Hơn cả yêu. / Bình phục
Hơn cả yêu.
  • Bà Tú đưa điện thoại cho con gái, Bình An nhận lấy và cảm ơn một tiếng, xong mới bắt máy.
  • Bình An
    Bình An
    "Alo."
  • "Bình An, là tôi đây."
  • Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đàn ông, tuy không để ý đến tên người gọi đến nhưng Bình An có thể biết được đó chính là trưởng khoa của cô.
  • Bình An
    Bình An
    "Trưởng khoa, có chuyện gì không ạ?"
  • Cô lịch sự hỏi một câu.
  • "Bình An, hiện tại cô có thể nào đến bệnh viện được không?"
  • Trưởng khoa không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề ngay.
  • Bình An
    Bình An
    "Xin lỗi trưởng khoa, hôm nay không được, sau này cũng không được, có lẽ ngày mai tôi sẽ xin nghỉ ạ."
  • Bình An không cần biết lý do là gì, cô thẳng thừng từ chối ngay.
  • "Bình An cô có biết không, hôm nay bệnh viện đã nhận tổng cộng bảy case của bảy bệnh nhân gặp tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Các bệnh nhân bị thương đa phần đều có liên quan đến phần đầu, cần bác sĩ giữa khoa ngoại lồng ngực và khoa ngoại thần kinh phối hợp để cứu người. Tuy nhiên khoa ngoại thần kinh của chúng ta thì bác sĩ Huy và Đức hiện đang đi công tác ở xa nên chưa về kịp, không đủ nhân lực, vả lại ngoài hai bác sĩ Huy và Đức ra thì cô là người có tài năng nhất. Bình An, hiện tại bệnh viện đang cần cô, bệnh nhân cũng đang cần cô. Tôi biết cô đang đau khổ vì mất đi người thân nhưng nếu cô cứ mãi như thế thì cũng sẽ có rất nhiều người như cô, có thể sẽ nhanh thôi họ cũng chịu đựng cảm giác của cô ngay lúc này."
  • Trưởng khoa thông báo tình hình cụ thể ở bệnh viện cho Bình An nghe, song ông còn dùng lời lẽ đanh thép để thuyết phục cô. Ông tin chắc nếu cô thật sự yêu nghề và là một người bác sĩ y đức thì chắc chắn cô sẽ đến bệnh viện và khoác trên mình bộ áo blouse để cứu bệnh nhân.
  • Quả thật như những gì bác sĩ đoán, đôi đồng tử của Bình An bỗng lay động. Những từ ngữ vừa thốt ra từ miệng của bác sĩ đều lọt cả vào tai cô, cô có thể mường tượng được các bệnh nhân gặp tai nạn giao thông kia đang dần dần nguy kịch.
  • Bản năng của một người bác sĩ khi nghe thấy những chuyện thế này đó chính là bật dậy ngay. Hành động dứt khoát của cô khiến Bà Tú giật mình, nhưng bà chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra thì Bình An liền trả lời trưởng khoa:
  • Bình An
    Bình An
    "Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng đến bệnh viện ngay!"
  • "Được, mọi người đợi cô."
  • Trưởng khoa hài lòng với thái độ của Bình An.
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Bình An, con đến bệnh viện sao?"
  • Lúc này cô đã cúp máy, thấy vậy nên Bà Tú đã đặt ra nghi vấn.
  • Lời nói của trưởng khoa có ảnh hưởng rất lớn đến suy nghĩ của Bình An, sự tác động ấy đã khiến cô thức tỉnh. Cô là một bác sĩ, nhiệm vụ của cô chính là cứu người, cô không thể mãi chìm đắm trong nỗi đau mất mát người thân mà bỏ bê công việc của mình được. Bình An tin bà nội cũng sẽ chẳng muốn nhìn thấy cô thống khổ như vậy.
  • Hiện tại bệnh viện đang thiếu nguồn nhân lực nghiêm trọng, thân là bác sĩ chính thức của bệnh viện thì Bình An phải có trách nhiệm. Cô đã sai lầm khi có ý định nghỉ việc!
  • Trưởng khoa nói đúng, nếu hiện tại cô cứ bỏ bê công việc thì sẽ có rất nhiều người giống như cô, có thể lắm họ sẽ đau lòng vì mất đi người thân. Nỗi mất mát đó cô đã chịu đủ rồi, cô không muốn bất cứ ai phải như cô. Bằng mọi giá Bình An phải nhanh đến bệnh viện, giờ đây bệnh nhân đang cần cô!
  • Bà Tú chứng kiến con gái mình vực dậy thì không khỏi vui mừng, bà hoàn toàn ủng hộ việc làm của cô:
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    "Được, con đi ngay đi."
  • Bình An dạ một tiếng rồi thay đồ, xong xuôi liền chạy xe đến bệnh viện mà không cần chờ đợi gì thêm.
  • Vừa đến bệnh viện thì đã có y tá báo cáo về tình trạng hiện tại của bệnh nhân cần được phẫu thuật gấp, Bình An chăm chú lắng nghe, đôi mắt thâm trầm. Cô ra lệnh:
  • Bình An
    Bình An
    "Chuẩn bị phẫu thuật!"
  • Bình An tiến vào phòng mổ, cô hít sâu một hơi ổn định tâm tình, ngay sau đó liền tiến hành các bước cần thiết để chuẩn bị cho case phẫu thuật đầu tiên trong những ngày đau khổ.
  • Bình An tan làm rất muộn, vẫn may hôm nay những case phẫu thuật cô tiến hành đều thuận lợi, tính mạng của bảy con người đã được an toàn.
  • Cô vừa ra khỏi phòng mổ thì đi ký tên, xong mới ra về.
  • Bỗng dưng Quỳnh Thu từ đâu xuất hiện, cô ấy gọi khẽ hai tiếng "Bình An". Bình An nghe có người kêu tên mình thì xoay đầu nhìn, nhẹ giọng đáp:
  • Bình An
    Bình An
    "Quỳnh Thu, cậu chưa về à?"
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Mình chuẩn bị về đây, cậu cũng thế sao?"
  • Bình An
    Bình An
    "Ừm."
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Phẫu thuật diễn ra thuận lợi chứ?"
  • Bình An
    Bình An
    "Rất thuận lợi."
  • Thấy sắc mặt của Bình An đã khá hơn đôi chút, lòng Quỳnh Thu cũng an yên hơn:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Dạo này cậu gầy quá, mình rất xót."
  • Lời nói ngọt ngào của Quỳnh Thu rơi vào tai Bình An, cánh môi anh đào của cô nhẹ cong lên.
  • Quỳnh Thu lại nói:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Thời gian qua mình biết cậu đã khổ cực nhiều, nhưng dù sao người cũng đã mất rồi, cậu cũng đừng đau lòng quá!"
  • Dù biết nói ra những lời này chẳng có ích gì nhưng Quỳnh Thu lại không thể giữ im lặng, cô ấy rất thương tiếc vì sự ra đi đột ngột của bà nội, vậy nên cứ muốn an ủi Bình An nhiều hơn.
  • Bình An
    Bình An
    "Cảm ơn cậu."
  • Thời gian qua là lúc mà Bình An suy sụp nhất, nhưng vẫn may rằng bên cạnh cô luôn có Quỳnh Thu, Quỳnh Thu lo cho cô hết mực, cũng khóc rất nhiều. Có một người bạn như cô ấy là điều mà cả đời này Bình An cũng không hối tiếc.
  • Đêm nay Bình An đã ổn hơn nhiều so với những đêm trước, cô có thể kiềm được những giọt nước mắt nghẹn ngào vào bên trong lòng. Điều này khiến Tấn Thanh nhẹ nhõm phần nào.
  • Bình An
    Bình An
    "Tấn Thanh, trên đời này em sợ nhất là hai thứ, thứ nhất là mất đi người mà mình thương yêu. Em đã hoàn toàn tuyệt vọng vì cái chết của bà nội, cứ nghĩ cả cuộc đời này sẽ không thể vực dậy được nữa nhưng may mắn rằng em đã thức tỉnh đúng lúc. Em không nên chìm trong tuyệt vọng để mọi người phải lo lắng vì em, cảm ơn anh thời gian qua đã luôn an ủi và bao dung cho em."
  • Nằm trong vòng tay Tấn Thanh, Bình An tựa vào bờ ngực rắn chắc của anh ta, miệng thốt ra lời tận đáy lòng. Có được một người chồng như Tấn Thanh là điều mà cô cảm thấy hạnh phúc, tình yêu của cô dành cho anh ta ngày một nhiều và sâu đậm hơn.
  • Tấn Thanh đưa tay vuốt nhẹ sống lưng người con gái, động tác đầy sủng nịch và yêu chiều
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em không cần phải cảm ơn em, tất cả những điều mà anh làm cho em đều là vì anh yêu em, cũng là vì nghĩa vụ của một người chồng. Anh không muốn nhìn thấy em khóc, càng không muốn chứng kiến em đau lòng. Bởi vì khi ấy trái tim anh sẽ rất đau, đau đến mức chết đi sống lại."
  • Quả thật Tấn Thanh đã cực kì khó chịu khi cứ thấy người anh ta yêu thương chìm mãi trong tuyệt vọng, cô làm ngơ tất cả mọi thứ, kể cả anh ta cũng chẳng để tâm đến. Điều đó khiến Tấn Thanh chẳng vui nổi, tâm trí cứ trở nên rối bời.
  • Một tay anh ta đan vào tay Bình An, tay còn lại thì sờ nhẹ vào mái tóc óng ả của cô:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Lúc nãy em nói trên đời này em sợ nhất là hai thứ nhưng em chỉ kể có một, vậy còn cái thứ hai là gì?"
  • Bình An
    Bình An
    "Sự phản bội."
  • Cánh môi anh đào khẽ mấp máy, Bình An trả lời ngay mà không cần che giấu.
  • Bình An
    Bình An
    "Chỉ hai điều đó nhưng đủ khiến trái tim em chết lặng, thậm chí là chẳng còn chút hơi ấm nào."
  • Bàn tay Tấn Thanh siết nhẹ vào vai Bình An một cái, anh ta nhanh chóng đưa ra lời hứa của bản thân:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em yên tâm, anh rất tiếc vì không ngăn cản được sự ra đi của bà nội và khiến em đau lòng như vậy. Nhưng xin em hãy tin anh, anh sẽ không bao giờ phản bội em, nhất định là như vậy! Cả đời này của anh cũng chỉ yêu mình em, thương mình em. Anh sẽ bao dung, che chở và chăm sóc em cả đời!"
  • Với thái độ cương quyết của Tấn Thanh, Bình An thật sự đã bị anh ta làm cho cảm động. Khóe mắt cô trở nên ươn ướt tự bao giờ:
  • Bình An
    Bình An
    "Em tin anh, người đàn ông của em."
  • Bình An nép khuôn mặt vào lòng chồng mình, hai mắt vì quá mỏi mà đã khép hờ.
  • Tấn Thanh biết dạo này cô mệt, vả lại hôm nay còn phẫu thuật suốt mấy giờ đồng hồ liền, vậy nên anh ta cứ để yên như vậy mà ôm cô ngủ, mong cô sẽ có một giấc ngủ ngon.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Bình An đã bắt đầu đi làm lại, Tấn Thanh là người đưa cô đến bệnh viện, xong xuôi anh ta mới chạy xe đến công ty.
  • Tuy Bình An không còn hay cười như lúc trước nhưng hiệu suất làm việc của cô vẫn không hề thay đổi chút nào. Cô là một người luôn nhiệt huyết và miệt mài với nghề.
  • Đang xem lại bệnh án thì bỗng dưng cửa phòng vang lên tiếng gõ, Bình An đáp lại tiếng gõ ấy bằng hai chữ:
  • Bình An
    Bình An
    "Vào đi."
  • Cửa phòng bật mở, một người đàn ông đi vào bên trong.
  • Nghe tiếng lộp cộp của giày da, Bình An đưa mắt nhìn thì mới biết người vừa vào phòng cô không ai khác ngoài Nhật Thiên.
  • Người đàn ông này đến tìm cô là có việc gì sao?
  • Bình An
    Bình An
    "Anh tìm tôi?"
  • Bình An khó hiểu đặt ra câu hỏi, cô cũng lịch sự chìa tay ra mời Nhật Thiên ngồi xuống ghế:
  • Bình An
    Bình An
    "Anh ngồi ghế đi."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Cảm ơn cô."
  • Nhật Thiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Bình An, bấy giờ anh mới trả lời khi nãy của cô:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Hôm nay tôi đặc biệt đến đây để tìm cô."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Biết cô vừa trải qua nỗi đau mất người thân nên hỏi thăm đôi câu, dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà."
  • Bình An ngạc nhiên vì không nghĩ Nhật Thiên lại xem cô là bạn, chưa kịp nói gì thì anh lại tiếp lời của chính mình:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Tôi có an ủi Tấn Thanh, nhưng anh ấy vẫn cứ buồn lắm. Tấn Thanh vừa là một tài năng của công ty vừa là một người chồng tốt, tôi thật sự rất trọng dụng người như vậy."
  • Bình An
    Bình An
    "Anh Nhật Thiên, cảm ơn anh vì anh đã đề cao chồng tôi. Nhưng dù sao chúng ta cũng chỉ mới gặp có vài lần, anh thật sự xem tôi là bạn mà đến đây để an ủi tôi sao?"
  • Bình An vẫn không thể nào thông được, nếu là người khác thì chắc chắn cô nghĩ họ đang có ý đồ với cô. Nhưng người trước mặt cô là giám đốc của một công ty lớn, bên cạnh anh có biết bao nhiêu bóng hồng xinh đẹp chứ, hà tất phải để tâm đến cô? Bình An vẫn còn ngờ ngợ vì không đoán được hết suy nghĩ của Nhật Thiên, rốt cuộc anh có ý gì đây?
  • Nhật Thiên dường như đã đoán được biểu cảm này của Bình An, anh khẽ cười một tiếng:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Tôi xem cô là bạn vì tính cách của cô rất giống một người."
  • Bình An
    Bình An
    "Là ai chứ?"
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Bạn gái đã mất của tôi."
  • Thốt ra câu này, ánh mắt Nhật Thiên trở nên thê lương đến lạ thường.
  • Bình An
    Bình An
    "Anh..."
  • Đây là lần thứ hai cô nghe người đàn ông trước mặt nói về bạn gái của anh, lần đầu nghe Bình An cứ nghĩ anh và bạn gái đang rất hạnh phúc nên không hỏi nhiều, không ngờ rằng bạn gái của anh đã rời xa cõi đời này.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Bạn gái tôi mất vì tai nạn."
  • Nhật Thiên không chút giấu giếm, anh muốn bộc lộ tâm tình của mình ra cho Bình An nghe:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Cô vừa hào sảng lại thân thiện, dễ gần lại tốt bụng, nhìn cô mà tôi cứ nhớ về bạn gái của mình. Mong cô đừng hiểu nhầm ý của tôi, tôi chỉ muốn kết bạn với cô chứ không hề có ý gì khác, bởi dù bạn gái tôi có rời xa tôi nhưng lòng tôi vẫn mãi chỉ chung thủy với mình cô ấy."
  • Nghe Nhật Thiên nói đến đây thì Bình An mới hiểu hoàn toàn ý của anh, hóa ra anh lại có một tâm tư như thế. Có lẽ anh thật sự xem cô là bạn, cô đã sai khi nghi ngờ anh.
  • Bình An
    Bình An
    "Xin lỗi anh."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Cô có lỗi gì đâu chứ."
  • Nhật Thiên khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại xen lẫn một chút bi thương.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Vì xem cô là bạn nên tôi muốn chia buồn cùng cô, cô cũng đừng nên mãi sống trong quá khứ, bên cạnh cô còn có những người thân khác, còn có chồng cô nữa. Tôi biết Tấn Thanh rất yêu thương cô, ánh mắt của anh ấy khi nhìn cô chính là ánh mắt của một kẻ si tình."
  • Nghe Nhật Thiên đưa ra nhận định như vậy, lòng Bình An bất giác vui vẻ:
  • Bình An
    Bình An
    "Cảm ơn anh đã an ủi tôi, tôi rất vui và vinh hạnh khi được làm bạn với anh. Tôi hiểu cảm giác mất đi người thân của anh, cũng mong anh có thể đừng quá đau lòng khi nhớ về người yêu của mình. Tôi tin chắc trong tâm trí anh vẫn sẽ giữ mãi hình bóng và hồi ức đẹp về cô ấy."
14
Bình phục