Hơn cả yêu. / Liệu tình cảm đó có còn chăng?
Hơn cả yêu.
  • Nghe Hải Tú nói vậy có vẻ như cô đã biết quán dốc của công ty là ai. Bảo Trâm nghiến răng gằn giọng:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Nếu như cô đã biết vậy tại sao lại không xin nghỉ việc?
  • Hải Tú cười khẩy, khoanh tay trước ngực:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Lý do gì tôi phải nghỉ việc tại một công ty tốt như thế này? Khó khăn lắm tôi mới tìm được một công việc và một người giám đốc tốt. Tôi không dễ dàng bỏ qua cơ hội này được.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cô!!!
  • Bảo Trâm giơ tay chỉ thẳng vào mặt Hải Tú.
  • Hải Tú không hề run sợ mà bước thêm vài bước lại gần chỗ cô ta.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tôi thế nào? Còn cô nữa, cô có thân phận gì mà bước vào đây có hẹn trước với giám đốc hay không? Nếu không thì mời cô ra khỏi đây.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Thận phận? Để tôi nói rõ cho cô biết, tôi là vợ tương lai giám đốc VHT đấy.
  • Dáng vẻ hùng hồn cố làm ra vẻ ta đây trên cơ người khác của Bảo Trâm giống như đang làm trò cười cho người khác. Hải Tú lắc đầu khẽ thở dài một tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chỉ là vợ tương lai thôi mà đã có bất kỳ giấy tờ pháp luật nào chứng minh cô là vợ của Sơn Tùng chưa? Hay tất cả đều là do cô suy diễn?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cô đừng có lên giọng! Cô nên nhớ vị trí và trách nhiệm của mình. Đừng đi quá giới hạn!
  • Nét mặt Hải Tú trở nên nghiêm túc hơn, từ tốn đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cô nói tôi nên nhớ vị trí và trách nhiệm của mình đúng không?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Đúng vậy. Cô và Sơn Tùng đã kết thúc rồi. Đừng mơ tưởng đến chuyện anh ấy còn tình cảm với cô mà lên mặt.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Được. Nếu vậy thì tôi sẽ làm đúng trách nhiệm của mình. Bây giờ mời cô ra khỏi phòng.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cô vừa nói cái gì?
  • Bảo Trâm chau mày, gương mặt trở nên khó coi. Hải Tú vẫn bình tĩnh nói lại lần nữa:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mời cô ra khỏi văn phòng giúp tôi.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cô dựa vào đâu mà đuổi tôi đi?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Dựa vào trách nhiệm mà tôi đảm nhận. Tôi không cần biết cô là vợ tương lai hay là gì của giám đốc. Nếu như không có sự cho phép hoặc không có hẹn trước thì cô không được phép bước vào đây. Trước khi tôi gọi bảo vệ, mời cô ra khỏi phòng.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cô dám!!!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mời!
  • Bảo Trâm tức giận đến nỗi không nói nên lời. Chính cô ta là người kêu Hải Tú phải làm đúng trách nhiệm của mình để rồi bây giờ rơi vào chính cái bẫy mà mình đặt ra.
  • Nhìn gương mặt bất lực không thể phản kháng trước mặt, trong lòng Hải Tú hả hê vô cùng. Cô khẽ nghiêng đầu mỉm cười châm chọc.
  • Lúc này, Sơn Tùng từ bên ngoài bước vào trong. Thấy Hải Tú và Bảo Trâm đang đứng giữa phòng lấy làm lạ, anh hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hai người đang làm gì vậy?
  • Nghe thấy tiếng anh, Bảo Trâm vội vàng chạy đến bên khoác tay anh. Ngữ điệu hờn dỗi nhõng nhẽo đến sởn gai ốc:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh đến thật đúng lúc. Hãy phân xử giúp em, em đến thăm anh mà cô ta nhất quyết đòi đuổi em đi cho bằng được. Anh mau lấy lại công bằng cho em đi.
  • Nhìn Bảo Trâm bám lấy người anh làm Hải Tú nhớ tới cảnh hai người bọn họ từng ngoại tình sau lưng cô, làm cô nhớ đến đêm định mệnh hôm ấy.
  • Nhận ra sự khó chịu trên gương mặt Hải Tú cùng ánh mắt chán dành cho anh, anh vội vàng gỡ tay Bảo Trâm ra khỏi người mình.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bảo Trâm, cô nên giữ tự trọng đừng có bám lấy tôi như vậy. Giữa chúng ta không phải mối quan hệ quá thân thiết để gần gũi nhau.
  • Bảo Trâm không giấu nổi sự sửng sốt khi nghe Sơn Tùng nói:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Chúng ta chưa đủ thân thiết sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không phải là chưa đủ mà là chưa từng thân thiết. Lúc trước chúng ta là quan hệ đối tác nhưng hiện tại tôi đã chuyển sang điều hành VHT nên giữa chúng ta không còn quan hệ nào hết.
  • Lời anh nói ra khiến Bảo Trâm câm nín. Còn Hải Tú thì đưa tay lên che miệng cười thầm bởi cô cảm nhận được ai đó đang cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ đến nỗi không còn chỗ nào để giấu mặt đi.
  • Vì quá ái ngại, Bảo Trâm quay sang trút giận lên đầu Hải Tú:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cô cười cái gì chứ?
  • Hải Tú lắc đầu, đôi môi mím chặt không dám để lộ niềm vui sướng của bản thân. Cô ho lên vải tiếng lấy lại bình tĩnh đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cô Bảo Trâm, cô cũng nghe rõ những lời sếp tôi vừa nói. Cô không có hẹn gặp trước cũng không được sự cho phép để đi lên đây. Vì vậy mời cô rời khỏi phòng.
  • Bảo Trâm không đáp lại Hải Tú hậm hực quay sang nhìn về phía Sơn Tùng. Ánh mắt của cô ta Nhìn anh bây giờ giống như đang cầu khẩn cứu vớt lấy danh dự cuối cùng. Đáng tiếc, anh lại chẳng mảy may quan tâm đến mà thẳng thừng nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mời cô rời khỏi văn phòng!
  • Đến giờ phút này, Bảo Trâm còn đứng ở đây lâu thêm thì chỉ nhận về sự nhục nhã. Cô ta giậm chân thật mình một cái xuống đất rồi quay lưng rời đi. Đợi đến khi Bảo Trâm bước đến ngưỡng cửa, Hải Tú tinh nghịch vẫn muốn trêu chọc cô ta thêm một chút liền nói lớn:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cô đi đường cẩn thận. Lần sau có muốn gặp giám đốc ở đây thì phiền đặt lịch trước.
  • Bảo Trâm nhanh chóng bước đi đầu không ngoảnh lại dù chỉ một lần. Hải Tú ở phía sau nở một nụ cười đầy thích thú.
  • Sau khi Bảo Trâm rời khỏi văn phòng, anh mới tiến lại gần chỗ cô nói nhỏ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Khi nãy em làm tốt lắm!
  • Nụ cười trên môi cô chợt tắt thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Làm tốt chuyện gì?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Thì khi nãy việc em đối đáp với Bảo Trâm, từng hành động đến lời nói đều vô cùng đanh thép.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đây là việc mà tôi lên làm thôi. Nếu như cô ta có hẹn trước với anh hoặc là người anh đặc biệt đặt cách thì tôi cũng không dám động đến. Anh cảm thấy không hài lòng thì lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không cần. Mọi thứ cứ làm theo ý em.
  • Anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến rồi nở một nụ cười. Không hiểu sao khi nghe câu nói này của anh cô lại cảm thấy vui trong lòng. Nhưng rồi cảm giác ấy nhanh chóng bị dập tắt, Hải Tú làm mặt lạnh tanh hắng giọng nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép về chỗ làm việc.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Được rồi. Em làm việc tiếp đi. Hồ sơ anh đã để trên bàn, em cứ theo trong đó mà giải quyết.
  • Hải Tú vội vàng lướt qua người anh. Yên vị sau bàn làm việc, Cô nhanh chóng sở sức tài liệu trước mặt da cắm đầu cắm cổ mà làm không ngẩng mặt lên dù chỉ một lần bởi có ánh mắt nào đó đang dõi theo cô.
  • Sơn Tùng vẫn đứng im tại chỗ chỗ nhìn chằm chằm về phía Hải Tú. Thái độ khi nãy của cô đối với Bảo Trâm khiến anh rất vui. Tuy rằng cô không trực tiếp nói ra nhưng anh vẫn cảm nhận được cô cảm thấy khó chịu khi thấy anh bên cạnh một người con gái khác. Có điều, cứ cho rằng cô còn tình cảm với anh nhưng như vậy thì sẽ giải quyết được gì khi hai người đã ly hôn? Và tập hồ sơ mật ấy vẫn còn nguyên? Quá khứ vốn là thứ mà không thể nào thay đổi. Cho dù còn tình cảm nhưng vẫn còn rất nhiều trở lại, nếu có thể cùng nhau giải quyết thì tốt biết mấy. Hai chữ “nếu như” không được nói ra thì đã không dẫn đến ngày hôm nay.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Đến chiều.
  • Hải Tú đưa mắt nhìn đồng hồ cũng đã gần 5 giờ vừa hay tới giờ tan làm và kịp thời gian đi đón cu Sóc. Có vội vàng sắp xếp lại tài liệu trên mặt bàn. Thầy cô chuẩn bị ra về anh liền đứng dậy lại gần chỗ cô hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em định đi về sao?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đã hết giờ làm rồi mà. Anh còn chuyện gì cần giao cho tôi?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không, không còn chuyện gì.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nếu vậy thì tôi xin phép.
  • Hải Tú đeo túi xách lên vai chuẩn bị rời đi thì anh lên tiếng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Để anh đưa em về.
  • Cô dừng lại quay lưng về phía anh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không cần, tôi tự đi được. Cảm ơn sự giúp đỡ này của anh nhưng tôi thấy nó không cần thiết. Mong anh sau này đường gặp lại những chuyện như vậy.
  • Dứt lời, Hải Tú cứ thế bước đi bỏ mặc Sơn Tùng ở lại phía sau. Anh vốn chỉ muốn giúp đỡ cô một vài chuyện nhỏ nhặt vậy mà cô lại thẳng thừng từ chối như vậy. Sơn Tùng thở dài thất vọng lủi thủi quay lại bàn làm việc của mình.
  • Ngồi tựa lưng vào ghế nhắm nghiền mắt lại, anh suy ngẫm những chuyện vu vơ. Bỗng, cuộc nói chuyện với Diệu Thu hôm trước hiện lên trong tâm trí anh khiến anh tỉnh táo. Anh vội vàng nhấc máy gọi điện cho Hoàng Nguyên. Nhạc chuông điện thoại bắt đầu vang lên. Chừng một lúc sau, giọng nói của một người đàn ông từ đầu dây bên kia đáp lại:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Mày gọi tao có chuyện gì không?
  • Nghe thấy giọng Hoàng Nguyên, Sơn Tùng đi thẳng vào vấn đề chính:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tao muốn mày cho người điều tra lại hoạt động của CDT bên Mỹ.
  • Bên kia truyền đến một khoảng không tĩnh lặng. Vài phút sau mới lên tiếng trở lại:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Tại sao phải điều tra? Mày không thấy bên công ty đó đang hoạt động rất tốt à?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nhưng tao nghi ngờ đó không phải là sự thật.
  • Tiếng cười lớn phát ra từ điện thoại kèm theo đó là những lời châm chọc từ Hoàng Nguyên:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Mày có đang được bình thường không đấy. Công ty của chúng ta vừa mới hoàn thành dự án bảy năm với bên CDT, làm sao có chuyện bên đó làm ăn không ổn được. Có phải Bảo Trâm lại trêu chọc gì mày nên mày mới làm thế này không?
  • Đúng là rất khó để thuyết phục Hoàng Nguyên tin rằng bên đối công ty hợp tác lâu dài có trục trặc. Bảy năm qua anh thấy công ty CDT phát triển tốt, giá cổ phiếu tăng lên hàng ngày vậy thì không có lý do gì để nói CDT gặp trục trặc về vấn đề tài chính. Tuy nhiên, anh cũng không thể xem nhẹ những lời cảnh báo của Diệu Thu. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, điều tra kỹ lưỡng cũng không mất mát gì.
  • Hoàng Nguyên thấy Sơn Tùng không đáp lại, cứ ngỡ anh không còn ở đó liền lên tiếng:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Này! Mày có nghe tao nói gì không đấy?
  • Sơn Tùng giật mình thu lại sự lơ đãng của mình. Anh đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tao vẫn nghĩ mày nên điều tra lại một lần nữa.
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Lý do? Mày không thấy bên họ đang phát triển rất tốt à? Không những thế hai công ty còn sắp hợp tác với nhau trong dự án mới. Ngoài ra dự án mới này còn có có sự đóng góp của công ty VHT nữa.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Dự án mới? CĐT Hợp tác với VHT? Sao mày không nói với tao?
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Thì bây giờ tao nói rồi đấy. Tao thấy đây là một cơ hội tốt để hai công ty của chúng ta đều phát triển và nâng cao danh tiếng. Mày không nên từ chối.
  • Anh chỉ nghe không đáp. Không biết việc đề nghị hợp tác các cả ba công ty trong lần này là do ai đề xuất. Liệu có phải Bảo Trâm vẫn không từ bỏ cơ hội hàn gắn tình cảm với anh nên mới làm vậy. Hiện tại trên thị trường có rất nhiều công ty lớn hơn công ty anh, nếu bên CDT đầu tư vào đó chắc chắn sẽ có lợi, nhưng họ vẫn bám trụ tại đây khiến anh nghi ngờ.
  • Đắn đo suy nghĩ một hồi cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định. Biết Hoàng Nguyên vẫn đang chờ đợi câu trả lời, anh nhanh chóng đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Việc hợp tác với VHT tao sẽ xem xét lại một lần nữa. Tuy nhiên mày vẫn phải điều tra kỹ nghĩ hoạt động của CDT bên Mỹ.
  • Hiểu Sơn Tùng là một người cứng đầu dù có thuyết phục thế nào cũng không thay đổi quyết định nên Hoàng Nguyên đành thở dài đồng ý.
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Được rồi, tao sẽ điều tra kỹ bên đó. Không còn chuyện gì nữa thì tao cúp máy đây.
  • Dứt lời đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút kéo dài. Trên thương trường, cẩn thận đề phòng vẫn tốt hơn. Biết đâu sau khi điều tra kỹ về CDT, anh lại có cơ hội thay đổi một số chuyện để được gần bên cô.
  • Sau khi tan làm, Hải Tú đến trường tiểu học đón cu Sóc về nhà. Trên đường đi cu Sóc không ngừng kể về một ngày ở trường của nó. Nào đã được gặp thầy cô, làm quen với các bạn mới và biết thêm nhiều điều. Thấy con vui vẻ hòa đồng, cô cũng an tâm hơn. Hồi còn sống bên Mỹ, cu Sóc không cởi mở được như thế này. Nay trở về Việt Nam, nhìn nó nhanh chóng thích nghi với môi trường sống mới, cô nghĩ quyết định về đây là một quyết định sáng suốt.
  • Về đến nhà, Hải Tú dắt tay cu Sóc vào trong. Vừa định lấy chìa khóa ra thì cô thấy cửa nhà đã được mở từ khi nào. Cô nhớ rõ ràng sáng nay trước khi đi làm cô đã khóa cửa cẩn thận, linh cảm có chuyện chẳng lành cô vội vàng bước vào bên trong kiểm tra. Còn chưa kịp định hình được gì thì một giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Về rồi đấy à?
  • Trong khi cô còn ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt thì cu Sóc đã vội vàng chạy tới ôm chầm lấy anh ta:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Bác Nam!
  • Hải Nam khom người xuống bếp cu Sóc lên tay, mỉm cười với nó:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Mấy ngày không gặp, Sóc có nhớ bác không?
  • Cu Sóc mừng ra mặt:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Có, con nhớ bác lắm!
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Sóc ngoan quá! Bác có mua kẹo cho con đấy, con lên phòng chơi để bác và mẹ nói chuyện nhé.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Vâng ạ.
  • Hải Nam đặt cu Sóc xuống dưới đất, nó hí hửng nhanh chân chạy tót lên trên phòng. Lúc này Hải Tú mới tiến về phía anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Nam!
  • Sự vui vẻ không còn hiện lên trên mặt giống như khi anh nói chuyện với cu Sóc thay vào đó là sự khó chịu. Anh nhìn cô không nói gì rồi tiến ngồi trên ghế sofa, Hải Tú cũng nhanh chân đi theo anh. Rót một cốc nước ấm đặt trên mặt bàn, cô niềm nở hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh về nước khi nào sao không báo cho em biết?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em cũng về nước mà không báo cho anh biết đấy thôi.
  • Ngay từ đầu khi thấy Hải Nam xuất hiện ở đây cô đã biết anh về nước tìm cô với mục đích gì chỉ là không ngờ anh lại tức giận đến vậy. Nghe ngữ điệu có vẻ như lần này anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
  • Sự im lặng của Hải Tú càng khiến cho Hải Nam khó chịu hơn. Anh hắng giọng:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Tại sao lại giấu anh chuyện về nước? Em về đây vì sao gì? Cuộc sống bên Mỹ không tốt với em?
  • Trước những câu hỏi dồn dập của anh, cô chỉ biết cười trừ:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em về nước mà không báo một tiếng là vì không muốn làm phiền tới anh.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Không muốn làm phiền tới anh?
  • Cô nhìn anh khẽ gật đầu một cái.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em biết anh thương em không muốn em phải chịu khổ nhưng suốt thời gian qua em làm phiền anh nhiều rồi. Bây giờ em muốn tự mình chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, tự đi trên đôi chân của mình mà không cần ai giúp đỡ.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Nhưng anh là anh trai của em, anh em trong nhà giúp đỡ lẫn nhau thì có gì là làm phiền?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Suốt thời gian qua, mẹ con em đã làm phiền anh nhiều rồi. Anh vừa phải tất bận với công chuyện bên ngoài, vừa phải lo cho mẹ con em cũng đã đến lúc anh tìm cho mình một người vợ rồi đấy.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Nhưng anh không cảm thấy phiền. Em là em gái anh, chăm sóc cho em gái mình thì có gì là sai.
  • Hải Tú mỉm cười nhìn Hải Nam rồi khẽ lắc đầu:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bây giờ có cu Sóc rồi, em muốn tự lập tự kiếm tiền nuôi con không dựa dẫm vào bất kỳ ai. Anh không cần lo lắng cho em, em biết phải làm với cuộc đời mình mà.
  • Hải Nam im lặng trong lòng không khỏi lo lắng. Ngay sau khi biết tin Hải Tú đột ngột rời khỏi Mỹ, anh đã sớm nhận ra lý do cô rời đi. Hải Tú là em gái anh nên tính tình cô thế nào anh hiểu rõ. Một khi đã quyết định điều gì thì không thể thay đổi. Lần này anh đành phải chịu thua bởi dù có thuyết phục kết quả vẫn chỉ là con số không.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em còn vương vấn tên kia không?
  • Cô chột dạ ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nhanh chóng ánh mắt đang dò xét mình. Cô hiểu vì sao anh lại hỏi cô câu này. Có lẽ anh nghĩ cô vẫn còn nhớ đến Sơn Tùng về Việt Nam sẽ tìm cách gặp lại.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đã bảy năm rồi, em và anh ấy không còn quan hệ gì với nhau.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Anh không nói về quan hệ, anh đang nói đến tình cảm. Em còn yêu hắn ta không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em...
  • Hải Tú chần chừ khoảng vài giây rồi mới đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em không còn, anh đừng lo.
  • Hải Nam khẽ gật đầu một cái. Nhìn thái độ ngập ngừng khi nãy của cô cũng đủ hiểu cô đang thật lòng hay không. Đã bảy năm trôi qua, anh cảm nhận dường như cô vẫn còn tình cảm với Sơn Tùng.
  • Hải Tú liên tục né tránh ánh mắt của Hải Nam. Cô sợ phải đối diện với anh để rồi bị anh phát hiện ra chuyện gì đó. Hai tay liên tục vân vê vạt áo đến nhàu nhĩ.
14
Liệu tình cảm đó có còn chăng?