Hơn cả yêu. / Hy vọng được thắp sáng
Hơn cả yêu.
  • Câu nói của cô khiến anh chững lại, đôi chân vô thức không bước nữa nhưng không quay lại nhìn cô.
  • Nước mắt lăn dài trên má, cô sụt sịt mấy cái cố gắng không để giọng mình lạc đi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em có thai rồi, anh có thể ở lại với em được không? Một chút thôi cũng được. Em thực sự rất cần anh. Làm ơn!
  • Hai chữ “làm ơn” giống như lời khẩn cầu cuối cùng của cô đồng thời cũng là niềm hy vọng duy nhất níu kéo anh ở lại.
  • Cô cứ nghĩ anh sẽ vì đứa con trong bụng mà quay lại với cô nhưng cô đã lầm. Anh im lặng không nói cứ thế lạnh lùng bước đi.
  • Cô nhìn theo bóng anh khuất dần sau cánh cửa lớn, tim cô vỡ ra thành trăm mảnh. Lần này, cô không kiềm nén được nữa rồi. Bao nhiêu uất ức, cay đắng, đau thương bộc phát.
  • Cô ngồi quỵ xuống nền đất lạnh lẽo ôm mặt khóc nức nở. Anh...tàn nhẫn đến vậy sao? Bao nhiêu năm qua cô cố gắng cuối cùng nhận lại chỉ là sự im lặng của anh. Cô bất giác nhìn xuống bụng, đứa con này có lẽ anh cũng không cần.
  • Hải Tú cười khổ, hai mắt đỏ hoe vì khóc. Cô thu mình lại một góc thẫn thờ nhớ lại khoảng thời gian bản thân trải qua. Cô nhận ra cố gắng thôi chưa đủ còn cần sự may mắn nữa. Đáng tiếc, sự may mắn ấy chỉ dành cho mối tình đầu của anh còn cô thì không.
  • Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, cô cũng không biết bản thân thành ra thế này từ bao giờ. Cô chỉ biết đã đến lúc dừng lại. Không có anh, cô phải tiếp tục sống không chỉ vì cô mà còn vì đứa con đang hình thành trong bụng.
  • Sau khi đã thông suốt, Hải Tú vịn tay xuống đất đứng dậy. Đưa tay lau giọt nước mắt đọng lại trên mi, cô từ bỏ rồi. Dù có đau lòng nhưng không thể tiếp tục. Lê từng bước chân nặng nề tiến về phía cầu thang. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi khiến cô chững lại. Mở điện thoại, mi mắt mệt nhọc nhìn màn hình.
  • Là số của anh!
  • Hải Tú tròn xoe mắt ngạc nhiên. Suốt ba năm chung sống đây là lần đầu tiên cô nhận được cuộc gọi từ anh. Tay cô run run, trong lòng vừa mừng vừa lo. Dẫu biết đã đến lúc từ bỏ nhưng cô vẫn vui khi thấy anh gọi cho mình. Tuy vậy, cô cũng lo sợ, sợ rằng đây là cuộc gọi cuối cùng của cả hai.
  • Cô nhanh chóng bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của anh. Khác hẳn với ngữ điệu lạnh lùng, cáu kỉnh thường ngày thay vào đó là sự nhẹ nhàng chưa từng có.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi ra ngoài mua một ít đồ. Em ăn cơm trước, không cần đợi tôi. Cả buổi tối chưa ăn gì rồi đừng để con bị đói. Tôi sẽ cố gắng về sớm!
  • Cô dường như không tin vào tai mình, bất ngờ đến nỗi không nói lên lời. Anh nói sẽ sớm về nhà cùng với cô hơn nữa còn nhắc nhở cô một cách dịu dàng. Cô tự hỏi liệu những điều đang diễn ra có phải sự thật hay cô chỉ đang mơ?
  • Ở bên kia không thấy cô đáp lại, anh lo lắng hỏi han:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Em có nghe tôi nói không?
  • Giọng anh vang lên khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mong lung. Cô dần quay trở về thực tại thu lại ánh mắt thẫn thờ, nhanh chóng đáp lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em...em có. Thế bao giờ anh về?
  • Cô vẫn luôn quan tâm anh như thường lệ. Chỉ có điều lần này khác biệt, đó là anh đã chấp nhận tình cảm của cô...
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Sớm thôi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy...anh đi đường cẩn thận.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi biết rồi. Em không cần lo lắng, ăn cơm trước đi đừng để bụng đói.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    -Được rồi, tôi cúp máy đây.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    -Tạm biệt!
  • Nói rồi, cô cúp máy trên môi nở một nụ cười rạng rỡ. Mới khi nãy cô còn có ý định rời đi vậy mà bây giờ ý nghĩ ấy đã không còn nữa. Những lời nói của anh khi nãy khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Cứ ngỡ anh sẽ bỏ rơi cô nhưng thật ra thì hoàn toàn ngược lại.
  • Cảm giác của cô bây giờ không một câu từ nào có thể diễn tả nổi. Đây chẳng phải là sự đền đáp sau bao nhiêu cố gắng nỗ lực của cô hay sao? Cô nên vui mới phải nhưng tại sao cô lại khóc? Khóc vì quá hạnh phúc hay cô khóc vì cô vừa nhận ra điều gì đó.
  • Hải Tú hít một hơi thật sâu đưa tay lau nước mắt rồi bước đến ghế sofa ngồi đợi anh. Mặc dù anh nhiều lần nhắc cô ăn cơm trước nhưng cô vẫn muốn cùng anh ăn một bữa cơm gia đình. Cưới nhau ba năm chưa một lần ăn chung một bữa, ngồi chung một bàn. Hôm nay dù có đợi trong bao lâu, cô cũng sẽ đợi. Đợi anh trở về với cô.
14
Hy vọng được thắp sáng