Hơn cả yêu. / Ấn định ngày cưới
Hơn cả yêu.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Mẹ vẫn còn sống sao?"
  • Đây là câu đầu tiên mà bà nội thốt ra sau khi tỉnh, bà cứ nghĩ bản thân đã không xong rồi, bởi lúc sáng bà không chỉ khó thở mà tim còn rất đau. Bệnh cũ tái phát dữ dội như thế khiến bà đau đớn tột cùng, giờ đây mở mắt ra thấy cả gia đình, bà không chắc chắn nên mới hỏi thử.
  • Bố Bình An
    Bố Bình An
    "Mẹ, mẹ thấy trong người sao rồi ạ?"
  • Ông Tùng không trả lời câu hỏi của mẹ mình, ngược lại còn hỏi lại một câu quan tâm.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Mẹ không sao, chỉ thấy hơi mệt tí."
  • Bình An từ phía sau tiến lên hai bước, cô đưa tay nắm lấy bàn tay già nua của bà nội, khóe mắt đỏ hoe:
  • Bình An
    Bình An
    "Bà nội phải nhanh chóng lấy lại sức, tới lúc đó phải thật khỏe mạnh mới có thể dự hôn lễ của con được."
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Bình An..."
  • Bà nội bất ngờ, nhất thời quên luôn lời muốn nói ra.
  • Bà Tú nhanh miệng hỏi thêm:
  • Mẹ Tấn Thanh
    Mẹ Tấn Thanh
    "Bình An, ý của con là?"
  • Bình An
    Bình An
    "Bà nội, ba mẹ, con đồng ý Tấn Thanh, chấp nhận gả cho anh ấy."
  • Nói ra lời này có nghĩa là sẽ không hối hận, sáng tới giờ Tấn Thanh chỉ ở mãi ở bệnh viện, anh ta nghỉ việc ở công ty để ở bên cạnh cô. Bình An có thể nhận ra tấm chân tình mà Tấn Thanh dành cho mình, vậy nên cô mới càng xiêu lòng hơn.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Sao chứ?"
  • Bà nội vui đến nỗi bật dậy, ông Tùng đưa tay đỡ lấy bà.
  • Bà nội Bình An
    Bà nội Bình An
    "Cháu nội của bà, con đã suy nghĩ kĩ càng rồi?"
  • Trước câu hỏi này, Bình An không do dự liền gật đầu. Giây sau lại đưa mắt sang nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của Tấn Thanh.
  • Tấn Thanh không nghĩ Bình An sẽ đồng ý nhanh như vậy, anh ta cũng đơ người ra trong chốc lát.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    “Em... thật sự muốn gả cho anh sao?”
  • Tấn Thanh hết mực vui mừng, lời nói thốt ra cũng không được trôi chảy.
  • Bình An không nói gì, cô chỉ gật nhẹ đầu rồi mỉm cười. Cô tin vào mắt nhìn người của mình, người đàn ông trước mặt nhất định sẽ không khiến cô thất vọng.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    “Cảm ơn em, Bình An.”
  • Tấn Thanh vui đến nỗi không biết nói gì mới phải, lần này anh ta đã cưa đổ người con gái mà mình hằng mến mộ rồi, anh ta hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ Bình An thật tốt.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Hai bên gia đình nhanh chóng họp mặt lại bàn bạc về hôn sự của con mình, ai nấy cũng nôn nóng ngày vui ấy xảy ra, vì chuyện này mà tình trạng của bà nội đã chuyển biến tốt, sức khỏe cũng không còn yếu như trước.
  • Hôn lễ của Bình An và Tấn Thanh sẽ được diễn ra vào ngày mười lăm tháng sau, tuy có hơi gấp rút nhưng không sao, Bình An nghĩ sớm muộn gì cô cũng gả, gả nhanh thì cũng chẳng hề hấn gì.
  • Thế là cô và Tấn Thanh bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, hôm nay là chủ nhật, hai người cùng hẹn nhau đi thử váy cưới và chụp ảnh cưới.
  • Bình An nhìn từng bộ váy cưới lộng lẫy trước mặt mình, lòng cô bỗng dâng lên cảm giác khó tả. Váy cưới rất đẹp, nếu cô khoác nó trên người liệu có thật sự sống động lòng người hay không?
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    “Em thích cái nào, nhìn xem bộ này có được không?”
  • Giọng nói trầm thấp của Tấn Thanh bỗng vang lên, anh ta chỉ tay về một bộ váy cưới trước mặt, khóe môi nhẹ nâng lên.
  • Bình An
    Bình An
    “Anh có suy nghĩ cùng em đấy, em cũng để ý đến nó.”
  • Bình An dịu dàng đáp lời bạn trai.
  • Sau khi đã chọn xong váy cưới thì Bình An mới vào phòng thay đồ, Tấn Thanh vội hỏi:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    “Có cần anh vào giúp em không?”
  • Một mình mặc thì hơi khó, biết điều đó nên Tấn Thanh đã đưa ra đề nghị này, nhưng Bình An lại thẳng thừng từ chối:
  • Bình An
    Bình An
    “Anh cũng đi thay đồ đi, em nhờ nhân viên giúp đỡ là được.”
  • Mặc dù cô đã chấp nhận Tấn Thanh nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn đồng ý làm ra những hành động thân mật, từ ngày quen anh ta đến nay thì ngoài nắm tay ra thì cũng chẳng còn gì cả. Có lần anh ta muốn hôn cô nhưng cô đã do dự, cuối cùng chuyển sang chuyện khác. Tấn Thanh biết cô chưa chấp nhận anh ta ngay được nên anh ta cũng hiểu ý mà chiều theo nguyện vọng của cô, không cần gấp, anh ta có thể chờ được.
  • Bình An vào phòng thay đồ, nhờ sự trợ giúp của nhân viên mà cô đã dễ dàng mặc trên người bộ váy cưới kiêu sa. Lúc cô xuất hiện trước mặt Tấn Thanh, anh ta đã đứng hình mất năm giây.
  • Đây là vợ sắp cưới của anh ta đấy ư, sao lại đẹp đến mức này?
  • Lòng Tấn Thanh như nở hoa, anh ta tiến về phía Bình An rồi nắm lấy tay cô, miệng thốt lời khen ngợi:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em thật sự rất đẹp."
  • Khóe môi anh đào người con gái khẽ cong lên, Bình An hài lòng về lời khen này. Nhân viên cũng góp lời
  • "Anh chị rất xứng đôi, càng nhìn càng thấy đẹp!"
  • Bình An
    Bình An
    "Cảm ơn cô."
  • Tấn Thanh lịch sự đáp.
  • Váy cưới đã lựa chọn xong, kế tiếp hai người quyết định chụp ảnh cưới. Nhiếp ảnh gia đề xuất từng mẫu chụp cho cô dâu và chú rể, hai người cũng nghe theo và thực hiện.
  • Bình An ôm cổ Tấn Thanh, còn anh ta thì giữ lấy eo cô, những bức ảnh thân mật cứ thế xuất hiện. Lúc này Bình An cũng chẳng còn bài xích anh ta như trước nữa, ngược lại cảm thấy gần gũi hơn nhiều.
  • Trưa đến, lúc này Bình An đã mỏi mệt rã rời, cô được Tấn Thanh đưa đến nhà hàng, tại đây cả hai sẽ có một bữa ăn no nê.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em ăn nhiều vào, chắc là đói lắm."
  • Khi phục vụ đã mang thức ăn lên thì Tấn Thanh liền gắp thức ăn sang cho người con gái đối diện, ánh mắt tràn ngập những tia dịu dàng và ôn nhu.
  • Bình An
    Bình An
    "Anh cũng ăn đi."
  • Bình An gấp lại một miếng thịt vào bát người đàn ông, rồi bắt đầu động đũa.
  • Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, khi cả hai đã ăn uống xong xuôi thì lại cùng nhau trở về nhà. Ngồi phía sau lưng Tấn Thanh, Bình An đưa mắt nhìn khuôn mặt khôi ngô của anh ta qua kính chiếu hậu, không biết đầu óc nghĩ gì bỗng cô nhoẻn miệng cười.
  • Tấn Thanh đang tập trung chạy xe, tự nhiên có thứ gì đó quấn lấy eo mình, anh ta vội nhìn xuống thì mới biết hóa ra đó là cánh tay trắng nõn nà của Bình An. Đây là lần đầu tiên cô chủ động thân mật với anh ta, điều này khiến anh ta không khỏi bất ngờ.
  • Bình An không nói gì, cô chỉ im lặng áp mặt vào tấm lưng vững chắc của Tấn Thanh, hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ người anh ta khiến cô cảm thấy nhẹ lòng và thoải mái.
  • Người đàn ông này sẽ là người chồng mà cô nương tựa cả đời.
  • Bình An
    Bình An
    "Tấn Thanh, đừng làm em thất vọng."
  • Đời người còn dài, chuyện gì cũng có thể xảy ra, Bình An mong rằng Tấn Thanh mãi mãi sẽ như thế này, dịu dàng và chu đáo với cô, xem cô là bảo bối trên tay, không khiến cô đau lòng hay chịu chút thương tổn nào.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bình An em yên tâm, cả đời này anh nhất định sẽ yêu thương và trân trọng em!"
  • Tấn Thanh trịnh trọng thốt lên lời hứa, anh ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô, không để cô chịu chút ủy khuất nào cả.
  • Lòng người con gái trở nên yên tâm hơn khi nghe những lời mà bạn trai mình vừa nói, cô đặt niềm tin vào Tấn Thanh, tin tưởng anh ta vô điều kiện.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng hôm sau, khi vừa đến bệnh viện thì Bình An đã chạy đi tìm Quỳnh Thu, vừa thấy cô ấy thì cô đã đưa vật trên tay mình ra và nói:
  • Bình An
    Bình An
    "Quỳnh Thu, đây là thiệp cưới của mình, mình mời cậu đến dự hôn lễ giữa mình và Tấn Thanh. Dù cho tất cả những người được mời không đến nhưng cậu bắt buộc phải đến!"
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Ôi chao, đã có thiệp cưới rồi đấy à?"
  • Quỳnh Thu nhận lấy tấm thiệp màu đỏ, hai mắt cô ấy sáng lên lấp lánh:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Cậu yên tâm, hôm đó mình sẽ nghỉ việc để dự hôn lễ của cậu!"
  • Hai cô gái ngồi xuống ghế, tranh thủ chưa có bệnh nhân thì nói chuyện vài câu.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Cậu thích Tấn Thanh bao lâu rồi nhỉ?"
  • Dù sao cũng quen chưa lâu, Quỳnh Thu không chắc chắn được tình cảm mà Bình An Tùng cho Tấn Thanh nhiều bao nhiêu đã đi đến hôn nhân, liệu có nhanh quá không?
  • Đừng ai hỏi cô câu này, cô cũng chẳng xác định được đâu, chỉ biết rằng hiện tại cô đã có thể thoải mái chấp nhận Tấn Thanh rồi.
  • Bình An
    Bình An
    "Cũng khá lâu, đủ để hiểu nhau…"
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Tấn Thanh đối tốt với cậu chứ?"
  • Bình An
    Bình An
    "Rất tốt."
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Cậu tin tưởng anh ta sẽ mang lại hạnh phúc cho cậu?"
  • Bình An
    Bình An
    "Ừm, mình tin điều đó."
  • Quỳnh Thu không hỏi những câu hỏi thăm dò đó nữa, cô gật đầu một cái thật mạnh:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Nếu đã thế thì mình ủng hộ quyết định của cậu, chúc cậu và chồng tương lai có thể sống hạnh phúc đời đời, mãi mãi không chia lìa!"
  • Bình An
    Bình An
    "Cậu chúc sớm rồi đấy, hôm nay vẫn chưa phải ngày chúng tớ lấy nhau."
  • Bình An cười, lúm đồng tiền ẩn hiện trông thật xinh xắn.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    "Không sao, hôm nay chúc một câu, tới ngày cưới của cậu mình lại chúc một câu. Chúc nhiều cũng chẳng hề hấn gì cả, miễn là cậu hạnh phúc."
  • Bình An
    Bình An
    "Cảm ơn cậu, Quỳnh Thu."
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Tấn Thanh đến công ty của mình, anh ta cũng bắt đầu gửi thiệp cưới cho các đồng nghiệp. Bầu không khí của công ty cũng vì thế mà rộn ràng hẳn lên, nhiều lời trêu chọc cũng xuất hiện.
  • Đồng Nghiệp: "Tấn Thanh, không ngờ cậu lại cưới rồi đấy, sao không độc thân thêm mấy năm nữa, như tôi vậy này!"
  • "Tấn Thanh người ta đẹp trai như vậy, không độc thân nữa thì uổng quá mà!"
  • "Đùng một cái anh lấy vợ, tụi con gái chúng em vỡ mộng mất rồi."
  • "Đúng đấy, không biết vợ tương lai của anh là người thế nào, chắc hẳn sẽ đẹp lắm đây, chúng em thật muốn gặp mặt."
  • "Tấn Thanh ơi, đừng lấy vợ mà..."
  • "Các người thôi đi, Tấn Thanh nên lấy vợ, để cậu ta biết thế nào là hôn nhân, như tôi đây."
  • Đối với những lời đùa giỡn của đồng nghiệp, Tấn Thanh không thấy phiền mà chỉ thấy vui vẻ, miệng anh ta cứ cười mãi không ngớt.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Có chuyện gì mà vui vậy?"
  • Trong bầu không khí vui vẻ bỗng dưng vang lên âm thanh trầm thấp của một giọng nam, vừa nghe thấy tiếng nói này thì tiếng cười biến mất ngay sau đó.
  • "Sếp." Các nhân viên gật đầu chào người đàn ông lịch lãm trước mặt, bọn họ cảm thấy có chút lo lắng bởi sự có mặt của người đứng trước mặt mình.
  • Đây là sếp của họ, cũng là giám đốc của công ty. Anh có tác phong làm việc rất nghiêm túc, hiện tại đang trong giờ làm việc nhưng mọi người cười nói vui vẻ, sợ rằng người sếp này sẽ không được vui.
  • Người đàn ông quan sát thì thấy tấm thiệp mời màu đỏ nên liền hỏi.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Đám cưới của ai vậy?"
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Sếp, là của tôi ạ."
  • Nhật Thiên nhướng mi, ra vẻ ngạc nhiên:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Tiến đến hôn nhân rồi đấy ạ, thế có thiệp mời của tôi không?"
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "À, có ạ."
  • Tấn Thanh vội lấy từ trong cặp ra một tấm thiệp khác rồi đưa hai tay cho Nhật Thiên:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Lúc nãy định đưa cho sếp trước nhưng sếp chưa đến. Giám đốc, mời giám đốc đến dự tiệc cưới cùng gia đình tôi."
  • Nhật Thiên nhận lấy thiệp cưới, khóe môi khẽ rướn lên:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Nhất định."
  • Dứt lời anh liền xoay người, hướng thẳng về phía thang máy chuyên dụng mà đi lên.
  • "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh bước vào phòng làm việc của mình. Ngồi xuống chiếc ghế bằng da, anh đặt tấm thiệp trên bàn rồi nhìn chăm chăm vào nó, một giây cũng không rời.
  • Nhật Thiên mở thiệp cưới ra, đập vào mắt là hai cái tên được viết tinh xảo. Môi mỏng nhẹ nhếch lên, cười như không cười.
  • Người trong công ty dần dần đã kết hôn hết, còn anh đến bao giờ mới lấy vợ đây?
  • Có lẽ cả đời này anh cũng không thể lấy thêm một ai nữa, bởi anh đã mất đi người mà mình yêu thương nhất, người con gái ấy chính là nguồn sống của anh, ấy thế mà cuộc đời này lại nhiều oái ăm. Chính tai nạn xe đã khiến cô thập tử nhất sinh, lại không thể qua khỏi.
  • Cũng chính vì người đó, kẻ đã gián tiếp hại chết người anh yêu, anh nhất định sẽ không tha thứ.
  • Trong vô thức Nhật Thiên siết chặt tay, thiệp cưới cũng vì thế mà trở nên nhăn nhúm, cái tên Trịnh Bình An in trên thiệp chẳng còn nguyên vẹn nữa.
  • Nhật Thiên nhận được điện thoại từ Vũ Thiên, thế là cả hai hẹn nhau ra quán cà phê ngồi nói chuyện.
  • Vũ Thiên là bạn học cấp ba của anh, trùng hợp thay hai người có tên giống nhau một chữ Thiên lại trở thành bạn thân, chơi chung cũng rất lâu rồi.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Sao rồi, cậu đã quen thuộc đường sá ở đây chưa?" Nhật Thiên ngồi vắt chéo chân, hai tay đặt ở trên đùi một cách tùy hứng.
  • Nhật Thiên ngồi vắt chéo chân, hai tay đặt ở trên đùi một cách tùy hứng.
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Tuy mình sang nước ngoài mấy năm nhưng cậu đừng quên, khi xưa mình ở tại nơi này đấy!"
  • Vũ Thiên uống một ngụm cà phê, mùi vị đăng đắng lan tỏa trong miệng khiến hắn thích thú.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Biết đâu được trí nhớ của cậu suy giảm rồi."
  • Nhật Thiên cười cười.
  • Vũ Thiên bĩu môi:
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Trí nhớ của mình vẫn còn tốt lắm."
  • Nói đùa nhau vài câu, lúc này Vũ Thiên mới đi vào chủ đề chính:
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Nửa năm trước mình có việc nên không về nước được, xin lỗi cậu."
  • Nửa năm trước là thời điểm nhạy cảm của Nhật Thiên, cũng là thời khắc anh đau khổ nhất vì mất đi người mình yêu.
  • Nghe được lời này của bạn thân, anh liền xua tay bảo:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Cậu có lỗi gì chứ, mình hiểu mà. Mình còn không muốn để cậu thấy bộ dạng nhếch nhác của mình khi ấy."
  • Nhớ lại lúc mất đi Tú Như, anh đã hoàn toàn suy sụp. Suốt ngày chỉ biết cấm đầu vào bia rượu, công việc ở công ty anh đều mặc kệ tất cả, khoảng thời gian đó là lúc anh bất lực nhất. Một người như anh muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn tiền tài có tiền tài, nhưng rất tiếc lại không có được cô. Còn gì đau hơn việc chẳng thể giữ người con gái mình yêu bên cạnh?
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Đó chỉ là tai nạn..."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Không, Tú Như vẫn còn cơ hội được sống, nhưng chỉ tại người đó..."
  • Nghe được câu hỏi này, Vũ Thiên biết Nhật Thiên không thay đổi suy nghĩ của mình. Để chắc chắn hơn nên hắn đã cất tiếng hỏi:
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Cậu vẫn muốn trả thù?"
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Đúng vậy. Mình sẽ không để yên cho qua chuyện."
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Bằng cách nào chứ?"
  • Đây là việc riêng của anh, Vũ Thiên không thể xen vào, cũng không thể ngăn cản. Bởi nếu đặt mình trong trường hợp của Nhật Thiên thì hắn chắc bản thân cũng sẽ chọn cách trả thù thay vì không làm gì cả.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Để cô ta cũng chịu đau khổ giống mình."
  • Đôi mắt Nhật Thiên bỗng lóe lên vài tia đỏ như máu, khuôn mặt trở nên thâm trầm đến đáng sợ.
  • Kế hoạch trả thù chính thức bắt đầu!
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Giết người sao?"
  • Vũ Thiên nhíu mày, chẳng lẽ Nhật Thiên sẽ dùng đến cách ngu ngốc này?
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Giết người là phạm pháp, cậu nghĩ mình dám?"
  • Nhật Thiên xua tay, giết người quy ra tội rất nặng, anh cũng không muốn bản thân phải ám ảnh vì chuyện giết chết một người đang sống sờ sờ.
  • Vũ Thiên
    Vũ Thiên
    "Thế làm sao?"
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Khi ấy cậu sẽ rõ."
14
Ấn định ngày cưới