Hơn cả yêu. / Lưu luyến hình bóng của một người
Hơn cả yêu.
  • Cứ nghĩ lâu rồi không trở về chăm chút cho mộ ắt hẳn cỏ sẽ mọc lên nhiều và cả bụi bẩn. Nhưng khi đứng trước mộ của bố mẹ, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy xung quanh không hề có cỏ dại hơn nữa hai ngôi mộ được lau dọn rất sạch sẽ. Đặt bó hoa xuống trước mộ, cô thắp nhang vái lệnh bố mẹ mình ba cái. Đứng lặng trước linh cữu của hai người, cô tự hỏi không biết là ai đã thay cô chăm sóc mộ của bố mẹ. Phải chăng ở gần đã thuê người quản lý nghĩa trang?
  • Trong đầu cô xuất hiện khá nhiều câu hỏi nhưng không hề che lấp đi ý định ban đầu cô đến đây.
  • Thăm mộ mất khoảng chừng một tiếng, Hải Tú nhìn đồng hồ đeo tay bây giờ cũng đã gần hai giờ chiều. Cô cần mua sắm một vài đồ mới cho căn nhà và đồ ăn để nấu cho bữa tối rồi đến đón cu Sóc. Nghĩ rồi, cô nhanh chân bắt xe trở về trung tâm thành phố.
  • Đi dọc trên con đường Thụy Khuê, cô đưa mắt ngắm nhìn Hồ Tây. Bảy năm trước cô rời khỏi Hà Thành là vào mùa đông, bây giờ trở lại Hà Nội cũng đã sang thu. Đi dọc con đường này cô lại nhớ đến những kỉ niệm ngày xưa. Dù rằng đã dặn lòng phải quên đi mọi chuyện, bỏ mặc tất cả sau lưng nhưng việc này đối với cô không dễ dàng. Dừng chân cạnh bờ hồ, đặt hai tay lên lan can cô nhắm nghiền mắt lại đón những cơn gió từ xa thổi đến. Giữa ra sự nhộn nhịp, ồn ào thì nơi đây là chốn bình yên, thanh tịnh nhất của Hà Nội. Nơi đây cũng chất chứa nhiều kỷ niệm của cô đáng tiếc bây giờ chỉ còn lại trong nỗi nhớ.
  • Bỗng giọng nói của một người con gái vang lên bên tai khiến Hải Tú phải thoát khỏi nỗi nhớ của mình.
  • Diệu
    Diệu
    - Chị Tú!
  • Hải Tú quay đầu sang bên cạnh thì thấy một bóng hình quen thuộc. Ngầu mắt nhìn kỹ hơn cô nhận ra người đứng trước mặt mình chính là Diệu - cô bé giúp việc năm xưa.
  • Diệu vội chạy đến ôm chầm lấy cô, cảm xúc trong lòng vô cùng vui sướng. Diệu buông tay nhìn cô một lượt rồi nói:
  • Diệu
    Diệu
    - Chị Tú đã lâu không gặp chị. Dạo này trông chị xinh quá!
  • Cô cười đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chị vẫn vậy thôi không thay đổi gì nhiều. Thật không ngờ sau ngần ấy năm em vẫn nhận ra chị.
  • Diệu
    Diệu
    - Tất nhiên rồi. Mà thôi lâu lắm rồi chị em mình không gặp nhau chúng ta vào quán nước ở bên kia nói chuyện được không chị?
  • Hải Tú gật đầu đồng ý. Diệu háo hức khoác tay cô đi vào quán nước đối diện hồ Tây.
  • Gọi nước xong xuôi, ngồi đối diện với nhau Hải Tú là người mở lời trước:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Lâu rồi không gặp chồng em bây giờ chữ trạng hơn rất nhiều. Không giống cô nhóc năm xưa từng làm việc trong nhà chị.
  • Diệu gãi đầu đầy ngượng ngùng:
  • Diệu
    Diệu
    - Thì em cũng phải trưởng thành lên chứ chị. Bảy năm qua chị đã đi đâu? Cuộc sống hiện tại của chị có tốt không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bảy năm qua chị sống cùng với anh trai ở bên Mỹ cuộc sống cũng rất tốt. Lần này trở về Việt Nam là muốn định cư ở đây luôn.
  • Diệu
    Diệu
    - Thật vậy sao chị?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đúng rồi. Thế cuộc sống của em bây giờ ra sao? Chắc là đã tìm được một công việc tốt hơn rồi đúng không?
  • Diệu gật đầu nhanh nhảu đáp:
  • Diệu
    Diệu
    - Hiện tại thì em đang làm nhân viên cho công ty của cậu chủ. Lương cũng ổn định lắm chị.
  • Hai chữ “cậu chủ” lọt vào tai cô, không cần phải quá rõ ràng cô cũng biết người đó chính là Sơn Tùng. Cô im lặng không nói điều gì thêm gương mặt xinh đẹp ấy hơi cúi khiến mái tóc đen rủ xuống che đi một phần.
  • Diệu
    Diệu
    - Chị có điều gì muốn hỏi về cậu chủ không?
  • Lời nói của Diệu như một lời gợi mở. Hải Tú ngẩng đầu lên nhìn Diệu, nếu cô trả lời là không thì có nghĩa cô đang dối lòng mình có điều anh và cô đã kết thúc chuyện Anh sống ra sao cũng đâu còn liên quan đến cô. Vậy mà trong thâm tâm cô vẫn muốn biết thế rồi cô chọn cách im lặng không trả lời.
  • Nhìn thái độ bây giờ của Hải Tú, Diệu ngầm hiểu mọi chuyện. Cô ấy một hơi thật sâu nhẹ nhàng nói:
  • Diệu
    Diệu
    - Từ ngày chị đi căn nhà như bỏ hoang, cậu chủ suốt ngày cắm đầu vào công việc quên ăn quên uống và rất ít khi về nhà. Dường như bỏ quên bản thân mình luôn.
  • Hải Tú khẽ nở một nụ cười:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh ta bận rộn vì công việc hay là bận rộn lo cho cô gái của mình cũng nên?
  • Diệu tròn xoe mắt ngạc nhiên:
  • Diệu
    Diệu
    - Chị nói gì vậy làm gì có cô gái nào ở đây? Sau khi chị đi cậu chủ cắm đầu vào công việc. Sáng thì nhốt mình trong văn phòng tối về thì bầu bạn với mấy chai rượu. Cậu chủ ít khi giao tiếp bên ngoài và cũng không có bất kỳ cô gái nào khác. Chính vì như thế mà cậu chủ phải uống rất nhiều thuốc.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thuốc? Anh ấy bị bệnh? Có nghiêm trọng lắm không?
  • Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt Hải Tú. Diệu có chút bất ngờ trước phản ứng này của cô nên không nói tiếp khiến cho Hải Tú càng sốt sắng hơn.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Diệu! Em mau nói đi, anh ấy bị bệnh gì?
  • Diệu
    Diệu
    - Do không ăn uống đầy đủ lại thường xuyên uống rượu nên cậu chủ bị bệnh dạ dày. Đã nhiều lần cậu chủ phải vào bệnh viện tiếp sức, thuốc ở trong tủ cũng ngày một nhiều hơn. Anh Nguyên, bạn của cậu chủ đã nhiều lần khuyên ngăn nhưng dường như không có tác dụng.
  • Hải Tú nghe xong ánh mắt liền trở nên thẫn thờ có chút khó chịu trong tim. Không phải cô đã trả tự do cho anh rồi sao? Đáng lẽ giờ này anh anh phải sống hạnh phúc mình cạnh Bảo Trâm người con gái mà anh yêu chứ? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
  • Diệu
    Diệu
    - Chị Tú!
  • Giọng nói của Diệu vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Thu lại ánh mắt lơ đễnh, Hải Tú nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình tĩnh đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Có chuyện gì sao?
  • Diệu
    Diệu
    - Không có gì, chỉ là em thấy chị không nói gì nên mới lo lắng thôi. Chị vẫn ổn chứ?
  • Hải Tú mỉm cười:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chị ổn. Cảm ơn em.
  • Diệu gật đầu nhìn Hải Tú một lượt. Cô nén tiếng thở dài:
  • Diệu
    Diệu
    - Chị Tú, em nói điều này mong chị đừng giận em nhé!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Được, em nói đi!
  • Diệu
    Diệu
    - Em không biết hai người ly hôn nhau về vấn đề gì nhưng cậu chủ thực sự rất yêu chị. Suốt bảy năm qua cậu không quen thêm bất kỳ một cô gái nào cũng chưa từng dẫn ai về nhà. Làm việc từ sáng đến chiều muộn ở công ty, về tới nhà thì lại lên phòng mà cậu đã từng chuẩn bị cho con của hai người nhốt mình ở trong đó. Lúc trước em còn làm giúp việc ở nhà thì còn thường xuyên nấu cơm, giúp cậu chủ dọn dẹp nhà cửa. Những bức ảnh của hai người khi vẫn còn nguyên trong căn nhà chưa một lần xê dịch đi. Nhiều lần em còn thấy cậu chủ cầm ảnh của chị rồi nói xin lỗi. Bây giờ nghỉ việc rồi em cũng không biết cậu chủ ra sao nhưng cậu chủ gầy đi so với lúc trước nhiều lắm.
  • Cổ họng cô nghẹn ứ khi nghe những lời Diệu nói, hai hốc mắt đỏ hoa trực trào như sắp khóc. Cố che giấu cảm xúc của bản thân, cô gượng cười:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cảm ơn em vì buổi nói chuyện ngày hôm nay. Bây giờ chỉ cần có việc phải làm. Tạm biệt!
  • Dứt lời Hải Tú nhanh chóng rời đi, Diệu cũng chỉ kịp đứng dậy cúi đầu chào cô một cái. Cô đến quầy thanh toán tiền nước của cả hai rồi mới ra khỏi quán.
  • Đi dọc con đường nhỏ, trong đầu cô hiện lên biết bao suy nghĩ mông lung. Cô tự hỏi vì sao anh lại hành hạ bản thân mình như vậy. Đẩy cô ra xa, làm tổn thương cô đều là quyết định của anh ngay cả khi cô nói ly hôn anh cũng gật đầu đồng ý. Ngày anh nói người anh yêu là Bảo Trâm không phải cô, cô đã đau lòng đến nhường nào. Quyết định buông tay giải thoát cho cả hai để có cuộc sống tốt hơn liệu có phải sai lầm?
  • Suốt bảy năm qua có phải thừa nhận với chính mình rằng cô vẫn luôn nhớ đến anh. Đôi lúc cô thẫn thờ không biết dạo này cuộc sống của anh ra sao? Có hạnh phúc bên người mình chọn hay không? Cô thường xuyên lên trên mạng tìm kiếm thông tin về anh, bởi nếu việc kết hôn giữa anh và Bảo Trâm diễn ra thì các nhà báo sẽ đưa tin. Nhưng bảy năm không hề có một đám cưới nào diễn ra giữa hai công ty MTP và công ty DCT. Cô cho rằng họ đã tự tổ chức bí mật và không muốn có sự can thiệp của các nhà báo. Nhưng sau cuộc trò chuyện với Diệu thì suy nghĩ ấy của cô đã sai rồi.
  • Nếu bây giờ gặp anh, cô không biết bản thân phải cư xử ra sao và nói những gì. Việc năm đó cô gặp tai nạn không phải hoàn toàn là lỗi của anh, một phần do cô đã bất cẩn không chú ý xung quanh. Nhưng cô không thể chấp nhận việc anh lừa dối, trêu đùa tình cảm của bản thân. Hiện tại cuộc sống của cô đang rất tốt đẹp, bình yên và cô chỉ muốn tập trung lo cho cu Sóc. Những gì thuộc về quá khứ thứ không nên lặp lại.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Công ty VHT.
  • Sơn Tùng ngồi trong phòng cặm cụi xử lý đống văn kiện chất chồng như núi trên mặt bàn. Do thư ký Hải nghỉ việc nên chuyện sắp xếp các công việc đối với anh có chút khó khăn. Và tới giờ có một số công việc vẫn chưa giải quyết xong.
  • Không gian yên tĩnh trong phòng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa. Sơn Tùng không hề ngẩng đầu lên trực tiếp nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mời vào!
  • Một nhân viên từ bên ngoài bước vào trên tay còn cầm rất nhiều hồ sơ.
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Giám đốc đây là hồ sơ của những người đã thông qua vòng phỏng vấn.
  • Anh nhân viên đặt hồ sơ lên trước mặt Sơn Tùng. Anh nhìn tập hồ sơ xua tay nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không cần phải thông qua tôi đâu. Cậu báo lại với trưởng phòng nhân sự cứ chọn một thư ký có kinh nghiệm lâu năm, từng làm việc cho các công ty lớn bên nước ngoài thì càng tốt. Sau đó thì thông báo nhận việc, kêu ngày mai đến làm việc ngay lập tức.
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Vậy sếp không xem qua một lần sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không cần.
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Vâng, tôi hiểu rồi.
  • Nhân viên cầm tập hồ sơ lên rồi nhanh chóng rời khỏi phòng trả lại không gian tĩnh lặng ban đầu cho anh.
  • Cặm cụi làm việc được một lúc lâu anh mới dừng tay. Số công việc này thực sự quá nhiều một mình anh làm không xuể, cần phải có người ở bên hỗ trợ. Tựa lưng vào ghế, anh thẫn thờ nhìn tấm ảnh đặt trên bàn, đó chính là tấm ảnh chụp Hải Tú. Trong hình cô mặc một chiếc váy trắng và một nụ cười rất đẹp. Cứ mỗi lần cảm thấy mệt nhoài với công việc, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô mọi mệt nhọc trong anh đều tan biến. Sẽ không có một lời nào diễn ra được cảm xúc trong anh, bảy năm qua anh không ngừng nhớ về cô. Đã nhiều lần anh muốn điều tra xem hiện giờ cô đang ở đâu nhưng anh lại không thể cho mình một lý do để làm vậy.
  • Chợt, cánh cửa phòng đột ngột mở ra kèm theo đó là giọng nói của một người con gái.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh Tùng! Em đến thăm anh đây.
  • Sơn Tùng đưa mắt nhìn về phía cửa, đôi lông mày rậm chau lại thể hiện sự khó chịu. Anh hằn học:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bảo Trâm! Cô đến đây làm gì?
  • Bảo Trâm không thể để tâm đến sự bực bội của anh mà đặt hộp cơm trên tay xuống bàn, vui vẻ đáp:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Tất nhiên là em đến đây để thăm anh rồi. Em biết anh là một người cuồng công việc hay bỏ bữa nên em đã đích thân nấu cơm trưa cho anh. Anh mau nghỉ tay lại đây ăn cơm đi.
  • Bảo Trâm hào hứng bài từng món trong cặp lồng cơm ra bàn. Sơn Tùng vẫn ngồi im trên ghế không hề có dấu hiệu của sự di chuyển. Bằng một giọng lạnh lùng lãnh đạm, anh nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô mang những thứ này về đi, tôi sẽ không ăn đâu. Và tôi không muốn chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.
  • Bảo Trâm dừng tay ngẩng đầu lên đối diện với anh:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em chỉ muốn quan tâm anh thôi mà.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Những sự quan tâm của cô khiến tôi cảm thấy phiền phức. Mời cô về cho!
  • Sự tàn nhẫn, vô tâm của Sơn Tùng khiến Bảo Trâm đau lòng. Lần nào mang cơm tới đây cô cũng đều bị từ chối nhưng cũng không bao giờ bỏ cuộc. Đây đã là lần thứ ba trong tuần cô bị đuổi về rồi. Bảo Trâm hít một hơi thật sâu cố mỉm cười để trả lời anh nhưng ý định đó nhanh chóng vụt tắt khi cô nhìn thấy bức ảnh của Hải Tú trên bàn làm việc của anh.
  • Cơn tức giận phẫn nộ trong lòng bộc phát. Cô nắm chặt tay lại thành nắm đấm, gằn giọng hỏi:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Tại sao anh vẫn còn giữ hình của cô ta hả?
  • Sơn Tùng nhìn sang tấm ảnh bên cạnh, thờ ơ đáp lại:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chẳng lẽ tôi không được giữ nó? Đây là ảnh của vợ tôi, tôi đặt ảnh vợ tôi ở đây cũng cần phải hỏi ý kiến của cô sao?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Trịnh Sơn Tùng! Anh và Vũ Hải Tú đã ly hôn bảy năm trước rồi. Anh đừng sống mãi trong quá khứ nữa, có được không?
14
Lưu luyến hình bóng của một người