Hơn cả yêu. / Giải bày
Hơn cả yêu.
  • Khoảng không tĩnh lặng trong phòng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa. Hải Tú mở mắt từ từ ngồi dậy mệt nhoài nói từng chữ:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cửa không khóa! Vào đi.
  • Từ bên ngoài, Diệu bước vào trong trên tay còn cầm một cốc sữa nóng vừa mới pha. Đặt cốc sữa trên bàn, Diệu nói:
  • Diệu
    Diệu
    - Khi nãy em thấy chị nói mệt trong người nên em mới pha một cốc sữa để chị uống cho ấm người.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chẳng phải chị đã nói không cần rồi sao. Em làm gì cho mất công.
  • Diệu
    Diệu
    - Pha một cốc sữa thì mất bao nhiêu thời gian đâu chị. Với lại, em là người làm công ăn lương thì phải hoàn thành trách nhiệm của mình chứ. Chị uống đi!
  • Thấy Diệu nhiệt tình, quan tâm chăm sóc mình như vậy lại còn mang cả sữa lên tận phòng, cô cũng không lỡ từ chối. Hải Tú cầm cốc sữa lên, thôi cho nguội rồi uống một ngụm.
  • Uống xong, cô quay sang nhìn Diệu:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chị đã uống rồi đấy. Cảm ơn em vì đã quan tâm đến chị.
  • Diệu
    Diệu
    - Không có gì đâu ạ, chuyện em nên làm thôi. Khi nhận em vào đây làm việc, cậu chủ có dặn em phải chăm sóc chị chu đáo. Em thấy cậu chủ thương chị lắm đấy. Cậu ấy còn đưa cho em danh sách những món chị thích và cả những thứ tốt cho người mang thai nữa. Em rất ngưỡng mộ tình yêu của hai người!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng nói với em vậy sao?
  • Diệu
    Diệu
    - Vâng, cậu chủ căn dặn em nhiều lắm. Cậu chủ thực sự yêu chị. Đúng rồi nãy giờ mải nói chuyện mà em quên mất mình đang kho cá dưới nhà. Thôi, chị uống hết sức rồi nằm nghỉ nhé.
  • Hải Tú chỉ vừa gật đầu, Diệu đã nhanh chân rời khỏi phòng.
  • Ngồi một mình trong căn phòng vắng, cô lặng nhìn chiếc áo vest trên tay. Anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, cô đáng ra không nên nghĩ ngợi nhiều.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Chiều muộn.
  • Những ánh nắng yếu ớt cuối ngày tắt dần, bầu trời chỉ còn lại mảng màu đỏ au rải rác khắp nơi. Hải Tú ngồi tựa đầu bên cửa sổ ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống. Mở một bên cửa, đón nhận cơn gió se se lạnh của những ngày đông Hà Nội cô cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều.
  • Sau khi hết giờ làm việc, Diệu trở về nên trong nhà bây giờ chỉ còn một mình cô. Chợt, âm thanh tấm bản lề đã rỉ sắt vang lên kèm theo đó là tiếng cót két của cánh cửa, hình như có ai đó đang vào phòng. Hải Tú quay đầu ra sau, thấy anh đã ở trong phòng từ bao giờ. Cô đứng dậy đi lại chỗ anh hỏi han:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh đi làm chắc mệt rồi đúng không. Ngồi xuống đi, em lấy nước cho anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không cần đâu. Em ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Cô nhanh chóng ngồi xuống đối diện với anh. Nhìn nét mặt mệt mỏi cùng bộ quần áo xộc xệch trên người, cô biết hôm nay anh đã vất vả thế nào. Hiếm khi thấy anh trong bộ dạng thế này chắc hẳn công việc phải rất nhiều. Chợt, sức nhớ đến lời anh nói khi nãy, cô lên tiếng hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh có chuyện gì muốn nói với em?
  • Anh thở dài đầy mệt mỏi, ngữ điệu trầm ấm hơn mọi ngày:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Sáng hôm nay anh có lớn tiếng với em, anh xin lỗi. Công việc còn nhiều chuyện chưa giải ổn thỏa khiến anh dễ nổi nóng. Em đừng giận anh.
  • Cô mỉm cười nhìn anh. Mỗi lần hai người lớn tiếng, dù ai đúng ai sai anh vẫn luôn là người xin lỗi nhún nhường trước. Cô vốn không để tâm đến chuyện đó thậm chí còn không nhớ đến.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh đừng bận tâm, em không giận anh đâu. Mà chuyện anh muốn nói với em chỉ có thế này thôi sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ừ. Anh muốn làm rõ mọi chuyện để em không phiền lòng, tránh hiểu lầm.
  • Anh vừa dứt câu, cô liền nhớ đến chiếc áo vest. Cô khẽ nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh không muốn em hiểu lầm đúng không?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đúng vậy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy anh giải thích sao về chuyện này.
  • Anh ngơ ngác chau mày khó hiểu không biết cô đang nhắc đến chuyện gì. Cố lục lại trong trí nhớ nhưng anh lại chẳng thể biết bản thân còn mắc lỗi lầm nào nữa. Không để anh chờ lâu, cô đứng dậy tiến về phía giường lấy chiếc áo vest đặt trước mặt anh.
  • Nhìn chiếc áo, anh nhận ra đây chính là chiếc áo hôm qua bị Bảo Trâm vô tình làm đỏ rượu lên. Nhưng sao nó lại nằm trong tay cô?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Chuyện này...
  • Anh ngập ngừng không thể nói thành lời bởi anh cũng không biết nói rõ chuyện này ra sao với cô. Sắc mặt lúng túng, hoang mang của anh bây giờ càng khiến cô muốn điều tra mọi chuyện sâu hơn. Cô đẩy trước áo lại gần chỗ anh, bằng một giọng nhẹ nhàng cô nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đây là chiếc áo hôm qua anh mặc để gặp khách hàng. Và nó cũng chính là quà kỷ niệm mà em tặng cho anh.
  • Anh tròn xoe mắt ngạc nhiên cũng không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Bộ quần áo mới trong tủ lại chính là quà của cô. Hôm qua do có công việc đột xuất nên anh mới vớ tay lấy tạm một bộ đồ để mặc, ai ngờ đó chính là món quà cô dành tặng cho anh. Anh cười nhạt cố giải thích:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện... chuyện này, anh thực sự không biết. Anh không biết đó là quà em tặng anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em không giận anh chuyện đó. Chuyện em muốn nói ở đây là chuyện khác.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Còn chuyện gì khác sao?
  • Cô gật đầu đưa tay về phía trước chạm lên chiếc áo vest rồi từ tốn nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sáng nay khi đến công ty, em có gặp mặt Bảo Trâm và hai bọn em đã nói chuyện. Cô ta đưa cho em chiếc áo vest này rồi nói đêm qua anh tiếp khách say xỉn không thể về được nên đành đưa anh trở về nhà cô ta. Bảo Trâm còn nói anh ở cùng với cô ta cả đêm. Em muốn nghe anh giải thích về chuyện này.
  • Anh bất ngờ đến nỗi không nói nên lời. Hôm qua anh có uống rượu nhưng chỉ uống duy nhất một ly làm gì có chuyện say đến nỗi không về được. Hơn nữa, anh còn về trước đối tác của mình. Những điều Bảo Trâm nói với Hải Tú đều tất cả đều là giả.
  • Sự im lặng của anh khiến cô bức bối. Phải chăng những điều Bảo Trâm nói là thật, anh thực sự đã ở bên cạnh cô ta cả đêm. Trước khi hỏi rõ chuyện này, cô từng tự nhủ chỉ cần anh thú nhận cô có thể bỏ qua nhưng bây giờ điều cô nhận lại chỉ là khoảng không tĩnh lặng.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy... Anh đã ở cùng với cô ta cả đêm?
  • Cô hỏi, từng câu từng chữ như gắng gượng để thốt ra và đâu đó vẫn có chút hy vọng.
  • Anh nhìn người con gái trước mặt mình, bình tĩnh giải thích mọi chuyện:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tối qua, trong lúc tiếp khách vô tình bị rượu đổ lên áo. Bảo Trâm chỉ giúp anh giặt lại nó thôi. Còn chuyện ở với cô ta cả đêm thì không phải.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh nói thật sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không có chuyện anh qua đêm với Bảo Trâm. Em đừng hiểu lầm rồi suy nghĩ lung tung.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em tin anh mà nhưng còn tối qua...
  • Mặc dù anh đã khẳng định, cô vẫn muốn biết anh đã đi đâu cả đêm không về. Không phải vẫn còn nghi ngờ mà vì lo lắng cho anh.
  • Anh lặng thinh không đáp rồi nhìn xuống đồng hồ. Chần chừ vài phút, anh nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bây giờ vẫn còn kịp, chúng ta đi thôi.
  • Anh đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo cho chỉnh tề. Cô vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chúng ta đi đâu?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đi đến nơi mà tối qua anh ở.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Hả? Khoan đã! Anh không cần dẫn em đến đó đâu.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Sớm muộn gì em cũng phải biết. Biết sớm thì càng tốt.
  • Dứt lời, anh kéo tay cô rời khỏi nhà. Hai người lên xe đến một nơi nào đó. Suốt quãng đường, anh tập trung lái xe không nói một lời, cô thì lúng túng không biết bản thân đang đi tới đâu.
  • 30 phút sau, chiếc xe dừng lại trước một viện dưỡng lão.
  • Bước xuống xe, cô quan sát xung quanh một lượt rồi đọc bảng tên trước cổng “Viện dưỡng lão Hạnh Phúc”. Bản tính tò mò trong cô trỗi dậy, trong đầu dần xuất hiện hàng loạt câu hỏi không có lời giải đáp.
  • Trong khi cô vẫn còn mơ hồ, anh đã nắm tay cô đi vào. Hiện giờ cô chỉ biết đi theo anh, những chuyện còn lại hoàn toàn không hiểu.
  • Đứng trước cửa căn phòng mang số 357, anh dừng lại. Lúc này, cô mới buông tay anh tiến về phía trước thông qua ô cửa kính nhỏ trên cửa mà nhìn vào bên trong. Cô thấy trong phòng có một người phụ nữ chừng 50 tuổi đang nằm nghỉ trên giường bệnh. Phía cuối chân giường còn đề một bảng tên “Phạm Thu Thanh.”
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đây là mẹ của anh.
  • Ánh mắt cô từ từ rời khỏi người phụ nữ kia rồi quay sang phía anh. Cô thấy nỗi buồn phảng phất trên gương mặt cùng những tia máu nhỏ nổi lên trên mắt anh. Không phải anh đang tức giận mà đang cảm thấy đau lòng.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bà ấy là mẹ anh sao?
  • Anh gật đầu tiến lên phía trước vài bước. Nhìn vào trong phòng bệnh, giọng anh lạc hẳn đi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Khi còn sống cùng nhau, bố thường xuyên đánh đập mẹ khiến bà bị tổn thương tinh thần dẫn đến việc mắc chứng trầm cảm nặng. Để giúp mẹ, anh đã nhờ chú mình bí mật đưa mẹ đến đây để chăm sóc và chữa bệnh, giúp bà tránh xa khỏi người đàn ông vũ phu kia.
  • Từng câu từng chữ anh nói ra, cô cảm nhận được anh phải chịu những nỗi đau ra sao và tình cảm anh dành cho mẹ mình nhiều đến mức nào. Từ trước đến nay cô chưa từng nghe anh kể về gia đình mình và khi cô nhắc đến bố, anh đã tỏ ra rất khó chịu. Bây giờ thì cô biết lý do vì sao anh lại có thái độ như vậy. Gia đình anh không hạnh phúc!
  • Khẽ thở dài một tiếng, anh quay sang nhìn cô mỉm cười dịu dàng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đêm qua, do bệnh cũ của bà tái phát nên anh phải đến thăm. Đáng lẽ, anh nên nói chuyện này với em sớm hơn. Anh xin lỗi!
  • Cô lắc đầu nắm lấy tay anh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh không có lỗi, đều tại em đa nghi nên mới khiến anh bận tâm nhiều như vậy. Bây giờ biết mẹ ở đây, em sẽ giúp anh chăm sóc mẹ. Anh không cần gồng gánh mọi thứ một mình nữa.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cảm ơn em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em có thể vào thăm mẹ được không?
  • Anh nhìn đồng hồ, vẻ mặt có chút thất vọng.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh nghĩ giờ này thì không được. Ngày mai anh dẫn em đi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy cũng được.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chúng ta về thôi, anh đói rồi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Anh nắm tay cô, hai người cùng nhau rời khỏi viện dưỡng lão. Hiểu lầm cuối cùng cũng được giải quyết. Đôi khi im lặng không phải cách tốt nhất để hóa giải một vấn đề, nếu có thể thì đừng im lặng.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Trở về nhà, cô hâm lại đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trên mặt bàn rồi cùng anh ăn cơm.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sau này sinh con, anh muốn đặt tên con là gì?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nếu là con gái sẽ là Trịnh Tường Vy, còn cọ trai là Trịnh Hải Nam.
  • Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên trước tốc độ trả lời của anh. Cứ nghĩ anh sẽ phải suy nghĩ rất lâu nào ngờ đáp lại nhanh như vậy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh đã nghĩ tên cho con rồi sao?
  • Anh gật đầu:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ừ. Sau khi mua đồ về trang trí phòng anh đã nghĩ tên cho con rồi. Tường Vy có ý nghĩa là xinh đẹp, thông minh và hiểu chuyện. Anh muốn con gái mình sẽ giống em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy còn Hải Nam?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Nam giống như một con biển rộng lớn, có ý chí vững vàng và không bỏ cuộc. Em thấy anh đặt tên cho con thế nào?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Rất đẹp!
  • Cô mỉm cười với anh. Mặc dù cô là người mang thai nhưng lại không chu đáo bằng anh. Những đồ cần thiết cho con, những kiến thức cơ bản về thai sản thậm chí là việc đặt tên đều thua anh. Nếu như không có anh bên cạnh trong thời kỳ này, cô sẽ cảm thấy khó khăn.
  • Dùng bữa xong, dọn dẹp mọi thứ gọn gàng anh dìu cô lên phòng nghỉ ngơi. Để cô ngồi xuống giường, anh tiến đến bàn làm việc lấy trong hộc tủ ra một chiếc hộp.
  • Anh lại gần chỗ cô ngồi đưa chiếc hộp cho cô rồi nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em mở đi.
  • Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc xong cũng làm theo lời anh. Gỡ từng nút thắt trên hộp, khi mở chiếc hộp ra cô vô cùng bất ngờ khi thấy bên trong là một chiếc vòng tay bằng bạc. Quá đỗi ngạc nhiên, cô cầm chiếc vòng tay trên ngắm nghía từng chút một. Chiếc vòng tuy giản dị nhưng từng đường nét đều rất tinh xảo.
14
Giải bày