Hơn cả yêu. / Lạnh nhạt
Hơn cả yêu.
  • Bên kia không hề có tiếng đáp lại chỉ có một sự tĩnh lặng bao trùm. Diệu hi vọng lần này Sơn Tùng có thể đồng ý bảy cô không thể nói dối Hải Tú lâu hơn. Và Hải Tú sẽ thế nào khi biết chồng không đến thăm mình những lúc thế này.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô ấy vì sao mà bị ngất?
  • Chỉ với câu hỏi này của anh, Diệu đã cảm thấy an tâm hơn. Cô nhanh chóng đáp lại:
  • Diệu
    Diệu
    - Cô chủ bị suy nhược cơ thể, sức khỏe yếu dẫn đến bị ngất.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nếu vậy thì cho cô ấy ăn nhiều vào một chút. Bây giờ tôi rất bận, không thể đến thăm.
  • Rất nhanh chóng bên kia đầu dây chỉ còn lại tiếng tút tút kéo dài. Diệu nhìn màn hình điện thoại mà cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng mấy hôm trước anh còn dặn cô phải chăm sóc Hải Tú thật kỹ thậm chí còn lên cả một danh sách cách để cô làm theo. Vậy mà bây giờ khi biết tin vợ ở trong bệnh viện lại vô tâm đến một lời hỏi thăm cũng không có.
  • Diệu lắc đầu thở dài đầy thất vọng, trong đầu cô đang nghĩ không biết nên giải thích sao với Hải Tú về chuyện này.
  • Trở lại phòng bệnh, Diệu thấy Hải Tú đang tự mình gọt táo. Cô vội vàng đến bên lấy con dao trên tay Hải Tú rồi nói:
  • Diệu
    Diệu
    - Chị đang mệt thì cứ nằm nghỉ ngơi đi. Cái này để em làm cho.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không sao, chị tự làm được. Em gọi cho anh Minh chưa? Anh đấy có đến đây không?
  • Diệu
    Diệu
    - Chuyện này...
  • Thái độ ngập ngừng không trả lời thẳng của Diệu khiến Hải Tú chau mày:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Có chuyện gì sao?
  • Đến nước này, Diệu biết không thể nói dối cô được nữa nên đành kể sự thật:
  • Diệu
    Diệu
    - Cậu chủ nói bận công chuyện không thể đến được ạ!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy hả?
  • Diệu
    Diệu
    - Vâng.
  • Sự tĩnh lặng dần bao trùm căn phòng. Diệu cứ nghĩ Hải Tú sẽ cảm thấy rất buồn khi nghe những lời này nào ngờ không phải.
  • Cô vui vẻ nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không sao đâu. Dù gì chiều nay chị cũng xuất viện, không nên làm phiền đến anh Minh.
  • Diệu
    Diệu
    - Dạ vâng.
  • Nhìn nụ cười trên môi Hải Tú, Diệu có chút ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ gì nhiều tiếp tục gọt trái cây.
  • Hải Tú nghĩ, gần đây công việc của anh rất nhiều vừa phải lo chuyện công ty vừa phải lo chuyện gia đình như vậy sẽ rất mệt mỏi. Những chuyện cô có thể tự giải quyết được thì không nên phiền đến anh. Dù sao, anh bận rộn cũng chỉ muốn cuộc sống của cô và con tốt hơn. Cô cũng nên gánh vác một phần trách nhiệm.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Chiều muộn.
  • Hải Tú cùng Diệu lục đục thu dọn đồ đạc trở về nhà. Do bệnh tình của cô không quá nặng nên có thể xuất viện sớm. Dù không có anh bên cạnh nhưng cô vẫn vui vẻ về nhà với Diệu.
  • Hai người lên xe rời khỏi bệnh viện. Suốt quãng đường đi, thấy Hải Tú tươi cười ngắm nhìn mọi thứ xung quanh một cách yêu đời như vậy, Diệu cũng cảm thấy an tâm. Chỉ cần tinh thần Hải Tú luôn vui vẻ, đứa bé nhất định sẽ khỏe mạnh.
  • Về đến nhà điều đầu tiên cô làm chính là nằm ngả mình trên chiếc giường êm ái. Ở trong bệnh viện một ngày thôi, cô đã thấy ngột ngạt khó thở nếu ở lâu thêm có lẽ sẽ không chịu được. Hải Tú nhắm nghiền mặt lại vừa định chợp mặt một lúc thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô choàng mình tỉnh dậy với tay lấy điện thoại rồi nhấc máy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Alo? Ai đấy ạ?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Anh mày chứ còn ai vào đây.
  • Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hải Nam. Cô như tỉnh ngủ vội vàng đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em xin lỗi, khi nãy em quên không nhìn tên. Anh gọi em có chuyện gì không?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Ngày mai rảnh không? Anh đưa em đi trung tâm thương mại.
  • Hải Tú ngạc nhiên đến nỗi không nói lên lời. Suốt ngần ấy năm chung sống chưa một lần nào cô được anh dẫn đi chơi. Nay được ngỏ lời nên có chút bất ngờ.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Sao? Có đi không?
  • Giọng nói của anh vang lên bên tai khiến cô giật mình. Hải Tú lấy lại bình tĩnh nhanh nhẹn trả lời:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tất nhiên là đi rồi. Cơ hội tốt được tiêu tiền của anh trai làm sao mà em bỏ lỡ. Sao bỗng nhiên lại mua đồ cho em?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Ai nói mua cho em? Anh mua đồ cho cháu mình thôi. Trước khi về Mĩ, anh muốn tặng cho cháu mình vài món quà.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh lại về Mĩ?
  • Câu hỏi của cô làm Hải Nam im lặng. Hải Tú chỉ còn người thân duy nhất là anh, ngày anh sang Mĩ phát triển sự nghiệp để cô lẻ loi ở đây, cô đã buồn một khoảng thời gian. Anh mới về Việt Nam chưa được bao lâu, hai anh em chưa nói chuyện được gì nhiều mà anh đã vội đi. Cô hụt hẫng cũng có chút đau lòng nhưng không thể làm gì hơn. Mặc dù đã có Sơn Tùng bên cạnh, cô vẫn muốn có tình thương của gia đình của anh trai mình.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Đừng khóc! Rồi anh sẽ về thôi.
  • Biết tính mít ướt của em gái mình, Hải Nam lên tiếng trấn an. Việc quay trở lại Mĩ là điều anh không thể lường trước, dù có muốn ở lại cũng không được.
  • Hải Tú hít một hơi thật sâu, sụt sịt mấy cái đưa tay lau nước mắt. Cố không để lạc giọng, cô đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em không khóc, chẳng phải anh nói anh đi rồi sẽ về sao? Em đợi anh về. Ngày mai nhất định em sẽ mua hết sạch tiền của anh để đền bù.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Được rồi, được rồi. Mai 8 giờ anh đến đón em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Hải Tú vui vẻ cúp máy. Cứ nghĩ đến cảnh phải đến sân bay tạm biệt người thân của mình, cô đã vô cùng khó chịu. Có điều cô vẫn phải giữ tinh thần luôn lạc quan, vui vẻ. Cô tin Hải Nam nhất định sẽ trở về sau chuyến đi lần này bởi đó là lời hứa giữa anh trai và em gái.
  • Cả buổi chiều hôm, cô lủi thủi trong phòng không đọc sách thì cũng nghe mấy bài nhạc nhẹ để thư giãn đầu óc. Điều cô quan tâm nhất lúc này chính là sức khỏe và đứa con trong bụng. Bác sĩ nói không nên để tâm trạng lúc nào cũng ủ rũ, buồn rầu nếu vậy sẽ không tốt cho cả mẹ và con. Những gì cô đang làm bây giờ vì đứa bé.
  • Thời gian cứ vậy mà lặng lẽ trôi đi, chẳng mấy chốc trời đã tối. Bên ngoài những con gió lạnh thổi qua khe cửa sổ vào phòng. Cô khẽ rùng mình với tay lấy cái một chiếc áo khoác mỏng mặc vào người. Nhìn đồng hồ bây giờ đã gần bảy giờ tối, Hải Tú thu dọn lại đồ đạc rồi xuống nhà.
  • Bước tới phòng khách, thấy Diệu vẫn đang cặm cụi làm việc. Lấy làm lạ, cô hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sao em vẫn còn ở đây?
  • Diệu dừng tay đáp:
  • Diệu
    Diệu
    - Hôm nay công việc chưa xong nên em ở lại làm. Em nấu cơm xong rồi, chị vào ăn cho nóng.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng chưa về hả em?
  • Diệu
    Diệu
    - Chưa ạ. Thôi chị vào ăn cơm đi để lâu bụng đói sẽ không tốt.
  • Hải Tú mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía cửa chính. Thường ngày giờ này anh đã có mặt ở nhà, hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu. Có lẽ công việc vẫn chưa giải quyết xong nên anh mới về muộn.
  • Trở vào trong bếp, ngồi xuống bàn ăn cô không dùng bữa ngay mà nhấc điện thoại gọi cho anh. Vẫn là nhạc chuông quen thuộc phát ra từ trong điện thoại.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Có chuyện gì?
  • Cô vui mừng khi nghe thấy giọng anh, có điều xem chừng ngữ điệu không mấy vui vẻ. Cô niềm nở nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh xong việc chưa? Có về nhà ăn cơm không để em đợi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tối nay tôi không về. Đừng gọi nữa, phiền phức!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nhưng mà... alo... alo...
  • Cô còn chưa nói hết câu, anh đã cúp máy. Nhìn nét mặt của cô, Diệu như đoán được tình hình. Đặt đĩa rau luộc lên bàn, Diệu tò mò hỏi chuyện:
  • Diệu
    Diệu
    - Cậu chủ không về sao chị?
  • Hải Tú thất vọng để điện thoại sang bên cạnh, lắc đầu:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh ấy nói tối nay không về được.
  • Diệu
    Diệu
    - Chắc là cậu chủ bận chuyện gì thôi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ừ, công ty nhiều việc thế mà. Để mai chị đến thăm anh ấy cũng được, ăn cơm thôi. Nhìn mấy món em nấu mà bụng chị đánh trống từ nãy đến giờ rồi đây này.
  • Diệu
    Diệu
    - Vậy thì chị phải ăn nhiều vào, bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chị biết rồi.
  • Hải Tú vui vẻ cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa. Tuy thái độ của anh hôm nay có chút kỳ lạ nhưng cô không để tâm đến mà chỉ nghĩ đơn giản rằng anh đang bận công việc không nên làm phiền.
  • Nhìn cách cô thưởng thức món ăn một cách ngon miệng, Diệu an tâm mỉm cười.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Công ty MTP
  • Ngồi một mình trong căn phòng đen trống vắng, anh cùng với ly rượu vang đỏ trên bàn làm bạn. Nghe tin cô phải nhập viện vì suy nhược cơ thể, anh ở đây đứng ngồi không yên. Trái tim không ngừng thôi thúc anh bỏ mặc tất cả đến bên chăm sóc cô nhưng lý trí lại làm ngược lại. Nếu bây giờ anh cho cô hi vọng, cho cô tình yêu vậy thì đến lúc chia ly cô sẽ là người đau khổ nhất.
  • Nhìn đồng hồ đeo tay, anh muốn trở về anh cùng cô ăn bữa cơm gia đình. Vậy mà chỉ vì tập hồ sơ bí mật kia, anh phải một mình chịu đựng nỗi cô đơn. Uống cạn rượu trong ly, anh tiếp tục rót thêm cứ như vậy uống cho đến khi cạn chai rượu vang. Anh cầm điện thoại trên tay, mở hộp thư rồi chăm chú nhìn màn hình. Trong thanh nhập tin nhắn vẫn còn dòng chữ “Em đừng lo lắng. Anh sẽ đến với em ngay” chưa gửi.
  • Tựa lưng vào thành ghế, anh nhắm nghiền mắt lại. Trong đầu anh giờ đây đều là hình bóng của cô.
  • Anh yêu cô!
  • Rất yêu!
  • Đáng tiếc tình yêu này đã tới hồi kết thúc.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Hơn 6 giờ sáng.
  • Hải Tú đã lục đục chuẩn bị quần áo để tới trung tâm thương mại cùng Hải Nam. Cô chọn một bộ đồ đơn giản dễ vận động, túi xách cũng chỉ mang theo một vài món đồ cần thiết. Sửa soạn xong, nhìn vào chiếc giường lớn trống trải đêm qua anh không về nhà. Cô tự hỏi liệu ở công ty cả đêm anh có ăn uống đầy đủ hay lại tham công tiếc việc mà quên sức khó của bản thân. Khuya hôm qua dù đã muộn mà cô vẫn cầm trong tay chiếc điện thoại đắn đo mãi chẳng dám gọi cho anh. Cô sợ phiền lúc anh đang làm việc nên đành thôi. Hôm nay nhân tiện ra ngoài, cô định ghé qua công ty thăm anh một lát chắc sẽ không có vấn đề gì.
  • Nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ hẹn. Hải Tú cầm túi xách rồi bước xuống dưới nhà.
  • Vừa nhìn thấy cô đi từ trên lầu xuống, Diệu vội lên tiếng:
  • Diệu
    Diệu
    - Chị định đi đâu sao?
  • Cô gật đầu:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Hôm nay chị có hẹn với một người bạn. Em ở nhà lo dọn dẹp nhà cửa chị đi một lát rồi về.
  • Diệu
    Diệu
    - Chị cứ yên tâm mà đi chơi. Việc ở nhà để em lo.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nhờ cả vào em, chị đi đây.
  • Diệu
    Diệu
    - Chị đi thong thả.
  • Hải Tú mỉm cười rồi rời khỏi nhà. Mới bước chân ra khỏi cổng, cô đã thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ trước nhà. Hải Nam nhanh chóng xuống xe mở cửa cho cô. Xong xuôi, chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh di chuyển dần vào quốc lộ. Nhìn khuôn mặt tươi tắn vui vẻ của cô hôm nay, anh hỏi:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Có chuyện gì mà trông mặt mũi tươi tỉnh thế kia?
  • Cô quay sang nhìn anh rồi khẽ lắc đầu mấy cái:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Có chuyện gì đâu anh. Chắc là do hôm nay được anh trai đưa mua đồ nên vui thôi.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Thế cơ à? Mà Sơn Tùng có biết em đi với anh không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tối qua anh ấy không về nhà nên em không có cơ hội để nói.
  • Cô vừa dứt câu, thái độ Hải Nam lập tức thay đổi, khó chịu ra mặt. Anh chau mày:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Làm gì mà cả đêm không về?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh đừng hiểu lầm. Gần đây công ty có một dự án rất quan trọng, công việc nhiều nên anh ấy ở lại làm thêm chứ không hề có chuyện gì khác.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Cứ cho là vậy đi.
  • Anh tiếp tục tập trung lái xe không nói thêm bất kỳ lời nào. Mỗi lần nhắc đến Sơn Tùng, cuộc nói chuyện của hai người lại chẳng đi đến đâu. Ngay từ đầu anh đã không có ấn tượng tốt với Sơn Tùng, khi nghe cô nói Sơn Tùng đã thay đổi anh vẫn còn nghi hoặc. Vốn dĩ anh không muốn xen vào cuộc sống của người khác nhưng cuộc hôn nhân của Hải Tú và Sơn Tùng bắt đầu từ một phía. Anh lo em gái mình chịu khổ, chịu thiệt thòi nên mới lo lắng.
  • Cô quay sang nhìn anh, trong lòng hiểu rõ anh lo cho cô. Có điều, cô không muốn anh hiểu lầm Sơn Tùng nhưng định kiến của anh về Sơn Tùng quá lớn khó mà thay đổi được.
  • Khoảng 20 phút sau, hai người có đã có mặt tại trung tâm thương mại. Đứng sảnh, anh quay sang phía cô:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em muốn đi mua gì trước?
  • Cô chần chừ suy nghĩ không biết nên mua gì bởi lần trước đi cùng anh, anh đã mua hết những vật dụng cần thiết. Bây giờ mua thêm có khi lại thừa.
  • Thấy cô mãi đắn đó, anh gợi ý:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Nếu chưa nghĩ thì mua đồ cho em trước.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải anh nói mua đồ cho cháu mình sao?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Đằng nào cũng mất tiền, lỡ đến đây rồi thì mua cho cả hai. Đi thôi!
  • Anh đút tay vào túi quần nhanh chân đi trước, còn cô lẽo đẽo theo sau.
  • Hai người đến cửa hàng quần áo mua một số đồ dùng cần thiết. Đi vài vào trong trung tâm đến gần trưa, cả hai đều mệt lả. Đôi chân cô bắt đầu đỏ phải dừng lại nghỉ bên hàng ghế dài. Hải Nam kiểm tra lại số đồ dùng vừa mua, chợt nhận ra thiếu vào thứ anh quay sang nói với cô.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Đợi anh ở đây, anh cần mua thêm một số thứ.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Hải Tú ngồi xuống ghế đợi Hải Nam. Những vật dụng cần thiết đều đã được Sơn Tùng mua từ trước, hôm nay đi cùng Hải Nam chủ yếu đều là đồ của cô. Hải Tú nhìn ngắm xung quanh một hồi rồi chợt nhận ra ở cửa hàng trang sức phía đối diện là bóng dáng của anh. Cô nheo mắt nhìn kỹ hơn mới dám khẳng định đó là anh, có điều anh không đi một mình mà đi cùng với một cô gái.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Là Bảo Trâm.
  • Cô bất giác thốt lên cái tên này. Quả thật, hai người họ đang đi cùng nhau. Nếu là những lần trước chắc chắn cô sẽ nghi ngờ lung tung, nhưng bây giờ suy nghĩ đơn giản nhất trong cô chính là anh đi cùng Bảo Trâm chỉ vì công việc.
  • Mọi lý do đều là công việc!
  • Ở trong cửa hàng, Bảo Trâm chăm chú nhìn những món đồ trang sức mới được bày biện trong tủ kính. Còn anh, một sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt. Sắp tới, công ty sẽ đón tiếp chủ tịch đầu tư chính cho dự án. Lần này còn có vợ của ông ta đi theo, Bảo Trâm đã đề xuất mua một món đồ nhỏ làm quà trong buổi gặp mặt. Mặc dù cô ta có thể một mình sắp xếp nhưng vẫn muốn anh đi cùng với lý do cả hai cùng phải đón tiếp nhà đầu tư nên phải cùng làm việc.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chọn nhanh lên, tôi không có thời gian.
  • Anh gắt gỏng trước hành động chậm chạp của Bảo Trâm. Hai người đã ở đây được một lúc lâu, rất nhiều mẫu trang sức mới nhất được nhân viên giới thiệu nhưng Bảo Trâm không ưng nổi một mẫu. Cô ta nói vị phu nhân đó khó tính vô cùng phải chọn lựa thật kỹ lưỡng.
  • Nhận ra sự cau có trên gương mặt anh, Bảo Trâm cười nói:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Sắp xong rồi, anh đợi thêm chút nữa đi.
  • Dứt lời, cô tiếp tục chọn lựa trang sức còn anh chỉ biết đứng chờ. Mất đến gần 15 phút sau, việc mua quà mới hoàn tất. Rời khỏi cửa hàng trang sức, hai người hai tâm trạng khác nhau. Bảo Trâm mỉm cười vui vẻ nhìn món quà trên tay, anh chỉ cảm thấy bực bội vì mất thời gian vào chuyện vô bổ.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Tối nay anh đi ăn cùng em được không?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không.
  • Anh thẳng thừng trả lời mà không chần chừ đắn đo gì.
  • Dù cảm thấy hụt hẫng vì câu trả lời của anh nhưng cô vẫn tươi cười cố gắng thuyết phục thêm lần nữa:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh đi cùng em được không? Một lần này thôi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi nói không. Cô có nói thế nào tôi cũng sẽ không đi. Đừng cố làm gì cho mất công.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em xin lỗi.
  • Sau câu nói của anh, Bảo Trâm im bặt không dám hó hé thêm lời nào. Anh đã thẳng thắn từ chối như vậy, cô cũng không có cách nào thuyết phục thêm.
  • Hai người đi đến gần trung tâm, chợt một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng của một người con gái vang lên:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng!
  • Anh giật mình quay lại đằng sau, Bảo Trâm cũng đồng thời nhìn theo. Trước mặt anh là Hải Tú, cô gái nhỏ nghiêng đầu cười với anh. Anh bất giác tiến về chỗ cô vài bước định lên tiếng việc anh đi với Bảo Trâm chỉ là công việc nhưng rồi anh lại dừng chân. Không phải khiến cô hiểu lầm chính là mục đích của anh sao? Anh không nên giải thích mới phải.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh với Bảo Trâm đến đây mua đồ cho dịp gì sao?
  • Nhìn thấy túi đồ trên tay Bảo Trâm, Hải Tú mới hỏi.
  • Anh gật đầu đáp lại cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mua một số đồ cho đối tác.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ra là vậy.
  • Cô vẫn vui vẻ không hề hỏi anh tại sao lại đi chung với Bảo Trâm cũng không tỏ ra khó chịu. Anh đứng lặng nửa lời cũng không nói ra. Đã một ngày anh không nhìn thấy cô, một ngày không được ôm cô vào lòng. Anh nhớ cô, ngay bây giờ chỉ muốn đến bên cô nhưng nếu anh làm vậy sẽ cho cô thêm hi vọng. Anh phải để cô tự nguyện rời xa anh.
  • Bầu không khí yên lặng khiến Bảo Trâm cảm thấy nhàm chán. Cô ta nhìn hai người rồi lên tiếng.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Hải Tú, cô đến đây một mình sao?
  • Cô quay sang nhìn Bảo Trâm lắc đầu:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không, tôi đi với bạn.
  • Vừa dứt câu, từ sau lưng cô vọng lại một giọng nói:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Tú! Không phải anh nói ngồi đợi anh rồi à? Sao cứ đi lung tung thế?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em có đi lung tung đâu.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Còn cãi nữa hả? Thế đứng đây làm gì?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thì em...
  • Hải Tú định lên tiếng trả lời Hải Nam thì tiếng kho khan vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Lúc này, Hải Nam mới để ý đến người đứng trước mặt mình. Anh nhận ra Sơn Tùng, đứng bên cạnh là một cô gái. Khi nãy trên xe cô nói Sơn Tùng bận chuyện công ty bây giờ lại thấy ở trung tâm thương mại cùng một cô gái lạ mặt. Hải Nam quay sang nhìn Hải Tú chau mày ra hiệu giải thích. Cô hiểu ý anh nhưng chỉ biết cười cho qua chuyện.
  • Trong khi mọi người còn chưa kịp nói gì, Bảo Trâm đã lên tiếng:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Đây là người đi cùng với cô sao?
  • Hải Tú cười gượng gật đầu:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ừ, đây là bạn của tôi.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Hai người đi với nhau trông đẹp đôi thật đấy.
14
Lạnh nhạt