Hơn cả yêu. / Em tha thứ cho anh
Hơn cả yêu.
  • Hải Tú một mình đến viện dưỡng lão để gặp bà Thanh - mẹ Sơn Tùng. Đứng trước cửa phòng, cô chần chừ mãi mới dám bước vào bên trong. Cô tiến gần đến chỗ bà Thanh, người phụ nữ đang ngồi đối diện với cửa sổ. Cô khẽ lên tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Dạ...
  • Nghe thấy có tiếng trong phòng, bà Thanh liền quay đầu lại. Bà nhìn cô gái trước mặt mình với ánh mắt xa lạ lẫm rồi cất tiếng hỏi:
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Cô là...
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Con là vợ của anh Tùng ạ.
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Vợ sao?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng, đây ạ!
  • Hải Tú vừa nói vừa đưa tấm ảnh cưới của anh và cô có trong điện thoại cho bà xem. Ngắm nhìn bức ảnh trong điện thoại, bà mỉm cười gật gù vài cái:
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Thì ra con chính là người con gái mà Tùng hay nhắc đến. Tới rồi thì ngồi xuống đây với mẹ.
  • Bà chỉ tay phải xuống chiếc ghế kế bên mình. Hiểu ý, cô khẽ gật đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống. Cô nhìn bà, tuy đã ngoài 50 vẫn giữ được vẻ đẹp riêng, có điều bà gầy guộc ốm yếu làn da cũng nhợt nhạt đi nhiều trong bộ quần áo của bệnh viện. Cô thấy trên mu bàn tay bà có vài vết sẹo chẳng chịu lên nhau, dù đã mờ đi theo năm tháng nhưng nó chính là bằng chứng rõ nhất cho việc bà từng bị bạo hành.
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Hôm nay Tùng không đến cùng con sao?
  • Bà đột ngột lên tiếng khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô mỉm cười đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Dạ, anh ấy bận chuyện công ty nên không đến được.
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Ra là vậy. Mình nó bận nhiều việc mà còn phải chăm sóc cho người mẹ bệnh tật này. Mẹ đúng là gánh nặng của nó!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không, mẹ đừng nói như vậy. Anh Tùng rất thương mẹ, nếu anh ấy nghe những lời này chắc hẳn sẽ buồn lắm! Tất cả cũng tại con con lấy anh Tùng lâu như vậy mà chưa lần nào đến thăm mẹ. Con xin lỗi!
  • Thấy sự áy náy trên gương mặt con dâu mình, bà không nỡ trách mắng. Kể từ khi được đưa đến đây, bà hoàn toàn quên đi cuộc sống tấp nập nhiều đau khổ ngoài kia. Chuyện kết hôn, anh đã từng nói với bà từng muốn bà đến dự nhưng bà là người từ chối. Sau khi thoát khỏi người chồng vũ phu, bà mang bệnh trong người và chỉ có anh luôn kề bên chăm sóc. Khi biết anh đã tìm được hạnh phúc riêng, bà không muốn làm gánh nặng cho hai người nên đã từ chối gặp con dâu. Vài lần, anh cho bà xem qua ảnh của cô, có điều trí nhớ bà kém quá nên chẳng thể nhớ được rõ. Bây giờ con dâu mình đang ở trước mặt, bà đã nhớ rõ gương mặt cô rồi.
  • Bà Thanh nắm lấy tay cô, bằng một giọng khàn khàn, bà nói:
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Con đến đây, mẹ cảm thấy vui rồi. Không cần tự trách bản thân mình.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng chưa từng nói với con về việc mẹ ở đây. Bây giờ con đã biết, con sẽ cùng anh Tùng chăm sóc mẹ. Đối với anh Tùng, mẹ là hi vọng vì thế mẹ đừng bao giờ nghĩ mình mang đến gánh nặng.
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Mẹ hiểu rồi. Nghe thằng Tùng kể Con đang mang thai đúng không?
  • Cô ngượng ngùng khẽ gật đầu:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng, con đang mang thai tuần thứ sáu.
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Phụ nữ mang thai thời kỳ đầu rất quan trọng. Con nhớ phải ăn uống đầy đủ, không được vận động mạnh và không được có những suy nghĩ tiêu cực nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Dạ, con sẽ ghi nhớ.
  • Cô nhìn bà mỉm cười. Ban đầu cô nghĩ sẽ rất khó để có thể bắt chuyện với bà nhưng không ngờ hai người lại nói chuyện hợp đến vậy. Bà tốt bụng và cũng rất quan tâm đến cô. Hải Tú cảm thấy thật may mắn khi anh giống mẹ chứ không giống người bố vũ phu kia. Ở bên bà, cô cảm nhận được tình thương, tình mẫu tử như thể cô được nói chuyện với mẹ mình một lần nữa. Giá như cô biết bà ở đây sớm hơn thì hai người đã có thể hiểu nhau nhiều hơn.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Công ty MTP.
  • Văn phòng hội đồng.
  • Đứng trước cánh cửa gỗ lớn, Anh do dự giây lát rồi quyết định bước vào. Không gian tĩnh lặng trong căn phòng nhanh chóng bị phá vỡ bởi âm thanh cót két của cửa cùng với tiếng bước chân trên nền đất. Giữa phòng, anh thấy ông Phú - bố anh đã ngồi chễm chệ trên chiếc ghế giám đốc từ bao giờ. Anh tiến lại gần phía ông, thái độ không mấy hân hoan chào đón:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tại sao ông lên được đây?
  • Ông Phú đặt tay lên bàn rồi đan ngón tay lại vào nhau nhìn anh trìu mến:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Muốn lên được đây đâu có gì khó khăn, chỉ cần một tấm danh thiếp mọi chuyện sẽ được giải quyết. Mà con không định chào rồi đến ôm bố mình sau ngần ấy năm không gặp à?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi với ông đã cắt đứt quan hệ từ ngày ông đánh mẹ tôi sống không bằng chết. Đừng giở giọng bố con ở đây!
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Con nói vậy, ta đau lòng lắm đấy.
  • Thái độ bỡn cợt tỏ ra bản thân vô tội của ông Phú khiến cho anh cảm thấy. Đôi tay đã nắm chặt từng đường gân nổi lên, anh phải cố gắng lắm mới có thể giữ được bình tĩnh. Kìm nén cơn tức giận vào bên trong, anh gằn giọng nói từng chữ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Rốt cuộc không về đây làm gì? Không phải ông đang có một cuộc sống vui vẻ bên Mỹ sao?
  • Ông Phú cười nhạt lắc đầu đáp:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Dù ở bên Mỹ có vui vẻ thế nào thì làm sao bố có thể quên được con trai của mình.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không phải giả nhân giả nghĩa. Đừng vòng vo nữa mục đích cuối cùng cũng đến đây là gì?
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Con giỏi thật đấy! Không những tự lập mở được một công ty riêng mà còn lấy vợ nữa. Nhưng bố cảm thấy không vui khi không được mời đến đám cưới của con.
  • Để tìm hiểu những thông tin về đời sống riêng tư của anh, đối với ông phú mà nói không hề khó. Chỉ cần có tiền, ông ta có thể biết mọi thứ. Nhưng anh không hề quan tâm đến chuyện đó bởi dù ông ta có biết bao nhiêu đi chăng nữa thì quan hệ cha con giữa anh và ông ta đã chấm dứt từ lâu. Lý do duy nhất anh đồng ý gặp mặt ông Phú chính là vì Hải Tú.
  • Ông nhìn anh, thấy được nét mặt cau có liền hiểu ra vấn đề. Tính anh trước nay không hề thích vòng vo càng không muốn dây dưa một chuyện. Không để mất thời gian của cả hai, ông lên tiếng:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Chắc hẳn con đang thắc mắc chuyện liên quan đến vợ mình là gì đúng không?
  • Bị ông nói trúng điểm yếu, anh lập tức đáp lại:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ông muốn làm gì cô ấy?
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Con cứ bình tĩnh, bố sẽ không làm hại đến vợ con đâu. Mục đích bố quay về Việt Nam là muốn con kết hôn với Bảo Trâm. Còn chuyện giữa con và con bé đó ly hôn đi.
  • Anh ngạc nhiên nhìn ông rất nhanh sau đó lại bật cười thành tiếng. Anh chế giễu:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ly hôn? Ông lấy tư cách gì bắt tôi ly hôn với Hải Tú? Ông, đến tư cách làm bố cũng không cơ chứ đừng nghĩ đến chuyện yêu cầu tôi phải làm bất kỳ điều gì.
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Tư cách? Bố là bố của con.
  • Anh gật đầu mấy cái tiến lại gần ông hơn:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ông đừng nghĩ tôi không biết. Mục đích duy nhất ông về đây là vì dự án tôi đang hợp tác với bên Bảo Trâm. Ép tôi kết hôn để liên kết hai công ty lại với nhau, tăng giá cổ phiếu của công ty. Tôi nói vậy đúng chứ?
  • Ông Phú im lặng không đáp chỉ khẽ gật đầu một cái. Những lời anh nói hoàn toàn đúng với ý định của ông. Kể từ ngày anh đưa mẹ mình rời khỏi biệt thự cắt đứt quan hệ với ông, ông từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại hai người. Nhưng khi thấy dự án phát triển mới của anh có thể giúp công ty tăng giá cổ phiếu, ông đã tức tốc đặt vé bay về Việt Nam mục đích duy nhất là liên hôn kinh tế.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Sao ông im lặng vậy? Tôi nói không đúng à?
  • Ông giật mình thu lại ánh mắt lơ đễnh rồi quay sang nhìn anh:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Con nói đúng, mục đích duy nhất bố quay về đây là vì dự án công ty con đang phụ trách.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nếu vậy thì làm cho ông thất vọng rồi. Tôi nhất định sẽ không ly hôn, càng không lấy Bảo Trâm.
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Chẳng phải trước kia con rất yêu Bảo Trâm hay sao? Hai đứa đã có hôn ước từ trước và từng có khoảng thời gian bên nhau. Bây giờ nó lại là đối tác của con. Nghe lời bố, ly hôn với Hải Tú đi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi nói không là không. Nếu không còn chuyện gì khác thì mời ông rời khỏi đây. Nơi này không chào đón ông.
  • Anh thẳng thừng chỉ tay về phía cửa ra hiệu. Trước thái độ của anh, ông Phú không hề có chút phản ứng càng không có ý định rời đi. Ông không ngờ anh lại kiên quyết đến như vậy. Có điều, ông đã lường trước phản ứng của anh đối với chuyện này nên đã có chuẩn bị từ trước. Ông nhìn anh, bằng giọng điệu đầy nghiêm nghị nói:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Bố hỏi lại một lần nữa, con nhất định không chịu ly hôn với Hải Tú?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đúng, tôi nhất định sẽ không ly hôn.
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Nếu vậy bố nghĩ con sẽ phải hối hận và thay đổi quyết định khi xem thứ này.
  • Dứt lời, ông lấy ra một tập hồ sơ để trên mặt bàn. Anh nhìn tập hồ sơ đó mà cười nhạt:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ông định bày trò gì nữa đây?
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Cứ xem đi rồi con sẽ phải thay đổi quyết định.
  • Anh chau mày khó hiểu rồi với tay lấy tập hồ sơ trên bàn cẩn thận xem xét từng chút một. Tiếng loẹt xoẹt của giấy tờ va vào nhau vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Sắc mặt anh dần thay đổi, từ ngạc nhiên đến hoảng hốt còn ông Phú vẫn ung dung ngồi vắt chéo chân trên ghế xoay.
  • Đột nhiên, anh đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn tức giận quát lớn:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện này là thế nào?
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Con đọc xong rồi à? Mọi chuyện đúng như con nghĩ đấy, tất cả những gì ghi trong đó đều là sự thật. Còn bây giờ, con đã thay đổi quyết định chưa?
  • Anh chỉ nghe không đáp bàn tay nắm chặt lại. Căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng lạ thường. Anh đứng đối diện với ông, hai người hai tâm trạng hoàn toàn trái ngược nhau. Một người đang rất vui vẻ khi biết bản thân sắp đạt được mục đích còn một người căm hận đến nỗi không nói lên lời. Trong anh bây giờ hiện lên biết bao suy nghĩ mông lung, phân vân giữa nhiều quyết định. Anh không muốn ly hôn nhưng những thứ trên bàn kia chính là điều khiến anh suy nghĩ.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Tối muộn.
  • Hải Tú ngồi trong nhà bếp nhìn mâm cơm được bày biện đẹp mắt trên bàn với đủ các món ăn thơm lừng. Dù bụng đã đánh trống nhưng cô vẫn gắng gượng đợi anh để kể về những chuyện cô đã làm chiều nay.
  • Tiếng xe ô tô bên ngoài vang lên, nhanh như cắt Hải Tú vội chạy ra ngoài phòng khách. Anh vừa bước vào nhà, cô vội vàng đi tới ôm chầm lấy anh. Cô vùi đầu vào ngực anh nói nhỏ:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mừng anh về nhà!
  • Hành động của bất ngờ của cô khiến anh không kịp phản ứng. Nhìn người con gái nhỏ trong lòng mình, anh vòng tay ôm chặt lấy cô. Hải Tú cảm thấy hôm nay Sơn Tùng có chút lạ thường. Anh ôm cô chặt hơn, lâu hơn mọi ngày, hơi thở của anh rất nặng nề. Phải chăng chuyện của công ty khiến anh mệt mỏi, kiệt sức?
  • Cô xoa nhẹ lưng anh, ân cần hỏi han:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Hôm nay, công ty có nhiều lắm sao anh?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không có.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không có mà trông anh có vẻ mệt vậy?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh chỉ muốn ôm em thôi. Làm ơn!
  • Cô không hiểu lời cầu xin của anh có ý nghĩa gì nhưng cô cũng thôi không hỏi nữa chỉ đứng im để anh ôm. Ở bên cạnh cô, mọi lo lắng suy tư trong anh đều tan biến. Anh chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi chỉ tiếc rằng điều đó là không thể.
  • Anh dần buông lỏng tay để cô đứng đối diện với mình rồi mỉm cười:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vào ăn cơm thôi, anh đói rồi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Cô đáp lại và cùng anh trở vào nhà bếp. Như mọi ngày, hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ chia sẻ một ngày của bản thân cho đối phương nghe. Cô hào hứng kể cho anh nghe về cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ, còn anh thì lặng lẽ lắng nghe. Cô liên tục nói những điều trên trời dưới biển mãi không thôi. Nhìn cô, anh hiểu cô đã trải qua một ngày vui thế nào. Ngược lại là anh, đối với anh ngày hôm nay giống như ngày phán xét và tội nhân phải nhận án tử.
  • Từ đầu bữa cơm cho đến giờ chỉ có một mình cô bắt chuyện, một mình cô nói còn anh thì ngồi im thin thít. Lấy làm lạ, cô bèn hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Minh! Anh sao vậy? Có thấy trong người có gì không ổn không?
  • Anh lắc đầu:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh ổn. Sao em hỏi vậy?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tại em thấy anh cứ ngồi im như pho tượng chẳng chuyện trò gì. Em đoán anh không được khỏe nên hỏi thôi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh không sao, em đừng lo lắng. Tiếp tục dùng bữa đi.
  • Dứt lời, anh gắp một miếng thức ăn vào bát cho cô kèm theo nụ cười nhẹ.
  • Nghe anh nói, cô cũng không nghi ngờ gì thêm và tiếp tục dùng bữa. Khoảng không tĩnh lặng dần bao trùm lấy hai người. Trên bàn ăn không còn tiếng nói chuyện rôm rả của cô thay vào đó là sự im lặng của hai người.
  • Anh ăn rất ít, hầu như đều gắp những món ăn cho cô, còn mình thì ăn được vài ba miếng. Bát cơm của anh vẫn như ban đầy không vơi đi là bao. Mọi sự chú ý của anh đều tập trung vào người con gái ngồi đối diện. Anh chần chừ suy nghĩ rất nhiều mới dám lên tiếng hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú, anh hỏi em một chuyện được không?
  • Cô ngừng hành động đang làm lại nhìn thẳng vào anh, khẽ gật đầu một cái:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh hỏi đi.
  • Anh chần chừ đắn đo hồi lâu.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nếu anh có làm chuyện gì có lỗi với em, liệu em có tha thứ cho anh không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh hỏi vậy là sao? Em không hiểu.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Trả lời anh đi.
  • Cô lúng túng không biết trả lời câu hỏi của anh ra sao, anh thì vẫn chờ đợi câu trả lời từ cô. Sau một thời gian im lặng, cuối cùng cô cũng đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em sẽ tha thứ cho anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Thật hả?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vì em biết mọi chuyện anh làm đều có lý do của nó. Nhưng hôm nay anh lại hỏi em những câu kỳ lạ như vậy? Anh làm chuyện có lỗi với em thật sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không có. Em mau ăn đi
14
Em tha thứ cho anh