Hơn cả yêu. / Hải Tú là vợ tôi... Đương nhiên sẽ hiểu mọi thứ về tôi
Hơn cả yêu.
  • Nghe điện thoại xong, Sơn Tùng liền quay trở vào trong. Bước đến bàn ăn anh liền cảm nhận được bầu không khí ảm đạm và có chút căng thẳng. Ngồi xuống kế bên Hải Tú, anh lên tiếng hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hai người vừa nói những chuyện gì vậy?
  • Cô nhanh chóng đáp lại anh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không có gì đâu, em chỉ hỏi thăm cô Trâm về cuộc sống hiện tại thôi.
  • Bảo Trâm nói tiếp:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Đúng vậy, bọn em nói chuyện rất hợp ý nhau. Phải không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ừ, rất hợp ý.
  • Hai người nhìn nhau tuy mỉm cười vui vẻ nhưng trong lòng lại không ưa gì đối phương. Sơn Tùng cũng không hỏi gì thêm, lúc này nhân viên trong nhà hàng bắt đầu dọn đồ ăn lên. Nhìn những món được bày biện trên bàn đa số là những món tốt cho phụ mang thai, anh đã phải nghiên cứu rất kỹ lưỡng rồi mới gọi món. Nhân viên dọn đồ xong, cả ba bắt đầu dùng bữa.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em ăn món này đi, tốt cho thai nhi lắm đấy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Nhìn cách anh quan tâm chăm sóc Hải Tú từng chút một, Bảo Trâm chán ghét vô cùng. Bữa cơm này, rõ ràng cô là người đề nghị chỉ vì sự xuất hiện bất ngờ của Hải Tú mà phá hỏng tất cả. Đáng lẽ cô đã có một bữa ăn lãng mạn giữa cô ta với anh. Thế mà cuối cùng lại thành người dư thừa trong cuộc nói chuyện của hai người họ.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bảo Trâm, em ăn nhiều vào. Ở đây còn nhiều món lắm!
  • Giọng nói của anh vang lên đột ngột khiến cô giật mình thu lại ánh mắt thờ thẫn. Bảo Trâm mỉm cười đáp lại:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em biết rồi.
  • Sơn Tùng gật đầu tiếp tục dùng bữa. Trên bàn ăn dường như chỉ còn lại tiếng bát đũa va vào nhau còn tiếng nói chuyện gần như không có. Hải Tú lướt nhìn một lượt rồi nhanh tay gắp cho anh miếng cá. Cô đang định bỏ vào bát của anh thì Bảo Trâm đột ngột lên tiếng:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh Tùng không thích ăn cá.
  • Hải Tú nghe vậy liền dừng lại hành động đang làm. Còn chưa kịp nói gì thì Bảo Trâm đã tiếp tục:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cô là vợ mà không biết chồng mình thích ăn gì hay sao? Món anh Tùng ghét nhất là cá đặc biệt là cá kho.
  • Bảo Trâm chau mày tức giận nhưng đâu đó ánh mắt lại có phần khinh thường và đắc ý. Chắc hẳn cô ta đang ngầm xác định lại mối quan hệ thật sự giữa Sơn Tùng và Hải Tú từ những hành động nhỏ để dễ dàng lấy cớ châm chọc cô.
  • Hải Tú vì lời nói của Bảo Trâm mà có chút hụt hẫng. Cô thu đũa lại, sắc mặt tỏ vẻ không vui nhưng vẫn gắng gượng mỉm cười. Suốt ba năm sống chung, ngày nào cô cũng vào bếp nấu ăn thậm chí là nấu rất nhiều món có điều anh chưa về ăn cơm với cô một lần nào. Sau khi kết hôn, anh lúc nào cũng công việc dường như công việc là lý do chính đáng nhất để anh vịn vào mà lảng tránh cô.
  • Bữa cơm duy nhất hai người cùng ăn là vào ngày cô nói cho anh biết chuyện mình mang thai. Trước kia cô đã từng tìm hiểu từng sở thích và những thứ mà anh ghét nhất. Cô cứ ngỡ với ngần ấy thông tin, cô đã hiểu rõ anh vậy mà trong phút chốc sự tự tin của cô bị đạp đổ. Cô thật sơ ý khi không chú tâm đến điều này.
  • Chợt, một bàn tay to lớn truyền đến sự ấm áp trên da cô. Hải Tú quay đầu sang bên cạnh thì bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Sơn Tùng. Anh không nói lặng lẽ cầm tay cô lên nhẹ nhàng ăn miếng cá còn trên đũa mà cô gắp cho anh.
  • Bảo Trâm tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn anh, miệng lắp bắp:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh… Tùng, anh làm gì vậy? Không phải anh ghét ăn cá lắm sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh có nói như thế à?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Đúng vậy.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Thế thì em nghe nhầm rồi, anh thích ăn cá. Còn chuyện này nữa Hải Tú rất hiểu anh nên sẽ không có chuyện cô ấy không biết anh thích gì và ghét gì đâu. Ăn cơm thôi, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon.
  • Dứt lời, anh quay sang xoa đầu cô. Cô vui vẻ mỉm cười lại với anh.
  • Việc anh làm rõ ràng là đang bảo vệ cho Hải Tú . Ở bên cạnh anh từ nhỏ đến lớn, Bảo Trâm chắc chắn không nhớ nhầm. Anh ghét nhất là cá, cho dù trong nhà chỉ còn mỗi món cá kho và cái bụng đang đánh trống rầm rầm thì anh cũng không ăn.
  • Vậy mà chỉ vì Hải Tú, anh sẵn sàng làm điều mình ghét nhất. Bảo Trâm ấm ức trong lòng nhưng lại không thể làm gì được. Cô nhẫn nhịn chịu đựng nhanh chóng kết thúc bữa ăn vô vị này.
  • Sau khi dừng bữa, cả ba rời khỏi nhà hàng. Đi tới bãi đỗ xe, anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi quay sang nói với cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bây giờ, chúng ta đến trung tâm thương mại.
  • Cô nhìn Bảo Trâm ái ngại, nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy còn cô ấy thì sao?
  • Bảo Trâm cười lấy lệ đáp:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Nếu hai người có việc bận thì cứ đi đi. Em tự lo cho mình được.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nhưng mà...
  • Hải Tú còn chưa dứt câu, Sơn Tùng đã lên tiếng chen ngang:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em nghe Bảo Trâm nói rồi đấy, cô ấy có thể tự lo cho mình được. Chúng ta đi thôi còn nhiều thứ cần mua lắm!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Anh nhanh chóng mở cửa dìu Hải Tú lên xe. Lúc đi ngang qua Bảo Trâm, anh nhìn cô ta một lượt nhẹ nhàng nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ra ngoài đường lớn sẽ dễ bắt xe hơn đứng ở đây. Em đi đường cẩn thận.
  • Dứt lời, anh bước vội vào trong. Chiếc xe bắt đầu di chuyển khỏi hầm gửi xe của nhà hàng. Bảo Trâm nhìn theo bóng dáng chiếc xe đen đang khuất dần, tay nắm chặt lại thành hình quả đấm. Lúc anh dừng lại bên cạnh, cô cứ nghĩ anh đã thay đổi quyết định thật không ngờ anh lại vô tình với cô như vậy. Bảo Trâm hậm hực ôm cục tức trong lòng lê từng bước chậm rãi ra đường lớn bắt xe trở về khách sạn.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Anh và cô cùng nhau đến trung tâm thương mại. Trong xe, thỉnh thoảng cô lén nhìn sang anh bởi cô còn băn khoăn chuyện xảy ra ở nhà hàng khi nãy. Hành động nhỏ của cô nhanh chóng thu vào tầm mắt anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Có chuyện gì khó nói sao?
  • Cô giật mình nhìn anh rồi lại cúi mặt xuống khẽ lắc đầu:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không có gì đâu.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em nói dối tệ lắm đấy! Giữ trong lòng càng lâu càng khó chịu, nói ra rồi cùng nhau giải quyết không phải tốt hơn sao?
14
Hải Tú là vợ tôi... Đương nhiên sẽ hiểu mọi thứ về tôi