Hơn cả yêu. / Công kích công khai
Hơn cả yêu.
  • Cô nhịn cười quay mặt sang hướng khác né tránh ánh mắt của anh. Sơn Tùng nhìn cô không nói gì, đưa tay nâng cằm cô lên rồi đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn. Hải Tú tròn xoe mắt ngạc nhiên, toàn thân cứng đờ không kịp phản ứng dần dần đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của anh. Cánh môi mềm mại bị anh chiếm giữ, dịu dàng lúc đầu mạnh bạo về sau. Anh hôn cô ngày một sâu hơn như thể đang đánh dấu chủ quyền đến khi cảm nhận hơi thở cô yếu dần anh mới buông tay.
  • Rời khỏi anh, cô hít một hơi thật sâu lấy lại dưỡng khí còn chưa kịp nói lời nào anh đã cốc vào trán cô vào một cái:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đừng bao giờ nói những câu như vậy nữa. Anh và Bảo Trâm đã kết thúc, em là vợ anh hiện tại và tương lai sẽ không thay đổi. Nhớ chưa?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em biết rồi. Em tin tưởng anh nên mới để anh đi cùng cô ấy đấy chứ.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Lắm lý do.
  • Cô cười tít mắt nắm chặt lấy tay anh. Niềm hạnh phúc của hai người nhanh chóng thu vào trong tầm mắt Bảo Trâm. Đứng từ xa thấy hai người tình cảm cô càng thêm phẫn nộ. Những lời yêu ngọt ngào, những cử chỉ thân mật ấy cô chưa một lần được nhận từ anh. Hải Tú chỉ là người đến sau vậy mà lại có được những điều đó. Càng nghĩ đến càng thêm tức giận.
  • Bảo Trâm cố giữ bình tĩnh tiến đến chỗ hai người.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh Tùng, chúng ta đi được chưa?
  • Sơn Tùng lúc này mới nhớ ra chuyện đi ăn trưa. Anh gật đầu nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đi thôi!
  • Bảo Trâm mỉm cười định mở cửa xe ở trên thì anh nhanh tay mở cửa ghế phụ để Hải Tú vào trong bỏ mặc Bảo Trâm đứng bên ngoài. Cô thu tay lại ngậm ngùi ôm cục tức tự động mở cửa sau rồi lên xe ngồi.
  • Chiếc xe lăn bánh bắt đầu di chuyển. Suốt quãng đường đi anh và cô nói chuyện vui vẻ. Dường như họ không để tâm đến còn một người đang ngồi sau, sự hiện hữu của Bảo Trâm trong xe là vô hình. Cô ta muốn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người nhưng lại không có lý do để làm vậy. Điều duy nhất Bảo Trâm làm được là im lặng và chịu đựng.
  • 20 phút sau, chiếc xe dừng lại trước nhà hàng Happo.
  • Nhật Minh xuống xe mở cửa dìu Hải Tú vào bên trong. Giống như lúc nãy, Bảo Trâm một lần nữa bị anh bỏ quên cô đành phải lẽo đẽo theo sau họ. Ba người ngồi xuống bàn đã đặt trước, chợt điện thoại anh reo lên. Anh nhíu mày nhìn màn hình rồi quay sang phía cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh ra ngoài nghe điện thoại rồi gọi món luôn. Hai người ngồi nói chuyện với nhau nhé.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Sau khi anh đi rồi, bầu không khí giữa cô và Bảo Trâm trở nên gượng gạo, ngột ngạt đến lạ. Cô bắt gặp ánh mắt dò xét của Bảo Trâm đang nhìn chằm chằm vào mình. Để giảm sự căng thẳng của cả hai, cô mở lời:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cô mới về Việt Nam chắc vẫn chưa quen với giờ giấc ở đây đúng không?
  • Bảo Trâm khoanh tay trước ngực miễn cưỡng trả lời:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Đúng là có chút không quen, dù sao tôi cũng sống ở đây từ nhỏ nên sẽ nhanh chóng thích nghi lại thôi.
  • Hải Tú gật gù mấy cái rồi im bặt. Cô không có câu hỏi cũng không biết nói gì với tình cũ của chồng. Bầu không khí tĩnh lặng kéo dài chẳng bao lâu thì bị phá vỡ bởi giọng nói của Bảo Trâm:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Tôi nghe anh Tùng nói hai người cưới nhau sau hai năm tôi đi đúng không? Và cô đang mang thai con của anh ấy?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đúng vậy. Đứa bé được ba tuần tuổi rồi.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Chắc hẳn cô đã rất vất vả.
  • Hải Tú cười nhẹ:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mang thai thời kỳ đầu rất khó khăn lại thèm đủ thứ nhưng tôi vẫn chịu được. Cảm ơn cô đã quan tâm.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Tôi không nói đến việc cô mang thai.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy, cô muốn nói về chuyện gì?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Ý tôi là chắc hẳn cô đã rất vất vả khi phải làm người thay thế cho tôi trong thời gian dài như vậy. Và ắt hẳn cô đã tốn rất nhiều công sức mới có được đứa bé này...
  • Lời Bảo Trâm nói khiến Hải Tú sững sờ còn cô ta lại tỏ ra vô cùng đắc ý. Bảo Trâm nói đúng, đã có một khoảng thời gian cô nghĩ anh xem cô là người thay thế cho cô ta. Nhưng bây giờ thì khác anh đã thay đổi, anh yêu cô và không còn tình cảm với Bảo Trâm, cô có thể cảm nhận được điều đó từ những hành động của anh.
  • Thấy Hải Tú im lặng, Bảo Trâm nghĩ có lẽ cô đã bị nói đúng tim đen nên càng kênh kiệu hơn:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Tôi nghĩ chắc đứa bé trong bụng cô là một phút lầm lỡ của anh Tùng nên anh ấy mới phải chịu trách nhiệm với cô đúng không?
  • Hải Tú đưa tay sờ bụng mình. Cô hít một hơi thật sâu mỉm cười điềm tĩnh đáp lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Có vẻ như cô đang hiểu lầm điều gì rồi thì phải. Tôi và anh Tùng yêu nhau thật lòng, đứa con này là minh chứng rõ nhất cho tình yêu của bọn tôi. Mong cô đừng suy nghĩ lệch lạc.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Minh chứng tình yêu? Nực cười! Cô nghĩ anh Tùng yêu cô thật sao? Một người con gái tầm thường nhan sắc không có, tài năng cũng chẳng đến đâu. Cô không xứng với anh ấy. Còn một chuyện nữa, cô nên nhớ tôi và anh Tùng là thanh mai trúc mã, tình cảm gần 10 năm trời đâu dễ dàng bị xóa bỏ bởi một người mới đến 3 năm. Cô nhớ cho rõ, tôi mới là người đến trước còn cô chỉ là kẻ đi sau mà thôi.
  • Trước những lời công kích của Bảo Trâm, Hải Tú không một chút phản ứng cũng không thấy đau lòng. Ngược lại, cô còn cảm thấy Bảo Trâm rất trẻ con khi lôi những gì chuyện trong quá khứ biện minh cho suy nghĩ viển vông của chính mình. Cô cười, nhẹ nhàng nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Người đến trước hay kẻ đến sau không quan trọng. Quan trọng là người được chọn. Cô nói đúng, tôi không xinh đẹp bằng cô, không giỏi giang bằng cô cũng không xứng với anh ấy như cô. Tôi đi cùng anh Tùng chẳng khác nào đôi đũa lệch nhưng tôi chắc chắn sẽ không bỏ rơi anh ấy giống như cô đã từng. Tôi yêu anh Tùng và anh Tùng cũng vậy. Thế nên mong cô giữ lại chút tự trọng cho mình, đừng làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cô!!! Cô giỏi lắm!
  • Bảo Trâm hổ thẹn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng như trái ớt, miệng lưỡi bỗng nhiên cứng ngắt không phản lại được câu nào. Hải Tú tuy không học cao nhưng từng câu từng chữ cô nói ra đều rất thấm. Cô nghĩ người như Bảo Trâm chắc hẳn sẽ hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô nhưng dường như cô đã lầm.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi nhất định sẽ khiến anh Tùng quay trở về bên tôi một lần nữa, bằng bất cứ giá nào tôi cũng làm.
  • Hải Tú thở dài bất lực lắc đầu nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nếu vậy thì tùy cô. Chúc cô may mắn! Tôi cũng muốn xem cô dùng những chiêu trò gì để từng bước biến thành người thứ ba. Tôi khuyên cô một câu thế này, những thứ không thuộc về mình thì dù cố gắng chiếm đoạt thế nào thì mãi mãi sẽ không có được. Càng cưỡng cầu, người đau khổ chỉ có mình cô thôi.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cô không cần lo cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Còn cô, đừng tự tin vào bản thân quá như vậy nếu không đến lúc mất rồi mới ân hận.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ lưu ý hơn.
14
Công kích công khai