Hơn cả yêu. / Lại một lần chạm mặt
Hơn cả yêu.
  • Quỳnh Thu vui mừng với hạnh phúc của Bình An, nếu sau này Bình An vẫn mãi sống vui vẻ cùng với chồng mình như vậy thì sẽ tốt biết bao.
  • Trò chuyện phiếm đôi ba câu thì đã đến giờ làm việc, cả hai cũng tách ra. Bình An mở cửa phòng mình ra, cô đi vào bên trong, ngồi xuống chiếc ghế xoay và mở tài liệu trên bàn ra, đọc chi tiết từng bệnh án.
  • Lòng cô luôn dâng lên cảm giác hân hoan, cuộc sống hôn nhân gia đình này có lẽ sẽ như những quyển tiểu thuyết mà cô đọc, cô thầm cầu mong bản thân có thể sẽ chung sống với Tấn Thanh tới già, cùng sống cùng chết với nhau.
  • Điều ước đơn giản này, liệu có thành hiện thực?
  • Cô tin con người Tấn Thanh, tin tưởng anh ta nhất định sẽ không khiến cô thất vọng!
  • Trưa đến, Bình An đi ăn, lúc này lại nhận được điện thoại của Tấn Thanh.
  • Giọng điệu anh ta lúc nào cũng trầm ấm, mang đến cho người nghe sự thoải mái vô cùng:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em nghỉ trưa chưa?"
  • Bình An
    Bình An
    "Em vừa mới ra thôi. Anh cũng thế à?"
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Ừm, anh chuẩn bị mua cơm về ăn đây."
  • Bình An
    Bình An
    "Thế anh đi mua đi, nhớ đừng bỏ bữa đấy."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Anh biết rồi, em cũng ăn cơm nhé, còn đau bụng thì nhớ nói anh."
  • Bình An
    Bình An
    "Dạ."
  • Nói được vài câu thì cúp máy, khóe môi Bình An lại cong lên, yêu đương thật thú vị, phải chăng cô đã dần thích cảm giác này rồi?
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "E hèm."
  • Phía sau lưng bỗng vang lên thanh âm hắng giọng:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Nói vài câu thôi mà lại vui đến như vậy à?"
  • Bình An
    Bình An
    "Chứ sao nữa."
  • Bình An hào sảng đáp lời Quỳnh Thu, cô ngồi xuống chiếc bàn cạnh đó, đặt phần cơm trưa và điện thoại lên bàn.
  • Quỳnh Thu ngồi đối diện Bình An, không nhịn được trêu ghẹo lần nữa:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Con người ta, ai yêu rồi cũng khác, mùa xuân luôn rộn rã trong lòng."
  • Bình An
    Bình An
    "Cậu cũng yêu rồi, nên biết được cảm xúc của tớ chứ!"
  • Vừa nói xong câu này, Bình An chợt nhận ra bản thân đã lỡ lời nên vội sửa ngay:
  • Bình An
    Bình An
    "Tớ xin lỗi, tớ không cố ý..."
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Có gì phải xin lỗi chứ? Cậu không cần phải thấy có lỗi."
  • Quỳnh Thu không giận, tuy nhiên nét trầm buồn bỗng xuất hiện trên đôi mắt long lanh. Cô ấy vội giấu đi cảm xúc nhất thời, khôi phục lại bộ dáng bình thường, ra vẻ suy tư:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Ừm, lúc ban đầu yêu thì tớ cũng như cậu, không khác chút nào. Cậu nói đúng, tớ hiểu hết."
  • Nụ cười ngọt ngào của Quỳnh Thu như một nhát dao cứa vào trái tim Bình An, bất giác tim cô nhói đau âm ỉ.
  • Khi xưa Quỳnh Thu từng quen một người bạn trai, hiện tại anh ấy đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng, tuy nhiên cả hai cũng đã đường ai nấy đi, mặc dù Quỳnh Thu vẫn còn rất yêu người đàn ông kia.
  • Lý do khiến họ xa cách đó chính là hoàn cảnh gia đình, xuất thân của Quỳnh Thu và người đàn ông đó hoàn toàn đối lập, nếu không bị ép buộc thì có lẽ giờ đây Quỳnh Thu vẫn sẽ hạnh phúc bên bạn trai của mình.
  • Bình An
    Bình An
    "Quỳnh Thu..."
  • Bình An biết cô ấy lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ và mạnh mẽ, nhưng thực chất cô ấy rất yếu lòng. Càng nghĩ đến cô lại càng thấy xót xa, lời nói thốt ra cũng bị nghẹn cứng ở cổ.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Cậu đấy, sau này nhất định phải luôn vui tươi như hôm nay, mãi mãi như vậy!"
  • Quỳnh Thu không muốn nhắc lại chuyện cũ, cô ấy liên tục chuyển sang chủ đề khác.
  • Bình An
    Bình An
    "Ừm, nhất định."
  • Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó Bình An lại thấy bản thân thật có lỗi, vì cô chỉ mải mê với hạnh phúc của mình mà quên mất Quỳnh Thu từng trải qua những chuyện đau lòng.
  • Nhìn cô ấy lúc nào cũng tạo vỏ bọc cho bản thân, nhưng mấy ai có thể hiểu được trái tim nhỏ bé kia đang khao khát thứ gì?
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Cậu đừng bày ra vẻ mặt đó, chuyện của mình và anh ấy đã đi vào dĩ vãng rồi. Mình cũng đã sớm quên được anh ấy."
  • Thấy Bình An ăn cơm mà đôi mắt hiu hiu buồn, thế là Quỳnh Thu mới chủ động nhắc đến chuyện này, hòng muốn bạn thân mình yên tâm hơn, dù sao Bình An cũng mới đám cưới xong, không nên rầu rĩ vì bất cứ điều gì.
  • Bình An
    Bình An
    "Quỳnh Thu, mình tin sau này cậu sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng cậu!"
  • Bình An không muốn vạch trần những lời nói dối kia, năm xưa Quỳnh Thu đã gục lên vai cô mà khóc rất nhiều. Yêu một người thật khó, nhưng để quên người đó lại càng khó hơn nữa. Bình An chắc chắn Quỳnh Thu vẫn còn thương người đàn ông kia, cũng không biết bao giờ cô ấy mới có thể quên được anh ta.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Cảm ơn cậu."
  • Mi mắt cong vút nhẹ chớp một cái, lời nói thốt ra từ miệng Quỳnh Thu bỗng trở nên nhẹ tênh.
  • Khi đã ăn cơm trưa xong, trong lúc Bình An đang đi về khoa của mình thì bỗng dưng trước mặt cô lại xuất hiện một hình bóng quen thuộc, một người xuất sắc về cả tài năng lẫn ngoại hình.
  • Nhật Thiên đến bệnh viện để thăm một người bạn cũ đang điều trị tại nơi này, không ngờ lại gặp được Bình An. Hai người đứng nhìn nhau, mặt chạm mặt.
  • Giây tiếp theo, Nhật Thiên đã mở lời trước:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Trùng hợp thật, lại gặp cô nữa rồi."
  • Bình An
    Bình An
    "Vâng, tôi là bác sĩ ở bệnh viện này."
  • Nghĩ Nhật Thiên sẽ không biết cô làm ở đây nên Bình An đã nói ra, theo phép lịch sự cô bèn chào lại và hỏi một câu:
  • Bình An
    Bình An
    "Anh đến đây để khám bệnh sao?"
  • Nhật Thiên lắc đầu, anh không ngại ngần gì mà nói ra lý do của mình:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Không phải, tôi đến đây để thăm bạn mình, tranh thủ buổi trưa ấy mà."
  • Bình An
    Bình An
    "À, ra là thế."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Thôi cô cứ làm việc tiếp đi, tôi cũng trở về công ty đây."
  • Anh có ý rời đi, Bình An không cản:
  • Bình An
    Bình An
    "Vâng, chào anh."
  • Lúc cô vừa mới định cất bước rời đi thì bỗng dưng một cậu bé tầm năm sáu tuổi từ đâu xuất hiện, trên tay cầm theo một cái chong chóng, cậu bé ấy chạy nhanh như một cơn gió, lúc chạy ngang qua nơi này thì định phải Bình An. Bị một lực tác động vào người khiến cô không đứng vững, cả thân người trở nên chới với.
  • Cậu bé kia chắc có lẽ là vui đùa thái quá, chạy đi cũng chẳng quay đầu thêm lần nào nữa mà phi thẳng.
  • Hôm nay Bình An đi giày cao gót, vì bị đụng phải nên không giữ được thăng bằng, thế là cô liền theo quán tính mà ngã về phía trước. Trước mặt cô hiện tại chính là Nhật Thiên, có lẽ anh cũng không đoán được sự cố này sẽ xảy ra, vậy nên khi cô lao vào người anh thì anh cũng bị ngã theo.
  • "Bịch."
  • Âm thanh nặng nề vang lên, tấm lưng vững trãi của Nhật Thiên tiếp xúc với mặt đất ngay sau đó.
  • Kế tiếp, thân thể mảnh khảnh của Bình An cũng vì thế mà nằm đè lên người anh.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Hự."
  • Cổ họng người đàn ông phát ra âm thanh khe khẽ, đuôi mày anh bất giác cau lại. Bất ngờ nhất lúc này đó là, khi Bình An ngã xuống đất thì lại nằm trọn trong lồng ngực của Nhật Thiên, càng ngạc nhiên hơn chính là môi cô hiện tại đã chạm vào một thứ gì đó rất mềm mại. Là môi Nhật Thiên! Nụ hôn không đoán trước lại xuất hiện ngay chính thời khắc này, điều đó khiến không chỉ Nhật Thiên mà cả Bình An cũng ngỡ ngàng. Một thứ gì đó như một tia điện sáng lóe bỗng xoẹt ngang tâm trí Bình An, trống ngực cứ thế mà đập liên hồi. Bình An biết chuyện đã đi quá xa, cô vội vàng đứng dậy để tách người mình ra khỏi thân thể cường tráng dưới đất. Nhưng chân cô lúc này truyền đến cảm giác đau đớn, không tự chủ đứng vững được mà ngã phịch xuống đất.
  • Bình An
    Bình An
    "A."
  • Cô khẽ kêu thành tiếng, đôi mày thanh tú ngày càng cau chặt hơn.
  • Bấy giờ Nhật Thiên cũng đã hoàn hồn, vừa nghe thanh âm của cô gái thì liền bật dậy, anh ngồi xổm bên cạnh cô hỏi han:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Cô vẫn ổn chứ?"
  • Bình An đưa mắt nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của người đàn ông trước mặt, chẳng hiểu sao trái tim cứ "thình thịch" mãi không thôi.
  • Khoảng cách của cô và anh rất gần, Bình An có thể nhìn rõ bản thân mình trong đôi mắt sâu hút của Nhật Thiên, không biết cô có nhìn nhầm hay không, lại nhìn ra một tia lo lắng từ ánh mắt ấy.
  • Bình An
    Bình An
    "Tôi, tôi không sao."
  • Lời nói thốt ra không được trôi chảy, chính nụ hôn khi nãy đã khiến cô không được tự nhiên thế này.
  • Bình An muốn đứng dậy, nhưng chân cô lại không thể cử động được, cô biết chân phải đã bị trật. Trong tình huống này khiến cô nhất thời chẳng biết phải làm thế nào mới phải.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Cô bị trật chân rồi."
  • Nhật Thiên nhìn ra chân phải của cô không thể cử động được, anh biết chắc chắn cú ngã vừa rồi đã khiến cô đau điếng như vậy.
  • Dù sao cũng là đàn ông, anh không thể nào cứ thế xoay đầu rời đi mà bỏ lại Bình An ngồi phệch trên đất như vậy được, thế là anh đã chủ động đưa tay bế cô lên.
  • Bình An
    Bình An
    "Anh, anh..."
  • Cả cơ thể bị nhấc bổng đột ngột, Bình An muốn hỏi tại sao nhưng lại không thốt nên lời.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Cô bị thương rồi, để tôi đưa cô về phòng làm việc. Phòng cô ở chỗ nào?"
  • Nhìn nét mặt cương nghị gần trong gang tấc của Nhật Thiên, lòng Bình An dâng lên sự bồi hồi xao xuyến khó tả. Cô và anh khi nào gặp nhau cũng xảy ra sự cố, và lần nào cũng đụng chạm thân thể. Lần trước sắp ngã thì được anh ôm vào lòng, lần này còn hơn thế nữa, hôn đúng vào môi anh.
  • Bình An thật sự không hiểu, vì sao lúc cô xảy ra sự cố thì người xuất hiện luôn là Nhật Thiên, tất cả đều là vì trùng hợp sao?
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Đi lối nào mới đến được phòng làm việc của cô?"
  • Thấy Bình An cứ nhìn mình chăm chú, Nhật Thiên kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
  • Hơi thở nam tính phả vào gò má xinh đẹp của người con gái, khiến nó bỗng đỏ ửng. Cô vội chớp mi mắt hai cái rồi trả lời:
  • Bình An
    Bình An
    "Đi thẳng, quẹo trái, căn phòng cuối dãy hành lang là phòng của tôi."
  • Lời cô vừa dứt thì tiếng cộp cộp của giày da cũng vang lên, Nhật Thiên bước từng bước chậm rãi đi về phía trước.
  • Mùi hương nam tính của anh cứ thế quấn lấy khoang mũi của Bình An, nó mang đến cho cô cảm giác khó tả không nói nên lời.
  • Bình An
    Bình An
    "Lúc nãy... thành thật xin lỗi anh."
  • Mặc dù cô bị xô té nhưng dù sao cô cũng là người va vào anh, lại khiến anh ngã sõng soài trên đất, khi cô ngã vào lồng ngực của Nhật Thiên lại nghe được tiếng rên khe khẽ từ miệng anh, có lẽ là đau lắm. Suy cho cùng cô nên nói một câu xin lỗi đàng hoàng.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Nụ hôn đó... Tôi sẽ xem như không có gì và cũng sẽ không nói ra cho bất cứ người nào nghe, nhất là chồng cô để hai người không phải hiểu lầm nhau."
  • Lời nói xin lỗi của cô khiến anh liên tưởng đến việc này, anh nghĩ tí nữa thôi thì cô cũng sẽ đề nghị yêu cầu đó, dù gì cô và Tấn Thanh cũng mới hết hôn mà. Vậy nên anh đã mở lời trước, để cô không khỏi ngại ngùng khi nhắc đến.
  • Bình An
    Bình An
    "Hả? À, cảm ơn anh."
  • Bình An biết anh đã hiểu sai ý mình, đáng ra việc cô xin lỗi là vì đã khiến anh bị đau, nhưng nếu anh đã nghĩ và nói như thế cũng chẳng sao. Cô không nói chuyện nữa, cứ thế im lặng nằm trong vòng tay của anh.
  • Bình An có thể cảm nhận được Nhật Thiên là một người lịch sự, nhã nhặn, anh bế cô lên không phải vì muốn gần gũi cô, tất cả đều xuất phát từ ý tốt của anh. Hôm nay cô mặc váy dài ngang gối, nhưng chất vải không dày, lúc đầu khi bế cô thì tay anh đã vô tình chạm vào đùi cô. Có lẽ người đàn ông cũng nhận ra đó là điều không hay mặc dù đã cách một lớp vải, thế là anh liền cuộn tay mình lại để tránh tiếp xúc với cơ thể cô.
  • Đây là một hành động được chấm điểm cao trong mắt Bình An, Nhật Thiên thật sự rất lịch thiệp.
  • Đến cửa phòng, Bình An đưa tay vặn tay nắm cửa, Nhật Thiên cứ thế bế cô vào trong và đặt cô ngồi trên ghế. Anh không đứng dậy ngay, hành động tiếp theo của anh chính là ngồi xổm xuống để quan sát chân cô.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Để tôi nắn lại giúp cô."
  • Ý tốt lại một lần nữa bộc phát, Bình An vừa nghe xong thì vội từ chối ngay:
  • Bình An
    Bình An
    "Không cần đâu, anh không cần phải làm giúp tôi."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Cô đừng ngại, cứ xem tôi là một người bạn đi. Nếu muốn đứng và tham gia các cuộc đại phẫu thì cô phải ngoan ngoãn nghe lời."
  • Những câu từ của người đàn ông hoàn toàn mang theo sự thuyết phục đến cho Bình An, cô bất giác ngồi im mặc cho Nhật Thiên muốn làm gì thì làm. Tuy nhiên, hai ngón tay cô đã bấm nhẹ vào nhau lúc nào không hay.
  • Nhật Thiên tháo chiếc giày cao gót dưới chân Bình An ra, anh đưa tay nâng bàn chân trắng nõn nà của cô lên, giây sau đó liên đưa tay xoa bóp.
  • Động tác không nhanh không chậm, lại nhẹ nhàng vô cùng, như sợ làm mạnh thì cô sẽ bị đau.
  • Xoa một lúc Nhật Thiên mới ngẩng đầu lên nhìn Bình An, lúc này lại thấy cô nhìn mình chăm chú. Anh từ đầu đến cuối vẫn như vậy, luôn bình thản và thong dong, cánh môi mỏng nhếch lên:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Hộp cứu thương ở đâu vậy?"
  • Bình An
    Bình An
    "À, ở đây."
  • Bình An đưa tay mở ngăn tủ phía dưới, lấy ra một cái hộp đựng những dụng cụ cần thiết dùng để sơ cứu.
  • Nhật Thiên nhận hộp cứu thương từ tay cô, anh mở ra và lấy thuốc thoa lên da Bình An, điều này sẽ khiến chân cô nhanh chóng bình phục.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Cô là bác sĩ, chắc không cần tôi phải dặn dò đâu nhỉ?"
  • Cổ họng người đàn ông phát ra giọng nói trầm thấp, đâu đó xen lẫn ý cười khẽ.
  • Bình An "ừm" một tiếng, cô vẫn luôn ngại ngùng vì sự giúp đỡ của Nhật Thiên. Cứ cho là anh tốt bụng đi, nhưng dù sao cô vẫn cảm thấy kì kì ở đâu đó.
  • Bình An
    Bình An
    "Anh cũng rành lắm đấy, động tác đều rất chuyên nghiệp."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Khi xưa bạn gái của tôi hay bị ngã, do cô ấy thường không cẩn thận. Vậy nên tôi mới có kinh nghiệm như vậy."
  • Bình An lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt của chính bản thân mình.
  • Bàn tay Nhật Thiên bỗng khựng lại, giây sau đó liền nói:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Khi xưa bạn gái của tôi hay bị ngã, do cô ấy thường không cẩn thận. Vậy nên tôi mới có kinh nghiệm như vậy."
  • Bình An
    Bình An
    "À, ra là thế."
  • Bình An gật gù xem như đã hiểu.
  • Nhật Thiên không muốn đi sâu vào chủ đề vừa rồi vì dù sao nó cũng là một vết thương trong lòng anh, bấy giờ anh đã hoàn tất việc giúp Bình An thoa thuốc, vậy nên liền đóng hộp cứu thương lại và đứng lên.
  • Bình An
    Bình An
    "Anh Nhật Thiên, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều."
  • Bình An biết bản thân nói một lời cảm ơn không vẫn chưa đủ, nhưng cũng không thể mời anh đi ăn cơm hay gửi tặng anh thứ gì đó được, vậy nên chỉ biết cảm kích trong lòng.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu."
  • Nhật Thiên xua tay, xem như đây thật sự chỉ là một chuyện không đáng nhắc đến. Anh đưa tay xem đồng hồ rồi tạm biệt:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Tôi còn công việc cần phải xử lý, tôi về trước đây, hẹn gặp cô ở dịp khác."
  • Bình An
    Bình An
    "Phiền anh quá, hẹn gặp lại anh sau."
  • Bình An gật nhẹ đầu xem như cảm ơn lần nữa, vừa định đứng dậy thì người đàn ông đã nhìn ra ý đồ nên liền ngăn cản:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Không cần tiễn đâu, cô cứ tiếp tục làm việc của mình đi."
  • Bình An
    Bình An
    "Ừm, anh về thong thả."
  • Nhật Thiên không nán lại thêm, anh xoay gót rời đi ngay.
  • Ngồi trên ghế, đầu óc Bình An cứ liên tục nhớ lại những hình ảnh ban nãy. Nào là cô ngã lên người Nhật Thiên và hôn vào môi anh, nào là anh bế cô về phòng làm việc, rồi anh còn giúp cô nắn lại chân. Những hành động của anh đều toát lên sự dịu dàng và ôn nhu khó tả, tuy anh có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong thật ra lại là một trái tim ấm áp.
  • Bình An cảm kích lắm, đôi môi anh đào bất giác cười tươi.
  • Bỗng nhớ ra vấn đề gì đó thì cô liền lắc đầu, nụ cười rạng rỡ cũng thu lại ngay. Bình An tự nhắc nhở chính bản thân rằng, cô không nên có những suy nghĩ nhiều về Nhật Thiên vì dù sao anh cũng là sếp của Tấn Thanh, và cô cũng là gái đã có chồng. Hòng tránh những điều không đáng có xảy ra, ví dụ cô sẽ rung động cũng nên.
  • Nhưng không đâu, Bình An sẽ không bị những động tác vừa rồi của Nhật Thiên làm cho mê mẩn, bởi đối với cô thì Tấn Thanh vẫn là người đàn ông mà cô yêu, mỗi lần nhớ đến anh ta thì lòng cô lại rạo rực và thoải mái hẳn lên.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Chiều đến. Như thường lệ, sau khi tan làm Tấn Thanh liền đến bệnh viện đón Bình An và cả hai cùng trở về nhà. Cô ngồi phía sau Tấn Thanh, bàn tay ôm chặt lấy hông anh ta, vì không muốn giấu giếm anh ta bất cứ điều gì nên cô quyết định kể về việc bản thân đã gặp Nhật Thiên cho anh ta nghe.
  • Bình An
    Bình An
    "Hôm nay ở bệnh viện không ngờ em lại gặp được sếp anh, anh ấy nói anh ấy đi thăm một người bạn cũ cũng nằm viện ở đây."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Thế sao, trùng hợp vậy."
  • Tấn Thanh gật nhẹ đầu.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Anh ấy có nói chuyện gì với em không?"
  • Biết Tấn Thanh chỉ vô tình hỏi chứ không có ý gì, Bình An định sẽ nói việc mình va vào Nhật Thiên và hôn anh cho chồng nghe nhưng suy đi nghĩ lại thì bỗng chọn cách yên lặng. Dù gì đó chỉ là tình huống ngoài ý muốn, không nhất thiết phải nói ra vì có nói cũng chẳng được gì, đôi khi lại khiến Tấn Thanh không vui trong lòng thì không hay lắm.
  • Bình An quyết không hé môi nửa lời, cô lảng tránh:
  • Bình An
    Bình An
    "À, sếp của anh lạnh lùng và trầm tính lắm, em và anh ấy cũng chỉ nói đôi câu xã giao thì thôi, rồi ai lại làm việc của người nấy ý mà."
  • Tấn Thanh không chút nghi ngờ, thấy lời cô nói có lý nên gật đầu:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Đúng rồi, lúc nào Nhật Thiên cũng khó gần như vậy, lại rất kiệm lời nữa. Ít nói chuyện với em cũng không có gì khó hiểu."
  • Bình An tựa đầu vào lưng Tấn Thanh, cô không nói về vấn đề này nữa mà chuyển sang chủ đề khác, hỏi han anh ta này nọ về công việc hiện tại, cứ thế về đến nhà lúc nào không hay.
  • Nhớ lúc trưa Nhật Thiên có hứa với cô rằng anh sẽ không nói "sự cố" kia ra với bất kì ai, không hiểu sao cô lại tin tưởng anh vô điều kiện, cảm thấy một người như anh nhất định sẽ giữ lời hứa. Vậy nên cô mới chọn cách giấu Tấn Thanh, không nhất thiết phải nói ra.
14
Lại một lần chạm mặt