Hơn cả yêu. / Công việc ổn định
Hơn cả yêu.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh đừng sống mãi trong quá khứ nữa, có được không?
  • Bảo Trâm hét lớn. Nghe ngữ điệu của cô như thể đang bộc phát hết nỗi niềm kìm nén trong lòng bấy lâu nay. Mọi khi đến đây bước tới ngưỡng cửa đã bị anh đuổi đi, lần này tận mắt chứng kiến anh vẫn còn tình cảm với người cũ khiến cô không giấu nổi được cơn tức giận. Bảo Trâm hít một hơi thật sâu hai hốc mắt đỏ hoe trực trào sắp khóc:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Sơn Tùng! Đã bảy năm rồi, anh và cô ta đã chấm dứt bảy năm rồi. Hiện giờ cô ta sống thế nào? Ở đâu? Với ai? Có còn hận anh hay không anh còn không rõ. Vậy tại sao cứ phải chìm đắm trong quá khứ. Em đã cố gắng vì anh nhiều như vậy, anh không thể mở lòng với em một lần nữa được sao?
  • Anh không bận tâm đến cảm xúc của Bảo Trâm lúc này. Vẫn giọng nói lạnh lùng, vẫn là thái độ thờ ấy anh đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi chưa từng yêu cầu cô cố gắng vì tôi. Người bỏ rơi tôi, là cô. Người phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi, là cô. Vậy cô lấy tư cách gì để đòi hỏi tôi phải chấp nhận? Yêu cô?
  • Anh hừ lạnh nói tiếp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đừng mong chờ gì tôi, tôi sẽ không yêu cô. Cô là một người con gái xinh đẹp, tài giỏi. Ngoài kia có biết bao người đàn ông tốt hơn tôi đang theo đuổi cô hà cớ gì phải níu kéo lấy một người không yêu mình. Cô cũng không nên để chuyện của bảy năm trước dằn vặt mình làm gì. Việc Hải Tú xảy thai một phần lỗi cũng là do tôi nên không cần cảm thấy hối hận. Đừng nghĩ chuyện đó làm lý do để gần tôi. Cô về được rồi!
  • Bảo Trâm buông lỏng tay xuống hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh. Mỗi lần bị anh xa lánh, gạt bỏ cô đều nhẫn nại chịu đựng cố gắng đến cùng nhưng lần này trái tim đã quá đau đớn, không thể giấu nổi nỗi niềm bên trong. Việc anh đột ngột chuyển nhượng quản lý dự án sang cho Hoàng Nguyên rồi chuyển đến chi nhánh hai của công ty để làm việc mục đích cũng là tránh mặt cô. Anh ra thêm điều kiện trong thỏa thuận với ông Phú để ngăn chặn việc liên hôn giữa hai gia đình cũng vì không muốn gần cô. Rốt cuộc anh làm mọi thứ chỉ để đẩy cô ra xa. Đã nhiều lần cô tự khuyên nhủ bản thân nên từ bỏ thứ gọi là tình yêu vô vọng này nhưng trái tim lại không chịu nghe lời.
  • Người đàn ông trước mặt cô bây giờ đã hoàn toàn thay đổi không còn giữ mãi một tình yêu với cô. Giờ đây cô thực sự cảm thấy mệt mỏi. Bảo Trâm nhìn Sơn Tùng lần nữa rồi quay người rời đi.
  • Cánh cửa phòng đóng lại anh khẽ thở dài một tiếng. Anh biết những lời khi nãy nói ra có phần quá đáng, khiến cô tổn thương nhưng cũng không còn cách nào khác. Anh muốn Bảo Trâm từ bỏ hy vọng hàn gắn tình cảm của hai người và bắt đầu một cuộc sống mới. Hiện tại hay tương lai, có lẽ anh sẽ không thể mở lòng với bất kỳ người con gái nào khác.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 5 giờ chiều.
  • Sơn Tùng thu dọn lại tài liệu trên bàn rồi rời khỏi công ty trở về. Trên đường đi sực nhớ đến chuyện mấy hôm trước mẹ nói muốn ăn cháo sườn. Anh liền tấp xe vào lề đường tình đến quán cháo quen thuộc mua cho mẹ. Mua đồ xong anh chuẩn bị trở về xe thì thấy một cậu nhóc đứng một mình trước cổng nhà trẻ. Anh nheo mắt nhìn kỹ hơn thì nhận ra đó là cậu nhóc mà anh đã gặp ngày hôm trước ở sân bay. Cơ hội không mấy khi mà đến anh liền đi tới chỗ cậu nhóc.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!
  • Nghe thấy có tiếng người, cậu nhóc quay đầu sang bên cạnh. Nhìn thấy anh thì tươi cười mừng rỡ:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - A! Chú đẹp trai!
  • Anh khụy gối xuống ngang tầm với chiều cao của nó rồi hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Sao lại đứng đây một mình thế này? Có phải lại bỏ mẹ chạy đi chơi rồi đúng không?
  • Nó lắc đầu:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Không phải! Hôm nay mẹ cháu có việc gửi cháu vào trong nhà. Cô trông trẻ có việc phải đi đi sang bên kia một chút bảo cháu đứng ở đây đợi chứ cháu không có đi chơi linh tinh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Thật thế à?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Vâng mà sao chú lại ở đây?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - À, chú phải mua một ít. Đúng rồi, hôm trước cháu đi nhanh quá chú vẫn chưa kịp hỏi tên. Nhóc tên gì? Bao nhiêu tuổi?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Cháu tên Vũ Hải Minh, năm nay cháu 6 tuổi ở nhà mẹ cháu hay gọi cháu là Sóc.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vũ Hải Minh sao?
  • Anh dựng lại khoảng chừng hai giây. Cái tên Hải Minh vội lóe lên trong đầu anh. Anh nhớ nhớ lúc trước khi Hải Tú vẫn còn mang thai anh tự nói nếu đứa bé là con trai sẽ đặt tên là Trịnh Hải Minh. Vừa hay cậu nhóc này cũng tên là Hải Minh có khác thì là khác cái họ.
  • Hôm trước gặp ở sân bay, cu Sóc cũng bắt gặp anh lơ đãng như thế này. Bây giờ gặp lại cũng vậy, nó nghiêng đầu hỏi:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Sao chú hay ngập ngừng vậy? Cháu nói gì sai à?
  • Sơn Tùng mỉm cười lắc đầu:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không có chỉ là tên của cháu làm chú nhớ đến một người thôi. À đúng rồi hôm nay chú có mang kẹo đấy, cháu có muốn ăn không?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Dạ muốn! Rất muốn!
  • Anh lấy trong túi ra vài viên kẹo nhưng không đưa cho cu Sóc ngay mà hỏi vặn nó vài câu:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Lần trước ở sân bay cháu nói mẹ dặn không được nhận đồ của người lạ. Sao bây giờ nghe nghe chú cho kẹo lại muốn nhặn ngay thế?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Đó là lần trước, với lại cháu thấy chú là một người tốt nên cháu mới tin tưởng nhận kẹo của chú đấy. Chú cho cháu mấy viên kẹo kia đi, chẳng hiểu sao ăn kẹo của chú cháu thấy ngon hơn những viên kẹo mà mẹ mua.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Rồi rồi, đây! Của cháu!
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Cháu xin ạ!
  • Cu Sóc lễ phép cúi đầu cảm ơn rồi trẻ hai bàn tay ra nhận kẹo của Sơn Tùng. Lần đầu gặp cu sóc anh còn nghi hoặc nhưng đến lần thứ hai thì anh có thể khẳng định tính cách của nó thực sự rất giống với Hải Tú. Mặc dù biết có thể là người giống người nhưng nếu con của anh còn sống thì có lẽ nó cũng bằng tuổi cu Sóc bây giờ. Gặp nhau một lần có thể là duyên nhưng tới tận hai lần thì chắc chắn là định mệnh. Dù là duyên hay định mệnh thì đều tốt cả, nói chuyện với cu Sóc một hồi tâm trạng của anh cũng cảm thấy vui vẻ.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Chú đẹp trai ơi! Tạm biệt chú, cháu phải đi rồi.
  • Giọng nói của cu Sóc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh nhìn nó với vẻ mặt tiếc nuối:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Sao lại phải tạm biệt?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Dạ, cô của cháu đến rồi. Cô ấy đang đợi ở kia kìa. Cháu chào chú, cháu đi đây.
  • Dứt lời, cu Sóc cúi đầu chào anh rồi quay người rời đi. Anh nhìn theo cu sóc mà trong lòng cảm thấy lưu luyến, anh muốn nói chuyện với thằng bé thêm một lúc nữa đáng tiếc lại không thể.
  • Sau khi thấy cu sóc đi đến chỗ cô giáo nó một cách an toàn anh mới quay trở lại xe đến thăm mẹ.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Chiều muộn.
  • Giải quyết xong việc riêng, Hải Tú đến nhà trẻ đón cu Sóc rồi trở về nhà làm bữa tối. Đang loay hoay nấu ăn trong bếp thì cu Sóc từ trên lầu đi xuống. Nó cất tiếng hỏi:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi hôm nay mẹ có mua kẹo cho con không?
  • Cô vừa làm vừa trả lời nó:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Có! Kẹo mẹ để trong túi xách đấy nhưng con đừng ăn nhiều quá kẻo sâu răng.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Vâng ạ!
  • Cu Sóc hí hửng nhanh chân lục lọi trong túi của cô tìm kẹo. Sau một hồi hì hục thì cuối cùng nó cũng lôi ra được một bịch kẹo to. Ngồi thoải mái trên chiếc ghế gỗ, bóc vỏ kẹo bỏ vào miệng thưởng thức được một lúc thì nó chau mày:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi kẹo này chẳng ngon gì cả.
  • Hải Tú dọn thức ăn ra bàn, xới cơm đặt trước mặt nó rồi ngồi xuống kế bên hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sao lại không ngon, mẹ mua đúng loại kẹo con thích rồi còn gì.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Nhưng mà bị nó vị không ngon. Chẳng bù cho kẹo của chú đẹp trai kia, ngon ơi là ngon!
  • Cô cười trừ nghĩ chú đẹp trai mà cu Sóc nhắc tới chắc có lẽ là người đàn ông nó đã va phải ở sân bay. Hải Tú đưa tay cất bịch kẹo đi, cu Sóc thấy thế liền kêu lên:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Ơ? Sao mẹ lại lấy kẹo của con?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không phải con nói kẹo này không ngon à? Mẹ cất đi để con không cần phải chê nữa.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Không phải đâu mẹ. Tuy nó không được ngon nhưng con vẫn thích ăn. Mẹ đừng lấy của con!
  • Cu Sóc nhìn thứ mà mình yêu thích nhất sắp bị lấy đi thì mặt mày ủ rũ, hai cánh tay nhỏ của nó cứ chới với theo bịch kẹo. Cô cười xoa đầu nó:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mẹ đùa thôi! Bây giờ con ăn cơm đi, còn bịch kẹo này lát ăn sau.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Thật không hả mẹ?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thật! Nào, mau ăn cơm.
  • Cu Sóc ngoan ngoãn nghe lời mẹ răm rắp. Nó nhanh chóng bê bát cơm lên tay rồi bắt đầu dùng bữa. Cô nhìn cu Sóc gắp cho nó mấy miếng thức ăn, nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ngày mai con bắt đầu đi học rồi đấy.
  • Cu Sóc ngẩng đầu lên tròn xoe mắt ngạc nhiên:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Ngày mai sao mẹ?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đúng vậy, con không thích hả?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con thích lắm. Vậy là từ mai con được đến trường, được làm quen với các bạn rồi.
  • Cu Sóc vui mừng vỗ tay liên tục, cô xoa đầu nó căn dặn:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đi học, con nhớ phải học hành thật chăm chỉ nghe lời thầy cô và vui vẻ với bạn bè đấy.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Vâng, thưa mẹ.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ăn nhanh đi rồi lên phòng chuẩn bị đồ dùng học tập.
  • Cu Sóc vui vẻ gật đầu nghe theo tiếp tục dùng bữa.
  • Bữa cơm của hai mẹ con nhanh chóng kết thúc. Sau khi giúp cu Sóc chuẩn bị đồ cho ngày mai thì Hải Tú trở về phòng của mình tiếp tục làm việc. Vừa ngồi xuống bàn tiếng chuông điện thoại reo lên. Đưa mắt nhìn màn hình là một cuộc gọi từ số lạ. Hải Tú lưỡng lự không trả lời ngay nhưng rồi nghĩ đến cuộc phỏng vấn liền nhấc máy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Alo?
  • Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ:
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Xin chào cô, chúng tôi gọi đến từ công ty VHT. Tôi xin thông báo rằng cô đã được nhận vào vị trí thư ký giám đốc. Ngày mai cô hãy đến công ty làm việc, mọi công việc liên quan tôi sẽ gửi qua mail cho cô.
  • Hải Tú ngạc nhiên, cô còn không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Cô chỉ mới đến phỏng vấn vào buổi sáng vậy mà đã có kết quả ngay trong ngày. Mừng rỡ đến nỗi không nói nên lời, đầu dây bên kia cứ ngỡ cô không còn nghe máy liền lên tiếng:
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Cô Hải Tú! Cô còn ở đó không?
  • Hải Tú giật mình vui mừng đáp lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Dạ có, tôi vẫn đang nghe. Cảm ơn cô ngày mai tôi sẽ đến công ty làm việc đúng giờ.
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Được rồi, chào cô.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng, chào cô.
  • Niềm vui sướng trong cô không có từ nào có thể diễn tả nổi. Ngay bây giờ cô chỉ muốn hét lên thật lớn nhưng rồi vẫn phải kìm nén cười tủm tỉm một mình. Công việc cuối cùng khi trở về Việt Nam có cần phải làm cũng đã hoàn thành. Nhà ở đã có, công việc ổn định, chuyện nhập học của cu Sóc đã giải quyết xong. Điều duy nhất cô cần làm bây giờ là tập trung vào công việc để kiếm tiền nuôi cu Sóc.
  • Vì mai là ngày đầu tiên làm việc cô muốn mình xuất hiện một cách chỉnh chu nhất. Hải Tú đặt điện thoại xuống bàn rồi về phòng chọn một bộ quần áo phù hợp, nhã nhặn. Hình thức bên ngoài cũng rất quan trọng nên cô không thể bỏ lơ.
  • Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi đâu đó, Hải Tú nhìn những gì mình đã sắp xếp rồi nở một nụ cười hài lòng. Cô quay trở lại bàn làm việc định tiếp tục công chuyện đang dang dở thì tiếng chuông điện thoại một lần nữa reo lên. Liếc mắt nhìn màn hình hai chữ “Thảo Trang” lọt vào mắt cô. Hải Tú bắt máy:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mày gọi tao có chuyện gì không?
  • Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lanh lảnh và có hơi chói tai:
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Gọi để hỏi thăm chứ có chuyện gì. Mà công ty tao giới thiệu cho mày sao rồi? Có đậu phỏng vấn không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không những đậu mà tao còn được nhận vào làm thư ký chính thức cho giám đốc nữa.
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Thật vậy sao? Chúc mừng mày, bạn tao giỏi quá mà.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Quá khen!
  • Cả hai người bật cười, tiếng cười giòn giã vang lên qua chiếc điện thoại trên tay. Kỳ thực nếu không có sự giúp đỡ của Thảo Trang, cô cũng không biết mình có tìm được một công việc tốt như thế này hay không. Cô biết rõ Thảo Trang sẽ không tính toán với cô mấy chuyện giúp đỡ nhỏ nhặt nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy.
  • Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng khiến Thảo Trang lo lắng. Cô lên tiếng:
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Tú! Mày còn ở đó không đấy?
  • Giọng nói của Thảo Trang vang lên bên tai, Hải Tú nhanh chóng thu lại sự lơ đãng của mình đáp lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tao vẫn đang nghe đây.
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Đột nhiên im lặng làm người ta lo muốn chết. Thôi, muộn rồi ngủ sớm giữ gìn nhan sắc mai còn đi làm.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tao biết rồi. Mà khi nào mày rảnh, tao mời mày một bữa cơm được không?
  • Thảo Trang bật cười hỏi lại:
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Sao tự nhiên lại mời cơm? Đừng nói là mày muốn trả ơn tao chuyện tao giới thiệu công việc cho mày đấy nhé?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thì đúng là thế. Mày không được từ chối đâu đấy, nếu không tao sẽ cảm thấy áy náy lắm!
  • Thảo Trang ngập ngừng không đáp lại ngay như thể đang suy xét kỹ lưỡng. Mất vài phút sau mới lên tiếng:
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Được rồi, tao đồng ý nhưng nhớ là phải cho cư Sóc đi cùng đấy.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tất nhiên.
  • Thảo Trang
    Thảo Trang
    - Thôi, ngủ đi. Tạm biệt.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tạm biệt!
  • Đặt điện thoại xuống bàn, Hải Tú thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác mang ơn người khác rất khó chịu. Dù chỉ là một bữa cơm nhỏ nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.
  • Hải Tú ngả lưng vào thành ghế rồi nhắm nghiền mắt lại. Cả ngày nay chạy đi chạy lại nhiều nơi khiến người cô mệt mỏi rã rời. Bỗng nhiên, trong đầu nhớ lại cuộc nói chuyện với Diệu ngày hôm nay khiến cho tâm trạng cô cũng theo đó mà trùng xuống. Dù đã dặn lòng nên quên mọi thứ về anh nhưng trong một khoảng khắc nào đó, vô tình hay cố ý cô vẫn nhớ đến. Thật khó để quên đi một người bản thân đã từng xem là cả cuộc sống, đã dành cả thanh xuân để theo đuổi nhưng rồi cuối cùng nhận lại vẫn chỉ là đau thương. Dẫu biết là đau thương, biết rằng nên chôn vùi trong quá khứ vậy mà đâu phải ai cũng có thể làm được.
  • Có đôi lần, cô tự trách bản thân mình yếu đuối không dám quên đi quá khứ. Thực chất, cô đã bước qua hố sâu tuyệt vọng và nỗi đau thương ấy rồi chỉ có điều những vết sẹo hằn sâu trên người, trên trái tim thì khó mà xóa nhòa được.
  • Hải Tú thở dài một tiếng rồi thu dọn lại mấy thứ lặt vặt trong phòng làm việc. Ý định ban đầu của cô là làm một số việc cho ngày mai nhưng có lẽ ý định đó phải dẹp bỏ sang một bên khi hai mắt cô cứ nhắm chặt lại với nhau. Hiện giờ điều cô cần nhất chính là một giấc ngủ. Hải Tú dọn dẹp bàn xong xuôi liền tắt đèn trở về phòng ngủ cùng với cu Sóc.
  • Sự tĩnh lặng dần bao trùm toàn bộ căn nhà chỉ còn nghe thấy tiếng lách cách nhỏ phát ra từ một số nơi trong nhà. Mọi thứ bây giờ đều chìm vào giấc ngủ. Hải Tú ôm chặt cu Sóc vào trong lòng và cảm nhận từng hơi thở ấm nóng, nhiệt độ cơ thể của cu Sóc tỏa ra. Tất cả đều rất thanh bình, bình dị. Cô chỉ mong từng ngày trôi qua êm đềm như vậy.
14
Công việc ổn định