Thái Tổ.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Trường tiểu học?
14
Lo lắng cho em gái