Hơn cả yêu. / Hải Tú, anh yêu em!
Hơn cả yêu.
  • Đúng. Anh đã quên Bảo Trâm. Là lời nói thật chứ không hề điêu ngoa. Thực ra, anh đã sớm yêu cô. Nhưng vì cố chấp của tuổi trẻ, anh đã không nhận ra thứ tình cảm đẹp đẽ đó, đã để cô chịu ấm ức, thiệt thòi. Anh nắm tay cô tiếp tục nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Xin lỗi vì suốt thời gian qua đã để em chịu khổ. Đáng lẽ, anh nên nhận ra tình cảm của mình dành cho em sớm hơn. Hải Tú, anh yêu em! Anh nguyện yêu em đời đời kiếp kiếp. Đời này, kiếp này, anh nguyện làm mọi thứ để bù đắp những thiệt thòi mà em đã phải chịu đựng….
  • Ba chữ “anh yêu em” là ba chữ cô muốn nghe nhất trong ba năm qua. Cuối cùng mọi nỗ lực của cô đã được đền đáp. Cô mừng đến nỗi bật khóc, cảm xúc trong lòng như vỡ oà. Cô không hiểu sao bản thân lại phản ứng như vậy, rõ ràng cô nên cười mới phải nhưng giờ lại khóc lóc như một đứa trẻ. Phải chăng đây là nước mắt hạnh phúc?
  • Thấy cô khóc, anh vội ôm cô vào lòng an ủi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ngoan! Đừng khóc nữa, có anh ỏ đây rồi. Anh sẽ không bỏ rơi em, sẽ không làm em buồn. Chúng ta cùng nhau bắt đầu lại, được không?
  • Cô gật đầu đáp lại, hai tay ôm chặt lấy anh. Bây giờ cô cảm nhận được cảm giác yêu thương là thế nào rồi. Ấm áp! Thực sự rất ấm áp! Có lẽ đối với cô hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Được bên cạnh người mình yêu, cùng nhau đi qua những thăng trầm của cuộc sống.
  • Sau khi tâm trạng tốt hơn, anh mới buông tay nhẹ nhàng nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Muộn rồi, chúng ta về nhà thôi.
  • Cô mỉm cười đáp lại.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Anh mở cửa xe cẩn thận đỡ cô vào trong rồi nhanh chóng lên xe. Anh với tay lấy từ ghế sau một bịch khoai nướng đưa cho cô.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Khoai của em. Khi nãy dừng lại giúp cô gái kia nên bây giờ nguội hết rồi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không sao, vẫn chút hơi ấm. Cảm ơn anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Về nhà thôi.
  • Cô vui vẻ gật đầu tay vẫn nắm chặt túi khoai nướng anh mua. Tuy đã nguội lạnh nhưng nó chứa đựng tình cảm của anh. Cô không ngại việc nó đã nguội mà vẫn bóc vỏ ăn từng quả một. Nhìn cô thích đến như vậy anh mỉm cười hài lòng.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Từ giờ em thích thứ gì, anh đều mua hết cho em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thật sao? Kể cả khi thứ đó rất khó tìm?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chỉ cần em thích, khó đến đâu anh cũng tìm được.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nói lời phải giữ lấy lời.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Được, nghe theo em hết.
  • Hai người nói chuyện rôm rả, bầu không khí trong xe cũng vui thế mà trở nên vui vẻ hơn.
  • Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trong gara của biệt thự. Anh ra ngoài trước mở cửa xe cho cô. Tuy chân cô bây giờ đã đỡ đau nhưng đi lại vẫn rất khó khăn, anh đành bế cô vào nhà. Để cô ngồi trên ghế sofa, anh vội đi tìm hộp cứu thương. Cởi đôi hài trắng nhìn bàn chân cô sưng đỏ, anh khẽ chau mày trong lòng đôi chút khó chịu.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em nhìn xem, chân đỏ lên hết rồi này.
  • Anh vừa nói vừa bôi thuốc cho cô. Cô cười trừ gượng gạo đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em xin lỗi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không phải anh đã nói ở nhà đợi anh về sao?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tại em lo cho anh quá thôi. Thấy anh đi mãi không về, trời lại còn tối như thế này em sợ anh gặp chuyện gì không hay. Em xin lỗi vì đã không nghe lời anh!
  • Cô áy náy, cúi đầu nhận lỗi. Anh đã dặn cô ở nhà đợi anh về. Thế mà cô không nghe lời, chạy đi tìm anh. Rồi còn nghi ngờ anh có gian tình. Thế nhưng, tất cả đều là vì cô quá lo cho anh, quá yêu anh...
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Được rồi, đừng xin lỗi nữa. Cũng tại anh đi mà không nói rõ cho em biết.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không sao, mà điện thoại anh đâu? Em gọi anh không bắt máy?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - À, điện thoại anh hết pin. Lần sau sẽ chú ý hơn.
  • Anh ngẩng đầu lên nhìn liền bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình trìu mến. Đã gần hơn ba năm, ánh mắt ấy, nụ cười ấy đều dành cho anh không một chút thay đổi. Nó khiến anh đắm chìm trong sự ngọt ngào.
  • Trong phút chốc anh cảm thấy hối tiếc, nếu anh chấp nhận tình yêu của cô thì có lẽ anh đã được nhìn thấy ánh mắt và nụ cười này sớm hơn rồi.
  • Thấy anh ngây ngốc nhìn mình không nói, cô lay nhẹ tay tay.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh sao vậy?
  • Giọng cô vang lên khiến anh giật mình thu lại ánh mắt thẫn thờ. Anh lắc đầu đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không có gì, băng bó xong rồi. Lần sau phải cẩn thận nhớ chưa?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em biết mà.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Muộn rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nhưng... Còn cơm thì sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cơm? Đừng nói là em chưa ăn đấy nhé?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em mải đi tìm anh nên chưa ăn.
  • Anh thở dài thất vọng nhưng nhìn vẻ mặt của cô lại cười bất lực. Nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã gần 1 giờ sáng, chần chừ giây lát anh nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vào ăn cơm.
  • Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ăn cơm giờ này luôn sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chứ chẳng lẽ em để con chịu đói.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Cô cười tít mắt lại rồi cùng anh vào phòng ăn. Tuy đã muộn nhưng căn biệt thự rộng lớn này lần đầu tiên có tiếng cười.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng sớm hôm sau.
  • Những tia nắng ấm đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào nơi cô gối đầu. Hải Tú khẽ chuyển mình chau mày tỉnh giấc. Cô ngồi dậy đưa đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh. Trong phòng chỉ có một mình cô, phía bên cạnh giường trống trơn không một bóng người. Có lẽ, anh đã đến công ty làm việc. Cô vươn vai mấy cái rồi lật đật rời khỏi giường vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, xong xuôi đâu đó mới xuống dưới nhà.
14
Hải Tú, anh yêu em!