Hơn cả yêu. / Đi khách sạn cùng gái lạ
Hơn cả yêu.
  • Nhìn thấy cô, anh vội đến bên.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Hải Tú! Em đang làm gì ở đây vậy? Không phải anh dặn em phải ở nhà rồi sao? Sao lại đến đây?
  • Thái độ lo lắng quan tâm này của anh khiến cô chán ghét. Nếu là Hải Tú của ba năm trước, cô chắc hẳn sẽ vui như người trúng số còn bây giờ chỉ là một cảm giác lạ lẫm.
  • Cô cứ đứng như vậy nhìn thẳng vào mắt anh mà không trả lời câu hỏi. Sống mũi cô cay xè, cổ họng nghẹn ứ không nói lên lời. Anh thì vẫn hiểu ra chuyện gì cứ nghĩ cô đang mệt nên sốt sắng hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em sao vậy? Trong người không khoẻ à? Đi, anh đưa em về nhà.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em....có chuyện gì vậy?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Chuyện gì?
  • Anh liên tục hỏi dồn dập. Cô cười khẩy, ngữ điệu uất ức vô cùng:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác đi vào khách sạn. Anh nói xem, em nên làm gì đây?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Phụ nữ? Khách sạn? Em nói gì vậy, anh không hiểu.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Đừng tỏ ra như bản thân không biết gì. Chính mắt em nhìn thấy anh đi vào khách sạn cùng với người phụ nữ khi nãy mà anh còn chối à?
  • Sơn Tùng chau mày rồi dần hiểu ra mọi chuyện. Anh nắm lấy tay cô mỉm cười nói:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu. Anh và cô gái kia không có bất kỳ mối quan hệ nào cả.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Không có? Không có mà đêm hôm một nam một nữ cùng nhau đi vào khách sạn sao? Em không phải trẻ con dễ dàng bị lừa bởi những lời nói suông của anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh và cô ta thực sự không có gì. Anh chỉ là thấy người hoạn nạn nên mới giúp đỡ thôi.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Giúp đỡ bằng cách đưa nhau vào khách sạn? Cách giúp đỡ này lần đầu tiên em biết đấy. Chắc là hiệu quả lắm nhỉ?
  • Vẻ mặt ghen tuông đến sắp khóc của cô làm anh không nhịn được mà bật cười. Anh không nghĩ cô vợ nhỏ suốt ngày lẽo đẽo theo mình dù có bị mắng chửi thế nào cũng không đi lại có những lúc tức giận thế này. Cô nhìn anh, nhìn nụ cười kia mà càng thêm bực bội. Chuyện này đối với cô mà nói rất nghiệm trọng nhưng hình như anh lại xem nhẹ nó thì phải.
  • Cô lừ mắt tức giận nói:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh không được cười. Em đang rất nghiêm túc. Anh và cô gái kia là mối quan hệ gì?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Người dưng gặp nạn giúp đỡ.
  • Câu trả lời của anh khiến cô thất vọng. Cô tự nhủ nếu anh thành thật nói ra, cô sẽ nghĩ đến chuyện tha thứ nhưng anh lại không làm vậy. Cô nhìn anh bằng ánh mắt thất vọng đang định lên tiếng thì bị giọng nói của một người con gái chen ngang.
  • Kiều Anh
    Kiều Anh
    - Anh gì ơi?
  • Sơn Tùng theo phản xạ mà quay đầu lại nhìn. Hải Tú cũng nhanh chóng nghiêng người sang một bên xem người con gái vừa mới gọi anh là ai. Thì ra cô gái đó chính là người đi vào khách sạn cùng anh khi nãy.
  • Lúc này, anh mới xoay người lại đứng đối diện với cô ta vui vẻ hỏi:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Có chuyện gì sao?
  • Cô ta tiến gần hơn đưa cho anh chiếc áo vest rồi nói:
  • Kiều Anh
    Kiều Anh
    - Cảm ơn anh vì đã đưa tôi về đây nếu không tôi cũng không biết xoay sở ra sao.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Không có gì đâu. Chuyện tôi nên làm thôi.
  • Nghe cách xưng hô của hai người bọn họ không giống tình nhân nhưng cô cũng không thể lơ là. Lỡ như đây là vở kịch bày ra để qua mắt cô thì sao? Trước khi mọi chuyện được giải quyết rõ ràng, cô nhất định sẽ không tin ai ngoài bản thân mình.
  • Cô gái kia nhìn thấy cô liền mỉm cười bắt chuyện:
  • Kiều Anh
    Kiều Anh
    - Chào cô, cho hỏi cô là....
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Là vợ tôi!
  • Anh nhanh chóng giới thiệu rồi vòng tay qua eo ôm kéo sát cô vào người mình. Cô gái kia có phần ngạc nhiên nhưng cũng niềm nở nói:
  • Kiều Anh
    Kiều Anh
    - Thì ra cô là vợ của anh ấy. Thật xin lỗi vì đã làm phiền hai người lúc đêm khuya thế này. Khi nãy tôi không nay gặp trục trặc trên đường may mà có chồng cô giúp đỡ đưa tôi về khách sạn. Tôi đến đây gặp anh chỉ để trả lại áo khoác thôi, cô đừng hiểm lầm.
  • Chồng Kiều Anh
    Chồng Kiều Anh
    - Kiều Anh!
  • Giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía khách sạn. Cô ta đưa áo khoác cho anh khẽ cúi đầu cảm ơn:
  • Kiều Anh
    Kiều Anh
    - Tôi không làm phiền hai người nữa, xin phép!
  • Dứt lời, cô ta quay người rời đi cùng người đàn ông đang đợi trong khách sạn kia. Lúc đó này, anh mới quay sang phía cô, miệng nở nụ cười giọng đầy châm chọc:
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Em thấy chưa?
  • Cô nhìn thái độ của anh, đoán ngay được anh đang cố tình trêu chọc mình. Hai má liền ửng hồng khẽ cúi đầu xuống, lắp bắp:
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Thấy... Thấy gì chứ? Em không thấy gì hết.
  • Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên đối diện với mình.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Anh với cô ta không có gì hết. Người đàn ông khi nãy là chồng cô ta, em đừng suy nghĩ nhiều anh sẽ không bỏ rơi hai mẹ con em.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Anh... Nói thật sao?
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Thật! Chúng ta mau về nhà thôi, đêm khuya sương xuống lạnh không tốt cho em và con.
  • Hải Tú
    Hải Tú
    - Vâng.
  • Cô mỉm cười, đuôi mắt cong lên. Thì ra chỉ là hiểu lầm, anh và cô gái kia không hề có ý gì với nhau. Quả thực cô ta cũng đã có chồng bởi cô nhìn thấy nhẫn cưới trên ngón áp út của cô ta trong lúc đưa áo cho anh. Lần này, là cô hiểu lầm anh.
  • Sơn Tùng
    Sơn Tùng
    - Về thôi!
  • Giọng nói của anh vang lên khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Cô thu lại ánh mắt thờ thẫn định bước đi cùng anh nhưng hai chân không thể đi nổi. Vì chạy khắp nơi tìm anh nên giờ đây chân cô không còn sức lực nữa rồi.
  • Thấy cô đứng im không nhúc nhích, anh liền nhìn xuống phía dưới. Đôi chân nhỏ trong đôi hài chật đã sưng lên từ bao giờ.
14
Đi khách sạn cùng gái lạ