Hơn cả yêu. / Cuộc sống hạnh phúc
Hơn cả yêu.
  • Cô lo lắng đặt quần áo vào tay anh dặn dò:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh bị sốt rồi. Để tôi lấy nước lau người cho anh và còn uống thuốc nữa. Nằm nghỉ ngơi đi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em không cần...
  • Anh còn chưa nói hết câu thì cô đã rời khỏi phòng. Nhìn dáng vẻ hấp tấp, lo lắng của cô mà anh bật cười trong lòng cảm thấy vui vẻ.
  • Cô xuống dưới bếp nấu bột một bát cháo nóng rồi chuẩn bị thuốc đầy đủ mang lên cho anh. Đẩy cửa bước vào trong, cô thấy bộ đồ ướt sũng được anh để gọn vào một bên còn anh thì đang nằm nghỉ trên giường. Cô tiến gần đến giường, khẽ lay nhẹ tay anh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh dậy ăn chút cháo nóng rồi uống thuốc vào cho đỡ.
  • Anh vịn tay xuống giường làm trụ khó khăn lắm mới ngồi dậy. Cô đỡ anh, để anh ngồi tựa lưng vào thành giường, múc từng muỗng cháo thổi nguội rồi đút cho anh ăn. Anh chăm chú nhìn từng cử chỉ hành động của cô mà không rời mắt. Sự quan tâm, lo lắng mà cô dành cho anh lúc này càng khiến anh không thể từ bỏ.
  • Nhận ra ánh mắt anh, cô ngại ngùng nói nhỏ:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh còn không mau ăn đi, ngồi nhìn tôi làm gì chứ.
  • Anh mỉm cười đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Thì anh nhìn vợ mình, không được à?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vợ... Vợ gì chứ? Tôi với anh không phải là vợ chồng. Anh món ăn đi rồi uống thuốc, khỏe lại thì rời khỏi đây.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em nỡ lòng nào đuổi một người đang bệnh?
  • Vẽ mặt thích thú cùng thái độ đùa cợt của anh khiến cô vừa ngượng ngùng vừa bực bội. Cô đặt bát cháo vào tay anh đứng phắt dậy nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Số cháo còn lại anh tự ăn đi rồi uống thuốc. Do anh bị bệnh nên tôi mới để anh ngủ qua đêm hôm nay thôi, ngày mai thì rời đi.
  • Dứt lời, cô vội vàng rời khỏi phòng. Anh nhìn theo bóng cô nói vọng ra:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cảm ơn em.
  • Cô đóng sầm cửa lại, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Rõ ràng cô đang rất giận anh nhưng khi thấy anh bị bệnh, cô không thể đứng yên. Hải Tú hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh rồi trở về phòng mình. Thấy tình trạng khi nãy của anh, cô an tâm mà trở về phòng nghỉ ngơi.
  • Nửa đêm.
  • Hải Tú nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu cô bây giờ đều là hình bóng anh. Cô lo anh sẽ sốt cao hơn hoặc cũng có thể là đau bao tử. Nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định sang phòng bên xem tình hình anh thế nào. Cô khẽ đẩy cửa bước vào trong, từng bước nhẹ nhàng tiến tới phía anh. Thấy anh đang ngủ cô cũng quan tâm hơn rồi đưa tay sờ lên trán. Người anh không còn nóng nhưng khi nãy có lẽ cơn sốt cũng đã giảm bớt đi.
  • Hải Tú thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị đứng dậy quay người rồi đi thì một cánh tay giữ cô lại. Cô nhìn về sau còn chưa định hình được gì thì một lực mạnh kéo cô ngã vào lòng anh. Anh vòng tay ôm chặt lấy cô thì thầm:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ở lại đây với anh.
  • Cô giật mình, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh nhưng bất thành. Càng kháng cự anh càng ôm chặt cô hơn, hơi thở ấm nóng của anh phải lên gáy cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh xin lỗi. Suốt thời gian qua không ngày nào anh không nhớ về em. Mọi thứ thuộc về em và con đều vẹn nguyên trong nhà không một lần di chuyển. Anh biết quyết định năm đó là hồ đồ, anh có giải thích thế nào em cũng không tin. Nhưng anh yêu em là thật và cu Sóc cần có bố. Em tha lỗi cho anh được không?
  • Cô chỉ nghe không đáp. Mọi chuyện đã trở thành quá khứ bây giờ cô có giận hờn, trách móc anh thì cũng không giải quyết được gì. May mắn rằng năm đó vẫn giữ lại được cu Sóc nếu không thì khó có thể quay lại với nhau. Anh nói đúng bảy năm qua cu Sóc đã không được nhìn thấy bố mình, không được sống trong một gia đình trọn vẹn. Cô không thể vì cảm xúc nhất thời mà cướp đi quyền có được một gia đình đầy đủ cả bố và mẹ của cu Sóc. Vương vấn mãi quá khứ không phải điều tốt, cô nên đối diện với thực tại và sống cho tương lai.
  • Sau một khoảng thời gian tĩnh lặng, cuối cùng cô cũng lên tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh... Sẽ không bỏ rơi em chứ?
  • Cô quay người lại đối diện với anh. Trong ánh đèn vàng mờ ảo trong phòng, anh vẫn nhìn rõ gương mặt của cô. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cùng đôi mắt đen đượm buồn. Anh khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm, thời gian qua đã để cô chịu khổ rồi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh sẽ không bỏ rơi em. Chúng ta cùng chia sẻ mọi chuyện và sẽ không có bất kỳ bí mật nào nữa. Được không?
  • Cô mỉm cười gật đầu rồi gục đầu vào lồng ngực to lớn của anh. Anh vòng tay ôm chặt lấy cô hơn.
  • Đã lâu rồi cô không cảm nhận được hơi ấm từ anh, cũng đã lâu rồi cô không ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc vương vấn trên người anh. Mọi thứ như quay về quãng thời gian hai người hạnh phúc nhất và như thể chưa từng có cuộc chia ly.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng.
  • Những tia nắng ấm bên ngoài len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào nơi anh gối đầu. Sơn Tùng khẽ chuyển mình tỉnh dậy, đưa mắt mơ màng nhìn xung quanh thì không thấy cô kế bên. Anh ngồi trên giường một lúc lâu mới vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
  • Xuống dưới lầu, tiếng xào nấu bát đũa va chạm vào nhau phát ra từ nhà bếp khiến anh chú ý. Bước tới cửa bếp, anh thấy cô đang hì hục với nấu ăn. Anh lặng lẽ tiến đến chỗ cô, vòng tay ra trước ôm lấy eo cô từ đằng sau. Giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em dậy sớm vậy?
  • Cô mỉm cười khẽ đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Dậy còn chuẩn bị đồ ăn sáng nữa. Mà anh đã khỏe hẳn chưa mà xuống đấy.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nhờ có em mà anh khỏe nhiều rồi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Dẻo miệng!
  • Anh hôn nhẹ lên gáy cô, bàn tay liên tục xoa chiếc bụng nhỏ khiến cô khó chịu.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nào, ra ngoài ngồi đi để em còn nấu.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh ở đây phụ em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không cần đâu.
  • Cô xoay người lại đối diện với anh, choàng tay lên cổ anh nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ra ngoài ngồi đợi em.
  • Anh gục đầu vào hõm cổ cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không, anh muốn ở đây.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ra ngoài đi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không, không.
  • Cô bật cười bất lực với tính tình trẻ con của anh. Chợt, tiếng chuông cửa vang lên. Cô vội đẩy anh ra xa, chỉnh sửa lại quần áo rồi chạy ra mở cửa.
  • Tiếng chuông cửa reo lên ngày càng thúc giục hơn. Cánh cửa nhà vừa mở, cô tròn xoe mắt ngạc nhiên khi người đứng trước mặt bây giờ chính là Hải Nam, bên cạnh anh là cu Sóc. Hải Nam nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười.
  • Cô còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói của Sơn Tùng từ trong phòng vọng ra.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ai đến nhà vậy em?
  • Hải Tú quay sang nhìn Sơn Tùng bằng ánh mắt hoang mang, môi mấp máy:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Là... Anh Nam!
  • Sơn Tùng sửng sốt miệng cứng đờ không nói được lời nào. Nụ cười trên môi Hải Nam không còn nữa thay vào đó là sự giận dữ hiện rõ trên gương mặt.
  • Nhìn thấy Sơn Tùng, cu Sóc mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy anh:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Chú! Chú đến nhà cháu chơi sao không nói với cháu?
  • Anh mỉm cười xoa đầu cu Sóc:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chú cũng mới đến thôi. Hôm nay cháu không đi học hả?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Hôm nay cháu được nghỉ, tí nữa chú...
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Sóc, cháu lên trên phòng đợi bác một lát. Bác cần nói chuyện riêng với chú Tùng và mẹ cháu.
  • Hải Nam lên tiếng chen ngang cuộc trò chuyện. Cu Sóc nhìn anh gật đầu rồi nhanh chân chạy vào trong. Lúc này, Hải Tú mới lên tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh vào nhà đi!
  • Hải Nam không nói gì lặng lẽ bước vào trong, Sơn Tùng và Hải Tú cũng nhanh chóng đi theo.
  • Trong phòng khách, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Hải Nam ngồi đối diện với hai người ánh mắt đằm đằm sát khí như đang dò xét. Hai người không ai dám mở lời trước phải đến khi Hải Nam cất tiếng bầu không khí tĩnh lặng mới bị phá vỡ:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hôm qua, cậu ngủ ở đây?
  • Sơn Tùng ngẩng đầu lên nhìn anh cười trừ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Thật ra thì... Hôm qua, tôi bị cảm nên Hải Tú mới cho ngủ nhờ. Hai chúng tôi không hề xảy ra chuyện gì khác.
  • Hải Tú gật đầu tán thành:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đúng vậy ạ, em và anh Tùng không có gì với nhau hết. Anh đừng nghĩ lung tung.
  • Hải Nam khoanh tay trước ngực gằn giọng:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Tôi đã nói gì đâu mà hai người phải vội thanh minh.
  • Câu nói của anh khiến cả hai cứng họng. Thái độ hai người bây giờ khác gì có tất giật mình. Hải Tú biết Hải Nam từ xưa đến nay không thích Sơn Tùng nay lại thấy Sơn Tùng ngủ lại qua đêm, anh không giận mới lạ. Một lần nữa, bầu không khí tĩnh lặng lại bao trùm lấy ba người. Không một ai lên tiếng cũng không biết giải thích thế nào cho đối phương.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú!
  • Hải Nam gọi cô, nghe thấy tiếng cô vội ngẩng đầu trả lời:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh gọi em?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Anh muốn xác định chuyện này một lần nữa. Em vẫn còn yêu cậu ta phải không?
  • Hải Tú quay sang phía Sơn Tùng, nhìn anh cô hạ quyết tâm nói rõ:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng, em vẫn còn tình cảm với Sơn Tùng.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Em không màng đến chuyện trước kia?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Những gì trong quá khứ đã qua rồi, hơn nữa tất cả mọi chuyện của năm xưa đều là hiểu lầm. Sơn Tùng không hề phản bội em, anh Nam, xin anh hãy tin em.
  • Sơn Tùng đồng thời lên tiếng khẳng định:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tất cả chỉ là hiểu lầm. Nếu anh không tin, tôi có thể chứng minh cho anh thấy.
  • Ánh mắt kiên nghị của Hải Nam vẫn không thay đổi. Anh trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Hải Tú, gọi cu Sóc xuống đây.
  • Cô ngạc nhiên:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh gọi cu Sóc làm gì?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Gọi nó xuống đây.
  • Hải Tú gật đầu làm theo lời Hải Nam nhanh chóng lên trên lầu gọi cu Sóc. Trong phòng khách bây giờ chỉ còn lại Hải Nam và Sơn Tùng, hai người ngồi đối diện với nhau nhưng không nói một lời.
  • Khoảng chừng một lúc sau, Hải Tú dắt cu Sóc đi xuống. Nhìn thấy cu Sóc, Hải Nam giơ tay ra hiệu. Nó nhanh chạy chạy về phía anh. Anh cầm tay nó hỏi nhỏ:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Lúc cháu ở nhà bác, bác từng nói với cháu sẽ dẫn cháu đi cả bố của mình. Bây giờ cháu có muốn gặp bố không?
  • Nghe đến chuyện đi gặp bố, cu Sóc gật đầu lia lịa ánh mắt long lanh nhìn anh:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Dạ muốn!
  • Anh mỉm cười xoa đầu nó.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Bố của cháu ở kia kìa.
  • Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía Sơn Tùng. Cu Sóc nhìn theo hướng chỉ tay của anh, ngơ ngác hỏi lại:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Chú Tùng là bố của cháu sao?
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Đúng vậy, chú Tùng là bố của cháu.
  • Cu Sóc dường như vẫn không tin vào những gì mình nghe thấy. Nó quay sang nhìn Hải Tú:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ! Chú Tùng là bố của con sao?
  • Cổ họng cô nghẹn ứ không nói lên lời chỉ đành gật đầu đáp lại nó. Cu Sóc mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy Sơn Tùng.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Bố! Bố! Cuối cùng con cũng được gặp bố rồi.
  • Sơn Tùng dang tay bế cu Sóc lên, hôn nhẹ lên má nó một cái:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bố cũng nhớ con lắm.
  • Hải Tú nhanh chóng tiến đến chỗ hai bố con. Trông ba người họ bây giờ giống như một gia đình hạnh phúc. Niềm vui ở trước mắt nhưng cô vẫn không quên anh trai mình.
  • Hải Tú nhìn Hải Nam hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tại sao anh lại làm vậy?
  • Anh cười đáp:
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Vì anh muốn em gái anh được hạnh phúc.
  • Dứt lời, anh quay sang phía Sơn Tùng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cậu có một người bạn chất lượng đấy.
  • Hải Tú nghe xong thì không hiểu Hải Nam đang nói gì nhưng Sơn Tùng thì biết rõ Hải Nam đang ám chỉ đến ai. Anh gật đầu đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cảm ơn anh.
  • Hải Nam
    Hải Nam
    - Không có gì. Thôi, mọi người cứ ở đây vui vẻ. Anh có việc đi trước không làm phiền đến phút giây hội ngộ của gia đình.
  • Nói rồi, Hải Nam nhanh chóng rời đi.
  • Ba người nhìn nhau cười hạnh phúc. Cu Sóc ôm cổ bố mình mãi không buông bởi đây là lần đầu tiên nó được nằm trong vòng tay bố.
  • Cu Sóc nghiêng đầu đôi mắt ngay ngô nhìn anh hỏi:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Bố! Bố có đi công tác nữa không?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vậy con có muốn bố đi không?
  • Cu Sóc lắc đầu lia lịa:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con không muốn bố đi đâu. Bố đi rồi sẽ rất lâu với về với Sóc. Không chỉ có Sóc mà ngày nào mẹ cũng nhớ đến bố hết. Bố đừng đi có được không?
  • Anh bật cười nựng chiếc má phúng phính của cu Sóc:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Được rồi, bố không đi nữa. Bố sẽ ở đây với hai mẹ con mãi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vâng!!!
  • Cu Sóc mừng rỡ, nó quay người cầm tay cô đặt lên tay anh rồi nói:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Từ giờ cả nhà chúng ta sẽ sống chung với nhau. Con sẽ được sống với bố mẹ, và không ai có có thể nói là đứa không có bố nữa rồi.
  • Nhìn gương mặt hạnh phúc của cu Sóc khi có đầy đủ cả bố và mẹ. Hải Tú biết lần này bản thân cô không quyết định sai. Mọi thứ trong quá khứ đã kết thúc, sống cho hiện tại và hướng tới tương lai mới là điều quan trọng. Và hơn thế nữa, sau bao năm sóng gió cuối cùng hạnh phúc cũng mỉm cười với cô.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Á... Anh ơi. Em sắp chịu không nổi nữa rồi...
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em ráng lên. Bác sĩ, có cách nào cho vợ tôi đỡ đau không bác sĩ
  • Người bác sĩ lắc đầu.
  • Một lúc sau, bác sĩ đi ra khỏi phòng sinh, bế lấy một bé gái kháu khỉnh.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    - Chúc mừng cả nhà. Một cô công chúa nặng 3,6kg.
  • Mẹ anh tiến lại gần nhìn ngắm cháu gái:
  • Mẹ Sơn Tùng
    Mẹ Sơn Tùng
    - Cháu cưng của bà. Bà đặt tên cháu là Bình An. Mong rằng cuộc đời cháu sẽ luôn Bình An và hạnh phúc.
  • Cái tên này là mẹ anh và cô đã bàn tính từ trước. Những năm gần đây, bệnh tình của bà tiến triển tốt nên cô đề nghị anh đưa bà về chăm. Giờ đây, cháu trai cháu gái có đủ, bà cũng đã yên lòng...
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    - Bình An à, bà nội có chuyện muốn nói với con, con vào phòng bà nội một lát nhé!
  • Bình An đang ngồi nghe nhạc thư giãn thì bỗng dưng nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh của mẹ cô là Hải Tú, cô nói vọng xuống lầu:
  • Bình An
    Bình An
    - Dạ mẹ, con đến ngay ạ.
  • Bình An tháo tai nghe ra khỏi tai, cô tắt nhạc và đứng dậy rời khỏi phòng.
  • Bà nội muốn nói chuyện với cô, nếu cô đoán không nhầm thì chỉ có thể nói về vấn đề hôn nhân của cô mà thôi.
  • Bình An thầm thở dài trong lòng, không biết hiện tại cô nên đưa ra quyết định thế nào mới thỏa đáng.
  • Do bà nội đã lớn tuổi nên bà ở tầng trệt, cũng tiện hơn để mọi người chăm sóc bà hay việc đi lại của bà.
  • Đi từng bước chậm rãi đến trước cửa phòng bà nội, Bình An không tiến vào ngay nhưng lại đứng chần chừ ở đấy, không biết cô đang suy tư gì đó mà thất thần tại chỗ. Khoảng vài giây sau mới đưa tay lên gõ vào cánh cửa bằng gỗ quý hai cái.
  • Cô mở cửa ra, thấy trong phòng bà nội giờ đây đã có mặt đông đủ mọi người, ba cô, mẹ cô đều xuất hiện.
  • Bình An
    Bình An
    - Bà nội gọi con.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    - Bình An, lại đây con.
  • Bà ra hiệu cho cô ngồi xuống giường.
  • Bình An hiểu ý, cô tiến đến bên cạnh giường bà nội rồi ngồi xuống.
  • Nội cô năm nay đã hơn bảy mươi, sức khỏe cũng chẳng còn như trước, bà yếu đi rất nhiều, lại còn mang trong mình căn bệnh tim quái ác. Nhìn bà, cô càng thấy thương bà nhiều hơn.
  • Bình An
    Bình An
    - Bà nội.
  • Bình An nắm lấy cánh tay gầy gò của bà nội, cô có thể cảm nhận được tay bà chỉ là da bọc xương, dạo này bà ăn uống không nhiều nên sức khỏe lại đi xuống:
  • Bình An
    Bình An
    - Sao nội không ngủ nữa, nội chỉ mới ngủ có một chút thôi mà!
  • Lúc nãy cô có chăm bà một lúc, thấy bà ngủ yên mới lên phòng nghe nhạc, nào ngờ mới có nửa tiếng thì bà đã tỉnh rồi.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    - Nội ngủ nhiêu đó là đủ rồi.
  • Bà nội ôn tồn đáp lời cô, khuôn mặt luôn mang nét buồn buồn:
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    - Tuổi già mà, đâu còn ngon giấc như hồi trẻ nữa.
  • Bình An
    Bình An
    - Nội đừng nói vậy, mai mốt nội khỏe lên thì sẽ ngủ ngon thôi ạ.
  • Bà nội lắc đầu ngao ngán, đôi mắt bỗng híp lại lộ ra vài nếp nhăn ở trán:
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    - Nội tự biết tình hình của nội mà. Bình An, hiện tại nội sống cũng không được bao lâu nữa, tâm nguyện cuối cùng của nội đó chính là thấy con trở thành cô dâu xinh đẹp nhất. Liệu con có thể giúp nội hoàn thành tâm nguyện này không?
  • Bố cô, ông Tùng có quen một người bạn ở xã trên là ông Phúc, mấy hôm trước gặp nhau thì ông Phúc có ý hỏi cưới Bình An. Thế là ông trở về nhà và kể cho bà nội cùng với vợ mình nghe, được biết con ông Phúc rất lễ phép, nghề nghiệp ổn định, một người gia giáo đàng hoàng xem như cũng xứng đôi với con gái nhà ông.
  • Ai ai cũng đồng ý với hôn sự này, nhất là bà nội, bà nội muốn Bình An lấy chồng, ít nhất trước khi lâm chung bà còn chứng kiến được ngày vui của cháu gái.
  • Bà Tú nghe mẹ chồng nói thế thì hài lòng, bà gật đầu bổ sung:
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    - Đúng đó con gái, anh Thanh con bác Phúc tính trầm ổn lắm, chẳng phải con và nó cũng từng học chung trường sao? Hai đứa có quen biết, vả lại nó cũng có ý với con. Bình An, con thấy thế nào?
  • Lúc còn học cấp ba thì cô và Tấn Thanh có học chung trường chuyên với nhau, lớp cô và lớp anh ta cũng kề sát nhau, thỉnh thoảng lại gặp đôi ba lần. Sau này lên đại học thì mới ít gặp, ra trường có việc làm lại càng khó thấy mặt nhau hơn.
  • Nghe đâu anh Thanh hiện đang giữ chức vụ quản lý bộ phận tài chính trong công ty nào đó, tiền lương ổn định để nuôi sống gia đình. Bình An tiếp xúc với anh ta vài lần nên thấy tính tình anh ta cũng không khó khăn gì, ngược lại còn rất hào sảng. Tuy nhiên đó là lúc còn học cấp ba, còn bây giờ thì cô không rành cho lắm.
  • Cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà, tính cách con người có thể sẽ thay đổi cũng nên.
  • Bình An
    Bình An
    - Bà nội, hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, hiện tại con và anh Tấn Thanh đó chưa tìm hiểu gì với nhau cả, nếu đồng ý gả sang đấy thì không hay lắm.
  • Dù mong muốn của bà nội nhưng Bình An lại khó lòng thực hiện ngay được, cô còn chưa biết gì nhiều về Tấn Thanh, vậy mà nói gả là gả, như thế sau này có hối hận cũng đã muộn.
  • Bà nội vỗ vào tay cô hai cái:
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    - Thì bây giờ hai đứa tìm hiểu từ từ, hợp nhau rồi tiến đến hôn nhân luôn.
14
Cuộc sống hạnh phúc