Hơn cả yêu. / Còn quan tâm vì còn yêu
Hơn cả yêu.
  • Hai người đứng đối diện với nhau, không ai nói với ai lời nào. Gặp lại trong hoàn cảnh trớ trêu thế này biết lấy gì để mở lời?
  • Hải Tú nhìn Sơn Tùng. Sau bảy năm không gặp, anh gầy đi rất nhiều, trông anh không giống như lần đầu tiên cô gặp. Chẳng lẽ lời Diệu nói là thật, trong thời gian qua anh không sống tốt như cô đã nghĩ?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Chúng ta có duyên thật đấy. Không ngờ em lại là thư ký mới của anh.
  • Giọng nói của anh vang lên khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ riêng. Lúc này, cô mới nhận ra bản thân đã xin vào làm trong công ty anh hơn nữa lại làm thư ký riêng. Đúng là chạy trời không khỏi nắng. Có điều trong các công ty có liên quan đến công ty Hoàng Minh không hề có tên VHT. Hải Tú không khỏi thắc mắc:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tại sao anh lại là giám đốc của VHT? Không phải anh đang điều hành MTP hay sao?
  • Anh cười từ tốn giải thích:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Công ty MTP anh đã chuyển nhượng quyền quản lý cho Hoàng Nguyên rồi. Còn VHT là chi nhánh hai của MTP.
  • Hải Tú khẽ chau mày, có lẽ đây là sự bất cẩn của bản thân khi đã không tìm hiểu kỹ các công ty.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Em có muốn...
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tôi muốn xin nghỉ việc!
  • Cô nhanh chóng cắt ngang lời nói của anh. Anh mở to mắt ngạc nhiên:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tại sao lại nghỉ? Nơi đây làm việc không tốt?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chỉ cần có anh thì mọi thứ đều không tốt.
  • Trái tim anh như bị ngàn mũi dao đâm mạnh đến rỉ máu khi nghe những lời nói ấy từ cô. Anh thực sự tồi tệ đến vậy? Gặp lại cô không phải điều dễ dàng, bây giờ gặp rồi cô lại muốn rời đi. Dù không còn là vợ chồng nhưng anh không lỡ để cô biến mất một lần nào nữa.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em nghỉ việc vì muốn tránh mặt anh sao?
  • Cô hừ lạnh:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tôi đâu có làm chuyện gì sai mà phải tránh mặt anh?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vậy lý do em nghỉ việc là gì? Chỉ cần cho tôi ba lý do chính đáng, tôi sẽ đồng ý để em rời đi.
  • Cô im lặng quay mặt sang phía khác không dám đối diện với người đang nói chuyện với mình. Ba lý do? Thực chất, cô muốn nghỉ việc vì không muốn gặp anh và cô làm gì có ba lý do chính đáng để nghỉ việc.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tôi... Tôi cảm thấy mình không phù hợp với công việc này thôi.
  • Hai má cô ửng hồng vừa ngượng ngùng vừa tức giận. Nhìn cô, anh phải kìm nén cảm xúc vào trong và tự trấn an bản thân bình tĩnh không được bật cười. Cô không giỏi nói dối, mỗi lần cô nói dối gương mặt đều đỏ bừng lên, đặc biệt là không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
  • Anh ho lên vài tiếng ra hiệu, nghiêm giọng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Em làm việc bên nước ngoài năm năm lại còn làm trong các công ty lớn. Kinh nghiệm tốt như vậy sao lại nói bản thân không phù hợp.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tôi... Tôi...
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh không biết lý do em muốn nghỉ việc là gì nhưng đừng để cảm xúc chi phối công việc.
  • Cô ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt vẻ ái ngại. Hiện giờ để tìm một công việc trong công ty tốt rất khó, những công ty khác cô từng tìm hiểu có một vài điều khiến cô không hài lòng. Khó khăn lắm mới được nhận vào đây dù sao anh và cô cũng không còn là vợ chồng. Bây giờ hai người chỉ là người dưng, trên công ty là quan hệ sếp và nhân viên. Ngoài ra, cô cũng cầm một công việc ổn định để nuôi cu Sóc.
  • Sau một loạt những lý do cô nghĩ ra cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý, chấp nhận làm việc cùng anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy... Chỗ làm việc của tôi ở đâu? Và tôi cần phải làm những gì?
  • Anh đưa tay chỉ về phía chiếc bàn đối diện với bàn làm việc của anh rồi nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Kia là chỗ làm việc của em. Công việc hằng ngày của thư ký chắc em đã rõ nên tôi không cần giải thích thêm đâu nhỉ?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chỉ có vậy thôi sao?
  • Anh gật đầu đáp.
  • Cô lừ mắt nhìn anh rồi quay sang phía bàn làm việc của mình rồi thắc mắc:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sao tôi lại phải chung phòng làm việc với anh? Không phải chỗ làm của thư ký là ở bên ngoài à?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đó là những công ty khác còn công ty anh, chỗ làm của thư ký là ở trong phòng giám đốc. Mỗi nơi có một luật riêng, em có ý kiến gì không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Luật ở đây kỳ vậy? Chắc là mấy cô thư ký trước cũng ngồi chung phòng với anh đúng không?
  • Khóe môi anh khẽ nở một nụ cười tinh nghịch bước gần đến chỗ cô:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em đang ghen?
  • Cô ngượng ngùng mặt đỏ như trái ớt lúng túng đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Ghen... Ghen gì chứ? Anh có là gì với tôi đâu mà tôi phải ghen.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh chỉ hỏi vậy thôi, em đâu cần phản ứng thái quá như vậy.
  • Câu nói của anh nhanh chóng bị phản đối bởi ánh mắt sắc lạnh của cô.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bây giờ tôi làm việc được chưa?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Được rồi! Em làm việc đi. Đúng rồi, còn một chuyện nữa.
  • Đôi chân cô dừng lại, lưng đối diện với anh hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Việc gì?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Từ trước đến nay anh không tuyển thư ký nữ. Còn bàn làm việc đó, em là người con gái đầu tiên ngồi đấy.
  • Hải Tú không đáp, hậm hực bước từng bước ngồi xuống nghiêm túc bắt đầu công việc. Sơn Tùng nhìn cô lắc đầu cười rồi trở về tiếp tục công việc đang dang dở.
  • Vốn dĩ, chỗ làm việc của thư ký là bên ngoài văn phòng nhưng trong dự án lần trước, anh và thư ký Hải cần trao đổi nhiều vấn đề với nhau nên mới chuyển chỗ làm việc vào phòng. Chuyện cô được nhận vào đây làm thư ký anh hoàn toàn không biết cho đến khi gặp cô. Mọi chuyện anh đều giao hết cho trưởng phòng nhân sự quyết định. Nhưng dẫu sao đây cũng là một điều may mắn khi anh được gặp lại cô.
  • Căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Anh vẫn cặm cụi giải quyết số công việc còn tồn đọng. Cô vốn đã quen với công việc này nên giải quyết rất nhanh chóng. Xong việc, cô hạ bút thở phào nhẹ nhõm. Hình ảnh người đàn ông trước mặt lọt vào mắt cô. Anh gầy hơn trước nhưng gương mặt tuấn tú ấy là không thay đổi, dường như đã bị thời gian bỏ quên. Cô ngây ngốc nhìn anh không chớp mắt. Diệu nói từ sau khi cô đi, anh không quen bất kỳ người con gái nào cũng không dẫn ai về nhà. Việc anh chuyển đổi công tác cũng khiến cô ngạc nhiên. MTP là tâm huyết cả đời của Sơn Tùng, công ty đó anh đã dành cả thanh xuân để xây dựng vậy mà lại dễ dàng từ bỏ. Khi biết VHT là chi nhanh hai cô đã rất bất ngờ. Suốt thời gian chung sống, cô không hề biết gì về chuyện này càng không biết VHT được thành lập từ bao giờ. Đúng là từ trước đến nay, cô chưa từng hiểu hết về anh.
  • Có một điều cô vẫn không hiểu sao anh lại không kết hôn với Bảo Trâm. Chẳng phải cô ta là người con gái mà anh yêu sao? Hay cô ta lại một lần nữa bỏ rơi anh?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em nhìn chán chưa?
  • Giọng nói của anh vang lên khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Cô ái ngại nhanh chóng thu lại ánh mắt mình dành cho anh. Đưa tay vén lọn tóc mình sang một bên, cô khẽ cúi đầu xuống thỏ thẻ:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nhìn... Nhìn gì chứ? Anh đừng có ảo tưởng!
  • Anh bật cười không nói gì thêm. Cô ngẩng đầu lên vừa thì thấy anh đã tiếp tục công việc của mình từ khi nào. Trong lòng có một số câu hỏi muốn hỏi anh nhưng cô lại ngại ngùng không dám nói ra. Có điều, để mãi trong lòng cũng cảm thấy bức bối khó chịu. Cô chần chừ giây lát suy đi tính lại nhiều lần mới dám lên tiếng hỏi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Dạo này, anh và Bảo Trâm thế nào rồi?
  • Cây bút trên tay ngừng di chuyển, anh ngẩng đầu lên đối diện với cô.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Sao em lại hỏi câu này?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Tôi chỉ muốn biết thôi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không phải em nói chúng ta không còn quan hệ gì để can thiệp vào cuộc sống của nhau sao?
  • Cô im lặng sau khi nghe câu nói của anh. Khi nãy chính cô là người mạnh miệng nói không muốn can thiệp vào cuộc sống của đối phương, bây giờ lại là người hỏi về nó. Dù đã dặn lòng mình cả hai không còn liên quan gì đến nhau nhưng cô lại không thể ngăn nổi bản thân.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nếu anh không muốn nói thì không cần nói.
  • Cô cúi gằm mặt xuống cặm cụi tiếp tục công việc của mình. Bây giờ nghĩ lại, đáng lẽ cô không nên hỏi anh câu hỏi ấy mới phải. Cho dù anh có trả lời hay không thì vẫn không thay đổi được gì.
  • Không gian tĩnh lặng dần bao trùm lấy hai người, chợt, giọng nói của anh vang lên phá vỡ sự im lặng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh và cô ta không còn quan hệ gì với nhau từ năm năm trước rồi.
  • Hành động cô đang làm nhanh chóng dừng lại, cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không còn quan hệ? Chẳng phải trước kia anh nói yêu Bảo Trâm sao? Đó cũng là lý do anh đồng ý ly hôn còn gì?
  • Anh cười lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh không yêu Bảo Trâm.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không yêu cô ta? Vậy hiện tại anh...
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hiện tại anh vẫn đang chờ đợi một người con gái chỉ tiếc rằng người ấy không thích anh.
  • Cô chỉ nghe không đáp. Hoá ra những lời Diệu nói lần trước không hẳn sự thật. Anh đã có người con gái khác trong lòng, và có lẽ đây chính là lý do vì sao trong suốt bảy năm qua không hề có tin tức về việc kết hôn của anh và Bảo Trâm, cũng như những thông tin liên quan đến hai công ty MTP và CDT.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Thứ dễ thay đổi nhất chính là lòng người. Người từng là cả thế giới cứ ngỡ sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời, sẽ coi là ta là duy nhất giờ đây đã có hình bóng ai khác trong lòng. Thời gian đôi khi không chữa lành vết thương mà còn khiến trái tim đau đớn theo cách riêng của nó.
  • Suốt bảy năm qua, cô đã nghĩ mình quên được anh, xóa nhòa hình bóng anh trong tâm thức nhưng dường như không phải. Khi nghe anh nói, anh đã có người để chờ đợi trái tim cô bỗng hụt mất một nhịp, trái tim cảm thấy đau nhói. Đáng lẽ cô nên vui mới phải vì chính cô đã chọn buông tay để cả hai được hạnh phúc nhưng rồi lại thấy bức bối đến khó chịu.
  • Cô nhìn anh chăm chú thật lâu rồi phát hiện trên mặt bàn có đặt một tấm ảnh. Bản tính tò mò một lần nữa trỗi dậy, cô thắc mắc:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bức ảnh đó... Là của người con gái mà anh đang chờ đợi sao?
  • Anh hướng ánh nhìn về phía tấm ảnh. Cầm ảnh trên tay, anh nhẹ nhàng đưa tay xoa lên mặt kính, gương mặt hiện rõ niềm hạnh phúc:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Phải! Cô ấy chính là người mà anh chờ đợi.
  • Chẳng hiểu sao khi nghe câu nói ấy từ anh, cô lại cảm thấy khó chịu. Hơn thế nữa cô lại muốn nhìn thấy dung nhân của cô gái kia ra sao mà lại khiến anh từ bỏ mối tình đầu hằng mong nhớ để chờ đợi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Khi nãy anh nói người con gái đó không thích anh, phải không?
  • Nỗi buồn phảng phất trong đôi mắt đen kia, nụ cười dần trở nên gượng gạo:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đúng. Cô ấy không còn yêu anh.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không còn yêu anh? Vậy là lúc trước hai người từng yêu nhau sao?
  • Anh lắc đầu cầm tập hồ sơ trên tay rồi đứng dậy tiến về phía cô. Mũi chân chạm gần vào bàn, anh cúi người ghé sát mặt vào mặt cô. Cảm giác có chuyện không ổn, cô bất giác đẩy ghế lùi về sau một đoạn.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Này anh định làm gì thế hả? Có gì từ từ nói. Đừng có manh động!
  • Anh đặt hồ sơ xuống bàn làm việc của cô bằng một giọng trầm ấm, nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Làm tiếp tập hồ sơ này đi.
  • Dứt lời, anh cốc nhẹ vào trán cô một cái rồi quay trở về bàn làm việc của mình. Hải Tú chau mày tay xoa chỗ bị đánh hậm hực:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đồ khùng!
  • Anh không đáp chỉ lặng lẽ trở về bàn làm việc của mình. Sau lần nói chuyện đó cả hai người không ai nói với ai một tiếng, thời gian cứ thế trôi đi.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Gần 11 giờ.
  • Tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện rôm rả vọng từ bên ngoài vào trong phòng. Anh đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đến giờ trưa rồi, em có thể nghỉ ngơi.
  • Hải Tú đứng dậy vươn vai mấy cái giãn cơ và bước ra khỏi phòng. Đến ngưỡng cửa, cô quay đầu lại thấy anh vẫn còn hì hục làm việc thì lên tiếng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh không nghỉ trưa sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không, em đi đi.
  • Cô gật đầu bỏ mặc anh ở trong phòng cứ thế xuống căng tin của công ty. Buổi đầu tiên đến phỏng vấn, cô không có dịp quan sát hết công ty nay có cơ hội liền đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.
  • Cách thức hoạt động của VHT nhìn chung không khác MTP là mấy. Cả hai đều là những công ty chịu trách nhiệm về xây dựng và đấu thầu. Tuy quy mô công ty VHT không lớn bằng MTP nhưng dưới sự điều hành của Sơn Tùng, VHT đã gây được tiếng vang lớn.
  • Hải Tú đi dọc dãy hành lang rồi đến đại sảnh công ty, cô không ngừng ngắm nghía mọi nơi.
  • Chợt, một giọng nói vang lên từ đằng sau cắt ngang việc tham quan của cô.
  • Diệu
    Diệu
    - Chị Tú!
  • Hải Tú giật mình quay đầu lại nhìn thì thấy Diệu đang tiến lại gần phía mình.
  • Gặp được cô, Diệu mừng rỡ nói:
  • Diệu
    Diệu
    - Chị Tú! Sao chị lại ở đây?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chị làm việc ở đây, mà em cũng làm việc ở đây à?
  • Diệu
    Diệu
    - Vâng, đây là công ty của cậu chủ. Hiện tại em đang làm ở phòng Marketing, còn chị làm trong bộ phận nào vậy?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chị... Là thư ký giám đốc.
  • Diệu tròn xoe mắt ngạc nhiên:
  • Diệu
    Diệu
    - Thư ký giám đốc? Vậy là chị được làm việc chung với cậu chủ rồi! Chúc mừng chị.
  • Hải Tú cười gượng, miệng mấp máy:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Làm việc chung với anh ta thì có gì mà chúc mừng chứ. Chị còn đang cảm thấy thật xui xẻo đây!
  • Hải Tú nói khá nhỏ khiến Diệu không nghe rõ. Cô ta hỏi lại:
  • Diệu
    Diệu
    - Chị vừa nói cái gì vậy?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - À, không có gì đâu. Chị đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.
  • Diệu
    Diệu
    - Dạ vâng.
  • Diệu vui vẻ khoác tay Hải Tú cùng cô đi xuống căng tin công ty dùng cơm trưa. Lấy phần cơm xong, hai người chọn một bàn ăn cách xa những bàn khác để tiện nói chuyện.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Em làm việc ở đây lâu chưa?
  • Hải Tú mở lời trước. Diệu chần chừ suy nghĩ mấy hồi mới đáp:
  • Diệu
    Diệu
    - Em làm ở đây cũng hơn 2 năm rồi. Sau khi nghỉ việc làm giúp việc nhà, biết cậu chủ chuyển sang đây điều hành thì em xin vào làm việc luôn. Thế còn chị?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chị mới đi làm từ sáng nay thôi mà chắc là anh Tùng tuyển nhiều thư ký nữ lắm nhỉ?
  • Diệu
    Diệu
    - Không, từ khi vào để làm việc em thấy anh Hải là thư ký duy nhất của cậu chủ. Ngoài ra không có tuyển thêm bất kỳ thư ký nữ nào. Em nghe nói anh Hải có có việc quan trọng phải nghỉ việc nên cậu chủ mới tìm thư ký mới đó chứ. Mà sao chị lại hỏi vậy?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không có gì quan trọng đâu, chỉ là chị thắc mắc chút thôi.
  • Diệu gật gù mấy cái cũng không nghi ngờ gì mà tiếp tục dùng bữa.
  • Nghĩ lại những chuyện đã qua, Hải Tú chán ngấy không nuốt nổi cơm. Cô vẫn luôn thắc mắc người con gái mà anh đang chờ đợi là ai. Dẫu biết hiện tại mỗi người đã có một cuộc sống riêng nhưng trong lòng cô muốn biết thêm cuộc sống của anh ra sao. Không phải vì cô vẫn còn yêu mà có lẽ dư vị của mối tình đầu, mối tình của cả thanh xuân vẫn chưa phai nhạt đi hết.
  • Sau khi dùng xong cơm trưa Hải Tú trở về văn phòng làm việc. Đứng trước phòng, nhớ khi nãy Sơn Tùng vẫn còn ở lại nên cô đưa tay lên gõ cửa. Hải Tú đứng bên ngoài chờ đợi nhưng không hề có tiếng đáp lại. Cứ như vậy cô có cửa tới lần thứ ba mà vẫn không hồi âm, cô đành phải đẩy cửa bước vào.
  • Bên trong phòng vắng tanh không có một bóng người, có lẽ Sơn Tùng đã ra bên ngoài. Cô định trở lại làm việc thì vô tình nhìn thấy tấm ảnh đặt trên bàn làm việc của anh. Bản tính tò mò trỗi dậy, cô nhanh chân bước tới muốn xem người con gái anh nhắc đến trông như thế nào.
  • Hải Tú cầm bức ảnh trên tay vừa định xoay nó lại thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra kèm theo đó là giọng nói của một người con gái:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh Tùng! Em đến rồi đây.
  • Hải Tú quay đầu lại nhìn. Người đứng trước mặt cô bây giờ chẳng phải ai xa lạ mà chính là Bảo Trâm. Cô vội đặt tấm ảnh về vị trí cũ khi đối diện với Bảo Trâm.
  • Sự xuất hiện của Hải Tú khiến Bảo Trâm vô cùng ngạc nhiên. Hải Tú đã biến mất bảy năm không một dấu vết, bây giờ lại đột ngột có mặt trong văn phòng của Sơn Tùng khiến Bảo Trâm không khỏi thắc mắc.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Tại sao cô lại ở đây?
  • Nếu là bảy năm trước khi đối diện với Bảo Trâm, Hải Tú cảm thấy bản thân thật kém cỏi và có phần yếu thế, thì hiện tại cô đã tự tin hơn rất nhiều. Cô cười hỏi vặn lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vậy cô thử đoán xem tại sao tôi lại ở đây?
  • Vốn dĩ việc Hải Tú trở về đã khiến Bảo Trâm có phần run sợ. Không những vậy, Hải Tú đã khác xa rất nhiều so với con người trước kia. Tuy trong lòng lo lắng nhưng Bảo Trâm cố giữ bình tĩnh đáp:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Trả lời câu hỏi của tôi đi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Nếu vậy thì để tôi nói thẳng. Hiện tại tôi đang làm việc ở đây với vị trí là thư ký giám đốc.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Cái gì? Thư ký giám đốc?
  • Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Bảo Trâm lúc này, Hải Tú không kìm nén được mà bật cười:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sao có phải ngạc nhiên đến vậy? Chuyện tôi làm thư ký có gì lạ lắm à?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Tất nhiên rồi. Cô có biết giám đốc công ty này là ai không hả?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Làm thư ký giám đốc mà không biết giám đốc của mình là ai thì đúng là tắc trách!
14
Còn quan tâm vì còn yêu