Đặt chân đến tầng một, mùi thơm thức ăn thoang thoảng nơi cánh mũi, tiếng lục đục lạch cạch phát ra từ phía nhà bếp. Nghe tiếng động lạ, cô liền đi tới bếp. Từ xa, cô nhìn thấy anh đang cặm cụi nấu ăn. Lần đầu tiên trong hơn ba năm chung sống, cô thấy anh vào bếp. Chiếc áo sơ mi trắng sau tập dề được mặc chỉnh tề trên người, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Trông anh bây giờ giống người đàn ông của gia đình hơn là vị tổng giám đốc khó gần thường ngày.
Hải Tú mỉm cười hạnh phúc từng bước tiến đến chỗ anh.
Hải Tú - Bất ngờ thật đấy! Hôm nay đích thân tổng giám đốc của MTP lại xuống bếp nấu ăn cơ à?
Anh quay lại đằng sau nhìn cô rồi đặt món ăn mới làm xong xuống bàn.
Sơn Tùng - Em dậy rồi sao? Mau ngồi xuống ăn sáng đi. Thử xem tay nghề của anh thế nào.
Hải Tú gật đầu nhanh chóng ngồi xuống. Sơn Tùng gắp một miếng thức ăn cho cô, Hải Tú hí hửng nếm thử.
Sơn Tùng - Thế nào? Ngon không?
Anh háo hức mong chờ câu trả lời từ cô. Hải Tú khẽ chau mày, Sơn Tùng thấy vậy liền thất vọng:
Hải Tú đặt đũa xuống lắc đầu cười nói:
Hải Tú - Không! Ngon lắm.
Sơn Tùng - Vậy thì em ăn nhiều vào. Anh tìm hiểu trên mạng, đây đều là những món tốt cho bà bầu. Từ bây giờ, em chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thai còn lại để anh lo.
Hải Tú - Anh không cần vất vả thế đâu. Em làm được những việc nhỏ nhặt này mà, anh tập trung lo cho công ty đi.
Sơn Tùng - Em yên tâm, anh tự biết cách sắp xếp. Thôi ăn đi, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon. Chiều nay tan làm anh dẫn em đi mua đồ cho con.
Hải Tú - Nhưng còn chưa biết là con trai hay con gái mà.
Sơn Tùng - Không sao, mua hết và còn để cho đứa sau nữa. Khéo em sinh cho anh một đội bóng thì nhà mình tràn ngập tiếng trẻ con. Nhìn thấy chúng thôi cũng đủ vui rồi...
Trong ý tứ của anh chứ đựng sự trêu đùa. Anh đâu có xem cô là máy đẻ, chỉ là anh làm vậy để cô vui vẻ, thoải mái....
Cô nghe thấy vậy, hai má ửng đó vì ngại.
Cô ngại ngùng cúi mặt xuống, mái tóc dài đen nhánh che đi khuôn mặt đã ửng đỏ vì ngượng. Sơn Tùng nhìn cô mỉm cười rồi gắp thêm thức ăn vào cho cô.
Ăn sáng xong, cô chuẩn bị đồ để anh đến công ty. Sau khi anh đi rồi, cô lại tiếp tục công việc thường ngày của mình: dọn dẹp và nấu nướng.
Hơn hai mươi phút đi đường, cuối cùng anh đã đến nơi làm việc. Công ty MTP là công ty do một tay anh gầy dựng lên. Tuy chỉ mới thành lập cách đây 5 năm nhưng công ty đã có tiếng vang lớn khắp Hà thành. Như thường lệ, vừa bước vào công ty anh nhanh chóng lên phòng làm việc. Sắp tới công ty có một dự án lớn nên anh không thể lơ là.
Sơn Tùng - Công việc triển khai đến đâu rồi?
Anh cầm tài liệu trên tay, mắt không rời khỏi những gì ghi trên giấy.
Thư ký bên cạnh nhanh chóng đáp lại:
Thư ký Hải- Mọi thứ đang được tiến hành theo đúng tiến độ.
Sơn Tùng - Vậy thì tốt! Đúng rồi, chiều nay tôi có việc bận cậu đẩy hết lịch chiều nay sang hôm khác cho tôi.
Thư ký Hải- Vâng. Thưa giám đốc!
Thư ký Hải- Giám đốc có khách đợi trong văn phòng.
Anh chau mày suy nghĩ không biết mình đã hẹn đối tác nào vào sáng nay. Nhớ mãi không ra, anh quay sang phía thư ký:
Sơn Tùng - Tôi có hẹn với đối tác nào à?
Thư ký Hải- Không. Vị khách này nói là người thân của anh hơn nữa cô ta còn có card visit của chủ tịch nên tôi mới cho vào.
Anh trầm ngâm một hồi rồi ra hiệu cho thư ký rời đi làm việc. Đứng trước cửa phòng, anh do dự giây lát rồi mới đẩy cửa bước vào. Cánh cửa vừa mở, một người con gái chạy đến ôm chầm lấy anh đầy tình cảm
Bảo Trâm- Anh Tùng, em về rồi!