Hơn cả yêu. / Hậu quả....
Hơn cả yêu.
  • Hải Tú rón rén ngồi xuống kế bên cạnh. Suốt bữa ăn anh không nói một lời mặc dù tay vẫn gặp thức ăn cho cô. Thi thoảng, cô lén nhìn anh xem thái độ của anh ra sao nhưng khuôn mặt anh lạnh tanh không chút cảm xúc.
  • Bữa ăn nhanh chóng kết thúc trong không khí tĩnh lặng. Rời khỏi nhà hàng, cô lẽo đẽo theo sau anh đến chỗ để xe. Anh mở cửa xe ra hiệu cho cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Lên đi.
  • Hải Tú đi đến đứng đối diện với anh nhưng không lên xe. Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt. Không nói một lời cô nhón chân ôm lấy cổ rồi hôn lên môi anh. Anh tròn xoe mắt ngạc nhiên bởi đây là lần đầu tiên anh thấy cô chủ động như vậy.
  • Bất ngờ có nhưng vui sướng thì nhiều hơn. Anh thuận tay ôm chặt lấy eo kéo sát vào người mình. Nụ hôn xin lỗi này của cô vốn dĩ nhẹ nhàng tựa cánh bướm lướt qua môi, vậy mà qua môi anh đã trở thành sự chiếm hữu ngọt ngào. Anh ngang tàn xâm chiếm, chiếc lưỡi ranh mãnh không chịu để yên mà quậy phá bên trong tham lam hút hết mật ngọt. Hơi thở cô yếu dần, hai tay nắm chặt lấy vai áo anh đến nhàu nhĩ lúc này anh mới buông tay.
  • Cô thở dồn lấy lại dưỡng khí rồi nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy hi vọng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh.... tha lỗi cho em được không?
  • Anh chần chừ giây lát rồi gật đầu đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đầu tiên và cũng là cuối cùng. Anh không muốn em thân mật với bất kỳ ngoài đàn ông nào khác ngoài anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em biết rồi, em xin lỗi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không nhắc đến nữa, lên xe đi anh đưa em về nhà.
  • Anh mở cửa xe cho cô nhưng cô lại không lên xe. Lấy làm lạ, anh hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em sao vậy?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh về công ty làm việc đi, em có chuyện cần giải quyết xong việc em sẽ tự về nhà.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Như vậy có ổn không? Hay là để anh đưa em đi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không cần đâu, em tự đi được anh đừng lo.
  • Anh khựng lại vài giây suy nghĩ điều gì rồi lên tiếng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vậy thì em đi cẩn thận, bao giờ về đến nhà thì gọi điện cho anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng, em biết rồi.
  • Anh mỉm cười hôn lên trán cô rồi lái xe trở về công ty. Cô đứng phía sau nhìn xe anh khuất dần vào làn xe cộ tấp nập trên đường cô mới rời đi.
  • Cô sang bên kia đường nơi Hải Nam đã đứng ở đó đợi cô từ lâu. Thấy cô tiến đến chỗ mình, anh hỏi:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Sao rồi? Mọi chuyện thế nào?
  • Cô giận dỗi, hằn học đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Còn sao nữa? Bị cho ăn một trái bơ to đùng chứ sao.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Vừa lòng tao lắm! Cho mày chừa cái tội thích trêu chọc người khác.
  • Hải Nam cười phá lên đầy thích thú. Ngay lập tức anh nhận ngay một cái lừ mắt đầy phẫn nộ của Hải Tú. Cố kìm nén cảm xúc thật, anh nhịn cười gắng gượng nói:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Được rồi không trêu em nữa. Bây giờ em muốn đi đâu?
  • Hải Tú khoanh tay trước ngực chau mày suy nghĩ một hồi. Chừng một lúc sau mới trả lời:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đến trung tâm thương mại.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em cần mua đồ gì à?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng, ngày mai là một ngày đặc biệt nên em muốn mua một món quà.
  • Cô nói với thái độ vui vẻ, chắc hẳn cô rất mong chờ đến ngày mai.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Hải Tú cùng Hải Nam đến trung tâm thương mại. Vừa bước vào trong, cô đã nhanh chân đến cửa hàng quần áo nam. Mắt đảo láo liêng như đang tìm kiếm thứ gì đó. Hải Nam lẽo đẽo theo sau cô, bằng một giọng điệu não nề anh nói:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Việc em nhờ anh là theo em đến trung tâm thương mại để xách đồ phụ đấy hả?
  • Hải Tú ngắm nghía mấy bộ vest trên giá miệng vẫn trả lời lại anh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải, em muốn anh giúp em thử mấy bộ đồ vest này xem bộ nào đẹp.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em định mua tặng Tùng à?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng, mai là kỷ niệm ngày cưới của hai bọn em nên em muốn mua một món quà bất ngờ dành tặng cho anh Tùng. Dáng người của anh và anh Tùng gần giống nhau nên em mới nhờ đấy chứ.
  • Hải Nam gật gù mấy cái hiểu ý. Trên mặt bỗng chốc nở một nụ cười gian xảo:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Thế anh được lợi gì sau vụ này không?
  • Hải Tú ậm ừ đưa tay lên trán xoa nhẹ thái dương suy nghĩ. Chừng một lúc sau cô mới đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Một chầu lẩu thịt nướng.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Chốt đơn!
  • Nghe lời phần quà được nhận sau khi giúp đỡ cô, anh không chần chừ mà đồng ý ngay. Hai người nhìn nhau cười vui vẻ rồi bắt đầu vào công việc. Cô đi khắp nơi trong cửa hàng lựa chọn quần áo, còn anh thì cứ lẽo đẽo theo sau thử hết bộ này đến bộ khác. Loanh quanh luẩn quẩn trong trung tâm hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Hải Tú mới chọn được bộ đồ thích hợp. Xong xuôi đâu đó, như đã hứa cô dẫn anh đến một quán lẩu nướng cách trung tâm vài trăm mét coi như lời cảm ơn.
  • Ngồi đối diện với anh trong quán, lúc này anh mới có cơ hội nói chuyện với cô.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Lần trước gặp trên đường chưa nói được gì nhiều. Bây giờ, anh có một số chuyện muốn hỏi em đây.
  • Nhìn nét mặt nghiêm trọng cùng ngữ điệu trầm thấp của anh, cô nhanh chóng trở nên nghiêm túc đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Có chuyện gì anh cứ hỏi, em sẽ trả lời hết.
  • Hải Nam gật đầu im lặng khoảng chừng vài giây rồi mới tiếp tục:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hôm trước, em nói Tùng đã chấp nhận tình cảm của em và em đang mang thai đúng không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng, chuyện này em nói rõ với anh rồi mà.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Vậy em có chắc là nó yêu em thật lòng hay chỉ do cảm xúc nhất thời và trách nhiệm đối với đứa con?
  • Trước câu hỏi bất ngờ cửa Hải Nam, Hải Tú không có chút phản ứng bất ngờ hay lúng túng. Cô thẳng thừng đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng đã thay đổi rồi. Anh không cần bận tâm đến chuyện đó đâu, em tự biết phân biệt đâu là tình yêu và đâu là sự thương hại. Anh đừng lo.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú, anh không tin Sơn Tùng nhưng em đã khẳng định như vậy anh sẽ tin em một lần. Nhớ kỹ! Nếu Sơn Tùng không thể đem lại hạnh phúc cho em ngược lại còn khiến em đau khổ, anh nhất định sẽ đưa em rời khỏi đây.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh không cần làm quá lên vậy đâu. Cuộc sống của hai vợ chồng em rất tốt.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hy vọng là vậy.
  • Anh vừa dứt lời nhân viên phục vụ liền dọn đồ ăn lên bàn. Nhìn món khoái khẩu trước mắt, anh bắt tay vào công việc nướng thịt còn cô bên ngoài thì gượng cười nhưng bên trong không ngừng suy nghĩ.
  • Sở dĩ Hải Nam quan tâm đến cô nhiều như vậy bởi anh là anh họ của cô. Bố mẹ anh ra đi khi anh còn nhỏ nên bố mẹ cô đã nhận và nuôi nấng anh cùng với cô. Chính vì vậy mà Hoàng Nam luôn coi Hải Tú là cô em gái bé nhỏ cần được che chở.
  • Bố mẹ cô mất trong một vụ tai nạn giao thông. Kể từ ngày đó, cô như người thất thần, dòng họ không ai quan tâm đến cô chỉ có Hải Nam luôn là người đứng phía sau động viên, ủng hộ. Từ lâu, cô đã xem anh giống như anh trai ruột của mình chứ không còn là anh họ nữa. Ngày cô quyết định cưới Sơn Tùng, anh là người phản đối kịch liệt nhất bởi anh biết rõ thời điểm ấy Sơn Tùng không yêu cô. Do cô cố chấp tin rằng tình cảm đơn phương của mình sẽ được đền đáp nên mới cãi lời anh.
  • Sau đám cưới được một tháng, Hải Nam đột ngột qua Mỹ làm ăn, hai người cũng không liên lạc gì với nhau. Bây giờ gặp lại, anh vẫn giữ định kiến với Sơn Tùng chỉ là không thể hiện rõ ra như lúc trước. Có điều, Sơn Tùng đã thực sự thay đổi anh yêu cô và con làm đủ mọi chuyện để cô vui nên cô mới cố gắng giải thích với Hải Nam. Một lời nói suông không có tác dụng gì thì hãy để thời gian chứng minh. Cô tin một ngày anh sẽ nhận ra Sơn Tùng yêu thương cô thật lòng.
  • Ăn xong bữa, Hải Nam lấy xe chở Hải Tú trở về. Suốt quãng đường đi không ai nói với ai câu nào, không khí trong xe bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng.
  • Chừng 20 phút sau, chiếc xe dừng lại trước nhà Hải Tú. Cô tự mình bước xuống xe rồi quay người lại cúi chào anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh đi đường cẩn thận. Về nhà rồi thì gọi cho em.
  • Anh lặng nhìn cô không nói, bầu không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên gượng gạo. Anh không đáp lại, cô cũng không còn gì để nói đành quay người vào trong. Vừa đi được vài bước giọng nói của anh vang lên từ trong xe.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Nhớ kỹ lời anh nói! Đủ đau rồi thì buông đừng cố nắm. Người khổ nhất vẫn chỉ có em.
  • Cô đứng khựng lại khi nghe những lời ấy từ anh mình. Hai mắt cô đỏ hoe trực trào như sắp khóc. Cô đáp lại cũng không nhìn anh đến một cái cứ thế đi vào trong. Nhìn bóng cô khuất dần sau cánh cửa lớn, anh thở dài rồi lái xe rời đi.
  • Cô đi vào nhà, lúc này Diệu từ trong bếp nhanh chân chạy ra đón cô. Diệu vui vẻ niềm nở nói:
  • Diệu
    Diệu
    - Cô chủ.... à, chị Tú về rồi! Chị đi đường có mệt không? Có cần em giúp gì không?
  • Hải Tú lắc đầu gượng cười:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không cần đâu, em tiếp tục công việc của mình đi. Đúng rồi, ngày mai em không cần đến đây làm việc.
  • Cô vừa dứt lời, khuôn mặt Diệu méo xệch trắng toát hai mắt trố ra ngạc nhiên nhìn cô. Diệu mếu máo vội nắm lấy tay cô, cổ họng nghẹn ứ như có gì chắn ngang:
  • Diệu
    Diệu
    - Em.... em đã làm gì sai chị cứ nói em nhất định sẽ sửa. Chị đừng đuổi việc em mà. Em hứa sẽ cố gắng chăm chỉ không lười biếng. Làm ơn, cho em thêm một cơ hội đi!
  • Nét mặt hốt hoảng cùng dáng vẻ khẩn khoản cầu xin của Diệu khiến cô bật cười.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải như em nghĩ đâu. Ngày mai là một ngày đặc biệt, chị muốn tự mình làm công việc nhà nên cho em nghỉ một ngày.
  • Diệu
    Diệu
    - Chị.... chị nói thật sao? Em không bị đuổi?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ừ, không bị đuổi.
  • Diệu chuyển từ buồn bã tuyệt vọng sang vui mừng sung sướng. Cô mỉm cười trở về với dáng vẻ nhanh nhẹn thường ngày:
  • Diệu
    Diệu
    - Vâng, nếu chị nói vậy thì mai em sẽ không tới. Em đi làm việc đây.
  • Hải Tú gật đầu đồng ý, Diệu cúi người rời đi tiếp tục công việc của mình. Cô lủi thủi một mình lên trên phòng. Đóng sầm cửa lại, cô đi tới bàn trang điểm lấy trong hộc tủ một tấm ảnh đã cũ. Đây là tấm ảnh cô chụp cùng bố mẹ mình năm lên 10.
  • Đưa tay lau nhẹ những vết bụi bẩn dính trên kính, nước mắt cô bất giác rơi xuống. Đã hơn 7 năm kể từ ngày bố mẹ mất không ngày nào cô không nhớ về họ. Nếu như vụ tai nạn năm đó không xảy ra thì có lẽ cuộc sống của cô đã tốt hơn rất nhiều.
  • Hải Tú ôm tấm ảnh vào lòng ngồi tựa đầu vào cửa sổ hướng tầm mắt ra xa. Cuộc sống hiện tại của cô rất tốt liệu có phải đây là sự bù đắp cho những gì xảy ra trong quá khứ đau thương kia?
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Xế chiều.
  • Bên ngoài những tia nắng yếu dần, mặt trời dần hạ xuống đường chân trời. Trong phòng tiếng bước chân vang lên khe khẽ phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Hải Tú ngủ gục trên giường từ bao giờ không hay trong tay cô vẫn còn ôm chặt tấm ảnh gia đình. Anh tiến lại gần chỗ cô, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc còn vương trên gương mặt xinh đẹp. Cứ như vậy, anh lặng lẽ ngồi kế bên cô.
  • Chợt, cô trở mình tỉnh giấc. Hàng mi cong khẽ động rồi từ từ mở mắt mơ màng nhìn xung quanh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em tỉnh rồi sao?
  • Cô đưa tay lên dụi mắt nhìn kỹ lại thì thấy anh đang ở trước mặt mình. Cô ngồi bật dậy cười nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh về từ khi nào sao không gọi em dậy?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh thấy em ngủ ngon quá nên không muốn gọi. Dậy rửa mặt rồi xuống ăn tối.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Cô bước xuống, khẽ đặt tấm ảnh trên bàn rồi vào trong nhà tắm. Anh tiến đến cầm bức anh lên xem.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đây là bố mẹ của Hải Tú sao?
  • Anh tự hỏi bản thân rồi chăm chú nhìn tấm ảnh. Hai người lấy nhau không có sự chứng kiến của họ hàng hai bên. Đám cưới tổ chức nhỏ và chỉ có một vài người bạn thân thiết được mời đến.
  • Gia đình nhà trai và nhà gái không có lấy một người, cưới nhau được ba năm cả hai chưa một lần nhìn mặt gia đình nhau. Cô nói với anh bố mẹ cô đều mất trong vụ tai nạn bảy năm trước, họ hàng không muốn nhận cô. Còn anh thì không muốn ai biết đến bố mẹ mình. Dù sao cưới xong cũng ra ở riêng nên việc biết mặt họ hàng cũng không cần thiết.
  • Cánh cửa phòng tắm đột ngột mở ra, âm thanh bản lề vang lên khiến anh giật mình vội đặt tấm ảnh về vị trí cũ. Cô bước ra ngoài với bộ váy trắng trễ vai. Anh mỉm cười tiến đến ôm chầm lấy cô nói nhỏ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em đẹp lắm!
  • Đôi má cô ửng hồng ngại ngùng gục đầu vào ngực anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cảm ơn anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chúng ta xuống nhà thôi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Hai người vui vẻ cùng nhau xuống dưới lầu. Cô nhìn xung quanh một lượt không thấy Diệu, nghĩ Diệu đã về cô cũng không thắc mắc thêm mà theo anh vào phòng ăn. Cả hai bắt đầu dùng bữa, trên bàn bày biện biết bao nhiêu là món hương thơm lừng kích thích khứu giác. Anh gắp thức ăn cho cô, nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em ăn nhiều vào. Dạo này anh thấy em gầy đi nhiều rồi đấy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em mới là người nói câu đó mới đúng. Anh bận rộn chuyện ở công ty bây giờ lại lo cho em nữa, anh nên ăn nhiều một chút.
  • Dứt lời, cô liên tục gắp thức ăn vào bát cho anh. Nhìn điệu bộ lúc này của cô, anh bật cười. Trông cô giống một đứa trẻ hơn là một người vợ. Dẫu sao thấy cô vui vẻ không vì chuyện gì mà vướng bận, anh cũng an tâm.
  • Sực nhớ đến ngày mai, Hải Tú buông đũa xuống ho lên mấy tiếng ra hiệu.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ngày mai, anh có thể sắp xếp công việc về sớm với em được không?
  • Anh dừng lại hành động đang làm ngẩng đầu lên.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Có chuyện gì sao? Em cần đến bệnh viện à?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải, em chỉ muốn anh ở bên cạnh em ngày mai thôi. Dành cho em chút thời gian được không?
14
Hậu quả....