Hơn cả yêu. / Chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc...
Hơn cả yêu.
  • Anh im lặng không đáp lại. Đối với anh, cô không chỉ là một cô gái ngốc mà còn là một người quá hiểu chuyện. Cô hiểu chuyện đến nỗi không quan tâm đến bản thân, hiểu chuyện đến nỗi chỉ biết lo lắng cho người khác còn mình thì ra sao cũng được. Vợ của anh thực sự rất ngốc.
  • Anh ngồi xích lại gần cô rồi cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Anh luôn hành động mà không một lời báo trước, cô dường như đã thích nghi được với chuyện này liền vòng tay ôm cổ anh. Trời càng lúc càng khuya, không gian tĩnh mịch bao trùm, cảm xúc cũng ngày một dâng trào. Nụ hôn càng nồng cháy, say đắm. Sự hòa quyện, đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của cô không làm anh thỏa mãn. Bàn tay ấm nóng bắt đầu tìm kiếm nhiều hơn, anh chậm rãi luồn tay vào bên trong chiếc áo phông rộng cô đang mặc, mơn trớn vài lần rồi tiến thẳng lên nhẹ nhàng nâng niu.
  • Cô khẽ nhíu mày, hai tay nắm chặt lấy vai áo anh. Toàn thân run lên nhè nhẹ. Quyến luyến rời khỏi đôi môi mềm, anh vẫn tiếp tục di chuyển xuống dưới, mùi hương trên cơ thể cô khiến anh không thể rời. Cô cảm nhận hơi thở ấm nóng của anh lướt nhẹ trên làn da cô. Chiếc cổ trắng ngần mềm mại bị anh cắt nhẹ để lại trên đó một vết đỏ.
  • Hơi thở cô trở nên rối loạn khó khăn nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng! Em… Em đang mang thai.
  • Lúc này Sơn Tùng mới ý thức được luyến tiếc rời khỏi người cô. Vẻ mặt có chút thất vọng.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Để anh đưa em lên phòng.
  • Hải Tú gật đầu chỉnh sửa lại quần áo. Sơn Tùng bế cô lên tay từng bước tiến về phía cầu thang. Cô không muốn làm anh mất hứng nhưng với tình hình hiện tại cô không thể đáp ứng được nhu cầu của anh. Cô sợ ảnh hưởng đến thai nhi.
  • Anh đưa cô lên phòng đặt cô nằm xuống giường rồi hôn nhẹ lên trán cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em nghỉ ngơi đi, anh giải quyết xong công việc sẽ quay lại.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đừng thức khuya quá!
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh biết rồi!
  • Sơn Tùng ân cần xoa đầu cô rồi quay lưng rời đi. Cánh cửa phòng đóng lại, cô lật đầu vào trong nhà tắm thay quần áo. Xong xuôi đâu đó thì nằm xuống giường nghỉ ngơi. Cô muốn đợi anh cho đến khi xong việc nhưng cả ngày hôm nay ở ngoài đường, cơ thể mệt mỏi rã rời nên vừa mới đặt lưng xuống đôi mắt đã lim dim chìm dần vào giấc ngủ từ khi nào không hay.
  • Trở về phòng sách, anh cặm cụi giải quyết nốt số hồ sơ còn tồn đọng trong ngày. Ngồi lì trên ghế một lúc lâu quay sang nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ đêm. Sơn Tùng thu dọn lại giấy tờ tắt đèn rời đi. Anh không về phòng ngay mà ghé qua căn phòng nhỏ cuối dãy hành lang tầng hai. Đây căn phòng anh đặc biệt chuẩn bị cho con của mình và anh muốn biến nó thành món quà bất ngờ dành cho cô.
  • Hì hục trong căn phòng tối đến tận khuya, anh phải cố gắng lắm mới hoàn thiện và tránh không phát ra tiếng động ảnh hưởng đến cô. Xong việc, anh trở về phòng với tấm lưng ướt sũng mồ hôi và khuôn mặt đỏ bừng vì mệt. Thấy cô đang ngủ, anh nhấc nhẹ chân tiến đến gần giường. Anh ngẩn ngơ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, bàn tay lướt nhẹ trên gò má hồng rồi hôn lên trán cô.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Anh yêu em!
  • Lời yêu anh dành cho cô vang lên trong căn phòng tĩnh lặng phá vỡ sự lạnh lẽo ảm đạm trước kia. Người con gái dành cả thanh xuân để theo đuổi anh, anh sẽ dùng cả phần đời còn lại của mình để chăm sóc cô.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Những tia nắng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào nơi cô đang làm. Hải Tú nheo mắt tỉnh dậy. Cô mơ màng nhìn xung quanh, căn phòng trống vắng chỉ có một mình cô. Đoán anh đã đến công ty, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều mà vào trong nhà tắm thay quần áo rồi xuống dưới nhà. Vừa bước xuống lầu, cô đã thấy một cô gái trẻ đang dọn dẹp. Lấy làm lạ, cô hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cô gì ơi!
  • Nghe có tiếng người gọi mình, cô gái kia lập tức quay đầu lại. Nhinc thấy cô, cô ta vội chạy đến cúi đầu kính cẩn:
  • Diệu
    Diệu
    - Em chào cô chủ!
  • Sự xuất hiện bất ngờ của cô gái lạ mặt khiến cô không kịp thích ứng. Hải Tú cười trừ:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cô đừng gọi tôi như vậy. Hơn nữa, tôi còn chưa biết tên cô và lý do vì sao cô ở trong nhà tôi.
  • Cô gái kia à lên một tiếng vui vẻ đáp:
  • Diệu
    Diệu
    - Em xin lỗi do em hấp tấp quá nên không để ý. Để em giới thiệu lại, em tên Diệu là người giúp việc cậu chủ mới thuê.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng thuê cô sao?
  • Diệu
    Diệu
    - Vâng, cậu chủ nói nhiệm vụ của em là dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc cô chủ cẩn thận.
  • Hải Tú cười gượng. Hôm qua anh chỉ mới nói sẽ không để cô động đến việc nhà mà sáng nay đã có người giúp việc tới làm. Cô nhìn Diệu, trông cô ta khá trẻ chắc cũng phải nhỏ hơn cô mấy tuổi. Mới lần đầu gặp, cô đã thấy Diệu nhanh nhẹn hoạt bát. Dù không cần thiết phải thuê người giúp việc nhưng anh cũng đã thuê, vả lại có người bầu bạn cùng cô trong nhà cũng vui hơn là ở một mình.
  • Diệu
    Diệu
    - Cô chủ có cần em giúp gì không?
  • Giọng nói của Diệu vang lên khiến Hải Tú giật mình. Cô lắc đầu đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không cần, em đi làm việc của mình đi.
  • Diệu
    Diệu
    - Vâng.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - À, đúng rồi. Em không cần gọi chị là cô chủ, cứ gọi chị Tú là được rồi.
  • Diệu
    Diệu
    - Như vậy liệu có được không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Được mà. Gọi như vậy thân thiết hơn cũng dễ xưng hô hơn.
  • Diệu
    Diệu
    - Em hiểu rồi, em đi làm việc đây.
  • Dứt lời, Diệu nhanh chóng đi làm công việc của mình. Hải Tú tiến đến phía ghế sofa ngồi xuống nghỉ ngơi. Mọi ngày những công việc thường ngày trong nhà đều do một tay cô dọn dẹp nay có người làm thay còn bản thân chỉ ngồi một chỗ thế này đúng là có chút không quen. Hải Tú ngồi chơi được một lúc thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Lướt nhìn màn hình, là số của anh. Cô vui vẻ liền bắt máy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh Tùng!
  • Từ bên kia đầu dây truyền đến giọng nói trầm ấm của anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em dậy rồi sao? Đã ăn uống gì chưa?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em chưa, lát nữa em mới ăn. Mà anh thuê người giúp việc làm gì, em có thể tự làm việc nhà được mà.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh không yên tâm để em ở nhà một mình nơi mới thuê người giúp việc. Tài xế riêng anh cũng đã sắp xếp rồi, từ giờ em muốn đi đâu chỉ cần nói cậu ta sẽ đưa em đi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Làm vậy tốn kém lắm!
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chỉ cần em và con thấy thoải mái, tốn bao nhiêu cũng được. Anh còn có chút chuyện cần giải quyết, xong việc sẽ đưa em đi khám thai.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Cô cúp máy, tâm trạng cảm thấy vui vẻ hơn sau khi nói chuyện với anh. Cô nhìn xuống tay xoa xoa chiếc bụng có sinh linh nhỏ đang lớn dần. Cô mỉm cười thủ thỉ:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Rồi chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, đúng không con?
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Công ty MTP.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vào đi!
  • Tiếng bước chân vang trên nền đất, anh vẫn cặm cụi làm việc, nhàn nhạt nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Có chuyện gì sao thư ký Hải?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em, không phải thư ký Hải.
  • Thanh âm trong trẻo của một người con gái vang lên khiến anh dừng lại hành động đang làm. Ngẩng đầu lên nhìn, anh nhận ra người trước mặt mình là Bảo Trâm chứ không phải thư ký Hải. Thấy cô, anh tỏ ra lạnh nhạt và có phần chán ghét.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em đến đây làm gì?
  • Bảo Trâm phớt lời thái độ không vui kia mà tiến gần lại chỗ anh.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em thấy nhớ anh nên mới đến đây thôi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nhớ?
  • Anh tỏ ra ngạc nhiên bất giác nở một nụ cười chế giễu:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bảo Trâm, không phải anh đã nói rõ ràng với em rồi sao? Anh là người có gia đình và anh rất yêu vợ của mình nên mong em hãy giữ tự trọng. Đừng tùy tiện nói những lời như vậy, người khác nghe sẽ không hay.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh sợ người khác nghe được hay anh sợ cô vợ bé bỏng của mình nghe được rồi giận dỗi anh?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Trâm! Em đừng đi quá giới hạn của mình. Nếu em còn muốn chúng ta nói chuyện với nhau thì hãy trân trọng tình bạn này.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Tình bạn sao?
  • Trái tim cô như bị ai bóp nát thành trăm mảnh khi nghe câu nói ấy từ anh. Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, tình cảm đã từng sâu đậm như vậy thế mà bây giờ điều cô nghe được chỉ là hai chữ “tình bạn”. Cô rất muốn nói ra nỗi lòng mình nhưng lại sợ anh lấy đó làm lý do mà lảng tránh cô nên sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, cô đành thôi.
  • Bầu không khí trong văn phòng nhanh chóng bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng. Nhưng rồi nơ cũng bị phá vở bởi giọng nói của anh:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bảo Trâm, việc ở nhà hàng hôm trước....
  • Anh ngừng lại nhìn thẳng vào cô, còn cô khi nghe vậy trong lòng liền nuôi hy vọng.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Chuyện ở nhà hàng làm sao? Anh cứ nói, em nghe đây.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện ở nhà hàng, anh mong em cẩn trọng lời nói của mình. Nó rất dễ khiến người khác tổn thương cho nên đừng lặp lại sai lầm này một lần nữa.
  • Bảo Trâm đứng hình dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Niềm hy vọng mong manh mới chớm nở đã bị anh bóp nát. Cố nén nước mắt vào trong, cô hít một hơi thật sâu giọng lạc hẳn đi khó khăn hỏi:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh... Nói vậy là đang bảo vệ cho Hải Tú ?
  • Bảo Trâm nghẹn ngào. Sự quan tâm này, bảo vệ này, đáng ra cô mới là người được hưởng lấy.
14
Chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc...