Hơn cả yêu. / Ép buộc
Hơn cả yêu.
  • Bà nội cũng hiểu suy nghĩ của cháu gái mình, biết thế này thì cũng đường đột quá, vậy nên bà sẽ cố đợi cho đến khi hai người họ tìm hiểu kĩ và cưới nhau. Chỉ là sức khỏe bà giờ yếu quá, sợ đến lúc nào đó đèn bỗng cạn dầu thì tiêu.
  • Bình An
    Bình An
    - Vâng ạ.
  • Bình An khó mà từ chối ý của bà nội, vậy nên cô đã bấm bụng nghe theo.
  • Hiện tại cô cũng đã hai mươi tám tuổi, độ tuổi này còn quá trẻ để kết hôn, cô muốn sang ba mươi mới cưới chồng cơ. Cô có thể chờ đợi được, nhưng còn bà nội thì lại không.
  • Suy đi nghĩ lại kĩ càng, cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định cho bản thân mình, rằng trong quá trình tiếp xúc với Tấn Thanh và tìm hiểu anh ta, nếu tính tình anh ta hợp với cô thì cô sẽ đồng ý làm vợ anh ta.
  • Mấy năm học đại học Bình An chưa từng yêu ai, bởi cô không có hứng thú với tình yêu, vả lại những người theo đuổi cô chưa từng khiến cô rung động thật sự, vậy nên cô mới độc thân đến bây giờ.
  • Bạn bè cô trải qua nhiều mối tình, có người chia tay, có người kết hôn, có người sinh có, thậm chí có người từng ly dị. Nhưng còn cô từ đầu đến cuối vẫn vậy, luôn độc thân vui tính.
  • Sự chấp thuận của Bình An khiến cho bà nội rất vui, ông Tùng và bà Tú cứ cười mãi. Không phải họ muốn mau gả con gái ra khỏi nhà, chỉ là họ thấy con gái mình năm xưa còn đi học thì suốt ngày cắm đầu vào việc học, còn bây giờ thì lại cắm đầu vào công việc mãi. Năng suất cao thì tốt, nhưng năng suất ở mức độ cao ngất ngưởng như cô cũng không phải chuyện hay.
  • Nhận được điện thoại của ông Tùng về việc Bình An đã đồng ý tìm hiểu với Tấn Thanh thì ông Phúc vui mừng không thôi, ông cúp điện thoại rồi ra ngoài thông báo với vợ và con trai mình:
  • Bố Tấn Thanh
    Bố Tấn Thanh
    - Bình An nó đã đồng ý tìm hiểu con rồi, Tấn Thanh, con không được bỏ lỡ người tốt như con bé đấy!
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Thật sao ba?
  • Tấn Thanh bất ngờ khi nghe được tin tốt này.
  • Bố Tấn Thanh
    Bố Tấn Thanh
    - Thật chứ, con hãy cố gắng biểu hiện cho tốt đấy!
  • Mẹ Tấn Thanh
    Mẹ Tấn Thanh
    - Đúng đó, mẹ có gặp Bình An vài lần, thấy con bé ngoan ngoãn và lễ phép lắm. Hiện tại nó còn làm bác sĩ nữa, đúng là vừa đẹp vừa giỏi!
  • Bà Diễm phấn khởi hẳn khi nhắc đến Bình An.
  • Tấn Thanh nở một nụ cười ngất ngây:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Vâng, con biết rồi ạ.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Đã lâu không gặp lại Tấn Thanh, giờ đây nhìn thấy anh ta khiến Bình An có chút không quen.
  • Hôm nay cô và Bình An có hẹn với nhau, hai người cùng ăn trưa, cũng xem như là bắt đầu của mối quan hệ này.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Đều là những món em thích, em cứ tự nhiên ăn nhé!
  • Lúc mới vào nhà hàng thì phục vụ có mang menu ra, Tấn Thanh không đưa cho cô xem trước mà anh ta lại tự gọi món, có điều đáng lưu ý đó chính là những món anh ta gọi đều là món mà cô thích. Bình An không nghĩ người đàn ông này lại biết cả sở thích của cô.
  • Bình An
    Bình An
    - Sao anh biết em thích ăn những món này vậy?
  • Bình An tò mò, cô đang rất muốn biết lý do đây.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Anh có hỏi qua bác trai để hiểu thêm về những thứ em thích và không thích ăn.
  • Tấn Thanh nở nụ cười ngọt ngào:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Em ăn thử xem các món ở nhà hàng này có hợp khẩu vị em không!
  • Bình An
    Bình An
    - Dạ.
  • Bình An gật đầu, cô cảm thấy Tấn Thanh cũng chu đáo lắm.
  • Bình An
    Bình An
    - Anh cũng ăn đi.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Được.
  • Cả quá trình ăn hai người hầu như là im lặng, có lẽ do lần đầu hẹn hò nên Bình An không biết nên nói gì mới được. Còn Tấn Thanh, chốc chốc anh ta lại nói với cô vài câu rồi cũng yên lặng ăn cơm.
  • Bình An
    Bình An
    - Tấn Thanh, anh hẹn hò với em là vì theo yêu cầu của hai bác có phải không ạ?
  • Bình An cũng muốn biết xem người đàn ông này là vì lý do gì mới chấp nhận đi ăn cùng cô. Lỡ như anh ta bị ép thì cô sẽ thành toàn cho anh ta mà chấm dứt tại thời điểm này.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Không.
  • Tấn Thanh lắc đầu, anh ta phản bác ngay:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Anh thấy mình đã rung động bởi em, cũng chẳng biết là bao giờ nữa. Em vừa giỏi giang lại lễ phép, tính cách trầm ổn rất hợp với anh. Anh nghĩ bản thân sẽ nhất định tìm mọi cách để theo đuổi em, khiến em chấp nhận đồng ý trở thành cô dâu của anh!
  • Bình An không ngờ bản thân lại nhận được câu trả lời này từ Tấn Thanh, hóa ra anh ta đã có ý với cô trước rồi đấy ư?
  • Tuy tiếp xúc Tấn Thanh không bao lâu nhưng cô có thể cảm nhận được anh ta hiện tại so với trước kia chẳng khác bao nhiêu, nói chuyện ôn nhu, điềm đạm, anh ta lại có một nụ cười tỏa nắng nữa chứ, thật khiến bao cô gái phải ngất ngây vì nụ cười đó.
  • Bình An
    Bình An
    - À... Mấy năm qua chẳng lẽ anh không có bạn gái ư, anh luôn độc thân à?
  • Bình An cứ nghĩ anh ta sẽ không đơn độc một mình, nào ngờ anh ta đang tương tư cô.
  • Vì nghe được lời ngọt ngào cũng nhiều nên lần này sắc mặt Bình An vẫn giữ nguyên nét bình thường vốn có. Như cô đã nói hôn sự là chuyện cả đời, vậy nên cô phải điều tra thật kĩ về người đàn ông có thể trở thành chồng tương lai này của mình mới được.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Anh từng có bạn gái, nhưng đã chia tay vào hai năm trước rồi. Trong hai năm nay anh chưa từng yêu thêm một ai, cho đến khi gặp được em.
  • Tấn Thanh rất phối hợp, anh ta nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô. Lại kể:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Nhớ lần đó anh đến bệnh viện thăm một người bạn bị thương thì đã vô tình thấy em khoác trên người chiếc áo blouse trắng, chính khoảnh khắc ấy anh biết mình đã rung động bởi em. Bình An, cảm ơn em vì đã đồng ý cho anh cơ hội.
  • Bình An bình thản "à" một tiếng, giọng điệu cô vẫn chậm rãi như ban đầu:
  • Bình An
    Bình An
    - Em cho anh cơ hội nhưng liệu anh có nắm bắt được cơ hội đó không thì còn tùy thuộc vào khả năng của anh.
  • Tấn Thanh đứng hình mất ba giây, không nghĩ cô gái trước mắt mình lại thẳng tính như vậy. Anh ta cười rồi nói lời chắc nịch:
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Anh sẽ cố gắng hết mình!
  • Bình An
    Bình An
    - Em vào nhà vệ sinh một lúc nhé?
  • Bình An lịch sự đứng dậy nói một câu rồi mới rời đi, trong lòng cô bắt đầu có ấn tượng tốt đối với Tấn Thanh.
  • Hiện tại anh ta yêu cô nhưng cô vẫn chưa có tình cảm với anh ta, Bình An tự nghĩ liệu tình cảm có thể từ từ vun đắp được không?
  • Cô không biết, cũng không thể trả lời chính xác cho câu hỏi này. Nếu tính ra thì Tấn Thanh cũng ấm áp đấy chứ, liệu cô gả cho anh ta thì có lẽ hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc không?
  • Đáng ra cô không muốn kết hôn sớm như vậy đâu, nhưng mỗi lần nghĩ đến bà nội thì cô dặn lòng phải ưu ái cho Tấn Thanh nhiều hơn so với những người đàn ông đã từng theo đuổi cô. Bởi cô cũng muốn thành toàn cho bà nội, để bà chứng kiến cảnh cô lấy chồng.
  • Đang suy nghĩ linh tinh thì bỗng dưng Bình An vô ý đụng phải ai đó khiến cô đứng không vững mà loạng choạng sắp ngã, nhưng may là cánh tay đã được giữ lại nên cả người cô cũng nhanh lấy lại thăng bằng.
  • Bình An
    Bình An
    - Cảm ơn.
  • Bình An thở phào nhẹ nhõm vì bản thân không hứng cú ngã đau điếng kia, cô ngẩng đầu lên nhìn người vừa giúp mình và nói một tiếng cảm ơn.
  • Trước mặt cô là hình ảnh một người đàn ông ăn mặc sang trọng, quần tây áo vest đen nghiêm trang. Anh có đôi mắt chim ưng sáng quắc, Bình An có thể nhìn thấy khuôn mặt cô trong con ngươi đen láy của anh.
  • Người đàn ông buông tay cô ra, anh vừa định rời đi thì Bình An đã nói thêm:
  • Bình An
    Bình An
    - Xin lỗi vì đụng phải anh.
  • Vừa rồi do cô mải mê suy nghĩ nên mới không để ý đâm sầm vào người đàn ông kia, cũng may anh không tức giận, ngược lại còn giúp cô. Điều này khiến Bình An vừa áy náy vừa cảm kích.
  • Nhật Thiên
    Nhật Thiên
    - Lần sau chú ý là được.
  • Cổ họng người đàn ông phát ra âm thanh trầm thấp, anh không tức giận cũng chẳng tỏ thái độ gì, dứt lời thì liền lướt qua người cô và rời đi ngay.
  • Bình An quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa bỏ đi, bước chân anh trầm ổn không phát ra bất cứ tiếng động nào, có lẽ cũng vì lý do đó mà cô không biết anh đi tới ngã rẽ nên mới tiến thẳng đến và đụng vào người anh.
  • Bình An không quan tâm đến nữa, cô xoay người tiến vào nhà vệ sinh ở phía trước.
  • Rửa tay xong xuôi cô liền ra ngoài, Tấn Thanh thấy cô đi đến thì lịch sự cất điện thoại ngay, bài báo đọc dở dang cũng không cần đọc nữa.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Bây giờ em muốn đi đâu?
  • Tấn Thanh hỏi ý kiến cô trước, hôm nay dù cô muốn thế nào anh ta cũng chiều, bởi đây chính là bước quan trọng nhất của quá trình tán đổ một cô gái.
  • Bình An
    Bình An
    - Em không có thói quen đi chơi, dạo này mệt mỏi quá nên hiện tại em chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi cho khỏe hẳn để mai có thể đến bệnh viện làm việc thật tốt.
  • Mi mắt Bình An nặng trĩu, cô chỉ muốn nằm trên giường rồi đánh một giấc mà thôi. Yêu đương gì chứ, cô không cần, nó cũng chẳng quan trọng bằng giấc ngủ của cô.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Được, vậy để anh đưa em về.
  • Tấn Thanh không mất hứng, ngược lại còn rất nhiệt tình.
  • Bình An
    Bình An
    - Vậy thì cảm ơn anh trước.
  • Biết chắc Tấn Thanh sẽ kiên quyết đưa cô về nên cô không từ chối chi cho tốn công, cứ đồng ý nhanh lẹ.
  • Tấn Thanh rất ga lăng, trên người anh ta lúc nào cũng toát lên một mùi hương dịu nhẹ, đàn ông mà thơm như thế thì đã có điểm trong mắt cô rồi.
  • Tấn Thanh đưa Bình An về đến nhà, trước khi mở cửa xuống xe cô còn không quên nói cảm ơn thêm một lần nữa.
  • Tấn Thanh
    Tấn Thanh
    - Hẹn hôm khác lại đi ăn cùng em một bữa nữa nhé?
  • Tấn Thanh lưu luyến đặt ra câu hỏi, anh ta đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ phía cô.
  • Bình An chấp nhận yêu cầu của anh ta:
  • Bình An
    Bình An
    - Được.
  • Cô vào nhà, nào ngờ vừa định lên lầu đánh một giấc say sưa thì ông Tùng và bà Tú từ đâu xuất hiện, họ kéo cô ngồi xuống ghế rồi liên tục đặt ra câu hỏi.
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    - Hôm nay buổi hẹn hò thế nào vậy con gái, có tốt đẹp không? Hai đứa hợp tính nhau không? Còn nữa, con thấy Tấn Thanh đó có chu đáo và ân cần như lời mẹ nói không?
  • Bà Tú chỉ vừa dứt lời thì ông Tùng đã chen vào:
  • Bố Bình An
    Bố Bình An
    - Tấn Thanh vừa giỏi lại vừa đẹp, con có bị rung động bởi cậu ấy không, rung động bởi nhan sắc cũng như tài năng của Tấn Thanh? Nếu được thì con định bao giờ sẽ cưới cậu ấy?
  • Bình An
    Bình An
    - Ba mẹ, đủ rồi, con nhức đầu quá rồi này!
  • Bình An lên tiếng cắt ngang, những câu truy hỏi của ông Tùng và bà Tú cứ lùng bùng bên tai cô, khiến cô khó chịu không thôi. Cô quyết định không trả lời hết, cứ nói qua loa cho xong:
  • Bình An
    Bình An
    - Buổi ăn rất tốt đẹp. Con buồn ngủ quá rồi, có gì ba mẹ hỏi con sau nhé, con đi đánh một giấc trước đây.
  • Bình An nói xong thì bật dậy chạy lên lầu ngay, cô cố chạy thật nhanh để thoát khỏi sự khủng bố của ba mẹ mình. Thật không biết bọn họ nghĩ gì, lại thay phiên hỏi cô như cảnh sát thẩm vấn tội phạm vậy, thật khó chịu!
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    - Ơ, Bình An…
  • Bà Tú nhận được câu trả lời trốn tránh của con gái thì hụt hẫng không thôi, ông Tùng thấy thế thì nói đỡ cho Bình An:
  • Bố Bình An
    Bố Bình An
    - Chắc con bé mệt thật rồi, hay là em để nó ngủ đi, bao giờ thức thì hỏi cũng không muộn.
  • Bà Tú cũng đành bấm bụng nghe theo, miệng còn không quên càm ràm:
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    - Haizz, con nhỏ này thật không biết giống ai, chẳng biết cuộc tình này có đi đến đích không nữa.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Đánh một giấc say sưa cuối cùng Bình An cũng chịu thức dậy, giấc ngủ khiến cô sảng khoái hẳn ra. Xem đồng hồ đeo tay thì cũng chỉ hơn hai giờ chiều, nếu giờ mà ở nhà thì rảnh rỗi quá.
  • Cô nhấc điện thoại lên vì hí hửng gọi đi, chẳng mấy chốc đầu dây bên kia đã có kết nối. Tiếng nói thanh thoát của một giọng nữ bỗng vang lên bên tai cô:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Bình An, mình nghe đây.
  • Bình An
    Bình An
    - Quỳnh Thu, cậu rảnh không?
  • Người mà cô gọi điện không ai khác ngoài bạn thân nhất của cô, Quỳnh Thu. Cô ấy cũng là bác sĩ và làm việc chung bệnh viện với cô.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Mình đang xem bệnh án của bệnh nhân, vừa xong đây. Cậu muốn hẹn mình đi đâu?
  • Quỳnh Thu biết tỏng ý đồ của bạn, hỏi có rảnh không thì chắc chắn câu sắp tới sẽ đề xuất đi đâu đó.
  • Không sai với suy đoán của Quỳnh Thu, Bình An cười cười:
  • Bình An
    Bình An
    - Gặp ở quán nước cũ, mình có chuyện quan trọng muốn nói cho cậu biết.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Được. Mình ra ngay.
  • Quỳnh Thu cũng rất tò mò, rốt cuộc chuyện quan trọng trong miệng Bình An là gì đây?
  • Sau khi cúp máy Bình An vào phòng tắm, khoảng mười lăm phút sau thì đi ra. Cô cầm túi xách đi xuống lầu, trước khi ra khỏi nhà còn không quên thông báo cho bà Tú một câu:
  • Bình An
    Bình An
    - Mẹ, con ra ngoài một lúc ạ.
  • Mẹ Bình An
    Mẹ Bình An
    - Ừ, con đi đi.
  • Bình An chạy chiếc Vision của mình mà đến nơi đã hẹn với Quỳnh Thu, hai cô gái gặp nhau thì vui lắm.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Bình An, cậu đến rồi.
  • Bình An
    Bình An
    - Cậu đợi mình có lâu không?
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Không lâu, mình cũng vừa tới.
  • Hai cô gái vừa yên vị thì phục vụ đã mang menu ra.
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Hai chị dùng gì ạ?
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Cho một ly nước ép cam.
  • Bình An
    Bình An
    - Tôi một ly nước ép dâu.
  • Phục vụ đi vào trong, hai cô gái bắt đầu cùng nhau nói chuyện.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Cậu có việc gì quan trọng muốn kể tớ nghe sao?
  • Quỳnh Thu hóng hớt hớt hỏi.
  • Bình An
    Bình An
    - Ừm, chuyện hôn nhân của tớ.
  • Những phiền muộn trong lòng Bình An đều tâm sự với Quỳnh Thu nghe, dù là vấn đề gì cũng không muốn giấu giếm bạn thân. Bởi bạn thân là người thấu hiểu và lắng nghe ta một cách vô điều kiện, đôi khi còn đưa ra những lời khuyên bổ ích nữa.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Hôn nhân?
  • Đôi mày thanh tú của Quỳnh Thu bỗng dưng cau lại:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Cậu nói rõ chút đi.
  • Bình An
    Bình An
    - Haizzz…
  • Bình An thở dài một hơi, cô bắt đầu kể:
  • Bình An
    Bình An
    - Tình trạng sức khỏe của bà nội mình không tốt lắm, bà nội muốn mình lấy chồng trước khi bà ra đi. Cậu còn nhớ Tấn Thanh lớp 12/3 chứ, mấy hôm trước ba của anh ta có ý hỏi cưới mình, nhà mình thì ưng thuận lắm. Họ bảo mình hãy tìm hiểu anh ta nên là hiện tại mình và anh ta đang tìm hiểu nhau.
  • Lúc này phục vụ mang nước ép ra, Quỳnh Thu nhận lấy và cảm ơn. Cô ấy không góp ý gì ngay mà đang trầm tư suy nghĩ, đợi đến khi phục vụ vào trong rồi thì mới cất tiếng hỏi:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Cậu thấy Tấn Thanh thế nào?
  • Quỳnh Thu có nghe phong phanh danh tiếng của Tấn Thanh, nghe nói anh ta cũng giỏi lắm. Nếu gán ghép anh ta và Bình An đứng chung với nhau thì cũng xứng đôi vừa lứa lắm chứ! Nhưng quan trọng ở đây là Bình An có đồng ý hay không.
  • Bình An
    Bình An
    - Ga lăng, tính cách trầm ổn, ít nói, khiêm tốn, anh ấy chưa từng khoe gì về bản thân cho mình nghe cả.
  • Bình An nêu lên suy nghĩ của cô.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Thế cậu có thích anh ta không? Một chút cảm tình chẳng hạn?
  • Bình An
    Bình An
    - Có cảm tình. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện cả đời, mình cần phải thận trọng.
  • Chẳng biết Quỳnh Thu nghĩ gì đó, cô bỗng cảm thán một câu:
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Áp lực của cậu lớn quá!
  • Bình An không yêu Tấn Thanh nhưng vì bà nội mà buộc phải yêu anh ta, đây không phải chuyện đơn giản.
  • Bình An phì cười:
  • Bình An
    Bình An
    - Cậu đừng nghĩ nhiều. Thật ra mình thoải mái lắm, nếu không hợp với Tấn Thanh thì chấm dứt thôi. Không ai cản được tớ đâu.
  • Quỳnh Thu
    Quỳnh Thu
    - Bình An mình hỏi cậu này. Bây giờ cậu muốn gả hay là không gả?
  • Quỳnh Thu cũng giống như Bình An, cô ấy không muốn lấy chồng, một phần là vì không có hứng thú yêu đương, một phần là vì cuộc sống còn bộn bề những việc cần phải lo quá, cô ấy không thể tiến đến hôn nhân được, chí ít bây giờ không thể.
14
Ép buộc