Giới Hạn Của Tôi Và Cậu / Không động tĩnh
Giới Hạn Của Tôi Và Cậu
  • Những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống trước kính xe. Kim Taehyung càng thêm gấp gáp. Nếu tình từ lúc Jungkook rời đi thì cậu sẽ chỉ quanh quẩn gần trung tâm thương mại thôi. Hắn lấy chiếc ô ở ghế sau, xuống xe đi tìm thử.
  • Qua mấy toà nhà cao tầng là các con hẻm nhỏ dẫn đến hộ dân. Kim Taehyung chắc chắn Jungkook sẽ không đến những nơi như thế này. Hắn đành quay trở lại xe. Lúc gần ra đường lớn thì Kim Taehyung bỗng nhận ra bóng dáng quen thuộc đang cuộn người ngồi trước một quán cà phê.
  • Jungkook!
  • Những bước chân vội vã chạy lại. Kim Taehyung che ô cho cậu rồi ngồi xuống, cưỡng ép gương mặt cậu ngẩng lên.
  • Sao cậu lại khóc? Bị thương ở đâu sao?
  • Hắn cẩn thận kiểm tra chân và tay của Jungkook, may mắn là không có vết thương nào.
  • Có chuyện gì vậy? Cậu nói cho tôi nghe đi
  • Những giọt nước mắt vẫn chảy xuống trên gương mặt tái nhợt của cậu. Jungkook không hề che giấu mà cứ thế thể hiện hết ra, khiến hắn đau lòng vô cùng.
  • Vì cái này…
  • Cậu đưa điện thoại của mình cho Kim Taehyung. Nhưng dù có làm cách nào thì màn hình vẫn không sáng lên.
  • Điện thoại dính mưa nên không lên nguồn nữa
  • Jungkook mếu máo gục xuống đầu gối.
  • Tôi đã gửi rất nhiều tin nhắn cho anh ấy… Nhưng mà Tom không hề đọc một lần nào hết
  • Chắc là người đó bận thôi
  • Không đâu, trước nay chưa từng có chuyện như vậy xảy ra. Tôi đã cố gắng tin tưởng anh ấy, nhưng cuối cùng vẫn ôm lấy thất vọng…
  • Kim Taehyung đặt tay lên vai cậu, an ủi:
  • Đừng buồn vì người không đáng nữa
  • Jungkook ngẩng đầu lên, gạt đi nước mắt và nước mũi đang chảy ra. Cho dù có cố gắng mạnh mẽ đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ là con người thôi, cuối cùng vẫn phải chịu thua trước nước mắt của mình. Jungkook ôm lấy Kim Taehyung, có được một chỗ dựa an toàn, cậu liền khóc lớn.
  • Kim Taehyung bên ngoài an ủi cậu, nhưng bên trong vừa đau vừa mừng. Hắn không muốn nhìn thấy Jungkook vì người đàn ông khác mà đau khổ. Như thế thì chẳng khác gì hắn cũng đang hành hạ bản thân mình vì nỗi đau của người khác. Nhưng mừng ở đây là cậu đã hoàn toàn mất niềm tin vào tên giám đốc kia.
  • Nghĩ lại thì hơi có lỗi. Hắn đã bày trò vu khống, còn lấy cắp điện thoại của Tom Hilton để Jungkook không thể liên lạc với gã. Tuy nhiên, hắn không hiểu được vì sao đến tận giờ gã vẫn không liên lạc với Jeon Jungkook. Phải chăng con người gã cũng tệ bạc như hắn tưởng tượng, xem Jungkook chỉ là thú vui nhất thời.
  • Ở đây mãi sẽ bệnh mất, để tôi đưa cậu về
  • Jungkook nắm lấy áo Kim Taehyung kéo lại.
  • Tôi không muốn về ký túc xá trong tình trạng này, tôi không muốn phải giải thích với mọi người chuyện gì đã xảy ra…
  • Kim Taehyung cúi xuống đỡ cậu đứng dậy:
  • Tôi sẽ không đưa cậu về đó đâu
  • Hắn dẫn Jungkook ra xe, đi về căn nhà của mình. Xung quanh nhà Kim Taehyung đều là cây cỏ, nói hoang sơ cũng không đúng vì cảnh vật rất trù phú, bắt mắt. Nơi yên tĩnh này sẽ khiến cậu thoải mái hơn, không sợ người ta soi mói.
  • Cậu lên phòng tắm rửa đi, tôi sẽ lấy đồ thay
  • Phiền anh rồi
  • Jungkook lê từng bước chân lên lầu. Kim Taehyung ở bên dưới lau sạch chỗ nước mưa rơi xuống sàn nhà rồi đến phòng mình chọn một bộ đồ sạch. Hắn đặt quần áo khô trước cửa phòng tắm rồi nói vọng vào bên trong.
  • Cậu nhớ lau khô người nhé, tôi đã để quần áo trước cửa rồi đấy
  • Không có lời đáp lại, Kim Taehyung thở hắt ra một hơi dài rồi xuống dưới. Hắn vào bếp nấu ăn trong lúc chờ cậu.
  • Thức ăn nóng hổi đã được bày ra bàn, Kim Taehyung định lên gọi Jungkook xuống nhưng nghĩ cậu có thể tự giác nên thôi. Hắn ngồi vào bàn, mở laptop lên giải quyết các công việc còn tồn đọng lại.
  • Một tiếng trôi qua, cơm canh đã nguội lạnh hết rồi mà vẫn chưa thấy cậu đâu. Kim Taehyung chú tâm làm việc quá cũng quên mất giờ giấc. Hắn tháo chiếc kính cận của mình xuống, đặt laptop lên bàn rồi đi lên lầu. Đứng trước cửa phòng tắm, Kim Taehyung lịch sự gõ cửa.
  • Jungkook à, cậu đã tắm xong chưa?
  • Bên trong vẫn yên lặng, hắn gọi lại thêm lần nữa nhưng vẫn không có câu trả lời. Kim Taehyung sợ Jungkook xảy ra chuyện nên đã lấy chìa khoá đến mở cửa.
14
Không động tĩnh