Hơn cả yêu. / Bao giờ con mới được gặp bố
Hơn cả yêu.
  • Sau khi đưa Hải Tú trở về nhà Sơn Tùng lại tiếp tục đến công ty làm việc. Vừa bước đến văn phòng mỗi nhân viên đi tới chỗ anh thông báo:
  • Lễ tân
    Lễ tân
    - Thưa giám đốc, có giám đốc Hoàng Nguyên bên công ty MTP đang ngồi đợi anh ở trong văn phòng.
  • Sơn Tùng im lặng suy nghĩ giây lát rồi gật đầu ra hiệu. Nhân viên kia nhanh chóng rời đi. Anh chỉnh sửa lại quần áo cho chỉnh tề xong mới đẩy cửa bước vào.
  • Trên chiếc ghế sofa trong văn phòng, Hoàng Nguyên ngồi bắt chéo chân gương mặt vô cùng khó coi chờ đợi anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đến đây có chuyện gì không?
  • Anh tiến lại gần chỗ Hoàng Nguyên ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Hoàng Nguyên nhìn anh rồi lấy từ đằng sau ra một tập hồ sơ đặt lên trên bàn, ngữ điệu có phần tức giận:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Mày xem đi.
  • Sơn Tùng cầm tập hồ sơ trên tay cẩn thận xem xét từng trang. Bên trong đều là những tài liệu ghi về doanh thu của công ty CDT. Nhìn sơ qua thì có phải là giống như những công ty bình thường khác nhưng thực chất so với giấy tờ gốc mà Hoàng Nguyên thu thập đều chênh lệch rất lớn. Sau một khoảng thời gian im lặng, anh đặt tập hồ sơ xuống khoanh tay trước ngực nghiêm giọng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không phải mày nói luôn tin tưởng vào công ty CDT sao? Những giấy tờ này là như thế nào?
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Sau khi nghe mày nhắc nhở, tao đã cho người điều tra công ty CDT phát hiện ra những giấy tờ, con số trước đây mà công ty đó đưa ra đều là giả. Thực chất công ty không hề phát triển nhưng phải bên ngoài của nó mà đang có nguy cơ phá sản. Việc tiếp tục hợp tác với công ty của chúng ta chỉ là cái cứ để bám víu và lấy nguồn lãi phục hồi lại cho bên họ.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nhưng trên danh nghĩa CDT vẫn là nhà đầu tư của chúng ta, nếu như không có tiền thì làm sao mà có thể hợp tác?
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Do bố mày hỗ trợ.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Bố tao?
  • Hoàng Nguyên gật đầu giải thích:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Có lẽ do những giấy tờ và thông tin giả mà bên CDT đưa ra đã khiến ông Phú tin rằng nếu hợp tác sẽ thu lại nhiều lợi nhuận hơn số vốn ban đầu bỏ ra nên ông ta mới đứng sau cung cấp vốn cho CDT. Mày biết rồi đấy, công ty của bố mày quy mô rộng hơn so với CDT, nguồn vốn bỏ ra này chẳng đáng là bao đâu.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vậy việc hợp tác giữa ba công ty là do bố tao đề xuất?
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Đúng vậy. Ông ấy muốn cả ba công ty hợp tác để thu lại lợi nhuận nhiều hơn với dự án đang tiến hành. Phải công nhận bố mày là một nhà đầu tư tài giỏi, đáng tiếc lần này ông ta lại có nước đi sai lầm. Và còn có một tin rất vui nữa mày có muốn biết không?
  • Vẻ mặt đắc chí của Hoàng Nguyên cùng những lời nói lấp lửng càng khiến anh tò mò hơn về chuyện mà Hoàng Nguyên định nói.
  • Anh thúc giục:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Là chuyện gì?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Là chuyện gì có vẻ nghiêm trọng vậy?
  • Hoàng Nguyên mỉm cười:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Chuyện này có thể giúp mày và Hải Tú hàn gắn tình cảm với nhau.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cái gì?
  • Sơn Tùng không giấu nổi sự ngạc nhiên mà lớn tiếng. Việc hàn gắn tình cảm với Hải Tú anh đã không còn nghĩ đến bởi chuyện anh gây ra rất nghiêm trọng nếu cô biết được chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh. Cứ nghĩ hai người đã đến bờ vực không thể quay lại, bây giờ Hoàng Nguyên nói vậy khiến anh càng thêm hy vọng.
  • Hoàng Nguyên vừa định lên tiếng trả lời thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài cắt ngang khiến anh dừng lại. Sơn Tùng quay đầu về sau:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mời vào!
  • Từ bên ngoài một nhân viên bước vào trong, nhìn thấy anh thì khẽ cúi đầu kính cẩn:
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Giám đốc có người muốn gặp anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Gặp tôi? Nhưng hôm nay tôi không có lịch hẹn với ai.
  • Nhân viên công ty
    Nhân viên công ty
    - Tôi đã cố gắng giải thích nhưng ông ta vẫn không nghe. Hiện tại thì ông ta đang ở trong phòng họp.
  • Mặc dù người nhân viên đó không nói ra tên tên nhưng cũng đủ để hiểu vị khách này chính là ông Phú. Anh khẽ gật đầu ra hiệu, người nhân viên hiểu ý nhanh chóng rời đi.
  • Lúc này, Hoàng Nguyên đứng dậy vỗ vào vai anh ấy cái nói:
  • Hoàng Nguyên
    Hoàng Nguyên
    - Nếu mày có việc thì tao không làm phiền nữa. Khi nào có thời gian sẽ gặp nhau sau.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nhưng mày vẫn chưa nói cho tao biết chuyện giúp tao và Hải Tú...
  • Sơn Tùng còn chưa nói dứt câu thì Hoàng Nguyên đã rời khỏi văn phòng. Anh lắc đầu thở dài mấy cái rồi khi đến phòng họp gặp ông Phú. Khi nãy Hoàng Nguyên có nhắc đến việc hợp tác giữa ba công ty nên chắc lần này ông Phú đến đây để nói với anh về vấn đề đó.
  • Đứng trước cửa phòng, anh chần chừ giây lát rồi mới bước vào. Ông Phú ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế xoay chính giữa căn phòng, nét mặt điềm nhiên như thể đây là công ty của mình. Anh tiến đến ngồi xuống vị trí đối diện không dài dòng mà trực tiếp vào thẳng vấn đề:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ông đến đây là để muốn nói với tôi về việc hợp tác giữa ba công ty đúng không?
  • Ông tròn xoe mắt ngạc nhiên rồi bật cười:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Làm sao con biết được chuyện này? Rời khỏi MTP lâu như vậy mà vẫn biết nó hoạt động ra sao à?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Rời khỏi nhưng không có nghĩa là những thông tin của nó là tôi không nắm bắt được.
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Nếu như còn đã biết vậy thì bố sẽ nói thẳng. Bố muốn ba công ty hợp tác với nhau trong dự án lần tới.
  • Sơn Tùng cười trừ:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ông có quyền gì mà lên tiếng? Hợp tác như thế nào, với ai là do tôi quyết định không đến được ông chen chân vào.
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Nếu như công ty con sáp nhập vào MTP rồi cùng hợp tác với CDT không phải tốt hơn sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tôi còn tưởng ông là một nhà đầu tư giỏi thế nào hóa ra cũng bị người ta dắt mũi mà thôi.
  • Ông Phú chau mày tỏ vẻ không hài lòng:
  • Bố Sơn Tùng
    Bố Sơn Tùng
    - Con nói vậy là có ý gì?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Ông hiểu đến đâu được thì hiểu. Còn chuyện hợp tác tôi nhất định sẽ không đồng ý.
  • Dứt lời, Sơn Tùng đứng dậy quay lưng rời khỏi văn phòng. Ông Phú định đuổi theo nhưng vô hình chung có điều gì đó ngăn cản ông lại. Hiện tại tập hồ sơ đang ở trong tay Sơn Tùng nên ông không có bất kỳ thứ gì để đe dọa anh cũng như ra điều kiện. Nếu như cả ba công ty cùng hợp tác người có lợi nhất chính là ông, có điều để việc hợp tác này diễn ra thành công nhất định phải có sự đồng ý của Sơn Tùng. Bởi trên thực tế người nắm giữ cổ phần nhiều nhất trong MTP chính là Sơn Tùng vì thế không có chữ ký của Sơn Tùng việc hợp tác khó lòng mà diễn ra.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Tối muộn.
  • Cơm nước xong xuôi đâu đó, Hải Tú đến phòng của cu Sóc dạy nó học. Hôm nay Hải Nam phải tiếp đối tác ở công ty nên sẽ không về trong nhà hiện tại chỉ có hai mẹ con. Cu Sóc đang làm bài chăm chỉ đột nhiên nó dừng tay lại quay sang nhìn Hải Tú với ánh mắt dò xét. Nó là đang muốn xem thái độ của mẹ mình ra sao khi biết nó gây ra chuyện lớn ngày hôm nay. Cu Sóc chăm chú nhìn cô thật lâu đến khi cô ngẩng đầu lên chú ý tới nó thì nói liền cúi gằm mặt xuống giả bộ làm bài. Hành động ý nhanh chóng lọt vào tầm mắt của cô. Hải Tú lên tiếng hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Con có điều gì muốn nói với mẹ hay sao mà nhìn mẹ như vậy?
  • Cu Sóc quay sang phía cô, nó vẫn cúi gằm mặt xuống thỏ thẻ đáp:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Dạ... con... con xin lỗi mẹ!
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Xin lỗi? Về chuyện gì?
  • Cu Sóc đan hai tay vào nhau, mấp máy môi:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con xin lỗi vì chuyện con đã đánh nhau với bạn trong trường.
  • Cô khẽ à lên một tiếng đầy ngạc nhiên rồi mỉm cười. Chuyện sáng nay cô vốn không để tâm trong lòng bởi nó hoàn toàn không phải là lỗi của cu Sóc. Thật không ngờ cu Sóc vì sợ cô buồn mà vẫn áy náy canh cánh mãi đến bây giờ. Cô xoa đầu nó bằng một giọng đầy trìu mến nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mẹ không giận con chuyện đó đâu. Con đừng buồn nữa.
  • Cu Sóc đối diện với cô, đôi mắt đen láy long lanh của nó nhìn thẳng vào cô:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Thật không hả mẹ?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thật! Mẹ không giận Sóc, nhưng con nhớ lần sau phải giữ bình tĩnh không được dùng nắm đấm giải quyết mọi chuyện.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con nhớ rồi ạ.
  • Được mẹ tha thứ, Sóc vui mừng như đi trẩy hội. Nhưng rồi nụ cười trên môi nó xuất hiện chưa được bao lâu thì gương mặt dần trở nên ủ rũ.
  • Lấy làm lạ cô hỏi:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sao trông con buồn vậy? Không phải mẹ đã tha thứ cho con rồi sao?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi con hỏi mẹ chuyện này được không?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Con hỏi đi.
  • Cu Sóc ngặp ngừng đắn đo mãi mới dám mở lời:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Bao giờ con mới được gặp bố hả mẹ?
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Sóc! Chuyện này...
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Từ nhỏ con đã không được sống cùng với bố rồi. Mỗi năm đến sinh nhật của con, con chỉ ước một điều duy nhất đó là được gặp bố thôi. Lúc ra về nhìn các bạn có bố đưa đón con buồn lắm! Con biết bố phải đi làm ra để kiếm tiền nuôi con nhưng con thực sự muốn gặp bố một lần mẹ ạ!
  • Đến đây cu Sóc nấc lên vài tiếng, cánh mũi nó đỏ hoe. Nhớ tới lời mẹ dặn là con trai thì phải mạnh mẽ không được yếu đuối, khóc lóc, cu Sóc vội lau nước mắt trực trào trên mắt mình nói tiếp:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Nếu như không thể được gặp bố thì mẹ cho con nghe giọng bố được không? Chỉ một lần thôi cũng được.
  • Đối diện trước lời cầu xin của cu Sóc, cô chỉ biết bật khóc rồi ôm nó vào trong lòng.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Mẹ xin lỗi con, mẹ không thể! Mẹ xin lỗi!
  • Cu Sóc hụt hẫng trong lòng trước những gì mà mình nghe thấy. Nhưng thấy mẹ mình khóc, nó không cho phép bản thân mình mình khóc theo mẹ. Cu Sóc sụt sịt vài tiếng vui vẻ đáp:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Không sao đâu, mẹ đừng buồn. Con biết công việc của bố bận rộn nên không thể tới thăm hay nói chuyện với con được. Nhưng không sao, con sẽ chờ ngày bố trở về với mẹ con mình.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Cu Sóc của mẹ con ngoan lắm!
  • Cô hôn nhẹ lên nên trán cu Sóc một cái. Dẫu biết rằng cu sóc nói như vậy chỉ để an ủi cô. Nhưng cô không còn cách nào khác, cô không thể để cu Sóc gặp mặt bố mình lúc này. Hải Tú đưa tay lên má vội lau đi những giọt nước mắt lưng chừng kiếm cớ lảng tránh sang chuyện khác để bầu không khí tốt hơn.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thôi con tiếp tục làm đi.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Vâng.
  • Dứt lời, cu Sóc quay sang tiếp tục làm bài tập. Tay nó viết mà miệng nó không ngừng nói:
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Mẹ ơi con thích chú đẹp trai kia cực!
  • Cô ngạc nhiên:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Chú đẹp trai nào?
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Thì là chú sáng nay đến trường cùng với mẹ đấy. Chú ấy tốt bụng lắm lại hay cho con kẹo ngon nữa. Không biết bố có tốt như chú ấy không nhỉ?
  • Cô rơi vào trầm tư suy im lặng hồi lâu mới đáp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Bố con cũng là một người tốt như vậy. Thôi đừng nói những chuyện linh tinh nữa còn làm bài của mình đi.
  • Cu Sóc - Hải Minh
    Cu Sóc - Hải Minh
    - Con biết rồi.
  • Cu Sóc bĩu môi rồi tiếp tục việc học. Cô lặng thinh nhìn cu Sóc hồi lâu. Việc cu sóc không có bố ở bên cạnh từ bé đã là một sự thiệt thòi lớn nhưng hiện tại cô không thể cho nó biết sự thật. Đợi đến thời điểm thích hợp cô nhất định sẽ nói ra.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng sớm hôm sau.
  • Vẫn như thường lệ, Sơn Tùng đến văn phòng từ sớm để chuẩn bị công việc cho cả ngày. Vừa ngồi vào bàn làm việc chưa được bao lâu anh đã nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến. Đôi lông mày rậm khẽ chau lại, anh tự hỏi không biết ai đến công ty sớm như vậy. Nghĩ là Hải Tú, anh nhanh chóng lên tiếng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vào đi!
  • Người bước vào bên trong không phải là Hải Tú mà là Bảo Trâm. Ngẩng đầu lên nhìn bắt gặp Bảo Trâm đang đứng đối diện với mình, thái độ anh lập tức thay đổi khó chịu ra mặt.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô đến đây làm gì?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em có chuyện muốn nói với anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nếu như là việc liên hôn giữa hai gia đình thì cô về đi. Tôi nhất định sẽ không đồng ý.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em đến đây không phải vì chuyện đó, mà là vì việc hợp tác làm ăn giữa hai công ty.
  • Sơn Tùng chần chừ giây lát rồi đứng dậy đưa tay ra hiệu.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô ngồi xuống đi.
  • Bảo Trâm gật đầu làm theo. Sau khi thấy cô đã yên vị trên ghế, anh mới hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện hợp tác giữa hai công ty mà cô muốn nói với tôi là gì?
  • Bảo Trâm lấy trong túi xách ra một tập hồ sơ đặt lên trên mặt bàn. Không vòng vo làm mất thời gian của đôi bên, Bảo Trâm đi thẳng vào vấn đề.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Đây là toàn bộ những giấy tờ, số liệu giả của bên CDT. Anh xem qua đi.
  • Sơn Tùng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Anh lưỡng lự đắn đo giây lát rồi cầm lên đọc. Sơn Tùng chăm chú vào các số liệu ghi trên từng trang giấy trong tập hồ. Khoảng không tĩnh lặng bao trùm lấy hai người. Mất đến một lúc sau, anh mới hạ tập hồ sơ xuống hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Tại sao cô lại đưa cho tôi xem thứ này? Đây không phải hồ sơ mật của công ty bên cô à?
  • Bảo Trâm mỉm cười lắc đầu:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em chính là muốn cho anh xem những thứ này.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Lý do?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em muốn anh giúp em đưa những bằng chứng này ra pháp luật.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô bán đứng bố mình?
  • Bảo Trâm im lặng không đáp còn anh thì nhìn cô với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Quen Bảo Trâm đã lâu, anh hiểu cô ta là một người con gái nghe lời bố. Cho dù ông ta có nói gì thì cô đều răm rắp nghe theo, nhưng lần này cô lại chọn cách bán đứng ông ấy khiến anh không khỏi bất ngờ.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Vì sao cô lại làm vậy với bố mình?
  • Bảo Trâm cười khổ:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em chỉ muốn bố em dừng lại thôi. Ông ấy đã đi quá xa rồi. Việc làm ăn hợp tác nhiều lợi nhuận như vậy khiến ông mờ mắt coi tiền là tất cả không còn nghĩ đến cảm xúc của con mình nữa. Chính vì vậy mà em muốn kéo ông ra khỏi vũng bùn tăm tối. Mong anh hãy giúp em.
  • Nếu là bảy năm trước chắc chắn Bảo Trâm sẽ ủng hộ bố mình. Nhưng hiện tại mọi thứ đã thay đổi, cô đã không thể tiếp tục cố gắng theo đuổi anh và cũng không muốn bố mình ngày càng chìm đắm trong danh vọng. Ông đã làm quá nhiều chuyện sai trái, càng tiếp tục như vậy càng không thể bước ra.
  • Sơn Tùng đắn đo giây lát hồi lâu mới lên tiếng:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Làm sao tôi có thể tin những giấy tờ trên là thật?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh có thể tự mình kiểm chứng.
  • Anh nhìn tập hồ sơ trước mặt vẻ ái ngại.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Nếu như chúng là thật thì cô không còn lý do để tiếp tục nghĩ đến chuyện liên hôn đâu.
  • Bảo Trâm cười khổ:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Em từ bỏ rồi.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Từ bỏ?
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Suốt bảy năm cố gắng theo đuổi anh, em mới nhận ra mình đang theo đuổi một thứ mãi mãi không thuộc về mình. Em cứ nghĩ cứ cố gắng thì mọi thứ sẽ được đền đáp nhưng không phải. Trong tim anh bây giờ chỉ có một mình Hải Tú. Anh nói đúng cũng đã đến lúc em đi tìm hạnh phúc riêng của mình.
  • Bảo Trâm vốn là một người cứng đầu. Một khi đã muốn thứ gì thì phải lấy cho bằng được. Có điều là lần này cô lại không thể lấy chúng. Ngày trước cô là người bỏ rơi anh, chính vào ngày mà hai người chia tay thì mối quan hệ này đã không thể quay trở lại như lúc trước. Có lẽ buông tay là điều tốt nhất cho cả hai.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Cô thông suốt rồi sao?
  • Anh đột ngột lên tiếng, cô gật đầu đáp:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Thông suốt rồi nên mới đến đây tìm anh. Mà Hải Tú cũng đã về nước rồi sao anh không tìm cơ hội hàn gắn lại với cô ấy?
  • Hàn gắn? Anh đương nhiên là muốn hàn gắn lại với Hải Tú nhưng làm sao có thể?
  • Anh lắc đầu đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện đó không thể xảy ra.
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Vì tập hồ sơ kia sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đúng. Nếu Hải Tú biết tôi là người lái xe gây ra tai nạn cho bố mẹ cô ấy. Liệu tôi có được tha thứ hay không?
  • Sơn Tùng vừa dứt lời cánh cửa phòng phòng bỗng mở ra. Một bóng dáng quen thuộc đứng nhìn anh với đôi mắt ầng ậc nước. Theo phản xạ, anh quay đầu lại nhìn thì bắt gặp Hải Tú đã đứng đó từ bao giờ. Sự xuất hiện của Hải Tú là điều anh không thể lường trước. Thật không ngờ Hải Tú lại đến công ty và nghe được cuộc trò chuyện này.
  • Anh vội vàng đứng dậy tiến đến chỗ cô nhưng vừa bước được một bước giọng nói của cô làm anh dừng lại:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh... Là người giết bố mẹ tôi?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Anh...
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh mau trả lời tôi đi!
  • Hải Tú hét lớn. Cô dường như không muốn tin vào sự thật.
  • Nhìn cô lúc này anh biết không thể giấu kín chuyện này được bao lâu. Mặc dù không muốn nhưng anh vẫn phải gật đầu đáp:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Đúng, anh là người lái xe gây ra tai nạn cho bố mẹ em.
  • Cô sững người, đôi chân run rẩy không thể đứng vững. Cô lắc đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đây không phải sự thật! Đây không phải sự thật.
  • Thế rồi, cô vội vàng quay người chạy ra khỏi văn phòng. Lúc này Bảo Trâm lên tiếng thúc giục:
  • Bảo Trâm
    Bảo Trâm
    - Anh mau đuổi theo cô ấy đi. Đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì.
14
Bao giờ con mới được gặp bố