Giới Hạn Của Tôi Và Cậu / Đưa cậu về nhà
Giới Hạn Của Tôi Và Cậu
  • Jungkook cũng không nói gì nữa. Thức ăn mà hai người gọi đã được phục vụ mang ra. Kim Taehyung nhìn một lượt rồi gật đầu:
  • Trang trí rất đẹp mắt, cậu ăn thử xem có hợp khẩu vị không?
  • Jungkook cầm đũa gắp một miếng cá sốt cay bỏ vào miệng, thịt cá mềm mềm thấm đẫm hương vị nước sốt. Cuối cùng sau một ngày buồn phiền, cậu đã có được cảm giác thoải mái đầu tiên.
  • Cũng được
  • Nghe thấy lời khen của cậu, hắn cũng bắt đầu động đũa. Đây là lần đầu tiên tới nhà hàng này nên Kim Taehyung đã lên đọc đánh giá trên mạng. Sau khi trực tiếp trải nghiệm thì có lẽ là những đánh giá đó nói đúng.
  • Vừa ăn, hai người vừa trò chuyện qua lại. Kim Taehyung rất tích cực mở đầu các câu chuyện, Jungkook thì trả lời qua loa cho xong. Cậu đang rất buồn, Kim Taehyung hiểu được điều đó nên mới bắt chuyện để cậu quên đi. Nhưng đến khi câu trả lời của cậu chỉ còn là cái gật đầu, hắn hoàn toàn im lặng không biết nói gì nữa cho đến khi kết thúc bữa ăn.
  • Cậu có muốn đi đâu nữa không?
  • Jungkook im lặng mất một lúc mới trả lời:
  • Tôi muốn đi dạo cho tiêu cơm
  • Được, vậy chúng ta xuống bờ biển nhé
  • Jungkook gật đầu, cậu theo Kim Taehyung xuống tầng một để thanh toán rồi ra ngoài. Hắn dìu cậu qua các bậc thang để xuống bờ biển, cẩn thận từng tí một như thể đang chăm sóc em bé vậy.
  • Jungkook đặt chân xuống lớp cát mịn, cậu liền cảm nhận được sự mát mẻ của biển khơi. Đi dọc quanh bờ, Jungkook không dời mắt khỏi mặt trăng đang treo trên mặt biển.
  • Cậu đang nghĩ gì vậy?
  • Jungkook lắc đầu:
  • Không nghĩ gì hết
  • Nói dối. Lúc này chắc hẳn cậu đang nhớ đến cái tên giám đốc kia.
  • Tôi nhận ra tâm trạng của cậu rất tệ từ khi đến chỗ quay hình rồi. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cậu cũng không được đánh mất bản thân mình
  • Anh đang lảm nhảm gì vậy? Tôi không có buồn
  • Vậy sao? Nếu tôi nhìn lầm thì có thể xin lỗi cậu
  • Bỏ đi, tôi không cần
  • Kim Taehyung cảm giác như chân mình vừa dẫm phải thứ gì đó vừa mềm vừa khô. Cúi xuống xem thì phát hiện ra một con sao biển. Hắn nhặt lên ngắm nghía, nhận ra rằng nó đã chết từ lúc nào rồi.
  • Tiếc thật, nó đẹp thế này mà
  • Jungkook nhìn sang, cau mày bảo hắn trả nó về biển cả đi. Kim Taehyung lại không muốn, vì hắn cho rằng làm vậy cũng không thể giúp nó sống lại.
  • Biển ở đây đúng là rất đẹp, cũng có nhiều loài sinh vật. Nên nếu mất đi con sao biển này thì cũng không làm nó cạn đi. Biển vẫn sẽ rẽ sóng, vẫn chảy đầy trên trái đất này
  • Anh học cách nói chuyện này từ đâu vậy?
  • Trong sách đó, thời gian trước tôi không biết làm gì nên chỉ cắm đầu vào sách thôi
  • Hèn gì anh lại đường hoàng hẳn ra. Vậy thì nói tiếp đi, con sao biển này phải làm gì mới được, biển đã rời bỏ nó rồi
  • Kim Taehyung lắc đầu, biển không hề rời bỏ sinh vật nhỏ bé này.
  • Là nó thấy biển đã bị vẩn đục rồi nên mới chủ động rời đi
  • Là sao?
  • Khi trước biển ở đây rất trong và xanh. Nhưng sau khi tàu chở dầu bị tràn, các sinh vật không thể sống được và trôi dạt lên bờ. Từ đó người ta hay đem rác và chất thải đổ ra biển, vì nó đã không sạch đẹp nữa nên không được con người trân trọng như trước
  • Ra là vậy, thật thiếu ý thức
  • Kim Taehyung đặt con sao biển trên tay xuống đất, sau đó kéo Jungkook đi.
  • Sao anh lại để nó ở đó?
  • Là cuộc sống mà nó chọn, tôi có thể làm gì khác được? Thay vì đi tìm vùng biển mới sạch đẹp hơn thì nó chọn cái chết, điều đó rất ngu ngốc
  • Jungkook đứng lại, cậu thở dài rồi hỏi hắn:
  • Tại sao anh lại muốn đến đây cùng tôi? Còn lấy ví dụ để tôi không tự sát nữa
  • Kim Taehyung gượng cười, hắn không ngờ Jeon Jungkook năm đó lại trở nên thông minh đến vậy. Nếu cậu đã hỏi thì hắn không dám không trả lời.
  • Vì tôi quan tâm đến cậu
  • Jungkook nhíu mày khó chịu:
  • Anh vẫn còn tình cảm với tôi đúng không? Làm những chuyện này để tôi cảm động rồi trở về với anh?
  • Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ quan tâm cậu với tư cách một người bạn cũ thôi mà
  • Kim Taehyung đi lại khoác vai cậu:
  • Nếu như đã là bạn thì tôi phải chia sẻ buồn vui với cậu chứ? Đừng quên chúng ta cũng là một gia đình, nếu cậu thấy vui thì bố mẹ cũng sẽ vui
  • Cậu đẩy tay hắn ra.
  • Anh đừng lo, dù tôi có chuyện không vui cũng không đến nỗi tự sát đâu. Tôi mang ơn bố mẹ nuôi, sau này còn phải làm việc chăm chỉ báo đáp hai người họ nữa
  • Cậu nghĩ được vậy chắc bố mẹ vui lắm
  • Anh cũng nên làm được như vậy, đừng có suốt ngày bám lấy tôi mà bỏ bê công việc của mình
  • Tôi bỏ bê công việc sao? Tôi bám lấy cậu? Tất cả chỉ là tình cờ gặp mà thôi
  • Anh vẫn thích nói dối như cũ, đúng là cách nói chuyện có khôn khéo hơn nhưng không thể thay đổi được cái nết xưa
  • Kim Taehyung vuốt mặt, hắn cố gắng tỏ ra trưởng thành trước mặt cậu nhưng không ngờ đều bị nhìn thấu rồi. Đã vậy thì hắn không cần phải giả làm một người khác nữa, cứ tuỳ tiện làm theo ý mình sẽ khiến cậu vui hơn đúng chứ?
  • Đi bộ nãy giờ chắc cơm trong bụng đều được tiêu hoá hết rồi, chúng ta về nhà thôi
  • Tôi tự về được, không cần anh
  • Kim Taehyung đi tới vác cậu trên vai, nếu nói nhẹ không được thì hắn sẽ dùng hành động. Jungkook vùng vẫy không chịu yên, cuối cùng bị Kim Taehyung đánh một cái vào mông.
  • Kim Taehyung! Sao anh dám làm vậy với tôi!
  • Hắn còn ra vẻ vô tội:
  • Cậu cứ làm loạn không yên nên tay tôi mới trừng phạt cậu đó
  • Cái tên khốn nhà anh! Đợi tôi xuống được sẽ cho anh đi đời nhà ma!
  • Kim Taehyung cười mỉa mai. Chỉ cần hắn còn tỉnh táo sẽ không để cậu tuỳ ý đánh đập, huống hồ cơ thể hắn cường tráng hơn rất nhiều.
  • Đặt Jungkook vào ghế phụ, cậu không còn ồn ào nữa mà trầm đi rất nhiều.
  • Tôi sẽ đưa cậu về nhà
14
Đưa cậu về nhà