Hơn cả yêu. / Kết thúc thật rồi!
Hơn cả yêu.
  • Đối với Hải Nam, đây không phải là một yêu cầu mà là một thỉnh cầu đến từ em gái anh. Có lẽ người con gái trước mặt anh bây giờ đã chịu quá nhiều tổn thương không thể tiếp tục nên mới buông tay. Là một người anh, anh sẽ vui mừng nếu như như cô được hạnh phúc. Còn nếu cô chỉ toàn chịu đau thương, anh luôn sẵn sàng dang rộng vòng tay đón cô về với tình thương của gia đình.
  • Anh nắm lấy đôi bàn tay gầy gò nhỏ bé ấy rồi nói:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Chỉ cần em muốn anh luôn sẵn sàng giúp đỡ. Em nghỉ ngơi đi, chuyện giấy tờ hộ chiếu anh sẽ lo hết cho em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cảm ơn anh!
  • Anh định cười khẽ gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh đi giải quyết một số công chuyện.
  • Sau khi anh đi, cô chỉ còn một mình với nỗi cô đơn. Ngồi trên giường bệnh, nhìn đơn ly hôn thật lâu, chăm chú một hồi rồi cô lấy chiếc bút trong ngắn kéo tủ dứt khoát ký tên lên giấy chấm dứt hoàn toàn với quan hệ của hai người.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Hai tuần sau.
  • Hà Nội chính sức đón những đợt gió đông lạnh lẽo và cũng đón những cuộc chia ly.
  • Dù chỉ mới hai tuần trôi qua nhưng đối với cô như hai năm dài đằng đẵng.
  • Sau khi gửi đơn ly hôn, ba ngày sau cô cũng được xuất viện. Thay vì trở về nhà của Sơn Tùng, cô dọn đến sống cùng với anh trai mình. Suốt hai tuần qua cô và anh không liên lạc cũng không gặp mặt nhau. Nỗi đau mất con trong cô hiện đã nguôi ngoai đi chút ít và cô đã không còn bi quan nhiều như trước. Trong hai tuần cô quen dần với cảm giác không có anh bên cạnh. Cô tập làm quen với những thói quen mới tạo cho mình những mối quan hệ mới, một phần là để bắt đầu một cuộc sống mới mặt khác vì cô muốn quên đi anh. Để quên đi một người đã thành thói quen thực sự rất khó nhưng cô vẫn phải chấp nhận, vẫn phải cố gắng. Cô không thể yếu đuối như trước, cô phải thay đổi bản thân và biết sống cho chính mình như vậy mới có thể dễ dàng đi qua quá khứ đau thương.
  • Hôm nay là ngày nhận tin từ Tòa án về việc ly hôn giữa hai người. Vì đây là thuận tình ly hôn nên thời gian thụ án rất nhanh, hai người đã được gọi lên toàn để hoàn tất những thủ tục cuối cùng.
  • Hải Tú bắt một chiếc taxi đến toà án nhân dân thành phố. Hải Nam cũng muốn đưa cô đi nhưng cô từ chối bởi cô muốn tự mình chấm dứt mọi chuyện.
  • Khoảng 30 phút sau, Hải Tú đã đứng trước toà án. Lúc này, Sơn Tùng cũng đã đến nơi.
  • Bước xuống xe thấy cô đứng trước toà án, anh dừng chân không bước tiếp mà lặng lẽ ngắm nhìn cô từ xa. Hai tuần không gặp, trông cô có vui vẻ và có sức sống hơn hẳn không giống như khi ở cùng với anh lúc nào cũng lo nghĩ những chuyện không đâu. Hôm nay, cô diện một chiếc váy trắng tinh khôi trông thật xinh đẹp. Xa anh, cuộc sống của cô tốt hơn rất nhiều nhìn lại bản thân mình thì hoàn toàn ngược lại.
  • Những ngày không có cô bên cạnh, anh như người mất hồn không thể tập trung làm được chuyện gì đến nơi đến chốn. Rảnh khi nào thì uống rượu khi ấy, hết nghĩ đến cô thì lại nghĩ đến đứa con chưa chào đời mà tim đau thắt lại. Căn nhà của hai người khi vắng cô không giống một căn nhà. Nó trống trải, tĩnh lặng đến kỳ lạ. Mỗi lần về nhà, anh đều nhớ đến cảnh cô chạy đến ôm chầm lấy anh rồi cùng anh nói những chuyện vu vơ trong ngày. Anh nhớ đến những phút giây hai người ngồi trong phòng của con tưởng tượng ra cuộc sống gia đình ấm êm có anh, cô và những đứa nhỏ. Nhưng hiện tại nghiệt ngã đã phá tan giấc mộng, anh và cô đang đứng trước cửa tòa án. Chỉ một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, hai người sẽ trở thành người dưng. Anh mới nghĩ đến việc bị cô phớt lờ, đi ngang qua nhau như người dưng đã khiến anh rất khó chịu. Có điều, dù anh có làm gì cũng không thể thay đổi được.
  • Sơn Tùng hít một hơi thật sâu rồi tiến đến chỗ cô.
  • Hải Tú vẫn còn chần chừ bên ngoài có lẽ là đang đợi anh. Chợt, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em đến lâu chưa?
  • Cô quay đầu sang bên cạnh thì thấy anh đang đứng trước mặt mình. Im lặng nhìn anh hồi lâu, dạo này anh gầy đi nhiều so với lúc trước. Có phải là do công việc tăng lên khiến anh bỏ bữa hay không? Câu hỏi ấy đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, có lẽ đã trở thành thói quen khó bỏ nên cô vẫn còn quan tâm đến anh nhiều như vậy.
  • Thầy cô im lặng không đáp, anh lên tiếng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Em không sao chứ?
  • Cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung vội vàng thu lại đánh mắt lơ đễnh. Cô cười lấy lệ trả lời:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tôi ổn. Dạo này anh thế nào, chắc hẳn đang rất hạnh phúc phải không?
  • Đối diện với cô, anh chỉ còn cách gật đầu gượng gạo. Anh không thể cho cô biết thiếu cô, cuộc sống của anh đã thay đổi đến nhường nào. Nó trống rỗng khiến anh lạc lõng và chẳng muốn để tâm tới bất kỳ chuyện gì khác. Nhưng, anh lại phải giấu kín trong lòng.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chúng ta vào thôi.
  • Cô khẽ nói rồi hướng ánh nhìn về phía tòa án. Anh gật đầu lặng lẽ bước theo sau cô.
  • Thủ tục ly hôn của hai người rất nhanh bởi không hề có tranh chấp về tài sản hay con cái. Khoảng chừng một tiếng sau cả hai cùng bước ra khỏi tòa án cùng một tờ giấy trên tay. Đối diện với nhau ai nấy đều khó xử không biết phải mở lời thế nào, nói đúng hơn là họ không còn gì để nói.
  • Anh quay sang phía cô, vẫn giọng nói ân cần ấy đề nghị:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Để anh đưa em về.
  • Cô vội vàng xua tay:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không cần đâu, tôi không muốn làm phiền đến anh. Bây giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa rồi anh cũng không cần quan tâm tôi như vậy.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nhưng...
  • Anh muốn đi cùng với cô một lần nữa, không phải để níu kéo mà chỉ là muốn có thời gian bên cô trước khi cả hai xa nhau. Còn cô lại muốn chấm dứt ngay tại đây, càng dây dưa càng cảm thấy mệt mỏi.
  • Cô nhìn anh, đôi mắt đen lấy ẩn chứa nhiều tâm tình.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Trước kia anh từng hỏi tôi một câu. Nếu như anh có làm chuyện gì sai tôi nhất định sẽ tha thứ cho anh, đúng không?
  • Câu nói ấy của cô vô tình khiến anh nhớ lại những gì trong quá khứ. Trước khi quyết định ly hôn với cô, anh đã hỏi cô câu này.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đúng vậy. Và em đã trả lời là có.
  • Cô mỉm cười đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tôi sẽ giữ lời hứa của mình. Những chuyện anh gây ra cho tôi, ngay cả việc mất con tôi cũng sẽ tha thứ cho anh. Bây giờ chúng ta không ai nợ ai. Mong anh hạnh phúc!
  • Nói rồi cô quay lưng rồi đi không một lần ngoảnh lại. Câu nói mong anh hạnh phúc là điều cuối cùng cô có thể làm cho người mình từng yêu rất nhiều. Dù đã dặn lòng phải mạnh mẽ, cứng rắn vượt qua nhưng tại sao nước mắt cô vẫn lăn dài trên má. Khoảnh khắc cả hai quần đồng ý ly hôn rồi ký vào tờ giấy đó, tim cô quặn đau tay run đến nỗi không cầm được bút. Có điều ở trước mặt anh, cô không cho phép bản thân mình yếu đuối. Dù thế nào, hai người cũng đã ly hôn. Từ nay về sau không còn là gì của nhau nữa rồi.
  • Anh đứng chôn chân ở đó nhìn bóng cô khuất dần vào dòng người tấp nập. Mọi thứ đã thật sự kết thúc. Đơn ly hôn trên tay bị anh vò nát đến nhàu nhĩ, người con gái anh yêu đã rời xa vòng tay anh. Sau này, nếu có cơ duyên gặp lại chỉ mong cô có thể sống hạnh phúc bên cạnh một người tốt hơn anh.
  • Hải Tú bắt taxi trở về nhà. Suốt quãng đường, cô lặng thinh tựa đầu ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính. Hà Nội bây giờ đã vào đông nhưng vẻ đẹp của nó vẫn không hề thay đổi giống như những kỉ niệm mà cô từng có vậy. Dù hiện tại đổ vỡ ra sao, đau thương đến thế nào thì trong quá khứ cô cũng đã từng có những giây phút hạnh phúc thì bên anh chỉ là không thể cùng nhau đi đến cuối đời.
  • Khoảng 20 phút sau, chiếc taxi dừng lại trước mặt căn nhà cổ. Trả tiền xe xong, Hải Tú nhanh chân bước vào nhà. Cứ ngỡ Hải Nam đã đi làm nào ngờ vừa bước vào phòng khách, cô đã nghe thấy tiếng anh:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em về rồi đấy à?
  • Hải Tú quay đầu sang bên cạnh, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa thì đi tới.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng. Mà em tưởng anh đến công ty làm việc rồi. Sao bây giờ vẫn còn ở đây?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Công việc ở công ty giải quyết xong rồi nên anh mới về. Thế nào chuyện ly hôn đến đâu rồi?
  • Cô cười gượng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bọn em kết thúc rồi anh à. Đơn xin ly hôn cũng đã hoàn tất. Từ bây giờ chúng em không còn quan hệ gì với nhau nữa.
  • Anh im lặng nhìn cô không đáp. Dường như như trong lời nói của cô anh cảm nhận được sự tiếc nuối và đau thương, cô vẫn còn tình cảm với Sơn Tùng. Đây là điều anh có thể để khẳng định khi nhìn thấy ánh mắt cô chăm chú vào tờ giấy ly hôn trên tay. Anh không ngờ em gái mình lại là một người si tình đến thế nhưng rồi thời gian sẽ xóa nhòa không mọi thứ. Quyết định lần này của cô là đúng.
  • Anh mỉm cười trấn an cô:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em đừng buồn nữa. Giải thoát cho mình khỏi một cuộc hôn nhân không tình yêu thì phải vui lên mới phải. Thế tối nay em muốn ăn gì để anh mua cho em?
  • Cô lắc đầu:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không cần đâu, tối nay em muốn ăn cơm nhà.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Nếu vậy thì tối nay anh sẽ nấu những món mà em thích.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh mà cũng biết nấu sao?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Tất nhiên, anh trai của em rất xuất sắc đấy nhé.
  • Cô bật cười trước những lời nói dí dỏm của anh. Thấy của vui vẻ hơn anh cũng an tâm phần nào. Suốt mấy ngày qua, cô cứ gắng gượng giả bộ bản thân ổn nhưng đến bây giờ anh mới thấy được chữ “ổn” trên gương mặt cô.
  • Hải Tú trầm ngâm một hồi như thể đang đắn đo điều gì đó. Vài phút sau mới quay sang phía Hải Nam:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh, chuyện đi Mỹ... bao giờ thì chúng ta đi?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em nôn nóng đến thế sao?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải là em nôn nóng chỉ là em muốn biết thôi.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Anh đã hoàn tất xong toàn bộ giấy tờ thủ tục. Ba ngày nữa chúng ta sẽ bay.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy em có cần phải làm gì không?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Không cần, việc duy nhất em cần làm là nghỉ ngơi dưỡng sức để cho tinh thần phấn chấn hơn là được.
  • Hải Tú gật đầu mỉm cười với anh. Cuối cùng sau tất cả tan vỡ thì gia đình vẫn là nơi duy nhất cô có thể về, có thể dựa vào.
  • Rời khỏi toà án nhân dân, Sơn Tùng lái xe đến viện dưỡng lão gặp mẹ. Bây giờ anh không có tâm trí dành cho công việc, về nhà với ngôi nhà trống rỗng chỉ cảm thấy nhàm chán. Anh cần một nơi để giãi bày tâm sự.
  • Sau hơn 30 phút đi đường, chiếc xe dừng lại trước viện dưỡng lão Hạnh Phúc. Đỗ xe vào bãi, anh mang giỏ hoa quả đã chuẩn bị bước vào bên trong.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Phòng bệnh 357.
  • m thanh cót két của tấm bản lề rỉ sắt vang lên. Bà Thanh ngồi đối diện cửa sổ, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía xa xăm.
  • Đứng bên cửa nhìn bà, hầu như lần nào đến đây anh cũng bắt gặp cảnh tượng này. Anh không hiểu bầu trời xanh rộng lớn ảm đạm ngoài kia có gì thú vị mà bà lại thích ngắm nhìn nó như vậy. Dù là bình minh hay hoàng hôn, bà vẫn luôn thích ngắm nhìn nó một cách chăm chú. Tuy thắc mắc trong lòng nhưng chưa một lần anh hỏi bà lý do.
  • Anh tiến đến chỗ bà, khẽ đặt giỏ trái cây lên bàn rồi hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Sao ngày nào mẹ cũng ngồi ở đây vậy? Bầu trời thì có gì đáng để ngắm.
  • Bà Thanh vẫn chăm chú nhìn bầu trời, cười hiền đáp:
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Chỉ cần nó xứng đáng thì cần gì đến lý do hả con?
  • Anh chau mày khó hiểu kéo ghế ngồi kế bên bên bà hỏi tiếp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mẹ nói vậy là sao ạ?
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Nó giống như việc con yêu một người vậy. Nếu con biết lý do vì sao con yêu người đó thì con đã biết cách dừng lại. Trên đời này, ta không nhất thiết phải tìm hiểu rõ lý do ngọn ngành. Chỉ cần trái tim rung động có cảm xúc thì tất cả lý do đều trở thành vô nghĩa.
  • Bà Thanh chỉ tay về phía trước nói:
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Con nhìn bầu trời kia xem. Nó trong xanh và rộng lớn đủ để chứa đựng nỗi đau, muộn phiền trong con. Trong tâm cảm thấy an nhiên thì cuộc sống khắc nghiệt bỗng hoá vô thường.
  • Anh nhìn theo hướng chỉ tay của bà nhìn lên bầu trời trong xanh kia. Quả là nó đủ lớn để chứa đựng những đau đớn mà anh phải trải qua. Làm một điều gì đó đôi khi không cần phải biết rõ lý do chỉ cần có cảm xúc là đủ. Quyết định đến đây để tìm được sự bình an của anh là đúng đắn.
  • Anh hít một hơi thật sâu rồi quay sang phía bà hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mẹ, nếu bầu trời không đủ rộng lớn để chứa đựng nỗi đau của tất cả mọi người thì sao?
  • Bà cười hiền nhìn anh:
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Làm gì có chuyện nó không chứa hết.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nhưng trên thế giới nhiều người như vậy, mỗi lần có nỗi niềm họ đều gửi lên bầu trời thì đâu thể chứa hết?
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Nếu không thể chứa hết là do nỗi đau trong lòng quá lớn. Vốn dĩ nó đã chứa hết nhưng bản thân lại cảm thấy không đủ. Tất cả đều do suy nghĩ của mỗi người.
  • Anh chỉ nghe không đáp.
  • Thật ra bầu trời kia chỉ là tấm chắn bên ngoài che giấu đi nỗi đau, sự yếu đuối của bản thân mỗi người. Có người nói chỉ cần nhìn lên bầu trời rồi gửi nỗi niềm vào nó thì sẽ cảm thấy bình yên nhưng không phải, nếu trong lòng đã có bão tố dù bầu trời kia trong xanh đến đâu cũng không thể chất chứa nổi còn khi đã chấp nhận đối mặt thì giông bão cũng hóa an nhiên.
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Hôm nay con không đi cùng Hải Tú sao?
  • Câu hỏi của bà khiến anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Anh thu lại ánh mắt lơ đễnh cười trừ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô ấy có việc nên không thể đến đây được. Mẹ đừng buồn cô ấy nhé.
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Sao mẹ có thể buồn con bé được? Mẹ thương Nhi còn không hết nữa là. Lần trước con bé đến thăm mẹ, mẹ và Nhi nói chuyện rất hợp tính nhau. Nhi ngoan ngoãn, lễ phép lại biết quan tâm người khác. Con may mắn lắm mới cưới được nó đấy, nhớ phải trân trọng. Rõ chưa?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vâng, con hiểu rồi.
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Mà con bé đang mang thai đúng không? Phụ nữ mang thai tinh thần bất ổn, con đừng suốt ngày công việc mà bỏ bê gia đình. Phải quan tâm đến Hải Tú nhiều hơn.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Con nhớ rồi mẹ.
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Nhớ được là tốt.
  • Nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi bà, anh không nỡ phá vỡ nó. Dạo gần đây, sức khỏe của bà mới có tiến triển tốt anh không muốn nói ra chuyện anh và cô ly hôn để tránh ảnh hưởng đến tinh thần của bà. Còn chuyện đứa bé càng không thể nói ra. Anh đã đánh mất người con gái mình yêu nhất, để mất đứa con chưa chào đời. Hiện tại, mẹ là gia đình duy nhất của anh, anh không thể để chuyện bất trắc nào xảy đến với bà.
  • Ngồi lại trong viện dưỡng lão nói chuyện với mẹ một lúc lâu, anh rời đi lái xe đến công ty. Thủ tục ly hôn đã hoàn tất cũng đã đến lúc anh giải quyết những chuyện còn lại.
  • Đứng trước văn phòng, anh chần chừ giây lát rồi đẩy cửa bước vào. Trước khi đến đây, anh đã gọi điện cho ông Phú nên hiện giờ ông đang ngồi đợi anh.
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Con đến rồi!
  • Nhìn thấy anh, ông đứng dậy niềm nở chào hỏi. Anh không đáp lại, trực tiếp ngồi xuống vào thẳng vấn đề:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Việc ly hôn giữa tôi và Hải Tú đã giải quyết xong rồi.
  • Ông Phú ngạc nhiên xen lẫn vui mừng:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Nếu vậy thì tốt quá, thế còn chuyện cổ phần thì...
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi sẽ chuyển nhượng cho ông đồng thời cho ông hưởng một phần ba lợi nhuận từ dự án công ty đang tiến hành. Tuy nhiên, tôi có hai điều kiện.
  • Ông Phú chau mày, nét mặt dần trở nên khó coi:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Con còn muốn điều kiện gì nữa. Không phải bố đã đồng ý không liên hôn rồi sao? Đừng để bố phải đổi ý.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi thách ông đấy. Bây giờ tôi và Hải Tú đã ly hôn, con của chúng tôi cũng không còn. Tôi không còn gì để mất cho nên đừng giở giọng điệu đó với tôi.
  • Ông Phú im bặt không dám hó hé. Dù không quá thân thiết nhưng dẫu sao ông cũng là bố ruột của anh nên phần nào hiểu được tính cách anh thế nào. Ông cười hiền gật đầu nhún nhường:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Được rồi, hai điều kiện đó là gì con nói đi. Bố nhất định sẽ đồng ý.
  • Sơn Tùng lấy ra giấy tờ chuyển nhượng cổ phần của mình lên bàn, nghiêm giọng nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Điều đầu tiên, sẽ không có bất kỳ việc liên hôn nào diễn ra. Thứ hai, tôi muốn có tập hồ sơ mật kia và ông phải đảm bảo thông tin không được rò rỉ ra bên ngoài.
  • Ông Phú nghe xong thì trầm ngâm một hồi cuối cùng phải gật đầu đồng ý.
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Được. Tập hồ sơ đó bố sẽ gửi đến cho con sau.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi muốn nói ngay bây giờ.
  • Ông Phú không phải người đơn giản. Tập hồ sơ đó không chỉ có anh và ông ta mà Bảo Trâm cũng biết đến nên không thể để ông ta giữ tập hồ sơ đó lâu được.
  • Nhìn thấy phản ứng gay gắt của anh, ông Phú gật gù mấy cái rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho trợ lý.
  • Căn phòng dần trở nên tĩnh lặng. Cả hai người đều không nói với nhau một tiếng.
  • Khoảng 20 phút sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Sơn Tùng lên tiếng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vào đi!
  • Thư ký Hải bước vào trên tay còn cầm một tập hồ sơ đưa cho anh rồi nói:
  • Thư ký Hải
    Thư ký Hải
    - Có người nhờ tôi gửi thứ này cho giám đốc.
14
Kết thúc thật rồi!