Giới Hạn Của Tôi Và Cậu / Gặp lại sau từng ấy năm
Giới Hạn Của Tôi Và Cậu
  • Kim Gyoon tiếp tục nói:
  • Kim Gyoon
    Kim Gyoon
    Đúng là cậu không có lỗi gì với tôi nhưng Kim Taehyung thì có. Anh ta đã chở người tôi yêu nhất về nhà nhưng lại gây ra tai nạn khiến cô ấy qua đời. Kim Taehyung, anh có muốn nói gì không?
  • Kim Taehyung không chối cũng không thừa nhận đó là lỗi của mình. Lúc đó đường vừa tối vừa mưa giông nên tài xế xe tải không thấy đường mà tông vào xe của hắn khiến chiếc xe mất lái đâm vào hàng rào chắn trên đèo.
  • Người Kim Gyoon run lên vì giận:
  • Kim Gyoon
    Kim Gyoon
    Anh có thể để mai hẳn đưa cô ấy về nhưng cả hai lại cãi nhau, anh nhất quyết đưa bạn gái mình về nhà ngay hôm đó nên mới xảy ra tai nạn. Kim Taehyung khốn kiếp, anh có biết tôi thích cô ấy đến mức nào không hả? Tại sao anh lại cướp mất người tôi yêu chỉ trong một buổi tối như vậy?
  • Kim Gyoon đã yêu cô ấy từ lần gặp đầu tiên khi Kim Taehyung dẫn bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ. Nhưng vì cô ấy và Kim Taehyung là một cặp nên Kim Gyoon đã cất giấu tình cảm trong lòng mình rất lâu.
  • Hôm đó Kim Taehyung và bạn gái có cãi vã, cả hai đã khong thể làm lành. Kim Taehyung nhất quyết đưa bạn gái về trong ngày bão để rồi gây tai nạn thương tâm. Hôm nay Kim Gyoon cũng định tái diễn chuyện đó với Jeon Jungkook, cướp đi người mà Kim Taehyung yêu thương và tự sát theo.
  • Kim Gyoon
    Kim Gyoon
    Nhưng tại sao tôi lại mềm lòng không dám lao xuống chứ? Tại sao tôi chỉ có thể chứng kiến người mình yêu thương mất đi mà không làm được gì cả
  • Kim Gyoon rơi nước mắt, những giọt nước mắt hối hận vì không bày tỏ lòng mình với người thương. Hối hận vì đêm hôm đó không giữ cô ấy lại.
  • Kim Gyoon khóc như một đứa con nít, Kim Taehyung cũng thấy áy náy không vui. Đợi cho Kim Gyoon khóc một trận lớn, Jungkook mới đến khuyên cậu ta vào trong nhà, mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi, cậu cũng chấp nhận tha thứ cho hành động của Kim Gyoon.
  • Ngày hôm sau, Kim Taehyung vẫn đi học như bình thường, còn Kim Gyoon lại nhốt mình trong phòng.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Không biết cậu ấy có sao không nữa
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Nó là vậy đấy, em cứ mặc nó đi, tầm mấy ngày nữa là như bình thường thôi mà
  • Kim Taehyung xoa đầu cậu rồi thơm lên trán:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Anh đi học nhé, em ở nhà ngoan
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Vâng
  • Jeon Jungkook đứng ở cửa nhìn Kim Taehyung rời đi. Cậu ở nhà cũng chán nên đã đến quán bar vào buổi chiều để chơi.
  • Kim Taehyung vừa kết thúc buổi học thì có điện thoại gọi đến. Người làm ở quán bar báo cho hắn rằng Jeon Jungkook đột nhiên ngất xỉu.
  • “Cậu nói cái gì? Tại sao lại ngất xỉu.”
  • [Tôi không biết nữa, có phải cậu ấy có bệnh gì không?]
  • Nhắc hắn mới nhớ ra, Jeon Jungkook từng nói mình mắc một căn bệnh nan y và không thể sống quá một năm, chẳng lẽ đây là thời điểm kết thúc sao?
  • “Lo cho cậu ấy giúp tôi, tôi sẽ đến ngay!”
  • Kim Taehyung bỏ hết tất cả mà chạy đến quán bar. Vừa vào đến nới hắn đã hỏi về cậu, nhân viên chỉ đường cho hắn vào phòng nghỉ của nhân viên.
  • Kim Taehyung tức tốc đi vào trong, nhìn thấy Jeon Jungkook đang nằm đó với hơi thở rất yếu ớt.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jungkook à, em có nghe anh nói không?
  • Kim Taehyung lây người cậu, sau một lúc thì Jungkook tỉnh lại. Hắn mừng rỡ ôm chặt cậu vào lòng, Jeon Jungkook cũng biết mình đang thế nào nên cậu đã ôm hắn mà khóc.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Em sắp chết rồi phải không? Cơ thể em mệt mỏi quá, em không muốn xa anh đâu
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Anh xin lỗi Jungkook, anh đã quên mất mà không để em được chữa trị một cách tử tế. Bây giờ chúng ta đến bệnh viện…
  • Kim Taehyung cõng cậu ra bên ngoài thì Jungkook cất tiếng nói:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Em không muốn dành thời gian cuối đời của mình ở bệnh viện. Em muốn đến biển
  • Kim Taehyung chấp nhận mọi yêu cầu của cậu. Hắn chở Jungkook đến biển, cõng cậu đi dọc trên bờ.
  • Ánh sáng của hoàng hôn nhuốm đỏ thân hình hai người. Jungkook dựa vào vai hắn, bình yên ngắm cảnh.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh nhìn kìa, cá nhảy lên mặt nước đó
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Đẹp thật, cả hoàng hôn cũng rất đẹp
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Có đẹp hơn em không?
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Không đẹp bằng
  • Jungkook khúc khích cười, cậu dựa vào vai hắn rồi nói:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Nếu như không có căn bệnh này thì em muốn sống bên anh thật lâu
  • Nghe đến đây, Kim Taehyung không ngăn được sự xúc động trong lòng mình.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Vẫn có thể mà, chỉ cần em điều trị cho tốt
  • Jungkook lắc đầu, bác sĩ đã nói rằng cậu không thể sống thêm được nữa.
  • Những khoảnh khắc như hiện tại, cậu muốn lưu giữ nó trong đầu mình càng lâu. Jeon Jungkook đưa tay lên mũi mình, hình như mũi đang chảy máu.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Chắc là em không còn có thể nhìn thấy hoàng hôn nữa rồi
  • Jungkook dựa vào lưng của Kim Taehyung rồi nhắm mắt. Nếu có thể ra đi bình yên như vậy thì coi như nguyện vọng của cậu đã hoàn thành rồi…
  • Kim Taehyung bật dậy trên giường. Mồ hồi chảy nhễ nhại trên gương mặt và cơ thể.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Là ác mộng sao?
  • Hắn bần thần mất một lúc, sau đó nhìn bầu trời mưa tầm tã bên ngoài cửa kính. Đây mới chính là hiện thực mà hắn cần phải nhận biết.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Sao mình lại mơ như vậy chứ?
  • Kim Taehyung mệt mỏi rời giường, hắn đi xuống nhà bếp rót một cóc nước lọc. Ngồi ở nhà bếp vẫn thấy được khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ đang đóng. Hắn đã chuyển đến một căn nhà mới sau khi Jungkook bỏ đi. Đang thẩn thờ một chỗ thì điện thoại chợt rung lên.
  • “Alo, tôi nghe đây.”
  • [Xin lỗi vì đã gọi anh sớm như vậy, nhưng mà hôm nay tôi sẽ tổ chức tiệc tăng gia, anh có thời gian không?]
  • “Có, tiệc bắt đầu vào mấy giờ?”
  • [Tầm 7 giờ, anh đến trễ một chút cũng được.]
  • “Biết rồi, tối tao sẽ đến.”
  • Hắn cúp máy, thở một hơi dài nhìn bầu trời đã tạnh mưa và ánh sáng bắt đầu ngập tràn qua những tán cây. Bây giờ đến Kim Gyoon cũng rời bỏ ngôi nhà cũ mà cả ba người từng ở, dọn đến một căn nhà mới ở gần trung tâm thành phố.
  • Kim Taehyung xoa mi tâm, hắn lại nhớ về giấc mơ khi nãy. Jeon Jungkook trở về, chấp nhận lời tỏ tình của hắn và cả hai đã có một khoản thời gian vui vẻ bên nhau. Đó là đều mà hắn mong muốn bấy lâu nay, nhưng mà đoạn sau lại không muốn nó xảy ra một chút nào.
  • Sự cố đêm hôm ấy, sự oán hận của Kim Gyoon là sự thật. Nhưng mà nó sẽ không ra tay với người vô tội như Jungkook, cũng không làm những việc tàn nhẫn như vậy. Kim Gyoon chỉ là một đứa nhiều chuyện với nội tâm đầy tổn thương, nó không muốn bất cứ ai phải giống như mình.
  • Kim Taehyung đứng dậy lên lầu chuẩn bị đi làm. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn đã qua Đức du học bốn năm và trở về nước, trở thành phó giám đốc của chi nhánh gia đình. Nơi làm việc là tầng cao nhất, với view cực đẹp nhìn ra sông Hàn.
  • Kim Taehyung trầm ngâm ngồi trên ghế, hướng mặt ra cửa sổ nhìn ngắm bên ngoài. Nếu không có giấc mơ đó thì hắn cũng quên mất từng có một Jeon Jungkook, từng có một nỗi đau suốt mấy năm trời. Từ ngày cậu đi đến bây giờ đã hơn 7 năm rồi. Từ một chàng sinh viên 22 tuổi, nay đã là phó giám đốc 29 tuổi.
  • Từng ấy thời gian, hắn chưa từng nghe được giọng nói của cậu. Tình cảm cũng đã mất đi, lâu lâu lại mơ thấy người đã từng thích khiến tâm trạng hơi khó tả.
  • Reng… Reng…
  • Điện thoại riêng reo lên, nhìn số đuôi cũng biết lại là Kim Gyoon gọi tới. Nó cũng thật là, đâu cần phải gọi nhắc hắn như trẻ con đâu chứ.
  • “Nghe đây, nói đi.”
  • [Anh có rảnh không?]
  • “Không, tao rất là bận rộn đấy.”
  • [Em định nhờ anh một chuyện, nếu anh bận thì thôi vậy.]
  • Nghe Gyoon nói vậy, hắn cũng cảm thấy tò mò.
  • “Là chuyện gì, nếu có thể thì tao sẽ giúp.”
  • [Vậy hả? Anh giúp em ra sân bay đón Jungkook nhé, cậu ấy ấy sẽ đáp chuyến bay vào lúc sau giờ ba mươi.]
  • “Jungkook?”
  • Sau từng ấy năm…
  • Cuối cùng hai người cũng gặp lại?
14
Gặp lại sau từng ấy năm