Hơn cả yêu. / Khó khăn
Hơn cả yêu.
  • Cô xoa đầu cu Sóc, trong lòng cảm thấy an tâm vì Sóc là một đứa trẻ hiểu chuyện. Chợt, cô nhận ra trên tay cu Sóc có cầm một cây kẹo. Lấy làm lạ, cô hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cây kẹo này là ai cho con vậy Sóc?
  • Nghe cô hỏi, cu Sóc nhìn cây kẹo trên tay à lên một tiếng mỉm cười:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Dạ, khi nãy con đi chơi có va phải một chú đẹp trai ở đằng kia kìa. Con đứng nói chuyện với chú ấy một hồi lâu rồi chú ấy cho con cây kẹo này đấy mẹ.
  • Hải Tú chau mày tỏ vẻ không hài lòng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải mẹ đã dặn con không được là không được nói chuyện với người lạ sao? Bây giờ con lại dám nhận đồ của người ta nữa. Lỡ như người đó có ý định xấu bắt con đi thì mẹ biết làm thế nào?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con xin lỗi mẹ nhưng mà mẹ yên tâm đi. Chú ấy là người tốt, chú ấy đỡ con dậy hỏi thăm con có đau không rồi cho con kẹo nữa. Nếu chú ấy là người xấu thì đã bắt con đi từ rất lâu rồi. Mẹ đừng quá lo lắng nhé! Con vẫn ở đây cơ mà.
  • Hải Tú thở dài ngao ngán khẽ lắc đầu bó tay trước lời ngụy biện của con trai mình. Thằng bé không những hiểu chuyện mà còn rất tinh ranh. Mới có tí tuổi đầu mà lý do lý chấu hơn cả người lớn, đôi khi cô tự hỏi không biết nó giống tính ai mà lời nói lại sắc bén như vậy.
  • Bất chợt, trong một khoảnh khắc nào đó cô sực nhớ ra một chuyện khiến cho tâm trạng không vui, ánh mắt cũng trở nên thẫn thờ vô tình nhìn chăm chăm về một phía.
  • Cu Sóc nghiêng đầu nhìn mẹ mình. Nó nhận ra thái độ của mẹ nó lúc này rất giống thái độ của chú đẹp trai khi nãy, Nó đưa tay ra trước mặt cô quơ quơ vài cái ra hiệu:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi! Mẹ ơi!
  • Hải Tú vội thu lại sự mất tập trung của mình rồi nhìn cu Sóc nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sóc, đã muộn rồi chúng ta về thôi. Hôm nay, mẹ sẽ nấu cho con những món con thích nhé.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Vâng ạ, chúng ta mau về nhà thôi.
  • Cu Sóc vui mừng nắm lấy tay Hải Tú kéo đi, cô cũng vui vẻ nhanh chân bước theo con rời khỏi sân bay.
  • Sơn Tùng vẫn ngồi trên hàng ghế bằng dài đợi đối tác. Nhìn đồng hồ, tính đến thời điểm hiện tại cũng đã muộn gần hai tiếng, không biết bên kia có xảy ra vấn đề gì mà để anh đợi lâu như vậy. Sơn Tùng có chút khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi chờ đợi thêm một lát.
  • Khoảng chừng 10 phút sau, một cô gái ăn mặc sang trọng kéo một chiếc vali to tiến đến chỗ anh khẽ hỏi:
  • Hoàng Diệu Thu
    Hoàng Diệu Thu
    - Xin lỗi! Không biết anh có phải là Sơn Tùng, giám đốc công ty VHT không?
  • Sơn Tùng đứng dậy nhìn cô gái trước mặt một lượt. Bằng một giọng điệu ngờ vực, anh hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô là?
  • Chưa để anh nói hết câu, cô gái kia đã lên tiếng:
  • Hoàng Diệu Thu
    Hoàng Diệu Thu
    - Chào anh, tôi là Hoàng Diệu Thu người đại diện bên đối tác có CCK. Công ty đang hợp tác với bên anh.
  • Nghe xong, Sơn Tùng liền nở một nụ cười xã giao đáp lại:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vâng, chào cô, Tôi là Sơn Tùng, giám đốc của công ty VHT.
  • Anh đưa tay ra trước, hiểu ý Diệu Thu cũng nhanh chóng bắt tay lại.
  • Hoàng Diệu Thu
    Hoàng Diệu Thu
    - Xin lỗi anh vì đã bắt anh đợi gần hai tiếng đồng hồ. Bên phía nhà bay gặp sự cố nên không thể bay về đây theo đúng hẹn. Tôi đã cố liên lạc với anh nhưng bất thành. Mong anh bỏ qua sự bất cẩn này của tôi.
  • Sơn Tùng xua tay:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô đừng để tâm! Việc bên nhà bay xảy ra trục trặc là chuyện không mong muốn xảy ra. Cô cũng không cần cảm thấy áy náy về chuyện này đâu, tôi không để tâm nhiều lắm!
  • Hoàng Diệu Thu
    Hoàng Diệu Thu
    - Cảm ơn anh!
  • Sơn Tùng nhìn xuống đồng hồ đeo tay suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bây giờ cũng đã muộn, chắc là cô chưa ăn gì đúng không?
  • Diệu Thu mỉm cười gật đầu ngại ngùng.
  • Thấy vậy, Sơn Tùng nói tiếp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vậy thì tôi mời cô ăn tối nhân tiện chúng ta có thể bàn bạc kỹ lưỡng hơn về bản hợp đồng của dự án lần này, Cô thấy sao?
  • Hoàng Diệu Thu
    Hoàng Diệu Thu
    - Cũng được! Chúng ta đi thôi.
  • Sơn Tùng gật đầu nhường đường cho Diệu Thu đi trước còn mình thì nhanh chóng theo sau.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Nhà hàng Lam Sơn.
  • Sơn Tùng kéo ghế cho Diệu Thu rồi nhanh chóng ngồi xuống đối diện. Lúc này nhân viên trong nhà hàng đi tới chỗ hai người. Đặt thực đơn xuống bàn nhân viên hỏi:
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Hai người muốn dùng gì ạ?
  • Sơn Tùng chăm chú nhìn thực đơn rồi quay sang phía Diệu Thu:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô muốn ăn gì?
  • Diệu Thu mỉm cười đáp:
  • Hoàng Diệu Thu
    Hoàng Diệu Thu
    - Cho tôi một phần bò sốt vang.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi cũng vậy và thêm một rượu vang.
  • Nhân viên nhanh tay ghi lại những món và hai người gọi rồi cúi đầu rời đi. Bây giờ trên bàn ăn chỉ còn lại hai người, Sơn Tùng mới bắt đầu vào cuộc nói chuyện.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mọi giấy tờ liên quan đến dự án lần này tôi đã gửi qua cho bên cô. Cô đọc qua thấy thế nào?
  • Hoàng Diệu Thu
    Hoàng Diệu Thu
    - Bên chúng tôi rất hài lòng về dự án. Lần này có dịp qua Việt Nam, tôi muốn ký hợp đồng luôn với bên anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nếu được như vậy thì tốt quá!
  • Sơn Tùng trong lòng rất vui vì không nghĩ rằng hợp đồng lần này lại được ký nhanh như vậy. Tuy không phải là một dự án lớn nhưng nó sẽ giúp công ty tăng doanh số đồng thời cổ phần trên sàn chứng khoán cũng cao hơn. Một công đôi việc.
  • Nhân viên mang một chai rượu vang đặt lên trên bàn.
  • Sơn Tùng mở chai rượu rót vào ly cho Diệu Thu. Cô ta mỉm cười gật đầu rồi hỏi:
  • Hoàng Diệu Thu
    Hoàng Diệu Thu
    - Công ty bên anh đang hợp tác với DCT đúng không?
  • Bàn tay đang cầm rượu của anh chững lại rồi nhanh chóng hạ chai rượu xuống bàn. Anh ngạc nhiên:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chắc là cô nhầm rồi công ty chúng tôi chỉ đang hợp tác với một mình bên cô.
  • Diệu Thu lắc đầu:
  • Hoàng Diệu Thu
    Hoàng Diệu Thu
    - Ý tôi không phải là công ty mà anh đang quản lý mà là tổng Công ty MTP.
  • Lúc này Sơn Tùng mới hiểu ra ý của Diệu Thu. Dù anh đang quản lý một công ty riêng nhưng trên thực tế công ty VHT vẫn là một trong những chi nhánh của MTP. Có lẽ trong bản hợp đồng có khi nên Diệu Thu mới chú ý tới. Rời khỏi MTP với lý do bên đó đang hợp tác với DCT nên anh không muốn nhắc lại bây giờ lại được hỏi anh không thể không trả lời.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đúng là bên tổng công ty của chúng tôi đang hợp tác với DCT. Chắc cô cũng biết đến dự án ở quận 7 vừa mới đưa vào hoạt động vài hôm trước.
  • Hoàng Diệu Thu
    Hoàng Diệu Thu
    - Chính vì biết đến dự án đó mà tôi mới đồng ý hợp tác với bên anh. Tuy nhiên Tôi không nghĩ DCT là nơi các anh có thể gắn bó lâu dài.
  • Sơn Tùng cau mày khó hiểu. Hiện tại trên thị trường Việt Nam ngoài những công ty trực thuộc chi nhánh của ông Phú ra thì DCT là công ty có quy mô lớn. Các công ty lớn vừa trên cả nước ai lại không muốn hợp tác với DCT? Câu nói này của Diệu Thu khiến anh có chút nghi hoặc. Anh tò mò hỏi lại:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tại sao bên đó lại không phải là nơi gắn bó lâu dài? Tôi thấy công ty đó cũng ổn đấy chứ!
  • Hoàng Diệu Thu
    Hoàng Diệu Thu
    - Có những thứ chúng ta tận mắt nhìn thấy nhưng chưa chắc đã là sự thật.
  • Diệu Thu nở một nụ cười đầy ẩn ý. Còn anh thì hoàn toàn không hiểu hết được ý nghĩa trong câu nói của cô ta.
  • Nhận ra tính chất của cuộc trò chuyện đang đi quá mục đích ban đầu của nó, Diệu Thu liền lảng tránh sang chuyện khác:
  • Hoàng Diệu Thu
    Hoàng Diệu Thu
    - Dù sao tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở anh như vậy thôi. Chúng ta nên bỏ qua chuyện này sang một bên và cùng nâng ly chúc mừng việc hợp tác của hai công ty.
  • Sơn Tùng cười gượng nâng ly uống cùng Diệu Thu nhưng trong lòng anh lại dấy lên một nỗi suy tư.
  • Nếu như đã không biết thì sẽ không thắc mắc nhưng đằng này Diệu Thu lại úp úp mở mở như vậy khiến anh càng tò mò hơn. Công ty của Diệu Thu làm công ty quy mô vừa không quá lớn. Có điều công ty này trụ sở bên Mỹ, cũng là nơi công ty mẹ của DCT đang hoạt động nên anh không thể xem nhẹ những gì mà Diệu Thu nói. Rời khỏi Hoàng Minh không có nghĩa anh cắt đứt toàn bộ liên lạc với nó. Dẫu sao cũng là người thành lập, anh cũng có một phần trách nhiệm trong đó.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 10 giờ đêm.
  • Trong một ngôi nhà nhỏ tọa lạc ở góc phố vắng của Hà Thành. Ánh đèn vàng từ chiếc đèn đặt trên vàng vẫn còn hắt ra ngoài khung cửa sổ. Hải Tú chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính ở phía đối diện không chợp mắt. Cô di chuyển con chuột lên xuống liên tục rồi ghi chép vào cuốn sổ tay bên cạnh. Trông như thể cô đang tìm kiếm thứ gì đó.
  • Không gian trong phòng gần như tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên.
  • Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra cu Sóc từ bên ngoài bước vào. Thấy mẹ mình vẫn ngồi trên bàn làm việc, nó đi tới bên hỏi:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi! Sao giờ này mẹ chưa ngủ?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mẹ đang bận một số việc. Sóc đi ngủ trước đi nhé, không có mẹ kế bên con vẫn ngủ ngoan mà phải không?
  • Cơn ngái ngủ ập đến khiến nó ngáp dài một cái, đưa tay lên dụi mắt gật đầu đáp:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Vâng vậy con đi ngủ trước. Mẹ cũng mau chóng đi ngủ nhé đừng thức khuya làm việc.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mẹ biết rồi. Yêu con!
  • Cô thơm nhẹ lên má cu Sóc. Cu Sóc lật đật lời khỏi phòng đi ngủ. Nhìn dáng đi lúc ngái ngủ của nó trông thật buồn cười. Khi cánh cửa phòng đóng lại cô mới tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
  • Trở về Việt Nam một mình mọi thứ ban đầu đối với cô có chút khó. Căn nhà này do trước kia bố mẹ cô để lại nên việc ăn ngủ sinh hoạt ở đâu không còn là nỗi lo. Điều khiến cô quan tâm bây giờ là tìm được một công việc ổn định và tìm trường cho cu Sóc học. Từ tối đến giờ cô xem trên mấy trang web tìm việc nhưng không có chỗ nào ưng ý. Vào những công ty lớn cô sợ sợ số lượng công việc nhiều lại không có thời gian cho cu Sóc. Và dĩ nhiên trong quá trình tìm kiếm cô cũng phải loại bỏ một số công ty đang hợp tác với công ty của Sơn Tùng. Cô không muốn bản thân rơi vào tình cảnh gặp lại chồng cũ chốn công sở. Nói thẳng ra thì cô không muốn đối diện với anh.
  • Nước trên mấy trang web một hồi vẫn không tìm ra được một công việc, Hải Tú dần cảm thấy đuối sức. Đang trong lúc tuyệt vọng nhất thì tiếng chuông điện thoại bên cạnh reo lên. Hải Tú đưa mắt nhìn màn hình, là số của Thảo Trang người bạn thân hồi Đại học. Cô liền nhấc máy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Alo?
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Mày đã về Việt Nam chưa? Đang sống ở đâu? Cu Sóc thế nào? Có cần giúp đỡ gì không?
  • Cô vừa nói được một tiếng thì Thảo Trang đã dành hết lời. Việc về Việt Nam cô chỉ nói nói với Thảo Trang bởi cô biết sẽ có những lúc cô cần đến sự giúp đỡ của một người ở đây. Họ hàng thì không có nên nên người duy nhất cô có thể tin tưởng là Thảo Trang.
  • Trước những câu hỏi dồn dập của Thảo Trang, Hải Tú chỉ thở dài một tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tao về Việt Nam từ hồi chiều rồi. Cu Sóc đang ngủ nên không thể nói chuyện với mày được. Đợi khi nào rảnh tao đưa nó đến gặp mày.
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Tiếc thật! Mà mày về sao không gọi điện để tao đến đón. Bây giờ mày đang sống ở đâu? Thế nào?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Hiện tại tao đang sống ảnh trong căn nhà cũ mà bố mẹ để lại. Dù sao thì cũng chỉ đi Mỹ có bảy năm nên khi về đây cũng không có quá nhiều khó khăn. Mày đừng lo!
  • Bên kia đầu dây im lặng khoảng chừng vài phút như thể đang suy nghĩ điều gì. Chừng một lúc sau giọng nói lanh lảnh của Thảo Trang lại vang lên:
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Thế thì cũng tốt. Tao chỉ sợ mày không có chỗ ở thôi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Yên tâm tao tự biết lo cho bản thân và con.
  • Thảo Trang thở dài ngữ điệu có phần lo lắng:
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Mày về đây mà không nói với anh Nam đúng là một chuyện bất cập.
  • Nghe Thảo Trang nhắc đến Hải Nam, Hải Tú sốt sắng nhắc nhở:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mày đừng nói chuyện này với anh Nam. Nếu không anh ấy sẽ về Việt Nam lôi tao qua Mỹ trở lại mất. Năm năm qua mẹ con tao đã làm phiền anh ấy nhiều rồi, bây giờ tao muốn tự mình làm mọi việc mà không cần đến sự giúp đỡ của anh ấy.
  • Vẫn là khoảng không gian tĩnh lặng, Thảo Trang dường như hiểu được ý của cô bạn thân nên thôi không nhắc đến vấn đề của Hải Nam. Tuy nhiên Thảo Trang cũng không giấu được nỗi niềm lo lắng. Hải Tú về Việt Nam không chị đi một mình mà còn dẫn theo đứa con nhỏ. Làm mẹ đơn thân rất khó khăn rồi còn bao nhiêu thứ phải lo Thảo Trang sao có thể để bạn mình vất vả như vậy.
  • Chợt, sực nhớ đến một chuyện Thảo Trang vội lên tiếng hỏi:
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Mày bỏ hết công việc ở bên Mỹ về đây sống. Thế mày đã tìm được công việc mới chưa?
  • Cô chẹp miệng đầy ngao ngán:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vẫn chưa! Tao lên mạng tìm suốt từ tối đến giờ vẫn không không nộp được hồ sơ vào công ty nào ưng ý.
  • Hải Tú vừa dứt lời, Thảo Trang đã niềm nở giới thiệu như thể chỉ chờ cô nói ra câu nói này.
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Tao biết một công ty đang tuyển thư ký. Mày có thể nộp đơn vào đó xin việc.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thật vậy sao? Nhưng công ty đó liệu có...
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Mày yên tâm đây là một công ty vừa và tất nhiên là không có sự góp mặt của Sơn Tùng. Dù sao thì mày cũng có kinh nghiệm làm việc với chức vụ là thư ký ở bên Mỹ bảy năm nên tao nghĩ mày sẽ được nhận thôi.
  • Đang trong lúc khó khăn lại vô tình nhận được sự giúp đỡ bất ngờ thế này, Hải Tú cảm thấy vô cùng vui mừng. Cô nhanh chóng đồng ý vui vẻ đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nếu vậy thì mày gửi thông tin của công ty đó qua mail cho tao.
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Được, lát tao sẽ gửi. Bây giờ cũng đã muộn rồi. Công việc thì được giải quyết xong mày cũng nên đi ngủ sớm đi. Đừng thức khuya rồi ảnh hưởng đến sức khỏe.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cảm ơn mày.
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Ơn nghĩa gì bạn bè với nhau cả. Thôi, ngủ ngon!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tạm biệt!
  • Hải Tú cúp máy, miệng bất xác đỏ một nụ cười. Công việc đã giải quyết xong, việc tìm trường cho cu sóc cũng sắp xếp ổn thỏa. Bây giờ thì cô có thể nghỉ ngơi rồi.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng sớm hôm sau.
  • Hải Tú lục đục trong nhà bếp chuẩn bị bữa ăn sáng. Lúc này, cu Sóc cũng đã thức dậy. Nó xuống dưới nhà thấy mẹ đang nấu nướng thì nhanh chân chạy đến ngồi lên ghế ở bàn ăn. Cái miệng lanh chanh hỏi:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Hôm nay chúng ta đi đâu hả mẹ?
  • Cô cười đặt dĩa thức ăn lên bàn nó đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Hôm nay mẹ phải đi có việc nên sẽ đưa con đến đến nhà trẻ. Con ở đó phải ngoan chơi cùng với các bạn nhớ chưa?
  • Cu Sóc cảm thấy không vui mặt nó xuống làu bàu:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con lớn rồi mẹ đừng đưa con đi nhà trẻ nữa. Hai mẹ đưa sóc đi cùng với mẹ. Sóc hứa sẽ ngoan không làm phiền đến mẹ đâu.
  • Cô cười tươi, lắc đầu:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chỗ này mẹ không thể đưa con đi cùng được. Nếu con ngoan ngoãn tới nhà trẻ chiều về mẹ sẽ mua kẹo cho Sóc.
  • Cu Sóc chần chừ đắn đo một hồi rồi gật đầu đồng ý.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Thế mẹ nhớ mua nhiều kẹo cho Sóc nhé.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ừ, mẹ biết rồi. Con mau ăn đi!
  • Cu Sóc cười tít mắt nhanh chóng ăn bữa sáng. Hải Tú cũng ngồi xuống bên cạnh cùng ăn với con.
  • Khoảng 30 phút sau, sau khi đã đưa cu Sóc đến nhà trẻ Hải Tú gấp gáp đến công ty để phỏng vấn. Nghe Thảo Trang nói công ty này hiện đang cần thư ký gấp nên mới mở cuộc phỏng vấn ngay trong hôm nay. Đêm qua do cô mệt quá nên chưa thể xem thông tin của công ty nhưng vì Thảo Trang giới thiệu nên cô cũng an tâm mà đến phỏng vấn. Cách thức tổ chức phỏng vấn cũng giống như những công ty khác. Hải Tú đã quá quen với việc này nên không có gì bỡ ngỡ. Cuộc phỏng vấn diễn ra mất gần một buổi sáng bởi số lượng người tham gia rất nhiều.
  • Hải Tú nhìn sơ qua công ty một lượt, đây không phải là một công ty quá lớn nhưng không hiểu sao số lượng người tham gia phỏng vấn lại nhiều như vậy. Phải chăng còn một lý do nào khác ở đằng sau? Những câu hỏi ấy cứ xuất hiện liên tục trong đầu của Hải Tú. Nhưng rồi cô cũng không để tâm quá nhiều đến nó mà tập trung vào việc của mình.
  • Kết thúc buổi phỏng vấn Hải Tú đi tới thăm mộ bố mẹ. Đã 5 năm rồi cũng không về nên điều đầu tiên cô muốn làm khi đặt chân tới Hà Nội là tới thăm mộ bố mẹ. Cô mua một đóa hoa cúc vàng được bó thật đẹp, một giỏ hoa quả và nhang đến mộ. Trong lòng cô dâng lên cảm xúc bồi hồi.
14
Khó khăn