Hơn cả yêu. / Ăn mừng
Hơn cả yêu.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Cảm ơn cô."
  • Nhật Thiên gật nhẹ đầu, không biết anh đang suy nghĩ gì đó mà lại thốt nên một câu hỏi bâng quơ:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Nếu như, tôi chỉ nói là nếu như thôi. Nếu như người của cô yêu thương bị người khác hại chết, thì cô sẽ như thế nào?"
  • Bình An
    Bình An
    "Ý anh nói... phải chăng là kẻ đã gây ra tai nạn xe cho bạn gái anh?"
  • Bình An đưa ra suy đoán.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Gần như vậy."
  • Bình An có chút khó hiểu, tại sao lại không chắc chắn mà là gần như? Tuy nhiên cô vẫn nêu ý kiến:
  • Bình An
    Bình An
    "Đầu tiên là bắt kẻ đó phải chịu sự trừng phạt của pháp luật."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Sau đó thì sao?"
  • Ánh mắt Nhật Thiên trở nên đỏ ngầu, Bình An sững người trong giây lát. Cô suy nghĩ rồi đáp:
  • Bình An
    Bình An
    "Tôi không biết, bởi tôi chưa từng trải qua cảm giác của anh. Nhưng tôi chắc chắn bản thân sẽ rất hận kẻ đã cướp đi sinh mạng của người thân tôi, hận suốt cuộc đời."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Đúng vậy, hận suốt cuộc đời."
  • Nghĩ đến chuyện này thì Nhật Thiên đã khó mà bình tĩnh được, đúng như lời Bình An nói, anh thật sự rất hận người phụ nữ đó.
  • Đáy mắt người đàn ông xuất hiện vài tia máu đỏ, chứng kiến cảnh này Bình An bất giác run rẩy. Thấy cô có vẻ sợ hãi vì biểu cảm của bản thân, Nhật Thiên khôi phục lại bộ dáng bình thường rồi điềm tĩnh nói:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Xin lỗi cô, tôi thất lễ rồi."
  • Bình An
    Bình An
    "Không có gì đâu."
  • Bình An có thể hiểu và đồng cảm với Nhật Thiên, nếu như là cô thì có lẽ cô cũng sẽ như anh, vậy nên cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, cứ đơn thuần nghĩ anh đang đau lòng về chuyện quá khứ.
  • Lúc này Nhật Thiên đã trở lại bình thường, chuyện cũ đã được anh gác sang một bên. Nhớ ra việc gì đó anh bỗng đề nghị:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Đúng rồi, công ty của tôi vừa trúng thầu một dự án lớn. Hôm nay mọi người tổ chức ăn liên hoan, lúc nãy Tấn Thanh nói không thể tham gia vì có lẽ anh ta không muốn để cô lo lắng, vậy nên tôi muốn rủ cô đến cùng mọi người để ăn uống, coi như là giải tỏa tâm trạng của mình."
  • Bình An không thích náo nhiệt, đặc biệt là những người xa lạ, tuy đó là đồng nghiệp của Tấn Thanh nhưng cô lại chẳng quen biết ai, vậy nên đã từ chối ngay:
  • Bình An
    Bình An
    "Tôi không có hứng thú với những cuộc tụ tập đông vui, rất cảm ơn ý tốt của anh nhưng xin lỗi tôi không thể tham gia rồi."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Không đi thật sao?"
  • Nhật Thiên tỏ vẻ thất vọng.
  • Bình An
    Bình An
    "Không đi."
  • Bình An lắc đầu.
  • Nhật Thiên hiểu nên không nói nhiều nữa, anh đứng dậy rồi nói:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Tiếc quá, nếu cô không thích thì tôi cũng chẳng ép nữa. Công ty còn có việc, tôi xin phép rời trước."
  • Bình An
    Bình An
    "Tạm biệt anh."
  • Bình An lịch sự đứng lên và bước đi vài bước để tiễn khách.
  • Đợi đến khi Nhật Thiên rời đi rồi thì cô mới ngồi xuống ghế, đưa tay với lấy điện thoại trên bàn và ấn gọi đi.
  • Lúc nãy Nhật Thiên cũng có nói, tối nay công ty của anh sẽ tổ chức liên hoan vì trúng thầu dự án lớn, anh còn nói Tấn Thanh đã từ chối buổi tiệc đó chỉ vì muốn ở cùng cô. Nhưng Bình An lại không muốn ích kỉ như vậy, cô không thể để Tấn Thanh chỉ vì cô mà từ chối tiệc tùng cùng bạn bè. Như thế sẽ bất công cho chồng cô lắm, vả lại khoảng thời gian này có lẽ anh ta cũng đã mệt mỏi nhiều và áp lực từ phía công việc và gia đình, anh ta nên giải khuây tâm trạng của bản thân mình một lúc bằng cách đi ăn uống với đồng nghiệp chẳng hạn.
  • Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói ấm áp của Tấn Thanh:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Vợ, gọi cho anh có chuyện gì sao?"
  • Bình An kể sơ qua việc Nhật Thiên đến tìm mình rồi đưa ra đề nghị:
  • Bình An
    Bình An
    "Em không thích náo nhiệt nên em từ chối cuộc vui, nhưng còn anh thì khác. Anh đừng vì em mà bỏ lỡ những lần hội tụ giữa bạn bè thế này, em không sao đâu."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Cũng chỉ là một bữa ăn uống bình thường, anh không đi cũng không được, quan trọng nhất đối với anh cũng chỉ có em mà thôi."
  • Nghe được lời nói ngọt ngào ấy từ miệng Tấn Thanh, lòng Bình An không khỏi dâng lên cảm giác dễ chịu. Anh ta đã để tâm đến cô như vậy, lý nào cô lại không quan tâm đến chồng mình?
  • Bình An
    Bình An
    "Tối nay em phải trực đêm, anh cứ đi ăn uống cùng với bạn bè. Anh cứ như thế sẽ khiến em áy náy lắm đấy!"
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Em cũng thật là."
  • Tấn Thanh cười khổ một cái, biết rằng vợ mình đã đưa ra suy nghĩ đó thì cô cũng đã suy tính kỹ càng, thế nên anh ta sẽ không từ chối nữa:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Thôi được rồi, vậy bao giờ em trực xong thì gọi anh, anh sẽ tạm biệt mọi người và đến bệnh viện cùng em, cả hai chúng ta cùng trở về."
  • Tuy hôm nay đi xe riêng nhưng Tấn Thanh vẫn muốn cùng vợ mình về nhà, thế nào cũng được miễn là được nhìn thấy Bình An thì tâm anh ta dường như thoải mái và an yên hơn rất nhiều.
  • Bình An
    Bình An
    "Dạ, nghe theo anh."
  • Vì bệnh nhân bị thương trong tai nạn hôm nay nhiều hơn thường ngày nên Bình An quyết định ở lại bệnh viện tới khuya để quan sát tình hình của những bệnh nhân bị thương nặng ở vùng đầu, nếu có sự cố bất trắc gì xảy ra bất ngờ thì còn kịp thời ứng phó.
  • Trong lúc cô đang đầu tắt mặt tối vì công việc thì ở một nơi khác, Tấn Thanh đã cùng đồng nghiệp đi ăn. Đáng ra anh ta định trở về cùng cô, nhưng cô đã đề nghị như vậy thì anh ta sẽ đồng ý nghe theo. Cũng đúng như lời cô nói, mấy hôm nay Tấn Thanh hơi mệt mỏi và áp lực, giờ đây nên giải khuây cho tâm trạng thoải mái hơn.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Mọi người cứ ăn uống thoải mái, chầu này tôi trả."
  • Người ngồi ở vị trí trung tâm và cũng là người vừa phát ra câu nói này không ai khác chính là Nhật Thiên. Anh ngồi vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau và đặt trên đùi, áo vest được vắt ngăn nắp trên ghế, cổ áo được mở hai khuy tùy ý. Cũng chính vì hình ảnh giám đốc điển trai và quyến rũ này đã khiến các cô gái điên đảo không thôi.
  • Nhưng chỉ riêng có Thủy Tiên, ánh mắt cô ta từ đầu đến cuối không hề rời khỏi khuôn mặt của một người. Vừa nghe Nhật Thiên nói như vậy thì cô ta mới dời tầm mắt nhìn sang anh, vui vẻ đáp nhanh:
  • Thủy Tiên
    Thủy Tiên
    "Thật là tốt quá, giám đốc là số một!"
  • Một số người khác cũng hò reo vui mừng.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Tiếc là hôm nay Bình An không tới. Tấn Thanh, anh ăn thay phần cô ấy đi."
  • Nhật Thiên đoán thế nào Bình An cũng đã nói chuyện anh đến tìm cô cho Tấn Thanh nghe, vậy nên anh mới hào sảng nói ra câu này một cách bình thường.
  • Tấn Thanh lúc nào cũng dè dặt trước Nhật Thiên, nhất là lúc anh vừa đau buồn vì mất đi người yêu. Khi ấy ai trong công ty cũng không dám lơ là dù là một chút, lúc nào cũng nghiêm túc làm việc, sợ sai gì đó sẽ bị sa thải bởi vị giám đốc khó tính này. Nhưng có lẽ thời gian qua đi đã khiến nỗi đau trong Nhật Thiên vơi bớt, vậy nên anh mới không còn lạnh lùng như lúc đầu, Tấn Thanh vì thế mà cũng đùa vui với anh được mấy câu.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Dạ sếp, em sẽ thay cô ấy ăn thật nhiều."
  • Thủy Tiên
    Thủy Tiên
    "Tâm trạng của vợ anh dạo này ổn hơn chưa vậy Tấn Thanh?"
  • Thủy Tiên ngồi đối diện người đàn ông mà cô ta yêu thầm, nghe Nhật Thiên nhắc đến Bình An nên cô ta cũng vờ hỏi thăm một câu.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Cô ấy đã đỡ hơn rồi, chỉ là lúc nào trên mặt cũng mang theo một nỗi buồn man mác. Cảm ơn em đã quan tâm vợ anh."
  • Tấn Thanh lịch sự trả lời, rồi anh ta nhìn Nhật Thiên và nói:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Cũng cảm ơn sếp đã đến thăm vợ tôi."
  • Nhật Thiên phất tay:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Vì tôi đã từng trải qua cảm giác mất đi người quan trọng nhất nên cũng hiểu cho vợ anh phần nào, định an ủi cô ấy vài câu muốn rủ cô ấy cùng tham gia tiệc cùng chúng ta nhưng cô ấy lại từ chối, tôi cũng không ép buộc."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Bình An không thích nơi đông người và cũng do tối nay cô ấy phải trực đêm nơi mới không đi được."
  • Tấn Thanh nói đỡ cho vợ mình một câu.
  • Nhật Thiên chỉ cười, sau đó cũng im lặng.
  • Lúc này thức ăn đã được dọn lên bàn, trước mặt mọi người là một bàn ăn thịnh soạn, mắt ai nấy đều trở nên sáng rực.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Mọi người cứ tự nhiên."
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Dạ, cảm ơn sếp."
  • Thủy Tiên
    Thủy Tiên
    "Sếp thật là hào phóng, thích thật!"
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Hôm nay tôi phải ăn nhiều mới được, hiếm lắm mới có cơ hội thế này, sao mà có thể cho qua chứ!"
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Ăn ít thôi, còn mọi người nữa này, anh mà ăn hết thì tôi cũng chịu thua."
  • Thủy Tiên
    Thủy Tiên
    "Nhanh tay thì được hưởng, chậm tay thì nhịn nhé!"
  • "Giờ này về nhà thì chán quá, hay là chúng ta đi hát karaoke đi sếp!"
  • "Đúng đó sếp, mình đi đi ạ!"
  • "Đi đến tối thì về nhé sếp?"
  • Lâu lắm mới có dịp vui, vậy nên mọi người không muốn bỏ lỡ. Họ thi nhau rủ rê Nhật Thiên nhưng cũng đoán được tám mươi phần trăm anh không tham gia cuộc vui. Nào ngờ người đàn ông ấy lại cười, cái đầu khẽ gật xuống:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Được, đi thì đi."
  • "Hoan hô!"
  • "Sếp Thiên đồng ý rồi, vui quá đi thôi!"
  • Tiếng hò reo vang lên không dứt, Nhật Thiên bước ra khỏi ghế, anh thấy Tấn Thanh đứng xem giờ trên điện thoại thì hỏi:
  • Thủy Tiên
    Thủy Tiên
    "Anh đi luôn chứ?"
  • Thủy Tiên luôn để ý đến Tấn Thanh, vậy nên vừa nghe Nhật Thiên hỏi anh ta thì đã chen vào:
  • Thủy Tiên
    Thủy Tiên
    "Còn sớm lắm, nếu anh về là mất vui đấy nhé! Sếp còn ở lại chẳng lẽ anh về trước?"
  • Tấn Thanh nghe nói có lý, vả lại vừa rồi anh ta không thấy cuộc gọi nào từ phía Bình An nên nghỉ cô vẫn chưa tan làm, thôi thì khi nào cô gọi anh ta sẽ về ngay. Bây giờ cũng không nên thất lễ mà về trước, đi hát thì đi hát vậy!
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Được rồi, tôi sẽ đi cùng mọi người."
  • Thủy Tiên như mở cờ trong bụng, ánh mắt bỗng lóe lên một tia sáng chói.
  • Có người đề nghị vào quán bar, Nhật Thiên đồng ý ngay mà không từ chối hay do dự câu nào. Anh đưa mọi người lên phòng vip, tại nơi đây các nhân viên có thể ca hát và uống rượu thỏa thích.
  • Thủy Tiên
    Thủy Tiên
    "Sếp, anh hát một bài đi ạ?"
  • Một nhân viên đưa micro sang cho Nhật Thiên nhưng anh đã lắc đầu:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Tôi uống rượu thôi, cô cứ hát đi."
  • Thủy Tiên
    Thủy Tiên
    "Vâng."
  • Biết tính cách của Nhật Thiên nên cô nhân viên đành phải giữ lại micro và bắt đầu cất tiếng hát ngọt ngào.
  • Trái cây và rượu cũng đã được mang lên, tối nay một mình Nhật Thiên trả hết chầu này, anh cũng không ngại mà chi tiền ra để gọi những loại rượu thượng hạng.
  • Tấn Thanh uống nhẹ một hớp rượu, thầm cảm thấy Nhật Thiên đúng là một đại gia chính hiệu. Chầu ăn đã tốn một số tiền không nhỏ rồi, giờ đây lại thêm một chầu nhậu nữa, quả thật là giám đốc của một công ty lớn có khác. Nếu là Tấn Thanh, còn lâu anh ta mới phung phí như vậy.
  • Nhật Thiên vui vẻ cầm lấy ly rượu, anh đưa lên và kính mọi người:
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Tôi kính các nhân viên của mình, thời gian qua mọi người đã chăm chỉ làm việc và tôi đã chứng kiến tất cả. Mọi người yên tâm vì thứ mà mọi người nhận được sẽ xứng với công của mọi người làm ra. Sau này cứ thế mà phát huy nhé!"
  • "Cảm ơn sếp nhiều lắm ạ, chúng tôi sẽ cố gắng hết mình để làm việc thật tốt!"
  • Các nhân viên thi nhau nâng ly với Nhật Thiên, Tấn Thanh cũng không ngoại lệ.
  • Trong lúc Nhật Thiên vui vẻ thì anh đã cười một cái, nụ cười này khiến trái tim các cô gái ngừng đập ngay tức khắc. Có người trong lúc ngà ngà say đã bạo dạng nói lớn:
  • "Giám đốc à, anh thật là đẹp trai lắm! Ước gì anh để mắt đến em dù là một chút cũng được."
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Khiến cô thất vọng rồi, cả đời này tôi chỉ yêu duy nhất một người mà thôi."
  • Nhật Thiên không giận mà lại cười, thật ra từ trước đến nay có rất nhiều người theo đuổi anh, tiểu thư của gia đình giàu có hay những siêu mẫu nổi tiếng đều yêu thích sự phong độ lịch lãm này, họ không ngại tìm cách tiếp cận anh. Nhưng đối với những người phụ nữ lộng lẫy kiêu sa ấy, Nhật Thiên vẫn không chút rung động nào với họ.
  • Từ đầu đến cuối người anh yêu chỉ có một mà thôi, một cô gái xinh đẹp yêu kiều.
  • Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, các nhân viên đều biết người mà anh đang nhắc đến là ai. Chỉ là cô ấy là người đã khuất, chẳng lẽ Nhật Thiên vẫn sẽ mãi mãi yêu cô ấy mà không để tâm đến người khác hay sao?
  • Tấn Thanh cũng thắc mắc, Nhật Thiên phải chăng chung tình đến như vậy?
  • Tối nay Tấn Thanh bị ép uống rượu không ít, muốn từ chối là một chuyện thật sự rất khó. Vậy nên trong bụng anh ta giờ đây đã toàn là rượu, anh ta bắt đầu say, nói cũng nhiều hơn bình thường.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Không được không được, tôi không thể uống nữa, tôi còn phải đến bệnh viện tìm vợ mình, chắc là giờ này Bình An cũng sắp tan làm rồi."
  • Anh Dũng là một đồng nghiệp lâu năm của Tấn Thanh, thấy anh ta đòi về thì anh Dũng đã đưa tay bá cổ anh ta:
  • "Lâu lâu mới có một hôm vui vẻ, cậu sao mà đòi về sớm quá vậy! Khó lắm công ty mới trúng hợp đồng to, cũng khó lắm sếp mới có hứng đi ăn, cậu mà về trước là không được đâu nhé!"
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    "Sếp à, giờ này anh vẫn chưa về sao?"
  • Tấn Thanh quay sang nhìn Nhật Thiên, khuôn mặt anh cũng đã đỏ lên, có lẽ là do tác dụng của rượu mạnh. Anh Dũng nói đúng, Nhật Thiên còn chưa về, nếu anh ta về thì cũng kì quá.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    "Gấp gì chứ, mới có mười giờ hơn thôi mà."
  • Nhật Thiên xua xua tay, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
  • Tấn Thanh hết cách đành phải ở lại, anh ta tiếp tục bị chuốc rượu, ngoài uống ra thì cũng chẳng thể làm được gì.
14
Ăn mừng