Hơn cả yêu. / Cuộc sống mới
Hơn cả yêu.
  • Sơn Tùng lấy tập hồ sơ khẽ gật đầu ra hiệu. Sau khi thư ký Hải rời khỏi văn phòng, anh mở tập hồ sơ kiểm tra một lượt. Khi đã chắc chắn đây là thứ mà mình cần, anh mới quay sang phía ông Phú:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ông có chắc là tập hồ sơ này chưa hề được rò rỉ ra bên ngoài không?
  • Ông Phú bật cười đáp:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Nếu như bố muốn công khai thì đã công khai lâu rồi. Một khi tập hồ sơ này bị phát tán ra bên ngoài thì không chỉ con mà ngay cả danh dự của công ty bố cũng sẽ bị ảnh hưởng. Con yên tâm, bố là một người giữ đúng lời hứa.
  • Ông ta vừa nói vừa cầm giấy tờ chuyển nhượng trên tay với vẻ mặt thích thú.
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Giao dịch cũng đã hoàn thành cả đôi bên cùng có lợi. Bố không làm phiền con nữa.
  • Dứt lời, ông Phú đứng dậy rời đi
  • Ngồi một mình trong căn phòng vắng, Sơn Tùng thẫn thờ nhìn tập hồ sơ trên tay rồi bất giác mỉm cười. Chị vì sự xuất hiện của nó mà anh đánh mất gia đình của mình. Anh nhắm nghiền mắt lại, đầu óc mơ hồ chẳng thể nghĩ được gì nhiều. Mọi thứ xảy ra với anh giống như một cơn ác mộng mới tan.
  • Ngả lưng trên ghế một lúc lâu, anh đứng dậy thu xếp lại văn kiện trên bàn làm việc rồi ra khỏi phòng.
  • Anh đến văn phòng phó giám đốc, đưa tay lên gõ cửa ba cái.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mời vào!
  • Được người bên trong cho phép, anh đẩy cửa bước vào. Thấy Hoàng Nguyên đang cặm cụi làm việc, anh tiến lại gần đặt một số giấy tờ lên mặt bàn.
  • Hoàng Nguyên nhìn giấy tờ rồi ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Cái gì đây?
  • Anh nén tiếng thở dài đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Toàn bộ những giấy tờ liên quan đến dự án lần này.
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Thế à? Lần sau mày không cần phải đích thân mang đến đây đâu cứ đưa cho thư ký là được rồi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đây là lần cuối tao đưa cho mày nên muốn đích thân đi.
  • Hoàng Nguyên chau mày khó hiểu trước câu nói của Sơn Tùng rồi bật cười:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Mày cứ đùa. Tao với mày còn làm việc cùng nhau dài dài, lần cuối là lần cuối thế nào.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tao không đùa, tao đang rất nghiêm túc.
  • Nghe ngữ điệu cùng nét mặt nghiêm nghị của Sơn Tùng, Hoàng Nguyên biết lời anh không nói dối. Nụ cười trên môi chợt tắt thay vào đó là bầu không khí căng thẳng đến lạ:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Tại sao lại là lần cuối?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Thì mày biết rõ Hải Tú và tao cũng đã ly hôn rồi. Tao không muốn có bất kỳ liên quan nào đến Bảo Trâm nữa.
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Thế sau này mày định làm gì? Công ty này là tao và mày cùng nhau thành lập lên, mày là người có công nhiều nhất đâu phải muốn bỏ là bỏ.
  • Sơn Tùng lắc đầu cười:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tao không bỏ chỉ là chuyển sang một nơi khác thôi.
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Ý mày là sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không phải công ty của chúng ta vẫn còn một chi nhánh khác ở quận 12 sao? Lần trước vì để tập trung vào dự án lần này nên đã dừng hoạt động lại ở bên đó. Bây giờ tao muốn sang bên đó phát triển. Vừa để tăng thêm doanh thu cho tổng công ty, vừa để tránh mặt Bảo Trâm một công đôi việc tốt quá còn gì.
  • Hoàng Nguyên im lặng không đáp. Anh đan hai tay lại với nhau trầm ngâm suy nghĩ. Ngoài công ty mà hai người đang quản lý ra thì còn có một chi nhánh khác đang hoạt động. Tuy nhiên hiện tại nó đang phải tạm dừng lại để tập trung nguồn lực vào tổng công ty. Hoàng Nguyên cảm thấy quyết định lần này của Sơn Tùng cũng tốt và cho dù nó có không tốt đi chăng nữa thì anh cũng không thể ngăn cản bạn mình được. Anh nhìn Sơn Tùng hồi lâu đâu rồi gật đầu một cái:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Sang bên đấy làm việc thì đừng có quên tao. Toàn bộ quyết định ở chi nhánh bên đó giao hết cho mày.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cảm ơn bạn.
  • Sơn Tùng vỗ vai Hoàng Nguyên mấy cái rồi vui vẻ rời khỏi văn phòng. Bước đến ngưỡng cửa giọng nói của Hoàng Nguyên vang lên khiến anh dừng chân:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Quyết định của mày, tao luôn nghe theo. Có điều mày nên nhớ nhớ chúng ta không thể trốn tránh thực tại mãi được đâu. Rồi đến một lúc nào đó mày phải đối mặt với nó, đừng biến bản thân thành một kẻ hèn nhát.
  • Sơn Tùng chỉ nghe không nói và cứ thế bước đi. Dẫu biết rằng sẽ phải đối mặt nhưng ở thời điểm hiện tại anh chưa đủ dũng khí, bản lĩnh để có thể đương đầu với nó. Anh cần có thêm thời gian để chấp nhận mọi chuyện.
  • Sắp xếp công việc ổn thỏa ở công ty, Sơn Tùng trở về nhà nghỉ ngơi. Mỗi ngày đều có cô ở nhà đợi anh trở về nhưng hôm nay chỉ còn lại khoảng không tĩnh lặng. Lê từng bước chân bên ngoài lên cầu thang, anh vào trong căn phòng mà bản thân đã từng chuẩn bị cho những đứa con của mình. Nhìn hai chiếc nôi nhỏ cùng những món đồ chơi mới tinh, hai hốc mắt anh đỏ hoe trực trào như sắp khóc.
  • Anh từng nghĩ đến cảnh nô đùa với con, cùng cô chăm sóc nuôi con khôn lớn. Nhưng giấc mơ đẹp ấy bây giờ không còn nữa thay vào đó là thực tại khốc liệt. Đứa con anh hằng mong ước, đứa con anh luôn mong chờ đã ra đi mãi mãi. Anh từng mơ ước được một lần ôm con trong lòng thế rồi chính anh là người đã phá vỡ giấc mơ của chính mình.
  • Anh tiến đến chiếc nôi nhỏ nhắn nhìn những thứ mình đã chuẩn bị, miệng lẩm bẩm nói nhỏ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bố xin lỗi! Tất cả đều là lỗi tại bố. Tại bố mà con không thể chào đời, chính bố đã tước đi quyền được sống của con. Tất cả là do bố.
  • Anh ngồi gục xuống đất hai tay đan vào tóc. Cảm giác tội lỗi chi phối toàn bộ tâm trí anh. Ngay chính bản thân anh lúc này cũng rất mông lung và chỉ có thể ao ước có được hai chữ giá như.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Ba ngày sau.
  • Sân bay Nội Bài.
  • Hải Tú ngồi ở hàng ghế băng chờ Hải Nam đi làm thủ tục. Sau hơn ba ngày chờ đợi thì cuối cùng cũng đã đến lúc cô rời khỏi đây. Hải Tú đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Hà Nội là nơi chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của cô buồn, vui đau thương hay hạnh phúc đều có đủ. Đây là nơi cô đã từng có một gia đình ấm êm với bố mẹ và đã từng có một khoảng thời gian dài bên cạnh người mình yêu. Rời khỏi đây là một quyết định khó khăn đối với cô nhưng trên đời này không có gì là mãi mãi. Quả thực nơi đây đã từng khiến cô hạnh phúc nhưng nó cũng đã từng khiến cô rơi vào bi thương.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú! chúng ta đi thôi, máy bay sắp cất cánh rồi.
  • Cô gật đầu Hải Nam rồi đứng dậy kéo vali cùng anh rời đi.
  • Đi được vài bước cô dừng chân quay đầu lại nhìn mọi thứ một lần nữa như thể luyến tiếc không muốn rời xa.
  • Thấy Hải Tú không đi tiếp, Hải Nam lên tiếng hỏi:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em còn vương vấn điều gì nơi đây?
  • Cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe từ khi nào, sụt sịt mấy tiếng đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ở đây em đã từng có rất nhiều kỉ niệm.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Nhưng đó đều là những kỷ niệm không vui. Đã là quá khứ thì hãy để nó ngủ yên, em sẽ sống cho hiện tại và tương lai.
  • Cô im lặng không đáp. Nhận ra cô còn đắn đo, anh nói:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em thay đổi quyết định bây giờ vẫn còn kịp.
  • Cô mỉm cười lắc đầu đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em sẽ không thay đổi quyết định. Chúng ta đi thôi.
  • Dứt lời, cô bước nhanh về phía trước bỏ lại đằng sau những kỷ niệm, những điều đã khiến cô dành cả thanh xuân để chờ đợi. Thấy được sự quyết tâm của cô, anh cũng an tâm hơn phần nào rồi nhanh chóng đi theo.
  • Cho dù lòng còn vương vấn nhưng nhưng ở đây cô chỉ nhận lại đau thương. Ra đi có lẽ là quyết định đúng đắn nhất để cô có một cuộc sống tốt hơn và quên đi những gì đã xảy ra trong quá khứ.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Bảy năm sau.
  • 7 giờ 30 tối.
  • Công ty MTP.
  • Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, phóng viên đứng tụ lại thành nhiều tốp người, tiếng máy ảnh vang lên không ngừng. Mọi ánh đèn đều tập trung về phía cổng công ty. Sau bảy năm khởi công xây dựng dự án ở quận 7 của công ty MTP và bên đối tác DCT cuối cùng cũng thành công và được đưa vào sử dụng. Có điều nhân vật chính hôm nay không phải Sơn Tùng mà là Hoàng Nguyên. Hiện tại, Sơn Tùng đang quản lý công ty ở chi nhánh hai, dự án thành công vang dội như vậy đều nhờ công sức của Hoàng Nguyên.
  • Hoàn tất xong toàn bộ chuyện ở bên ngoài cũng như trả lời phỏng vấn. Mọi người cùng nhau trở lại công ty dự tiệc. Một ngày trọng đại như vậy chắc chắn Sơn Tùng không thể vắng mặt. Anh mua quà mừng chúc mừng công ty để trong văn phòng rồi đến dự tiệc cùng mọi người.
  • Hôm nay có nhiều đối tác quan trọng nên Hoàng Nguyên khá bận rộn. Anh phải đợi rất lâu mới có cơ hội nói chuyện riêng với bạn mình. Hai người đi tới một chỗ vắng khách, Sơn Tùng là người mở lời trước:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chúc mừng mày! Dự án lần này thực sự rất xuất sắc.
  • Hoàng Nguyên cười xòa:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Mày không phải khen đểu. Dự án lần này một phần là do mày ký hợp đồng được, tao chỉ là người tiếp tục thực hiện thôi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mày không cần khiêm tốn. Nhờ có mày mà danh tiếng của công ty tăng lên đáng kể đấy.
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Tao mới là nói câu đó mới đúng. Mày chỉ mới quản lý chi nhánh hai của công ty được bảy năm mà đã thu về được rất nhiều lợi nhuận và công trình lớn nhỏ trong thành phố. Tao khâm phục mày thật!
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Thế thì chúng ta hòa.
  • Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi không nói thêm lời.
  • Bảy năm qua, Sơn Tùng toàn tâm toàn ý lo cho công ty ở chi nhánh hai. Thỉnh thoảng hai người có gặp nhau nhưng chưa lần nào Hoàng Nguyên thấy Sơn Tùng vui vẻ. Sau khi ly hôn Hải Tú, Sơn Tùng như biến thành một con người hoàn toàn khác. Ít giao tiếp với bên ngoài hơn, sáng làm việc ở công ty đến muộn thì đến thăm mẹ. Và cũng không ít lần Hoàng Nguyên phải vào bệnh viện thăm Sơn Tùng vì chứng đau bao tử của anh.
  • Mặc dù đã dùng hết lời lẽ để khuyên can nhưng Sơn Tùng vẫn không thay đổi. Vẫn cố chấp như vậy, là một người bạn Hoàng Nguyên không lỡ để Sơn Tùng tự hành hạ bản thân ngặt nỗi anh lại chẳng thể làm gì khác.
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Mày tìm được cô ấy chưa?
  • Câu hỏi của Hoàng Nguyên vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người. Anh quay sang nhìn bạn mình gượng gạo đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vẫn bặt vô âm tín. Chắc có lẽ giờ này cô ấy đang hạnh phúc ở một chân trời mới.
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Tại sao mày lại nói như vậy? Lỡ như Hải Tú không hạnh phúc đi mày nghĩ thì sao?
  • Sơn Tùng lắc đầu khẳng định chắc nịch:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chắc chắn là cô ấy đang rất vui vẻ. Chỉ cần không ở bên cạnh tao đã là niềm hạnh phúc lớn nhất với cô ấy rồi.
  • Hoàng Nguyên thở dài bó tay với sự cứng đầu của bạn mình. Dù không biết tập hồ sơ năm ấy có gì quan trọng mà khiến cho Sơn Tùng phải từ bỏ hạnh phúc của mình, nhưng đã qua một khoảng thời gian dài như vậy rồi Sơn Tùng vẫn tự trách bản thân mình. Hoàng Nguyên nhìn bạn mình vậy cũng cảm thấy khó chịu, đôi lúc chỉ muốn đánh cho vài cái vào mặt để anh tỉnh táo hơn.
  • Chợt, Sơn Tùng vỗ vào vai Hoàng Nguyên mấy cái nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Thôi, mày ra ngoài kia tiếp khách đi. Tao về đây.
  • Hoàng Nguyên ngạc nhiên:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Sao về sớm thế tiệc chỉ mới bắt đầu thôi mà?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tao không có hứng thú với lại ở nhà còn mấy giấy tờ chưa giải quyết xong. Dù sao cũng chúc mừng mày vì dự án đã thành công. Về đây.
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Này... này, tao chưa nói xong! Thằng kia!
  • Sơn Tùng vẫy tay mấy cái tạm biệt rồi cứ thế bước đi mặc cho Hoàng Nguyên ở đằng sau đang gọi anh ở lại.
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Đúng là cái thằng cứng đầu!
  • Hoàng Nguyên nhìn theo bóng anh khuất dần mà lắc đầu ngao ngán, miệng lẩm bẩm vài câu. Nếu có cơ hội chắc chắn Hoàng Nguyên sẽ đánh cho anh mấy cái để giải tỏa cơn tức giận trong lòng bấy lâu nay.
  • Ra khỏi công ty nhận Minh xuống bãi đậu xe chuẩn bị rời đi, chợt, giọng nói của một cô gái vang lên từ phía sau:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh Tùng!
  • Anh quay đầu lại thì thấy Bảo Trâm đã đứng ở sau lưng từ bao giờ. Suốt bảy năm qua không ngày nào Bảo Trâm không đến tìm anh. Mặc dù đã nhiều lần nói rõ ràng tình cảm của bản thân nhưng cô ta vẫn cố chấp không chịu từ bỏ. Anh cảm thấy thực sự rất khó chịu khi luôn bị cô ta làm phiền.
  • Bảo Trâm nhanh chân tiến tới chỗ anh niềm nở nói:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Khi nãy em thấy anh trong bữa tiệc của công ty mà anh đang nói chuyện với Hoàng Nguyên nên em không có cơ hội.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vào thẳng vấn đề luôn đi không muốn gặp tôi để làm gì?
  • Bảo Trâm cười đáp:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cũng không có gì đâu chỉ là em mời muốn mời anh tối nay cùng đi ăn tối với em thôi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bảo Trâm, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cô mới chịu hiểu. Tôi với cô đã kết thúc, cho dù cô có cố gắng thế nào tôi cũng sẽ không yêu cô. Làm ơn đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.
  • Dứt lời, anh quay người lại mở cửa xe định rời đi liền bị Bảo Trâm ngăn cản. Cô ta tức giận đóng sầm cửa xe anh lại, lớn tiếng:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Tại sao lại không thể cho em một cơ hội? Em đã giải thích rõ ràng với anh rằng chuyện đó em không hề cố ý. Anh và cô ta đã ly hôn được bảy năm rồi nhưng sao anh vẫn cứ cố chấp? Anh làm vậy liệu cô ta có quay lại với anh không?
  • Bảo Trâm nắm lấy tay Sơn Tùng năn nỉ:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh hãy quên quá khứ đi. Hai chúng ta bắt đầu lại được không?
  • Sơn Tùng nhìn cánh tay nhỏ đang bám chặt lấy mình mà thẳng thừng hất mạnh ra:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cả đời tôi chỉ yêu một mình Vũ Hải Tú. Cô cũng màu từ bỏ tình yêu Không có lời hồi đáp này đi nó sẽ chẳng đi đến đâu.
  • Nói rồi anh lên xe rời đi để Bảo Trâm ở lại một mình. Cô nhìn theo xe anh tay nắm chặt thành quyền. Suốt bảy năm qua cô không ngừng nỗ lực theo đuổi anh, làm đủ mọi cách để có thể hàn gắn tình cảm của hai người có điều trái tim anh chỉ luôn có hình bóng của Hải Tú. Dẫu biết trong quá khứ bỏ rơi anh là lỗi của cô nhưng cô nhận ra bản thân mình yêu anh rất nhiều vì thế mới quyết tâm đến vậy.
  • Bảy năm - một khoảng thời gian dài, nhiều lần bị anh từ chối cô vẫn không buông bỏ. Cô không tin với bao nhiêu nỗ lực như vậy anh lại thờ ơ không để tâm tới. Dù sao anh và Hải Tú đã không còn quan hệ, có lẽ giờ này cô ta đang hạnh phúc ở bên người mới, cô vẫn còn cơ hội.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • New York, 8.30 AM.
  • Trong một căn nhà nhỏ nơi góc phố thanh bình, Hải Tú mở cửa ngắm nhìn New York vào buổi sáng. Đây là một trong những thành phố phồn hoa bậc nhất của nước Mỹ. Cô nhắm nghiền mắt lại đón những cơn gió thổi nhẹ làm bay mái tóc mềm. Thật không ngờ cô đã gắn bó với thành phố này được bảy năm.
  • Sang bên đây cô có một cuộc sống tốt hơn kiếm được một công việc ổn định và không còn đắm chìm trong đau thương như trước. Tuy nhiên để có được một cuộc sống như hiện tại đều là nhờ Hải Nam giúp đỡ. Đôi lúc, cô cảm thấy mình đã quá dựa dẫm vào anh trai chuyện gì cũng nhờ đến anh giải quyết và có khi cô lại trở thành gánh nặng của anh. Trong những năm qua anh luôn ở bên cạnh ảnh giúp đỡ, động viên cô mà quên đi hạnh phúc của chính mình. Cô nghĩ đã đến lúc bản thân phải tự bước bằng chính đôi chân của mình, cô không muốn trở thành gánh nặng của bất kỳ ai.
  • Hải Tú hít một hơi thật sâu cảm nhận bầu không khí trong lành rồi trở lại phòng thu dọn quần áo. Trên mặt bàn có hai tấm vé máy bay về Việt Nam đã được chuẩn bị từ trước. Để đưa ra quyết định này, cô đã phải đắn đo suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Cuộc sống ở đây thực sự rất tốt nhưng New York không phải là nơi cô có thể phát triển. Trở về Việt Nam, cô sẽ có nhiều cơ hội hơn ở đây, một phần vì đồng điệu trong ngôn ngữ, một phần cô muốn dành nhiều thời gian chăm sóc con của mình hơn.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi! Mẹ! Mẹ ơi!
  • Từ bên ngoài giọng nói của một đứa trẻ vang lên tận vào trong. Đúng là chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng. Cô vừa gấp quần áo vừa đáp lại tiếng gọi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mẹ đây! Sóc đi cẩn thận đừng có chạy nhảy không sẽ ngã đấy.
  • Cánh cửa phòng mở ra, một cậu nhóc chừng 5, 6 tuổi khi chạy ùa vào ôm lấy chân. Đứa nhóc nhìn mẹ mình mè nheo:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi, Sóc gấp gọn hết quần áo của mình rồi. Mẹ cho Sóc đi chơi nhé.
  • Hải Tú dừng tay lại bế cu Sóc lên tay rồi chạm nhẹ vào chóp mũi cu Sóc.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sóc của mẹ ngoan quá. Nhanh như vậy mà đã làm xong việc mẹ giao rồi, nhưng tiếc thật hôm nay mẹ không thể được con đi chơi.
14
Cuộc sống mới