Hơn cả yêu. / Em đau...
Hơn cả yêu.
  • Lời Bảo Trâm nói ra khiến ai nấy đều khó xử. Nghe qua tưởng chừng như chỉ là những lời nói bông đùa nhưng hóa ra lại là kích đểu. Bảo Trâm biết rõ Sơn Tùng đang đứng đối điện Hải Tú vậy mà còn gán ghép cô với một người con trai khác.
  • Bảo Trâm quay sang bên cạnh, nét mặt Sơn Tùng đã tối sầm từ bao giờ ánh mắt hiện lên những tia hằn đỏ sọc. Bàn tay anh nắm chặt lại như thể đang cố kìm nén cơn tức giận. Thái độ này của anh chính là điều mà Bảo Trâm muốn thấy, cô ta mỉm cười trong đầu tự hỏi không biết anh sẽ giải quyết cô vợ nhỏ của mình ra sao.
  • Nhận ra bầu không khí dần trở nên căng thẳng, Hải Tú vội vàng giải thích:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bảo Trâm, cô nói quá rồi đấy. Tôi và anh Nam chỉ là bạn bè bình thường.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Tôi xin lỗi, do tôi vô ý. Tôi quên mất là chồng cô đang đứng ở đây.
  • Dứt lời, Bảo Trâm quay sang bên cạnh ý chỉ đến Sơn Tùng.
  • Anh nhìn cô và Hải Nam rồi lên tiếng sau khoảng thời gian im lặng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bảo Trâm nói đúng. Hai người đẹp đôi đấy!
  • Cả ba người sững sờ nhìn anh. Cô không dám tin những gì mình nghe thấy là sự thật. Anh đang tác hợp cho cô và một người đàn ông khác? Cô không nghe nhầm chứ?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng... chuyện này...
  • Hải Tú còn chưa nói hết câu, Hải Nam đã nắm lấy tay cô. Anh nhìn Sơn Tùng cười cợt:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Nếu anh đã nói như vậy thì tôi cũng không khách sáo.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Khoan đã! Em chưa nói xong mà.
  • Mặc cho cô phản kháng thế nào, anh vẫn một mực kéo cô đi.
  • Sơn Tùng đứng đằng sau nhìn bóng hai người khuất dần mà trong lòng khó chịu vô cùng. Lần trước khi thấy cô thân thiết với Hải Nam, anh đã tức giận vô cùng. Bây giờ chứng kiến cảnh vợ mình đi theo người đàn ông khác, thử hỏi anh làm sao không tức giận. Có điều cơn giận giữ này anh chỉ biết kìm nén ở trong lòng không được bộc phát ra bên ngoài. Chính anh là người nói hai người họ rất hợp đôi vậy thì anh lấy lý do gì để cảm Hải Nam lại?
  • Một tiếng “chồng” đối với anh bây giờ quá khó khăn chứ đừng nói đến lấy danh nghĩa là chồng để ngăn cản bởi hai người sẽ sớm kết thúc cuộc hôn nhân này.
  • Thấy anh đứng lặng nhìn theo bóng hai người kia, Bảo Trâm khẽ cất tiếng:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh Tùng! Cũng đến giờ ăn trưa rồi chúng ta ghé đâu đó ăn tạm rồi về công ty.
  • Anh không đồng ý cũng không từ chối cứ thế đi về phía trước. Bảo Trâm nhanh chân theo sau anh.
  • Hải Nam kéo Hải Tú rời khỏi trung tâm thương mại. Ngồi trong xe, anh không kiềm chế được cơn tức giận mà quát lớn:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em nói nó bận chuyện ở công ty. Bận là bận dẫn gái đi chơi hả?
  • Cô thanh minh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải như anh nghĩ đâu. Bảo Trâm chỉ là đối tác làm ăn của anh Tùng. Hai người họ đang đi mua đồ để Tùng bị đón tiếp khách hàng. Anh Minh không phải loại người giống anh nói.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Không phải?
  • Hải Nam bật cười chế giễu đứa em gái ngây thơ của mình:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Không phải mà khi cô gái kia nói chúng ta đẹp đôi, nó còn hùa theo khẳng định lại một lần nữa. Vậy theo em, anh nên nghĩ thằng Tùng là loại người gì đây?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em đã nói tất cả là hiểu lầm rồi. Anh đừng làm quá mọi chuyện nên nữa.
  • Cuối cùng không thể chịu đựng được sự đa nghi của Hải Nam, Hải Tú tức giận hét lớn. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô tức giận đến vậy. Anh định tiếp tục làm cho ra lẽ chuyện này nhưng nhớ đến việc cô đang mang thai, anh lập tức tiết chế bản thân.
  • Lần đầu lớn tiếng với anh mình, cô có phần sợ hãi nhưng không thể mãi nhẫn nhịn.
  • Bầu không khí im lặng bao trùm lấy hai người. Mãi đến một lúc lâu sau, cô mới mở lời:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em xin lỗi!
  • Câu nói của cô phá tan sự im ắng này. Anh quay sang phía cô, bằng một giọng trầm thấp, anh nói:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Anh biết em yêu Sơn Tùng nhưng không thể mù quáng trong tình yêu được. Chúng ta đều mất bố mẹ từ nhỏ, nương tựa vào nhau mà lớn lên. Anh chỉ em là người thân duy nhất, anh không muốn em khổ càng không muốn nhìn thấy em vì một kẻ không ra gì mà khóc. Nếu em muốn dừng lại, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em. Không phải anh muốn ngăn cản em, anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Em đừng nghĩ anh ghét em nên mới hành động như vậy.
  • Từng câu từng chữ anh nói, cô đều nghe rất rõ. Cô hiểu tình thương anh dành cho nhiều đến mức nào. Những gì anh làm, những điều anh khuyên nhủ đều vì muốn tốt cho cô. Cô làm sao có thể nghĩ anh ghét cô được. Cô tức giận chỉ vì không muốn anh hiểu lầm Sơn Tùng, càng không muốn mối quan hệ của hai người tồi tệ hơn.
  • Cô mỉm cười nắm tay anh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh là anh trai của em, em làm sao có thể ghét anh được. Em chỉ mong anh có thể hiểu cho Sơn Tùng, tin tưởng anh ấy một lần. Có được không?
  • Lời đề nghị bất ngờ này khiến anh không thể trả lơi ngay. Anh nhìn cô nghiêm giọng:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hiện tại, anh không thể hứa với em. Sự tin tưởng cần phải có thời gian chứng minh. Anh sẽ tin tưởng cậu ta khi anh thấy cậu ta làm em hạnh phúc. Đến lúc đó, chính tay anh sẽ trao đứa em gái duy nhất này cho cậu ta.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em cảm ơn anh.
  • Anh đưa tay lên xoa đầu cô, trong lòng chỉ hi vọng Sơn Tùng sẽ không làm anh thất vọng.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Được rồi, không nói chuyện này nữa. Hôm nay là ngày đi chơi nhất định phải vui. Bây giờ em đói bụng chưa, anh dẫn em đi ăn.
  • Cô cúi xuống nhìn chiếc bụng đang đánh trống cồn cào của mình mà khẽ gật đầu.
  • Anh bật cười:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em muốn ăn gì?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh đến nhà hàng gần trung tâm đi. Ở đó có nhiều món ngon và cũng có những món dành cho phụ nữ mang thai nữa.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Được rồi, đi thôi.
  • Anh khởi động xe di chuyển dần vào đường quốc lộ. Thấy tâm trạng anh vui hơn khi nãy, cô an tâm hơn phần nào. Có điều trong đầu cô vẫn còn vương vấn câu nói của Sơn Tùng. Cô hiểu Sơn Tùng với Bảo Trâm chỉ là đối tác làm ăn và chính anh cũng khẳng định với cô nên không để tâm mấy đến chuyện hai người họ cùng nhau đến trung tâm thương mại. Không biết là do anh nhất thời tức giận nên mới nói như vậy hay thực sự có chủ đích.
  • Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà hàng Bình Minh.
  • Hải Tú bước xuống xe một cơn gió lạnh thổi đến khiến cô khẽ rùng mình. Thời tiết Hà Nội bây giờ đã thực sự vào đông, may mà sáng nay có mang theo áo khoác nếu không đã không chịu được cơn gió này rồi. Hải Nam lái xe vào bãi đậu xe rồi đến chỗ Hải Tú.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Vào thôi!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Cô mỉm cười đi theo anh.
  • Bước vào bên trong nhà hàng anh nhìn xung quanh để tìm bàn trống. Sau khi để cô ngồi xuống ghế, anh mới đi gọi món. Hải Tú tựa lưng vào thành ghế lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống ồn ào bên kia qua khung cửa sổ nhỏ. Mọi thứ trôi qua thật náo nhiệt, vội vã từ xe cộ đến dòng người tấp nập. Hải Tú đưa tay sờ bụng mình, cái bụng đã nhô lên thêm một chút. Cô mỉm cười vì biết con vẫn đang phát triển khỏe mạnh.
  • Không hiểu sao trong đầu cô lại đột nhiên nhớ đến lời nói của Sơn Tùng. Trước khi đến nhà hàng, cô đã tự dặn lòng mình không nghĩ đến vậy mà bây giờ lại vương vấn không thôi. Cô không vì câu nói ấy mà muộn phiền chỉ là có chút thắc mắc cần được giải đáp.
  • Rồi cô cố gắng dịp bỏ suy nghĩ ấy qua một bên, tập trung vào hiện tại. Quay sang nhìn qua cửa sổ nhà hàng, cô bất ngờ khi thấy Sơn Tùng và Bảo Trâm cũng tới đây. Hai người họ khoác tay nhau đi vào trong, cử chỉ trông rất thân mật. Tại sao bao nhiêu thời điểm không gặp mà lại ngay trong lúc này? Tại sao không phải người khác mà lại là Sơn Tùng và Bảo Trâm? Tình huống này xảy ra do ông trời trêu người hay trùng hợp ngẫu nhiên?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú!
  • Cô giật mình, ánh mắt mơ hồ dần thu lại khi nhận ra Hải Nam đã đứng trước mặt mình từ khi nào. Khuôn mặt anh hiện rõ sự lo lắng bởi đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại khi nhìn cô. Anh hỏi han:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em sao vậy? Thấy trong người không khỏe ở đâu à?
  • Cô vội cười lắc đầu:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em ổn.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Anh gọi em từ nãy đến giờ mà không thấy em phản ứng gì. Anh lo em không ổn.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không sao đâu anh. Mà anh gọi món rồi sao?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Ừ, anh gọi rồi. Em cần gì thêm hả?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Dạ không, anh ngồi xuống đi.
  • Anh gật đầu ngồi xuống đối diện cô rồi cầm menu trên tay xem qua một lần nữa.
  • Ngoài mặt cô cười nói vui vẻ nhưng thực chất chỉ là sự ngụy tạo che giấu đi nỗi lo lắng bên trong. Co muốn đổi nhà hàng nhưng anh đã gọi xong các món, hủy đơn bây giờ sẽ khiến anh nghi ngờ mà lộ chuyện. Cô không thể để anh biết Sơn Tùng và Bảo Trâm cũng có mặt tại nhà hàng này. Hai người họ đang ngồi đối diện tầm mắt của cô hơn nữa lại có những hành động vô cùng thân mật. Mọi thứ đều diễn ra trước mắt cô, trông họ rất giống một đôi tình nhân.
  • Dù đã tự nói với bản thân nhiều lần rằng anh và Bảo Trâm chỉ là đối tác làm ăn. Nhưng thử hỏi có người phụ nữ nào khi thấy chồng mình đi ăn cùng một người con gái khác mà vui vẻ không? Cô khó chịu trong lòng, có điều thứ gọi là niềm tin đã giúp cô không có những suy nghĩ tiêu cực. Chắc hẳn anh cũng chẳng có ý gì với Bảo Trâm.
  • Sự im lặng của cô khiến Hải Nam khó hiểu. Ngày thường cô hoạt bát, nói năng nhanh nhảu vậy mà hôm nay như biến thành con người hoàn toàn khác. Anh đưa tay ra trước mặt cô quơ quơ vài cái:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú!
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú!
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú!
  • Anh gọi cô đến lần thứ ba cô mới giật mình. Cô nhìn anh với ánh mắt mơ hồ, ngờ nghệch nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Có chuyện gì sao anh?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Anh thấy em ngồi im như người mất hồn, lại còn nhìn chăm chăm một chỗ. Ở đằng kia có gì hả?
  • Hải Nam định quay lại đằng sau kiểm tra thì Hải Tú vội lớn tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Nam!
  • Giọng nói của cô khá lớn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh ngay cả Hải Nam cũng phải bất ngờ.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em làm gì mà gọi tên anh lớn như vậy?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không... không có gì đâu anh.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Thật không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thật mà, em nói dối anh làm gì. Anh phải tin em gái mình chứ.
  • Hải Nam nheo mắt nhìn cô đầy nghi ngờ rồi cười cười:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Ăn nhiều vào một chút để cháu của anh còn lớn nữa.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em biết mà.
  • Anh hài lòng vuốt nhẹ tóc cô rồi gắp thêm vào bát cô nhiều đồ ăn hơn. Cô vui vẻ nhận chúng từ anh, cố gắng không tỏ tỏ ra bất thường. Đáng lẽ ra, cô không nên lơ là như vậy nếu không Hải Nam chắc chắn sẽ phát hiện ra chuyện Sơn Tùng và Bảo Trâm đang ngồi ở bàn đối diện. Hiềm khích trong anh đối với Sơn Tùng đã lớn bây giờ còn thêm chuyện này sợ rằng không còn một chút tin tưởng.
  • Trong khi hai người cười nói vui vẻ thì ở phía đối diện lại có một người người nào đó tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng như trái ớt, tay nắm chặt chuôi dao hằn cả một vết sọc dài trong lòng bàn tay. Mọi hành động của Hải Tú đều thu gọn trong tầm mắt anh. Nhìn cô cười nói với người đàn ông khác, anh hận không thể đến đánh vào mặt tên kia một trận.
  • Cơn tức giận này chỉ biết kìm nén trong lòng!
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh Tùng! Anh ăn đi, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon đâu.
  • Bảo Trâm ở trước mặt anh vẫn luôn tỏ ra ngoan hiền, vui vẻ nhưng sau lưng lại làm chuyện khiến anh căm ghét. Chuyện liên hôn giữa hai gia đình chắc chắn Bảo Trâm đã nhúng tay vào. Không tự dưng bố anh lại quay về Việt Nam dùng tập hồ sơ đó để uy hiếp anh.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh ăn đi này.
  • Bảo Trâm vui vẻ đẩy đĩa thức ăn về phía anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Là cô làm đúng không?
  • Bảo Trâm tròn xoe mắt ngạc nhiên:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Làm... làm gì cơ?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện bố tôi quay về Việt Nam đề nghị liên hôn và cả tập hồ sơ mật đó. Là cô làm đúng không?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh nói gì vậy? Em thực sự không biết chuyện gì hết.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Gỡ mặt nạ xuống được rồi. Đừng làm tôi thêm chán ghét cô.
  • Bảo Trâm cười mỉm buông đũa xuống.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Nếu anh đã nói vậy thì em cũng không giấu giếm. Chuyện đề nghị liên hôn giữa hai công ty là do em làm. Không phải chúng ta đã có hôn ước từ nhỏ sao, bây giờ thực hiện đôi bên cùng có lợi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô điếc thật hay giả điếc vây hả? Tôi nói rồi, ngoài Hải Tú ra tôi sẽ không yêu bất kỳ ai càng không cưới cô làm vợ.
  • Bảo Trâm thở dài khoanh tay trước ngực nhìn anh:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh yêu Hải Tú, Hải Tú yêu anh. Tình yêu của hai người thật đáng ngưỡng mộ. Anh không kết hôn với em cũng được nhưng anh thử nghĩ xem nếu tập hồ sơ mật đó đến tay Hải Tú, liệu cô ấy còn yêu anh không?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô!!!
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em làm sao? Em nói đúng quá rồi phải không?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tại sao cô lại biết đến tập hồ sơ đó?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Thực ra em không hề biết đến sự tồn tại của nó cho đến khi bác Phú cho em biết. Phải công nhận trong tập hồ sơ đó có nhiều thông tin bổ ích thật. Anh mà không cẩn thận là dễ bị lộ lắm đấy. Còn chuyện kết hôn, anh đợi em 5 năm được thì em cũng có thể đợi anh được.
  • Nói rồi, Bảo Trâm tiếp tục dùng bữa còn anh thì ngồi thẫn thờ không đụng đũa vào bát dù chỉ một chút. Trong đầu anh bây giờ hiện lên bao suy nghĩ mông lung. Mọi thứ xảy đến quá bất ngờ khiến anh không thể lường trước. Chỉ sau một đêm, anh đã mất gia đình mình. Cho dù cố gắng thay đổi thế nào đi nữa thì quá khứ mãi chẳng thể xóa nhòa. Nhưng tại sao anh lại không có bất kỳ kí ức nào về chuyện năm đó? Những gì anh thấy trong hồ sơ nửa thực nửa mơ hồ. Anh không biết bản thân có nên tin vào chúng?
  • Ăn xong bữa trưa tại nhà hàng, Hải Nam đưa Hải Tú ra thăm mộ bố mẹ.
  • Linh cữu của hai người được chôn cất tại một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Hằng năm vào ngày giỗ đều là cô một mình đến đây lau mộ, thay hoa. Hôm nay, Hải Nam cùng đến thăm sau ba năm không về Việt Nam. Họ mua hai bó hoa cúc đặt trước mộ, thay phiên nhau dọn dẹp mộ bố mẹ rồi đứng lắng trước mộ hai người.
  • Mỗi lần đến đây, cô đều không kịp lòng mà bật khóc.
  • Hôm nay cũng vậy!
  • Cô nhớ bố mẹ, nhớ những ngày tháng còn sống trong vòng tay của hai người, nhớ tình thương gia đình... Nhưng hiện giờ những gì cô có thể làm được gói gọn bởi một chữ “nhớ.”
  • Anh nhìn cô khóc mà vòng tay ôm cô vào lòng. Xoa nhẹ lên lưng, anh an ủi:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Nếu bố mẹ thấy em thế này chắc chắn sẽ rất đau lòng, nghe lời anh đừng khóc nữa.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em nhớ bố mẹ.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Có anh ở đây rồi. Không phải em vẫn còn một người anh trai sao? Nín đi nào.
  • Cô gục đầu vào ngực anh mà khóc. Nỗi đau của cô cũng chính là nỗi đau mà anh phải chịu đựng. Cả hai người đều mất đi người thân mình yêu thương nhất. Thử hỏi, còn nỗi đau nào đau hơn hay không?
  • Cả chiều, Hải Nam và Hải Tú đến thăm mộ bố mẹ của từng người. Họ dọn dẹp những đám cỏ dại mọc quanh mộ, lau chùi thay nước, thắp nhang. Làm xong tất cả mọi chuyện trời đã chuyển sang xế chiều. Anh lái xe đưa cô về nhà kết thúc một ngày bên ngoài đầy mệt mỏi.
  • Đứng trước cửa nhà, Hải Nam căn dặn Hải Tú vài điều rồi mới rời đi. Cô trở vào trong đúng lúc Diệu đang chuẩn bị khóa cửa. Nhìn đồng hồ mới nhận ra Diệu đã hết giờ làm việc từ một tiếng trước. Mải mê công chuyện ở bên ngoài mà cô quên mất giờ. Cô vội đi nhanh đến chỗ Diệu rồi lên tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không cần khóa cửa đâu.
  • Diệu dừng tay lại quay ra sau. Thấy Hải Tú đang tiến về phía mình, Diệu vội chạy tới đỡ.
  • Diệu
    Diệu
    - Chị đi cẩn thận!
  • Hải Tú gật đầu, nhìn Diệu rồi nở nụ cười hiền từ....
14
Em đau...