Hơn cả yêu. / Kiên trì
Hơn cả yêu.
  • Sơn Tùng lắc đầu xua tay:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu.
  • Nhìn vẻ mặt của Sơn Tùng, Hoàng Nguyên cũng không nói gì thêm.
  • Sơn Tùng ngồi ưu tư suy nghĩ. Bây giờ đã biết được sự thật người gây ra tai nạn cho bố mẹ Hải Tú Không hải anh đó là một chuyện tốt. Anh rất muốn quay lại với cô nhưng hiện tại cô đã có gia đình nên ước mong này sẽ không thể thành hiện thực.
  • Về phần của ông Phú, anh cũng đã giải quyết xong xuôi và đã cắt đứt hoàn toàn với ông ta. Hiện tại, anh không có bất kỳ mối lo ngại nào hay bí mật nào còn chôn giấu.
  • Căn phòng vốn tĩnh lặng nhanh chóng bị phá vỡ bởi giọng nói của Hoàng Nguyên:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Chuyện giữa mày và Hải Tú hiện tại đến đâu tao không rõ, nhưng tao nghĩ mày nên giải thích cho cô ấy. Đừng để vì một chuyện không đáng mà hiểu lầm nhau.
  • Sơn Tùng gật đầu rồi rời khỏi văn phòng. Cho dù đã kết thúc anh vẫn nên nói rõ mọi chuyện với Hải Tú để cô không hiểu lầm rồi suy nghĩ tiêu cực.
  • Giải quyết xong mọi chuyện ở công ty đến chiều, Sơn Tùng thu dọn đồ đạc trở về. Lái xe trên đường, rõ ràng anh muốn về nhà mình nhưng trong đầu lại nghĩ đến Hải Tú. Nhìn đồng hồ đeo tay, anh sực nhớ đến cu Sóc nhân tiện cũng tiện đường nên anh muốn đến nó.
  • Đỗ xe vào lề đường, anh đến cổng trường đợi cu Sóc. Một lúc lâu sau trường tan học, học sinh ra về rất nhiều. Anh ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh một hồi rồi phát hiện ra cu Sóc ở phía đằng xa. Sơn Tùng giơ tay lên ra hiệu:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Sóc! Sóc!
  • Nghe có người gọi tên mình, cu Dóc giật mình nhìn xung quanh. Nhận xa Sơn Tùng đang ở phía đối diện nó nhanh chân chạy tới ôm chầm lấy anh.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Chú!!!
  • Anh vòng tay bế nó lên thơm nhẹ vào má nó hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hôm nay Sóc học có vui không?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Dạ có, mà chú đến đây làm gì ạ?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chú đến đón sóc về nhà. Sóc có muốn đi với chú không?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Dạ có. Nhưng mà...
  • Cú Sóc có vẻ buồn bã. Ban đầu nó đồng ý nhưng rồi lại lắc đầu:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Cháu muốn đi với chú lắm nhưng mẹ cháu dặn là không được nói chuyện với chú nữa.
  • Sơn Tùng ngạc nhiên hỏi lại:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mẹ cháu không cho cháu nói chuyện với chú?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Vâng, mẹ cháu bảo nếu như chú có đến tìm cháu thì không được nói chuyện với chú. Cuộc trò chuyện này giữa cháu và chú, chú phải giữ bí mật không được nói với mẹ cháu nhé.
  • Anh chỉ nghe không đáp. Có lẽ, cô vẫn còn giận anh chuyện anh là người gây ra tai nạn cho bố mẹ cô nên mới bảo cu Sóc làm vậy. Anh nhìn cu Sóc, không hiểu sao mỗi lần nói chuyện với nó anh lại có cảm giác rất quen thuộc. Chợt, nhìn thấy đồng phục của cu Sóc anh hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cháu năm nay mấy tuổi rồi?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Dạ, 6 tuổi ạ!
  • Anh chau mày suy đi nghĩ lại câu trả lời của cu Sóc. Hôm trước khi chở Hải Tú về nhà nhà cô nói mình và chồng hiện tại đã kết hôn được năm năm vậy mà cu Sóc đã 6 tuổi. Chuyện này quả là kỳ lạ.
  • Đột nhiên, cu Sóc ngủ vậy vỗ vào vai anh liên tục:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ cháu đến rồi kìa, chú bỏ cháu xuống đi.
  • Anh giật mình vội vàng để cu Sóc xuống đất. Thật không may, lúc này Hải Tú đã đi đến và nhìn thấy cảnh tượng đó. Cô nhanh chân đi tới chỗ hai người rồi lên tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cu Sóc!
  • Thấy cô, cu Sóc vội vàng chạy đến bên, ánh mắt nhìn cô vẻ sợ hãi. Cô giận dữ lớn tiếng với cu Sóc:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải mẹ dặn con không được lại gần chú ấy rồi sao? Con không nghe lời mẹ hả?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con... Con...
  • Thấy cu Sóc sợ hãi, Sơn Tùng bênh vực:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em đừng mắng nó là anh tự ý đến đây.
  • Hải Tú quay sang phía anh chau mày:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tự ý? Ai cho anh quyền đến đón con tôi?
  • Hải Tú tức giận. Nhìn vẻ mặt của cô, cu Sóc thấy sợ hãi bởi đây là lần đầu tiên nó thấy mẹ nó giận dữ đến như vậy. Nó kéo nhẹ vạt áo cô thỏ thẻ:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi mẹ đừng tức giận như vậy được không? Chú ấy chỉ muốn tới đón con thôi mà.
  • Nhận ra sự bộc trực của mình, Hải Tú cố lấy bình tĩnh. Cô xoa đầu cu Sóc nhẹ nhàng nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Con ra xe ngồi đợi mẹ. Mẹ chuyện cần nói với chú.
  • Cu Sóc gật đầu nó quay sang vẫy tay tạm biệt anh rồi nhanh chân chạy đi. Đợi đến khi cu Sóc đi thật xa, cô mới nói chuyện thẳng thắn với anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Rốt cuộc là anh có muốn gì ở mẹ con tôi nữa? Chúng ta đã kết thúc rồi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh muốn chúng ta quay lại.
  • Câu nói của Sơn Tùng vừa khiến cô ngạc nhiên lại vừa buồn cười. Quay lại? Cô có thể quay lại với kẻ đã hại chết bố mẹ mình hay sao? Chuyện đó sao có thể xảy ra.
  • Cô hừ lạnh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Trịnh Sơn Tùng! Hôn nhân của chúng ta đã kết thúc 7 năm trước rồi. Tôi với anh không thể nào quay lại.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh không phải là người lái xe gây ra tai nạn cho bố mẹ em.
  • Anh đúng là rất biết cách làm cho người khác bất ngờ. Từ lúc anh nói muốn quay lại và giờ lại nói anh không phải người gây ra tai nạn, cô chỉ biết cười cho qua.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh tưởng tôi là con ngốc? Hay anh coi tôi là trò đùa. Mấy tuần trước anh còn nhận anh là người gây tai nạn bây giờ lại nói là không phải. Trịnh Sơn Tùng, tôi không phải là thứ để anh đem ra làm thứ tiêu khiển đâu.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh không đùa những lời anh nói là sự thật. Ông Phú, ông ta đã lừa anh nói rằng chính anh là người gây tai nạn. Nhưng sau khi điều tra kỹ lại anh mới biết bản thân bị lừa. Anh thực sự không phải là hung thủ! Làm ơn hãy tin anh.
  • Cô lặng nhìn anh, ánh mắt ấy không biểu lộ bất kỳ điều gì mà chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên má.
  • Sự im lặng của cô càng khiến anh rối bời hơn. Anh tiến đến nắm chặt tay cô khẩn khoản cầu xin:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Những lời anh nói đều là sự thật nếu em không tin anh có thể cho em xem bằng chứng. Để anh cho em xem.
  • Anh lục soát trên người mình thì nhận ra bản thân đã quên đem theo tập hồ sơ. Anh luống cuống nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đợi anh! Chỉ một chút thôi, anh sẽ chứng minh cho em thấy.
  • Dứt lời anh vội vàng chạy ra xe của mình lấy tập hồ sơ. Bằng tất cả sức lực mà mình có, anh nhanh chóng đem nó tới chỗ của cô. Anh sợ rằng chỉ cần mình chậm trễ một bước cô sẽ rời đi và không bao giờ nghe anh giải thích.
  • Quay trở lại chỗ cũ, dòng người bây giờ cũng đã bớt tấp nập vội vã. Dáng người nhỏ bé ấy vẫn đứng đợi anh, bóng cô ngả dài trên mặt đất, ánh chiều tà lướt qua làm gương mặt cô bừng sáng nhưng đôi mắt lại long lanh ngấn lệ.
  • Sơn Tùng mỉm cười rồi đi tới chỗ Hải Tú, anh vội vàng mở hồ sơ vội vàng giải thích:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em nhìn hai tập hồ sơ này mà xem đây mới chính là chiếc xe mà anh lái, còn đây là do người khác làm. Ông Phú đã tráo hai tập hồ sơ rồi nói dối để anh hiểu nhầm. Anh không phải là người gây ra tai nạn.
  • Cô nhìn anh rồi cầm lấy hai tập hồ sơ cẩn thận xem xét mà không nói một lời. Trong hai tập hồ sơ có ghi rõ ngày tháng, địa điểm, thời gian xảy ra tai nạn và những gì có liên quan. Nếu nhìn kỹ hơn cùng với những điều cô đã biết trước đó xâu chuỗi lại thì quả thực những lời anh nói đều là sự thật. Đọc xong những gì ghi trong hồ sơ cô cảm thấy nhẹ nhõm bởi anh không phải là người gây tai nạn. Nhưng cho dù có lại sự thật thì cho nữa thì hai người cũng đã kết thúc. Cô đưa tập hồ sơ cho anh, Anh nhìn cô mỉm cười với ánh mắt hi vọng vào một điều gì đó nhưng đáp lại hy vọng ấy lại là sự thờ ơ.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh không phải là người gây tai nạn?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đúng, anh không phải là người gây tai nạn. Vậy em có thể cho anh một cơ hội được không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không thể.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tại sao chúng ta vẫn có thể làm lại từ đầu?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chẳng còn lý do gì để chúng ta quay lại với nhau đâu. Đáng lẽ ra, anh nên nói cho em biết tất cả sự thật ngay từ đầu để chúng ta cùng nhau giải quyết, chứ không phải tự ý quyết định một mình.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh biết anh làm vậy là sai, là hồ đồ nhưng anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Bây giờ hiểu lầm đã không còn chúng ta có thể cho nhau thêm một cơ hội được không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Lúc nào anh cũng nói anh làm mọi thứ để tốt cho em như những gì anh làm em cảm thấy nó không hề tốt. Giá như lúc đó anh nói ra sự thật thì mọi chuyện đã không đi đến mức này.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chúng ta đã kết thúc rồi, đừng làm phiền nhau nữa.
  • Dứt lời, cô quay người rồi đi. Cô hiểu anh làm mọi chuyện đều vì không muốn cô đau khổ. Nhưng chính những gì anh làm, anh tự ý quyết định đã khiến cô tổn thương. Tình yêu của hai người đã kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn từ bảy năm trước cho dù có muốn cũng khó mà hàn gắn lại.
  • Nhìn cô bước đi anh không cam lòng bởi anh biết cô vẫn còn tình cảm với anh. Anh đã bỏ lỡ cô đến hai lần, lần này anh nhất định không buông tay.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cu Sóc cần có bố.
  • Cô dừng chân lại, hai mắt mở to ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh. Anh tiến lại gần cô nói lại câu nói khi nãy:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em không thể để cu Sóc sống mà không có bố được.
  • Cô lắp bắp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh... Anh nói gì vậy?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em không cần phải giấu nữa. Cu Sóc là con của anh.
  • Hải Tú sửng sốt không biết anh đã nghe thông tin này từ đâu. Cô cố giữ bình tĩnh đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Có lẽ đã có hiểu nhầm giữa đây rồi cu Sóc không phải là con của anh. Nó là con của tôi và chồng tôi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chồng sao?
  • Anh hừ lạnh nói tiếp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Lúc trước em nói em kết hôn được 5 năm năm vậy mà cu Sóc đã 6 tuổi. Còn điều này nữa, nhẫn kết hôn của em đâu?
  • Bị anh hỏi trúng tim đen, Hải Tú vội vàng giấu hai tay đi. Cô cúi gằm mặt xuống đúng không biết trả lời anh ra sao. Vốn dĩ cố định giấu kín chuyện này nhưng không ngờ lại bị anh phát hiện nhanh như vậy. Thái độ ngập ngừng, lấp lửng của cô càng khiến anh chắc chắn hơn.
  • Anh lên tiếng khẳng định lại một lần nữa:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cu Sóc là con anh!
  • Cô lảng tránh ánh mắt của anh phản bác lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chắc là anh đã nhầm lẫn gì ở đây rồi cu Sóc không phải con anh. Còn của chúng ta đã mất trong vụ tai nạn bảy năm trước rồi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em đừng nói dối nữa. Cu Sóc cần có bố, chẳng lẽ em định không cho nó nhận bố? Em hãy thừa nhận sự thật đi.
  • Cô nhìn thẳng vào mắt anh lần này cô biết bản thân không thể trốn chạy, cũng không thể nói dối thêm nữa. Nuốt nước mắt vào trong, cô nghẹn ngào:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Phải, cu Sóc là con của anh. Vậy năm trước tôi không hề bị sảy thai.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tại sao lại nói dối?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vì anh muốn tôi rời khỏi anh nên mới nói dối. Hơn thế nữa lúc đó đó anh đâu nói ra sự thật để chúng ta cùng giải quyết. Sơn Tùng, chúng ta thực sự đã kết thúc rồi đừng níu kéo nhau thêm nữa.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vậy còn con của chúng ta?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh cứ xem như là chưa hề có đứa con nào đi.
  • Dứt lời, Hải Tú quay người bỏ đi mà không một lần ngoảnh lại. Cô không buồn chuyện năm đó, cô chỉ buồn vì cả hai đã không đủ tin tưởng lẫn nhau để có thể cùng giải quyết mọi hiểu lầm. Giá như lúc đó anh nói cho cô biết khúc mắc của bản thân để cả hai cùng nhau vượt qua, thì có lẽ mọi chuyện đã không đi đến nước này, cu Sóc cũng đã có một gia đình hoàn hảo.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Những ngày sau đó không ngày nào mà Sơn Tùng không đến đứng trước cửa nhà Hải Tú. Sau cuộc nói chuyện hôm trước, cô đã cắt toàn bộ liên lạc với anh không gọi điện nhắn tin, cách duy nhất để có thể gặp cô là tới nhà. Vì không muốn cu Sóc thấy những cảnh này nên Hải Tú cái đưa cu Sóc sang chỗ Hải Nam ở tạm còn mình thì tiếp tục ở lại nhà của bố mẹ, bởi cô biết Sơn Tùng rất cứng đầu nếu không gặp được cô chắc chắn sẽ không từ bỏ.
  • Hôm nay vẫn sống như thường lệ, cô vừa đặt chân ra ngoài định đi tới siêu thị mua vài món đồ thì đã thấy anh đứng trước cửa nhà. Nhìn thấy cô, anh vội vàng đi tới:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em đi đâu? Để anh đưa em đi.
  • Cô thờ ơ lướt qua anh không trả lời lấy một tiếng. Anh lẽo đẽo theo sau cô vừa đi vừa nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em định ra ngoài mua đồ gì sao? Từ đây đến siêu thị còn xa lắm lên xe, anh chở đi. Cu Sóc đâu rồi sao dạo này anh không thấy nó. Có phải là con đang ở trong nhà không? Em cho anh gặp con một chút nhé?
  • Anh cứ liên tục lải nhải mãi bên tai cô không thôi. Do quá bực bội cô đứng khựng lại quay ngoắt người ra đằng sau, ngữ điệu vô cùng tức giận...
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh thôi ngay đi. Không phải tôi đã nói đừng làm phiền đến cuộc sống của nhau rồi hay sao? Tôi đã không muốn gặp anh thì anh cũng phải biết điều chứ. Ngày nào anh cũng đến đây làm tôi thấy rất phiền, công việc ở công ty anh không cần giải quyết à? Đến đó làm đi chứ?
  • Trước những lời trách móc từ cô, anh vẫn cười vui vẻ đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh chỉ muốn đến đây gặp con thôi. Với lại anh đang theo đuổi lại vợ cũ của mình, mình công việc ở công ty đã có người lo rồi. Điều quan trọng nhất anh cần làm bây giờ là đưa em và con trở về nhà.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ảo tưởng! Cu Sóc tôi đã gửi cho anh Nam trông nom rồi, anh cũng đừng đến đây nữa.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bố nó ở đây sao em không gửi lại gửi cho anh Nam làm gì. Em cho anh địa chỉ nhà đi anh đến đón cu Sóc về.
  • Hải Tú nhìn Sơn Tùng với vẻ mặt bất lực. Cô lắc đầu thở dài mấy cái rồi quay người bỏ đi không nói điều gì thêm. Sơn Tùng vẫn không từ bỏ mà nhanh chân đi theo cô. Những việc này của anh thực sự khiến khó. Cô đã dùng hết lời lẽ của mình thể nói thậm chí là đuổi anh đi vậy mà anh nhất quyết ở lại. Không còn cách nào khác cô đành phải mặc kệ để anh muốn làm gì thì làm.
  • Hải Tú bắt một chiếc taxi đến siêu thị mua đồ còn anh cũng đi theo sau cô. Suốt khoảng thời gian ở siêu thị, cô đi đến đâu thì đều có sự xuất hiện của anh. Cô mua cái gì anh cũng tham gia thêm ý kiến khiến cho buổi đi mua sắm của cô trở nên nhạt nhẽo, tâm trạng cũng không vui vẻ là bao. Mua vài thứ đồ dùng cần thiết, cô nhanh chóng kết thúc buổi mua sắm này rồi trở về nhà và anh vẫn theo cô dù ở bất kỳ nơi nào.
  • Về đến trước cửa nhà, Hải Tú đột ngột dừng lại, Sơn Tùng ở đằng sau đang đà đi về phía trước thấy cô dừng lại cũng nhanh chóng dừng theo may mà không bị ngã. Cô nhìn anh thật lâu gương mặt tỏa rõ vẻ khó chịu. Mãi đến một lúc sau cô mới lên:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Trịnh Sơn Tùng! Đây là lần cuối cùng tôi nói với anh, anh đi về đi. Dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật là hai chúng ta đã kết thúc. Anh làm như vậy càng khiến tôi khó xử thêm mà thôi.
  • Anh tỉnh bơ đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Có gì đâu mà khó xử chứ, kết thúc rồi thì chúng ta kết hôn lại có sao đâu. Cu Sóc cũng cần có bố, chẳng lẽ em không muốn hai bố con anh nhận lại nhau.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đừng lôi cu Sóc vào vấn đề của chúng ta. Anh biết không trong tình yêu nếu không có sự tin tưởng thì khó mà bền chặt lắm. Cho dù anh không phải là người gây ra tai nạn cho bố mẹ nhưng anh cũng đã không tin tưởng vào cuộc hôn nhân của chúng ta. Anh đã cho mình tự ý quyết định mọi chuyện, tự ý để tôi ra xa và bây giờ sau khi giải quyết xong anh lại muốn chúng ta quay lại. Mọi chuyện không dễ dàng như vậy đâu đau và không phải bất kỳ chuyện gì cũng có thể làm theo ý anh. Sơn Tùng, anh về đi đừng cố gắng nữa.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Anh xin lỗi, làm ơn cho anh thêm một cơ hội được không?
  • Anh vừa nói vừa níu lấy tay cô như thế đang níu giữ tình yêu của chính mình. Ánh mắt hiện rõ lên tia hy vọng.
  • Đáp lại sự mong chờ của anh là cái gạt tay của cô. Hải Tú im lặng không nói gì rồi quay lưng sờ vào trong đóng sầm cửa lại. Nhìn theo bóng cô khuất dần mà anh cảm thấy đau nhói trong lòng. Ngồi bệt xuống bậc thềm trước nhà, những ngón tay thon dài đan vào tóc khiến mái tóc anh trở nên rối bời. Năm đó là do anh hồ đồ. Cứ nghĩ rằng nếu để cô rời xa mình thì cô sẽ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng mọi thứ lại ngược lại với những gì mà anh nghĩ. Hai người bây giờ đều rơi vào tình cảnh khó xử bởi quyết định đó của anh. Sơn Tùng cứ như vậy mà ngồi trước cửa nhà Hải Tú không rời đi nửa bước. Anh nghĩ kỹ rồi, anh đã để cô vụt khỏi tầm tay một lần rồi. Anh không muốn rằng sai phạm này tiếp diễn thêm một lần nào nữa....
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Tối muộn.
  • Hải Tú ngồi trong phòng đọc sách. Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, sấm chớp vàng ầm ầm. Không hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác bất an. Hồi chiều nói chuyện rõ ràng với Sơn Tùng xong, cô cứ nhốt mình ở trong nhà không ra ngoài cũng không để tâm gì đến xung quanh. Ngồi trong phòng co nghĩ có lẽ sau khi nghe cô nói anh cũng đã trở về nên không để tâm gì thêm. Cô nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã gần 11 giờ đêm, cất quyển sách sang bên cạnh Hải Tú đứng dậy tiến đến phía cửa sổ định kéo rèm lại thì thấy dưới nhà Sơn Tùng vẫn đang đứng trước cửa. Cô nheo mắt nhìn kỹ hơn rồi mới khẳng định đó chính là anh. Cứ nghĩ anh đã về nhà từ hồi chiều nào ngờ anh vẫn đứng trước nhà đợi cô hơn nữa lại dầm mưa lâu như vậy. Hải Tú vội lấy điện thoại gọi điện cho anh nhưng anh vẫn đứng im như vậy không hề có phản ứng. Nhớ đến lúc trước Diệu từng nói anh đã phải vào bệnh viện hai, ba lần vì chứng đau bao tử, mà từ sáng đến giờ giờ cô vẫn chưa thấy anh ăn gì. Tâm trạng rối bời lúng túng, cô loay hoay một lúc rồi chạy vội xuống dưới nhà.
  • Cánh cửa gỗ vừa mở, cô thấy toàn thân anh ướt nhẹp, trên người toàn là nước mưa. Sắc mặt anh tái nhợt, đôi môi dần thâm lại, cô vội vàng đi tới che ô cho anh rồi buông lời trách móc:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải tôi đã nói anh đi về rồi sao? Anh ngốc thật hay là giả ngốc vậy hả? Trời mưa lớn như thế này mà lại đứng trước cửa mấy tiếng đồng hồ liền lại còn không lên tiếng gì nữa. Anh điên rồi sao?
  • Anh quay sang nhìn cô mỉm cười:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cuối... cuối cùng thì em cũng chịu ra gặp anh rồi.
  • Cô nhìn người đàn ông trước mặt anh ta đúng là một kẻ cứng đầu. Để tay anh đặt lên vai mình, cô nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tôi đưa anh vào nhà.
  • Anh vịn vào vai cô, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ. Cô dìu anh lên phòng nghỉ ngơi. Thấy quần áo trên người cho ướt hết, cô sang phòng Hải Nam tìm một bộ đồ rồi đưa cho anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thay quần áo ra đi, đừng để bị cảm.
  • Đôi bàn tay run rẩy của anh giơ ra trước cầm bộ quần áo mà cô đưa. Nhận ra điều bất thường, cô vội đưa tay sờ trán anh.
  • Nóng!
  • Rất nóng!
  • Có lẽ khi nãy do dầm mưa quá lâu nên anh bị cảm.
14
Kiên trì