Hãy yêu anh thêm lần nữa / Chương 2: Gặp gỡ
Hãy yêu anh thêm lần nữa
  • Mặt trời đã nhô lên cao, vạn dặm không mây. Ánh nắng gay gắt của mùa hè chiếu thẳng vào trong phòng. Park Chan Yeol lúc này đang nằm ngủ bị ánh nắng làm cho giật mình tỉnh giấc. Ngước nhìn đồng hồ, trên mặt đồng hồ lúc này đã điểm 7 giờ 30. Chính xác là cậu đã bị trễ 30 phút rồi.
  • Đối với học sinh bình thường thì nhất định sẽ ba chân bốn cẳng chuẩn bị cho thật nhanh. Còn đối với Park Chan Yeol thì lại bình tĩnh đến lạ, giống như chuyện diễn ra hằng ngày nên không có gì phải hốt hoảng.
  • Park Chan Yeol bước xuống giường, cậu hết vươn vai rồi lại ngáp ngắn ngáp dài. Cố lê tấm thân mỏi nhừ vì tối qua ngồi chơi game suốt đêm đến nhà vệ sinh. Sau một hồi thì cuối cùng Park Chan Yeol cũng thay trên người bộ quần áo ngủ thành đồng phục học sinh dành cho mùa hè.
  • Park Chan Yeol lấy chiếc xe đạp thể thao để trong bãi đậu rồi bắt đầu ra sức đạp đến trường. Đến trước cổng, như một thói quen Park Chan Yeol dễ dàng qua mặt bảo vệ rồi tiến vào sân trường.
  • Đang đi trên sân thì Park Chan Yeol bị một bàn tay níu lại, đối phương nhéo lỗ tai của Park Chan Yeol làm cậu đau đớn mà không tài nào di chuyển được.
  • Park Chanyeol
    Park Chanyeol
    “Aaa… Aaa. Đau quá thầy ơi, xin nhẹ tay cho em.”
  • Thầy giám thị
    Thầy giám thị
    “Đây là lần thứ mấy cậu đi học trễ rồi hả, tôi đã cảnh cáo cậu bao nhiêu lần rồi?”
  • Thì ra là thầy giám thị. Dù cho cậu đã qua mắt được bảo vệ hay bất kì ai thì cũng chưa bao giờ thoát khỏi pháp nhãn của thầy giám thị được.
  • Park Chan Yeol bị thầy giám thị nhéo đến mặt nhăn mày nhó nói:
  • Park Chanyeol
    Park Chanyeol
    “Em cũng không có muốn đâu thầy ơi, tại tối qua em học bài đến khuya nên sáng sớm không dậy nổi.”
  • Thầy giám thị nhìn Park Chan Yeol với nửa con mắt đáp:
  • Thầy giám thị
    Thầy giám thị
    “À thì ra là vậy. Vậy thì tội nghiệp cho cậu quá.”
  • Nói rồi thầy giám thị ra sức nhéo mạnh hơn. Park Chan Yeol đau đến mức còn nghĩ lỗ tai mình sắp bị thầy giám thị cho đi du lịch luôn rồi.
  • Park Chanyeol
    Park Chanyeol
    “Aaaa. Đau quá thầy ơi. Em nói thật mà.”
  • Thầy giám thị
    Thầy giám thị
    “Cậu nghĩ tôi là con nít hay sao? Học sinh cá biệt như cậu nói thức khuya chơi game nên sáng dậy không nổi thì tôi còn tin. Cậu nói mình học bài đến khuya nên sáng dậy không nổi. Lí do vô lí như vậy cậu bảo tôi làm sao tin cậu.”
  • Park Chanyeol
    Park Chanyeol
    "..."
  • Park Chan Yeol bị thầy giáo nói đến không còn đường chối cãi liền bày ra bộ dạng đáng thương.
  • Thầy giám thị
    Thầy giám thị
    “Vô ích, cậu ngay lập tức chạy 5 vòng sân cho tôi.”
  • Park Chanyeol
    Park Chanyeol
    “Như vậy thì chết em mất.”
  • Thầy giám thị
    Thầy giám thị
    “Cậu còn cãi, học sinh nằm trong đội đá bóng của trường như cậu mà bảo 5 vòng không nổi? Vậy thì 10 vòng.”
  • Park Chanyeol
    Park Chanyeol
    “Nhưng mà…”
  • Thầy giám thị
    Thầy giám thị
    “15 vòng.”
  • Park Chan Yeol thấy thái độ kiên quyết của thầy giám thị thì cũng không dám đùa giỡn nữa mà bắt đầu nghiêm túc chạy.
  • Ban đầu Park Chan Yeol còn nghĩ thầy giám thị sẽ không rảnh ngồi xem cậu chạy 15 vòng. Nên bản thân vẫn có thể thừa cơ hội mà ăn gian trốn lên lớp. Nhưng không ngờ lần này thầy giám thị lại đứng đó canh cậu thật làm Park Chan Yeol không tài nào trở tay kịp.
  • Đang chạy đến vòng thứ 8 thì yeo nhìn thấy lúc này ngoài cổng trường có một chiếc xe hơi màu đen tiến vào. Trông cũng rất gì và này nọ, nhất định là rất đắt tiền.
  • Chiếc xe hơi dừng lại trước sảnh, Park Chan Yeol nhìn thấy một người đàn ông mặc vest từ trên xe bước xuống. Cẩn thận mở cửa xe phía sau, bước bên trong ra là một chàng trai vận trên mình bộ đồng phục của trường học. Làn da trắng sáng cùng với bộ dạng yếu đuối, khép nép làm Park Chan Yeol nghĩ ngay đến hình ảnh mấy chàng công tử bột trên phim truyền hình.
  • Lúc này đối phương chợt quay sang nhìn cậu, hai người vô tình chạm mắt nhau. Đối phương ngại ngùng tránh ánh mắt đi làm cậu cảm thấy có chút khó hiểu.
  • Park Chan Yeol cảm thấy chàng trai này rất lạ, là gương mặt chưa từng thấy qua bao giờ. Có lẽ là học sinh mới chuyển đến.
  • Lúc này vì mất tập trung nên Park Chan Yeol bị vấp hòn đá dưới đất nên ngã lăn ra.
  • Thầy giám thị thấy cậu như vậy thì cũng đi tới xem tình hình.
  • Thầy giám thị
    Thầy giám thị
    “Cậu lại làm trò gì đó, đứng lên cho tôi.”
  • Park Chanyeol
    Park Chanyeol
    “Em mệt lắm thầy ơi, tối qua tập luyện nên bây giờ chân em vẫn còn đau lắm.”
  • Thầy giám thị nhìn Park Chan Yeol với đôi mắt đầy hoài nghi nói:
  • Thầy giám thị
    Thầy giám thị
    “Cậu lại lừa tôi?”
  • Park Chan Yeol cố thở thật mạnh, bày ra bộ dạng sắp hết hơi mà rủ lấy lòng thương của thầy giám thị đáp:
  • Park Chanyeol
    Park Chanyeol
    “Thật mà thầy, chân em giờ đau lắm. Hình như em bị căng cơ rồi.”
  • Thầy giám thị thấy bộ dạng như sắp chết của Park Chan Yeol thì cũng không vô tình nữa mà tạm tha cho cậu lần này. Thấy cậu nằm dưới đất thở như sắp chết nên cũng thương tình mà đỡ cậu dậy. Dẫn cậu đến tủ đồ rồi quăng cho cậu một chiếc áo đồng phục khác.
  • Park Chanyeol
    Park Chanyeol
    “Dạ em cảm ơn thầy.”
  • Nói rồi Park Chan Yeol cúi đầu chào thầy rồi rời đi.
  • Sở dĩ thầy giám thị tin lời cậu nói là bởi vì nhà của thầy giám thị và Park Chan Yeol ở cạnh nhau. Nếu như tối qua không phải chính mắt mình nhìn thấy Park Chan Yeol chạy mấy vòng quanh công viên gần đó. Thì thầy cũng không dễ dàng buông tha cho tên học sinh cá biệt, đặc biệt lươn lẹo này đi đâu.
14
Chương 2: Gặp gỡ