Giới Hạn Của Tôi Và Cậu
  • Cậu buông thỏng cánh tay của mình xuống, nỗi thất vọng bao trùm lấy trí óc khiến trước mắt như tối sầm lại.
  • Kim Taehyung cúi xuống nhìn cái mặt như đưa đám của cậu rồi bật cười:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Thôi thì tôi hẹn hò với cậu hai ngày vậy, nếu không muốn thì tăng lên một tuần cũng được
  • Hắn vừa vỗ vai cậu an ủi vừa đưa tay xoa cằm nhớ lại cái lần mà hai người đứng trong bệnh viện cãi nhau về chuyện ly hôn.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Chà! Đáng ra lúc đó cậu không nên làm vậy thì giờ đâu cần phải khổ sở cầu xin tôi vài buổi hẹn hò
  • Nhưng mà đó cũng là một quyết định đúng đắn khi mà bây giờ hắn đã được tự do. Khi biết Jungkook thích mình, trong lòng hắn đã đong đầy sự thỏa mãn chiếm hữu… Kim Taehyung không cần phải nơm nớp lo sợ có người đụng đến đồ chơi của mình.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jeon Jungkook, tôi mà là cậu thì nãy giờ đã tỏ ra đáng thương hơn một chút để kiếm thêm vài ngày nữa. Nói ra thì dành hết thời gian cho cậu thì không ổn lắm, phải có ngày nghỉ để tôi còn đi gặp gỡ vài người bạn mới…
  • Hắn đang thao thao bất tuyệt về kế hoạch sắp tới của cả hai thì bị tiếng hét của cậu làm cho giật mình. Jungkook không còn khóc nữa, cậu hung dữ nắm chặt lấy vai của Kim Taehyung ép vào bức tường phía sau.
  • Jungkook đã dùng đầu mình đập mạnh vào trán hắn, mạnh đến nổi cả máu mũi của hắn cũng phụt ra, vươn ra khắp vai áo cậu. Kim Taehyung há miệng ra để thở, đau đớn mở mắt trái nhìn cậu.
  • Hắn đã làm gì sai sao? Kim Taehyung đã cho cậu những “đặc ân” mà những bạn tình khác không có được. Vậy mà “kẻ điên loạn” đó lại dám tấn công hắn, khiến hắn đau như muốn ngất đi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jeon Jungkook! Cậu…
  • Jeon Jungkook bịt chặt cái miệng dơ bẩn của hắn, giọng cậu run rẩy thốt lên:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Đừng gọi tên tôi… Tôi đã quá chán ghét âm thanh này rồi, ghê tởm đến mức chỉ muốn rời đi ngay lập tức
  • Cậu thu tay mình lại, bước lùi lại phía sau.
  • Jungkook nhìn hắn, đôi mắt long lanh chứa đựng một tình yêu đau thương. Hình ảnh trong đôi mắt ấy khẽ rung lên, giọt nước mắt rơi xuống trên gò má, hình ảnh đó khiến một gã ồn ào như Kim Taehyung cũng chết lặng, không dám rời mắt dù chỉ một giây.
  • Cậu như là thiên thần, cũng tựa như một con búp bê rơm bám đầy bụi của cánh đồng ngô. Một vẻ đẹp không còn nguyên vẹn…
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi yêu anh... Yêu anh như một đứa ngốc vậy
  • Lúc ấy, Kim Taehyung có thể cảm nhận được lồng ngực mình đang nhói lên rất đau. Hắn không hiểu được, cũng không thể giải thích vì sao bản thân không thể hiện được cảm xúc lúc này ra trước mặt cậu. Kim Taehyung trở nên mơ hồ, hắn nhếch môi cười nói với cậu.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi vẫn còn trẻ như vậy, tốt nhất là không nên dính vào mấy thứ như “tình yêu” mà cậu nói. Thảm hại biết mấy
  • Jungkook cười xòa:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Vậy à? Xin lỗi đã làm phiền anh đến như vậy
  • Cậu nắm vào phần ngực áo, vì nếu không làm vậy thì lồng ngực sẽ không chịu đựng nổi.
  • Mí mắt cậu cụp xuống, giọng trở nên nhẹ đi:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Biết được kết quả như thế này cũng tốt, tôi không cần phải hy vọng thêm nữa
  • … Nhưng mà bị người mình yêu từ chối như thế này cũng đau lòng thật đấy.
  • Jungkook quay người bước đi, không biết đằng sau lưng người ấy đang làm gì, cảm xúc của hắn sẽ ra sao khi nghe những lời cậu đã nói. Đến lúc này rồi mà Jeon Jungkook còn đang nghĩ cái gì vậy?
  • Cậu ngồi thụp xuống đất, tự đánh vào chân mình rồi hét lên thật to. Bao nhiêu buồn bực cứ thế trút hết ra bên ngoài, để thế giới san sẻ cùng cậu.
  • Mười hai giờ đêm, Kim Taehyung về đến nhà với khuôn mặt thất thần. Hắn chẳng phải gặp ma hay là bị tên cướp nào cầm “kim tiêm” cỡ bự đến hỏi thăm sức khỏe. Hắn như vậy có lẽ là từ khi Jeon Jungkook rời đi đã rất nuối tiếc, lồng ngực cứ nhói lên những cơn đau nhức nhối không thể giải thích.
  • Hắn nhìn Kim Gyoon ngủ gật trên sofa ở phòng khách cũng biết chuyện gì xảy ra khi mình vắng mặt. Chắc chắn là Kim Gyoon biết được chuyện rồi nên mới cố ý ngồi đợi hắn về đối mặt, chất vấn như phạm nhân, nặng hơn nữa là đem bố mẹ ra dọa.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Thằng nhiều chuyện!
  • Hắn cố tình chửi nhỏ tiếng nhất có thể. Rón rén đi vào nhà bếp lục trong thùng rác tìm con gấu bông của Jungkook mà mình đã vứt đi. Không có nên hắn lại chạy ra thùng rác lớn ngoài sân để tìm, bao nhiêu thứ rác bốc mùi bị hắn xới tung hết ra bên ngoài mới tìm được.
  • Nhưng mà con gấu bông đã bị rạch đến mức không còn định hình được hình dạng nữa rồi, hắn có đem sửa cũng vô dụng. Kim Taehyung bất lực ngồi trên bậc thang, lần đầu tiên có một thứ mà hắn không thể dùng tiền để mua lại được.
  • Sáng ngày hôm sau, Jeon Jungkook xuống khỏi giường với trạng thái mệt mỏi. Đêm hôm qua dường như cậu chẳng thể chợp mặt được, hành loạt hình ảnh của Kim Taehyung cứ ám lấy tâm trí cậu đến phát điên.
  • Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cậu đứng trước gương một lúc lâu mới lên tiếng:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Thành con gấu trúc rồi…
  • Jungkook lấy mĩ phẩm sáng màu để che đậy rồi ra ngoài. Lúc cửa mở thì có một con gấu bông ngã xuống chân trái của cậu. Jungkook giật nảy mình vì tưởng là thứ lông lá kỳ dị nào đó, nhìn ra mới biết là “Taehyung nhí” mà cậu từng rất thích.
  • Nó đẹp hơn con cũ rất nhiều, cậu có thể nhận ra tất cả điểm khác biệt. Jungkook nhặt nó lên, nâng niu trên bàn tay rồi đi qua phòng của Kim Taehyung.
  • Từ bên trong phòng, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa. Biết là cậu đến, hắn quay lại nhìn vào gương để tập lại một lần nữa.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Con gấu đó là quà xin lỗi. Chuyện hôm qua coi như chưa từng xảy ra, tôi sẽ hạ mình trước cậu, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu
  • Với phong thái tự tin ngời ngời, Kim Taehyung đi ra mở toang cửa phòng mình ra.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi biết cậu sẽ đến mà
  • Hắn nhếch môi cười… nhưng rồi gương mặt trở nên tái xanh. Kim Taehyung ngã oạch xuống đất, tinh thần vẫn chưa hết hoảng hốt.
  • Con gấu bông mà hắn đã thuê thợ thủ công giỏi nhất thành phố hoàn thành trong đêm đã bị rạch tơi tả, vị trí hạ thủ còn giống như hắn làm lần trước. Bên trên đầu chú gấu có ghi chữ “Kim Taehyung” bằng máu, Jeon Jungkook muốn hù chết hắn hay sao? May mà hắn không phải loại sợ mấy thứ kinh dị nên mới không phát bệnh.
  • Xuống dưới lầu để ăn sáng, Kim Taehyung hốt hoảng chạy đến kéo tay phải của Jungkook về phía mình.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Sao tay của cậu lại băng kín như vậy, không phải cậu thật sự dùng máu mình bôi lên con gấu bông đó chứ?
  • Jungkook giật tay ra, tiếp tục ăn cho xong bữa. Bị cho ăn một cục bơ to đùng như vậy, Kim Taehyung giận run người nắm tóc đè đầu cậu xuống bàn một cách thô bạo.
  • Tô cháo đang ăn dở rơi xuống đất vỡ tan, hai người làm ở đó ôm miệng kinh hãi không dám thét lên.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu rốt cuộc muốn cái gì đây?
14
Trả thù