Giới Hạn Của Tôi Và Cậu
  • Jungkook bật cười khúc khích, cậu cúi đầu chậc lưỡi tiếc nuối rồi nói với anh:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi không nghĩ sau chuyện này tôi sẽ là người chịu thiệt đâu, anh nên là người phải lựa lời xin lỗi bố mẹ mình
  • Kim Taehyung thấy thần kinh cậu có vấn đề, lập tức đuổi những đứa đang hóng chuyện xung quanh đi. Đợi đám người đó đi rồi, Kim Taehyung tiếp tục đe dọa Jungkook bằng những lời xáo rỗng.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Đừng tưởng tôi sẽ không dám dùng bạo lực với cậu!
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Kim Taehyung, anh không đánh lại tôi đâu
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Nói cái gì?
  • Jungkook ôm thân mình, như muốn níu kéo lại hơi ấm khi cơ thể đang run lên vì những cơn ớn lạnh.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi được bố mẹ quá cố nhặt về nuôi. Sống gần khu ổ chuột, tôi có thể gặp được những chuyện còn tồi tệ hơn hiện tại. Anh nghĩ một đứa trẻ sống trong môi trường phải tranh nhau cái ăn từng ngày có thể mềm yếu để anh bắt nạt như vậy sao? Tôi chỉ đang sống với phần tính cách còn mềm yếu của mình, vì ở đây tôi có đầy đủ những gì mình cần, không phải tranh đấu, không phải dùng vũ lực để giành lấy sự sống. Tôi muốn sống thật tốt, như mong muốn của bố mẹ đã mất cũng làm hài lòng bố mẹ của anh
  • Nhưng mà Kim Taehyung lại dùng những từ ngữ còn dơ bẩn hơn cả rác rưỡi để nói về cơ thể của cậu.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Nếu anh chê tôi béo một lần là do bản thân tôi như vậy thật, nói đến lần hai anh trở thành một kẻ vô duyên không biết đùa giỡn đúng cách. Nhưng đến lần thứ ba, tôi rất tiếc khi phải cưới một kẻ thất bại về giáo dục
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Câm cái mồm của cậu lại! Một thằng thấp kém được nhận nuôi như cậu có nhận được mấy lời chê bai như vậy thì có sao? Bản thân cậu chính là sản phẩm lỗi của tạo hóa, ngay từ khi sinh ra đã không được dạy dỗ tử tế
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Không được sỉ nhục quá khứ của tôi! Anh không có cái quyền đó!
  • Jungkook ngăn tiếng nấc của mình, xem cái tên vừa làm cái chuyện “tốt đẹp” kia đang nói kìa. Jungkook cho hắn biết về chuyện Lee Seung Heon đã cưỡng bức cậu không thành, Kim Taehyung chối tội nhưng cậu không tin những gì hắn nói. Tên đó là loại người gì cậu cũng hiểu được.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Nếu anh không làm, tại sao lại coi tôi như thế thân rồi cưỡng hiếp tôi trong đêm tân hôn? Bản thân tôi chỉ có giá trị đến đó, một cái giá trị mà ai cũng có thể có được
  • Kim Taehyung bắt đầu bị rối loạn, hắn định tìm lời lẽ để giải thích cho cậu hiểu. Jungkook ngước nhìn lên bầu trời trên cao, cậu hít một hơi dài rồi nhàn nhã thở ra. Can xăng trên tay được đưa lên cao rồi trút hết nước bên trong lên đầu của Jungkook.
  • Kim Taehyung vẫn nghĩ đó là nước cho đến khi mùi xăng xộc lên mũi của hắn. Jungkook thực sự muốn tự thiêu sống mình. Cậu cản hắn tiến đến phía trước bằng một cái hộp nhỏ, chỉ cần một động tác bật chiếc nắp lên, một ngọn lửa nhỏ màu xanh đã xuất hiện.
  • Jungkook lấy chiếc đồng hồ mà Kim Taehyung coi như mạng sống của mình ra, giữ chặt trên tay mình. Thấy hắn nóng lòng không thể đứng yên một chỗ, Jungkook cảm thấy rất vui sướng nhưng cũng không mấy cam lòng.
  • Jungkook, đừng có nghĩ dại, tôi không làm những chuyện đó với cậu là được chứ gì? Từ nay sẽ không làm những thứ cậu không thích nữa! Mau tắt bật lửa đi!
  • Jungkook lắc đầu không đồng ý, cậu nói với hắn:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi mắc bệnh hiểm nghèo, đã không thể nào sống lâu được nữa, thời gian dài nhất có lẽ chỉ đến một năm thôi. Thay vì chết trong bệnh tật, không biết khi nào sẽ nằm xuống thì tôi lấy tính mạng này ra đổi lấy cả đời còn lại của anh. Hãy thấy thật may mắn khi tôi còn nghĩ đến ân tình của bố mẹ anh mà không lôi anh theo mình
  • Cho dù vậy, mục đích Jungkook để Kim Taehyung sống là vì cậu nhất định khiến hắn không được quên cái chết này là do những việc làm “tốt” của mình mà ra.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Kim Taehyung, anh sẽ phải ám ảnh cả đời vì hình ảnh này, cả di vật của người yêu cũng không được nhìn thấy nó nữa. Bố mẹ của anh cũng không dễ dàng bỏ qua, một mạng của tôi đổi lấy rất nhiều thứ từ anh
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu sẽ chẳng lấy được gì từ tôi đâu nên hãy dừng hành động ngu ngốc này lại!
  • Đôi mắt Jungkook như phát sáng, nước mắt cứ trào ra như những viên pha lê rơi xuống mặt đất. Bây giờ cậu không muốn rút lui nữa, cậu căm ghét Kim Taehyung đến nỗi lời hắn nói không thể lọt vào tai cậu được nữa. Một người đã có ý định kết thúc mình, cho dù trước mặt là một con rồng uy mãnh đang gầm thét cũng chỉ là con kiến đang giãy nãy rất buồn cười.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Kim Taehyung, là anh ép tôi đến bước đường này... Nếu như còn có chút lương tâm, hãy thay tôi gửi lời xin lỗi đến cô chú, tôi rất biết ơn họ…
  • Jungkook mỉm cười trong nước mắt, gương mặt tỏa sáng như một thiên thần. Cậu thả lỏng tay để chiếc bật lửa rơi tự do xuống đất. Khoảng khắc này cậu đã chờ đợi rất lâu, bản thân có một gia đình không hề hạnh phúc nên việc tự tử đã nghĩ đến bao nhiêu lần trong những năm qua. Chỉ mong một ngày căn bệnh này có thể lấy đi mạng sống của cậu, nhưng nếu chết tẻ nhạt như vậy thì cuộc đời cậu chẳng có ý nghĩa gì.
  • Cậu muốn ai đó nhớ đến mình, dù là những ký ức không mấy đẹp đẽ. Nhưng hình như ông trời không muốn điều đó xảy ra, Kim Taehyung đã nhào người đến phía trước ôm cậu lăn ra bãi cỏ phía sau, mặc cho bản thân có thể bóc cháy cùng cậu.
  • Kim Taehyung ngồi dậy, hắn giận vì hành động của cậu đến nỗi đã giơ tay lên muốn đấm cho cậu một cái. Long mắt hắn đỏ lên, giọng run rẩy:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Thằng điên này… mày thật sự là một đứa điên, bố mẹ tao thật sai lầm khi cưu mang mày!
  • Lồng ngực hắn bắt đầu khó thở, căn bệnh đang hành hạ cơ thể của Kim Taehyung, làm hắn ngất đi trên người cậu. Jungkook vẫn không động đậy, cậu mếu máo khóc ôm lấy Kim Taehyung, đánh vào lưng của hắn.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tại sao lại mạo hiểm như vậy, nếu anh cũng chết theo tôi thì biết nói sao với cô chú đây?
  • Một lúc sau thì Kim Taehyung tỉnh dậy trong phòng y tế của trường học. Hắn tìm Jungkook nhưng bạn bè bảo cậu về trước rồi nên hắn cũng xuống dưới sân lấy xe chạy thẳng về nhà luôn.
  • Cơ thể của cậu không khỏe nên được người hầu tắm cho. Anh ta phát hiện trên người cậu có mấy vết bầm, nhanh chân chạy đi nói với Kim Taehyung vì nghĩ hắn sẽ quan tâm đến cậu.
  • Kim Taehyung vừa về đến nhà, hắn vẫn chưa nguôi giận vì chuyện mới này nhưng vẫn qua xem cậu ra sao. Kim Taehyung ngồi bên cạnh giường lột áo của cậu ra xem, Jungkook vừa chửi hắn vừa giật lại áo của mình.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Bị điên hay sao mà tự tiện lột áo của người khác ra?
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Ranh con! Bị thương lại không nói cho ai biết!
  • Jungkook quay đi, tâm tính cậu hoàn toàn thay đổi, không muốn làm con người nhu nhược như trước nữa. Bây giờ cậu không có gì trong tay, còn bị người khác coi như món đồ chơi tùy tiện bán đi nên phải lấy lại tính cách như trước để bảo vệ bản thân.
  • Thấy Jungkook quá cứng đầu không để hắn chạm vào người, Kim Taehyung không thèm quan tâm đến nữa. Hắn quay mặt đi, chìa tay ra đòi lại đồ của mình.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Đồng hồ của tôi đâu? Trả đây!
  • Jungkook giữ lại thứ đó cũng chẳng làm gì nên đã lấy ra trả lại cho hắn. Kim Taehyung nhận xong thì vứt vào thùng rác, gương mặt không chút biến đổi.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Này! Không phải đó là di vật của người yêu anh à? Sao lại tùy tiện vứt đi như vậy?
  • Jungkook lập tức nhặt lại chiếc đồng hồ trong thùng rác, nếu không muốn giữ có thể cho người khác, bán đi cũng được khối tiền.
  • Kim Taehyung có chút áy náy nên nói thật cho cậu biết: “Là món đồ cũ của tôi được người hầu tìm được trong kho thôi, không phải là của người yêu cũ… Mà vốn dĩ cũng chẳng có ai tên Do Yul hết, là tôi bịa ra để chọc tức cậu thôi.”
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Cái gì? Tôi... Tôi suýt nữa thì chết vô nghĩa vì trò đùa của anh rồi! Đúng là tên khốn nạn...
14
Tên khốn