Kim Taehyung nhìn đi chỗ khác, hắn làm việc gì cũng đều có lý do, mà lý do chính là vì cảm xúc cá nhân của riêng hắn. Kim Taehyung đẩy Kim Gyoon ra, anh ta là gì của Jeon Jungkook mà đòi trách hắn này nọ, dựa vào mấy tháng ngắn ngủi sống cạnh nhau sao? Buồn cười quá thể.
Kim TaehyungCậu ta đã khóc khi nhìn người mình yêu bị tôi cướp mất nhưng chỉ bình thản khi nói với tôi rằng cả hai sắp ly hôn
Hắn cười nhạt, từ đầu đã biết cuộc hôn nhân này chỉ là trò đùa của mình đối với một đứa mập mạp dễ khóc nhưng lại khá đáng yêu nên muốn chọc nhiều thêm một chút. Ai mà ngờ lại bị đá sớm như vậy, có lúc hắn nghĩ rằng cậu có tình cảm với mình nhưng rồi chỉ cười cho qua.
Kim Taehyung thất vọng cúi đầu xuống, giờ hắn chỉ muốn về nhà uống một ly rượu rồi ngủ một giấc. Trò chơi của hắn đến đây cũng kết thúc rồi, đợi khi nào nghĩ ra thêm trò mới hắn lại tiếp tục.
Kim Gyoon túm cổ áo phía sau kéo hắn lại. Dùng lực mạnh mà siết, đến mức bung cả cúc áo. Anh ta ném hắn qua một bên như rác rồi đá vào lưng một cái rõ đau, có thể nghe cả tiếng.
Kim Taehyung ho khan mấy tiếng rồi lớn tiếng chửi:
Kim TaehyungMày bị khùng rồi à?
Kim Gyoon dùng chân đạp hắn nằm ngữa ra, nổi điên chỉ tay vào hắn:
Kim GyoonNgười Jungkook thích là anh!
Anh ta bực đến nổi chửi thề một câu rồi mới nói tiếp:
Kim TaehyungMoo Chun Ae chỉ là bạn của Jungkook, tình cảm của cậu ấy dành cho một tên cặn bã như anh chứ không phải ai khác. Tôi thấy không đáng một chút nào, nhưng cũng chẳng thể nào ngăn cản nổi
Kim Taehyung vẫn còn cố phủ nhận, hắn không thể nào tin được rằng Jungkook lại có thể thích một kẻ như hắn. Nhưng mà Kim Gyoon bực mình nói ra như vậy thì hẳn nó là thật rồi.
Kim Taehyung ngồi bật dậy, hắn có chút vui mừng khi biết cậu không hề thích Moo Chun Ae. Cậu không khóc vì cậu ta mà là vì một người tên là “Kim Taehyung”, hắn cũng chắc chắn được thời điểm khiến cậu thích hắn là khi nào.
Thời khắc sinh tử khi đó, hắn đã dùng hết sức lực để cứu cậu, vì nếu bỏ cậu lại là một việc rất tàn nhẫn khi mọi lỗi lầm đều là do hắn gây ra. Kim Taehyung chỉ chịu trách nhiệm cho việc làm của mình, nhưng lại khiến Jeon Jungkook rung động.
Càng nhớ ra được bao nhiêu thì hắn càng nôn nóng bấy nhiêu. Kim Taehyung đã tự tay phá hủy mọi thứ, hắn muốn được chuộc lỗi.
Kim Taehyung đứng dậy chạy đi, hắn nhìn hai hướng nhưng chẳng biết nên đi hướng nào nên đã quay lại dùng ánh mắt cầu cứu Kim Gyoon.
Sau khi được chỉ hướng đi, hắn chạy bán mạng qua dòng người trên con phố để tìm Jeon Jungkook. Chạy qua hết đường nhỏ đến lớn nhưng vẫn không thấy cậu ở đâu, hắn nghĩ rằng cậu rất có thể về nhà vì nơi rộng lớn này chẳng có chỗ nào để cậu nương thân.
Vừa nghĩ như vậy thì hắn bắt gặp dáng người quen thuộc đang đứng cùng với một đứa bé ăn xin. Kim Taehyung lấy hết số tiền trong túi ra đưa cho đứa bé, còn ngồi xuống dùng ống tay áo lau vết bẩn trên mặt cho nó.
Kim TaehyungDùng tiền này mua đồ ngon ăn nhé!
Cô bé nhỏ nhắn cảm ơn Kim Taehyung rồi chạy đi. Nhưng Jungkook vẫn đứng đó, đối diện với hắn cùng khóe mắt đỏ ửng vì đã khóc.
Kim TaehyungKhông chạy à? Không phải đây là lúc mà cậu không muốn gặp tôi nhất sao?
Jungkook gạt giọt nước mắt sắp rơi ra, trả lời hắn:
Jeon JungkookSao tôi phải chạy? Tôi còn phải hỏi rõ quan hệ giữa anh và Chun Ae
Kim Taehyung đột nhiên nắm lấy bàn tay đang run rẩy trước mắt, dùng lực siết chặt cổ tay mềm mại của cậu. Hắn đột nhiên trở nên nhiêm túc, trong ánh mắt đã bớt đi vài phần nông nổi.
Kim TaehyungBàn về người khác làm gì? Cứ nói rõ quan hệ giữa tôi với cậu đi
Đôi môi cậu mấp máy nói không nên lời. Jungkook siết chặt lấy vạt áo của mình, trưng ra bộ dạng sợ sệt như lần đầu hai người gặp nhau trong nhà tắm. Lúc ấy trong cậu rất thảm thương với cơ thể ướt sũng nước. Bây giờ cũng vậy, Jungkook mếu máo dùng cánh tay còn lại che đi những giọt nước mắt đang chảy xuống.
Những người xung quanh nhìn hai người, phần lớn đều trách Kim Taehyung không biết cách cư xử mà khiến đối phương khóc. Hết cách thật, hắn đành kéo cậu đến một chỗ ít người qua lại hơn rồi từ từ dỗ dành.
Kim TaehyungChỉ nói có nhiêu đó thôi mà cậu cũng khóc, lúc trước có yếu đuối như thế này đâu
Còn chẳng phải là tại hắn làm ra những chuyện đó sao?
Jeon JungkookTôi không có yếu đuối, tôi khóc vì tôi thích thôi
Kim Taehyung chép miệng gật đầu, cứ cho là như vậy đi.
Kim TaehyungMà tôi không thể nào hiểu được! Tại sao cậu lại đi thích tôi? Nếu thích tôi tại sao còn ly hôn?
Kim Taehyung càng hỏi thì giọng của hắn càng nhỏ lại, hình như tất cả đều là lỗi của bản thân hắn. Bản thân coi như cũng có chút muốn hối lỗi nên đã trở nên nhẹ nhàng với cậu hơn.
Hắn nắm tay kéo Jungkook đang ngồi nghịch cát dưới đất lên, tặng một cái ôm sâu sắc và một nụ hôn nhân ái. Những thứ này chắc chắn khiến Jeon Jungkook thỏa mãn lắm đúng không? Gương mặt đỏ ửng lên của cậu chính là minh chứng cho chuyện này.
Kim TaehyungXem ra cậu thích tôi là thật, biết lựa người ghê ta
Kim Taehyung liếm môi, hắn nói nhỏ vào tai của Jungkook:
Kim TaehyungNgày mai chúng ta bắt đầu hẹn hò luôn nhé!
Kim Taehyung tự tin vỗ ngực:
Kim TaehyungDù tôi chưa từng hẹn hò với bất kỳ ai nhưng tôi sẽ không để cậu thất vọng
Jungkook che miệng cười. Tra trên mạng hay nhờ bạn bè tư vấn thì may ra còn cứu được, để hắn tự mình chuẩn bị thì không biết thành ra cái gì nữa. Nhưng Jungkook lại thấy rất nhẹ nhõm khi hắn chấp nhận tình cảm của cậu, có thể hai người vẫn còn một chút gì đó cơ hội.
Cậu nắm ống tay áo của Kim Taehyung, đôi mắt ngấn lệ vui mừng nói với hắn:
Jeon JungkookTôi muốn ngắm hoa anh đào vào mùa xuân, Kim Gyoon đã nói đó là khung cảnh đẹp nhất phải ngắm một lần trong đời
…Và cậu muốn hắn cũng ở đó, cả sau này và rất lâu sau đó nữa.
Kim Taehyung nghệch mặt ra, xua tay nói với cậu:
Kim TaehyungMùa xuân đã qua rồi làm sao mà ngắm được. Với lại tôi chỉ hẹn hò với cậu tới hết ngày mai thôi, đừng nghĩ xa quá làm gì
Những lời nói của hắn cũng tựa như tiếng vỡ nát của từng mảnh vụn trong lồng ngực cậu. Jungkook nở nụ cười chua chát. Thật đúng là một đứa ngu dốt, lúc nào cũng sợ bố mẹ ăn không đủ no mà quên mất mình cũng đang đói bụng…